Thực ra năm đó Thẩm Yến Thanh không còn là sinh viên đại học, sau khi rời khỏi Bách Lê Vân, hắn dựa vào bản thân leo từng bước tới vị trí hiện tại, mưu mô trong làng giải trí là thứ rèn luyện tâm tính người ta tốt nhất. Thẩm Yến Thanh phải thừa nhận rằng hắn không thể hiểu nổi Bách Lê Vân, Bách Lê Vân thẳng thắn đến đáng sợ, thân thể anh vẫn cực kỳ hấp dẫn hắn, chỉ nhìn thôi đã khiến nhiệt độ cơ thể hắn tăng vọt đến mức cả lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Bách Lê Vân quá thẳng thắn, anh không quan tâm đến việc bản thân trần trụi. Dẫu thấy rõ ánh mắt đầy dục vọng hừng hực như lửa của Thẩm Yến Thanh, chân trần giẫm lên thảm đi về phía hắn từng bước, kéo tay hắn qua ép vào tường, thở hổn hển cách môi hắn một xăng ti mét, cười nói: "Bé ngoan mau nhắm mắt lại."
Thẩm Yến Thanh quá phiền chán với việc anh luôn dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con với mình nhưng lại ngoan ngoãn cụp mắt. Hắn cụp mắt vừa vặn nhìn thấy ngực Bách Lê Vân, thân thể vô cùng quen thuộc ba năm trước đây đột nhiên có thêm vài vết sẹo. Hắn bỗng tỉnh táo lại, đẩy anh ra, thuận tay ấn người trên tủ rượu, nghiêm nghị nói: "Bách Lê Vân ơi là Bách Lê Vân, anh mau nhớ lại thân phận của mình bây giờ. Là em chịch anh chứ không phải anh chịch em!"
Hai mắt Bách Lê Vân sáng lên, bỗng xoa tóc Thẩm Yến Thanh, trên người anh không còn mảnh vải, tất cả phản ứng sinh lý đều biểu hiện thành thực ra ngoài. Thẩm Yến Thanh vuốt ve tay anh rồi nắm chặt cổ tay ấn ra đằng sau, bắt đầu thô bạo hôn lên hầu kết và ngực, thậm chí còn cố ý nút ra dấu hôn đỏ thẫm trên những vết sẹo mới ấy.
Kỳ thực Bách Lê Vân chỉ muốn dọa hắn, trong trí nhớ của anh, trước khi anh vào tù, hắn vẫn là một nam sinh đại học trẻ tuổi ương ngạnh, giấu trong mình mơ ước và mộng tưởng về thế giới điện ảnh. Hắn luôn không tình nguyện, dù hắn có sướng phê trên giường cũng như giấy trắng bị mực đen nhiễm bẩn làm người chán ghét. Nhưng không ngờ hắn lại tích cực chủ động như vậy sau sáu năm không gặp và...
Kỹ năng khá đấy. wattleonidasmini
Bách Lê Vân không để ý, lúc đẩy Thẩm Yến Thanh ra có chút tức giận, cúi người nhặt quần áo mặc lên người, che đi vết đỏ, khẽ nói: "Mấy năm nay chắc em có không ít bạn trai nhỉ, học được nhuần nhuyễn thế. Bớt làm chuyện kiểu này đi, hại thân lắm."
Thẩm Yến Thanh giận không chỗ phát tiết, không nhịn được dỗi lại: "Trong ngục giam cũng làm không ít nhỉ? Vân gia không tìm vài em nhân tình trong đó à?"
Trong khi đang nói, hắn nhào tới dùng tay trái ấn cả người Bách Lê Vân vào tường. Bách Lê Vân không mặc quần, cặp mông vểnh của anh vừa khéo dán vào đùi hắn, nhiệt độ cơ thể đang tăng cao từ thân thể xuyên qua lớp vải quần truyền đến da thịt, cảm giác say rượu làm tê liệt cả tiểu não anh.
Bách Lê Vân không ngờ bây giờ Thẩm Yến Thanh lại mạnh như vậy, còn học được bảy tám phần thủ đoạn mà anh chơi trước đây.
Nhưng người bị đè ép hiện tại là anh, thế nên tư thế này không tuyệt lắm. Thẩm Yến Thanh không định khách sáo, hắn tìm đến anh chỉ vì muốn ở trên. Chịch người đàn ông cao cao tại thượng này rơi nước mắt mới khiến hắn cảm thấy trả được thù sỉ nhục mà hắn không muốn năm đó.
Năm đó, hắn định gửi tin nhắn với lý do từ bỏ cho Bách Lê Vân nhưng Bách Lê Vân lại dùng câu chơi chán rồi đuổi hắn đi. Chưa đầy ba tháng, người đàn ông này đã vào tù, hắn còn chưa thoát khỏi nỗi đau đã nhận được tin có thể anh sẽ bị kết án tử hình. Đam Mỹ Cổ Đại
Thời điểm đó Thẩm Yến Thanh không đủ năng lực, không thể báo thù cũng như cứu người. May mắn thay có quá nhiều người liên đới, cuối cùng Bách Lê Vân bị kết án sáu năm vì là bị cáo thứ 3. Trong sáu năm, Thẩm Yến Thanh đã leo lên được như ngày hôm nay bằng chính bản lãnh của mình.
Bách Lê Vân nhận ra câu đùa cợt kia sẽ thành sự thật nên khuỵu chân đá mạnh vào đầu gối hắn nhưng hai chân hắn đã kẹp chặt cổ chân anh. Tư thế đứng bằng một chân quỷ dị còn bị hắn dùng đầu gối tách ra theo hướng dễ chịch hơn.
Bách Lê Vân hơi bất lực, không biết tại sao nhóc con lại căm thù anh đến thế, tình cảm hay thù hận dù có sâu đậm đến đâu đi chăng nữa cũng nên lắng xuống sau sáu năm. Anh chợt nhớ đến một người đàn ông trạc năm mươi tuổi ở cùng phòng giam, vì người hàng xóm chiếm một tấc đất của gã lúc sửa nhà 20 năm trước, cuối cùng không thể khống chế được mối hận bao năm giết sạch cả gia đình kia. wpchonyenbinhsautatca
Bách Lê Vân biết, ban đầu Thẩm Yến Thanh đã hận anh đến mức nào mới có thể chờ tận sáu năm chỉ vì muốn chịch anh một lần.
Thẩm Yến Thanh cảm nhận được người dưới thân đã từ bỏ giãy giụa, anh đang run lên vì đau, dẫu thế cũng không chịu kêu rên hay phản kháng.
Thẩm Yến Thanh chán nản, Bách Lê Vân thế này như một vũng nước đọng, không đáng để hắn hận nhiều năm. Hắn thậm chí từng tưởng tượng vô số lần cảnh mình tiến vào thân thể anh, vô số từ ngữ ô uế vì khuất nhục mà anh mắng chửi sẽ là trợ lực cho hắn phất cờ reo hò.
Nhưng bây giờ như dao đâm vào bông, đâm không đến thịt cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
...
Thẩm Yến Thanh lướt nhìn, vươn tay nắm chặt, khàn giọng hỏi: "Em còn chưa chịch anh mà anh đã cứng thế rồi?"
Bách Lê Vân hất tay hắn ra, cầm khăn tắm trong tủ quấn một vòng nhìn dương v*t Thẩm Yến Thanh vốn bình thường đang có xu hướng ngẩng đầu, đi ngang qua hắn bước vào phòng tắm.
Đương nhiên Thẩm Yến Thanh sẽ không đi vào giúp Bách Lê Vân giải quyết, sau khi gặp lại, hắn luôn nhắc nhở bản thân không được rẻ rúng trước mặt Bách Lê Vân. Những năm gần đây, kỹ năng diễn xuất của hắn tiến bộ vượt bậc, diễn vẻ bình tĩnh trước mặt người ngoài không khó.
Khi Bách Lê Vân ra ngoài, Thẩm Yến Thanh đã không còn ở đây. Để lại một tờ giấy trên bàn, là thông báo của hắn cho ngày mai. Bách Lê Vân vuốt ve tờ giấy mỏng nghĩ về tất cả xảy ra hôm nay, chợt nhớ tới trước khi ra tù, quản ngục đã căn dặn: "Làm người tốt không dễ đâu."