Chim Hoàng Yến Dám "Mổ" Tôi

Chương 26: Cao thủ



Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên

Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca

Chương 26: Cao thủ

Thẩm Yến Thanh vừa bước vào phòng thấy Bành Niên đang mở một chai rượu vẫy tay bảo hắn qua. Những người khác đang ca hát, thấy Thẩm Yến Thanh yên vị, Bành Niên mới thì thầm: "Tôi ngồi ở đây trong tâm thế sợ hãi đó trời ơi. Cậu vừa ra ngoài tìm đối tượng kia hả? Tìm được chưa?"

Thẩm Yến Thanh đẩy chai rượu ra, lấy một chai nước khoáng làm ẩm cổ họng, lắc đầu đáp: "Nhóm người bắt nạt còn chưa lo nổi thân mình, sẽ không tới quấy rầy chúng ta đâu."

Bành Niên uống ngụm rượu lớn, ôm vai Thẩm Yến Thanh, thân mật áp sát đùi hắn, môi ghé tai: "Tiểu Yến Thanh, đàn chị nói cậu quen biết thế giới ngầm, trước đây tôi không tin nhưng bây giờ thì tin rồi."

Thẩm Yến Thanh ở quá gần y, mùi rượu y thở ra phả lên má, trước giờ hắn chưa từng nghĩ chân anh em dán sát nhau có gì không đúng. Nhưng lúc này, hắn gần như bật dậy theo phản xạ để che giấu sự bối rối của mình. Hắn đi về phía đài hát xem danh sách bài hát một mình, chọn bài cũ của Châu Kiệt Luân cho bản thân.

Giọng của Thẩm Yến Thanh trong trẻo, hắn nắm bắt được âm nhạc và cảm xúc rất tốt. Khi cầm micro yên lặng hát trong góc, hắn không biết mình là đối tượng bàn tán của một số bạn học nữ. Bành Niên ngồi bên cạnh trêu ghẹo: "Đừng đùa nữa, người ta có bạn gái rồi."

Ngày thường bọn họ không dám tiếp xúc với Thẩm Yến Thanh lạnh lùng, ngoại trừ có thể nói vài câu trong lúc diễn tập, gần như không hề giao tiếp riêng tư. Tính tình Bành Niên vui vẻ, hoạt bát, các cô gái quấn lấy y hỏi nhưng không hỏi được thêm gì.

Thẩm Yến Thanh nhìn xuống điện thoại, vừa đến 22:01. Hắn cắt ngang bài hát tiếp theo, đặt micro lên bàn rời khỏi phòng. wattleonidasmini

Khi Thẩm Yến Thanh vừa bước ra ngoài đã gặp một người đàn ông trông hơi quen, hắn đi ngang qua y, đối phương quay lại nhìn hắn. Thẩm Yến Thanh suy nghĩ điều gì đó trong lòng, hắn đi về phía quầy bar với tốc độ nhanh hơn, không để ý đến người bên kia đứng yên, sau khi nhìn bóng lưng hắn, y lấy điện thoại ra gọi điện.

Một cái đầu có mái tóc mượt mà chôn giữa hai chân Bách Lê Vân, cố gắng ra sức hầu hạ. Hầu kết anh nhấp nhô ngửa đầu ra sau, bên trong âu phục không có gì, tà áo banh rộng sang hai bên, lộ ra cơ ngực. Bên dưới, cái miệng nhỏ nhắn dùng để ca hát đẩy về phía trước, thọt tới cổ họng, phát ra tiếng ô ô rồi nuốt chửng tất cả con cháu của Bách Lê Vân.

Bách Lê Vân cúi xuống, dùng ngón tay vuốt ve khóe miệng đỏ bừng của Tiểu An, híp mắt, thâm tình nói: "Làm ướt cổ họng đi, chờ tí nữa hát cho gia nghe."

Tiểu An vươn đầu lưỡi hồng hào mút cả ngón tay anh vào miệng, hàm hồ đáp: "Ngài ở đây mà em còn hát hò chi nữa. Hay là em hát riêng cho một mình ngài nghe trong phòng này nhé?"

Bách Lê Vân kéo y lên, để y ngồi trên đùi, vuốt ve như nặng như nhẹ lên vòng eo thon thả trắng mềm, sờ soạng một hồi còn vỗ một cái vào cặp mông căng tròn, nửa cười nửa giận: "Tôi thích nhìn em hát trên sân khấu, còn khách ngồi ở dưới nhìn dáng vẻ quyến rũ của em. Cục cưng xinh đẹp như vậy là người của tôi, xuống nhanh. Tôi đã kêu Tam Tử đặt 999 đóa hồng, chờ em lên sân khấu sẽ tặng em."

Tiểu An đứng dậy mặc quần áo, cầm ghi ta đi vài bước lại lưu luyến không rời chạm vào đùi Bách Lê Vân, đầu ngón tay bọc lấy phần nhô nơi khóa quần: "Đợi lát nữa hát xong về phòng nhé?"

Bách Lê Vân bóp chặt má y, đứng dậy ôm vai cùng y đi ra ngoài. Anh nhét thẻ phòng vào tay y, nói: "Đương nhiên, chỉ dùng miệng với tôi thì chưa đủ!"

Vừa xuống thang máy, Tam Tử gọi điện thoại tới. Bách Lê Vân nghe xong, chân mày nhíu chặt nhanh chóng thả lỏng. Anh nắm ghi ta đẩy Tiểu An vào thang máy, nói: "Hôm nay đừng hát nữa, đợi tôi ở trong phòng."

Tiểu An khẽ cắn môi muốn hỏi Bách Lê Vân đi đâu nhưng y tự biết bản thân là chim hoàng yến nên ngoan ngoãn gật đầu. Chờ thang máy đóng lại mới lẩm bẩm: "Nhớ giao hoa hồng đến phòng đó."

Thẩm Yến Thanh ngồi ở quầy bar lúc 22h15. Người bước lên sân khấu không phải Tiểu An mà là một người đàn ông trung niên với mái tóc dài có râu, y hát tình ca rock n' roll đau xót tâm can đến khàn cả giọng. Y thường xuyên nhìn về phía ghế dài nhưng không thấy bóng dáng của Bách Lê Vân, trong lòng không khỏi cảm thấy lạc lõng vì vồ hụt.

Thẩm Yến Thanh định quay lại phòng nhưng bị bó hoa hồng cao ngang người chặn lại, hai người đàn ông mặc vest giơ hoa lên với vẻ mặt nghiêm nghị, nhờ hắn ký nhận bó hoa. Hắn nghi ngờ nhặt tấm thẻ nhỏ thơm mùi nước hoa lên, sau khi dải ruy băng bạc được tháo ra là hàng chữ xấu ly kỳ như rồng bay phượng múa. wpchonyenbinhsautatca

"Hoa hồng tặng em, đến chết không đổi."

Thẩm Yến Thanh định nói sao chữ xấu quá vậy lại nhìn thấy Bách Lê Vân đang đi từ cuối hành lang về phía hắn. Anh mặc âu phục màu nâu đen với chiếc quần jean đen thật không cân xứng ôm chặt lấy đôi chân dài thon thả. Trước ngực là mặt dây chuyền hình thánh giá bằng bạc, giữa hai ngón tay là một đóa hồng đỏ tươi kiều diễm.

Thẩm Yến Thanh bối rối lùi lại một bước, Bách Lê Vân bước tới gần ra hiệu bọn đàn em rút lui. Anh đặt đóa hồng thứ 999 vào giữa bó hoa, khẽ nâng cằm nở một nụ cười mê hồn: "Thích không em yêu?"

Thẩm Yến Thanh nhìn người đàn ông ngả ngớn trước mặt, trong đôi mắt chỉ phản chiếu bóng hình của anh. Khóe môi nở nụ cười quyến rũ mê hồn, thấy hắn chậm chạp không trả lời, lập tức vươn tay sờ trán hắn, nói: "Đừng nói em biến thành đồ ngốc rồi đấy, sao sợ dữ vậy. Đúng là một nam sinh đại học trong sáng."

Thẩm Yến Thanh hất tay anh ra, vòng qua anh muốn đi vào phòng lại bị kéo cổ tay. Trên hành lang mờ mịt, anh trao cho hắn một nụ hôn sâu. Hô hấp của Thẩm Yến Thanh trở nên hỗn loạn, Bách Lê Vân quấn lấy đầu lưỡi của hắn, chui vào trong miệng hắn nghiêm túc mút mát. Tiếng nước quấn quýt kèm theo tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, chỉ một nụ hôn cũng khiến Thẩm Yến Thanh không thở nổi.

Chờ cánh môi hé mở, Thẩm Yến Thanh đột nhiên nắm lấy cổ tay áo của anh, nghiêm nghị nói: "Đừng đối xử với tôi như một đứa trẻ, tôi biết anh chỉ muốn tình một đêm với tôi. Anh chính là đồ khốn kiếp ngủ xong phủi mông vô trách nhiệm."

Bách Lê Vân nhìn tiểu hồ ly giương nanh múa vuốt này, tưởng tượng buộc thêm một chiếc đuôi xù cho hắn, chắc đáng yêu lắm. Anh ra vẻ thâm tình, nói: "Sao Yến Thanh lại nghĩ thế, không phải do em trốn ngày trốn đêm trong trường mãi không chịu ra sao? Em nhìn xem, hôm nay em đến đây, tôi đã đặt mua nhiều hoa hồng như vậy. Trông tôi có giống người vô trách nhiệm không?"

Ánh mắt Thẩm Yến Thanh rơi vào bó hồng to dưới chân, bán tín bán nghi lời Bách Lê Vân nói. Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trên hành lang, hắn lo lắng buông tay muốn chạy trốn nhưng bị Bách Lê Vân giấu kỹ trong âu phục. Khi phục vụ đi tới nhìn thấy là Bách Lê Vân, y sợ tới mức cúi đầu chạy nhanh. Bách Lê Vân lén lút đặt tay lên eo Thẩm Yến Thanh, ôm chặt hắn vào lòng, cúi đầu nói bên tai: "Em yêu, gần như vậy dễ lau súng cướp cò lắm đó."