Sau khi trở về, Lục Úc dời lại công việc, nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng dẫu sao sự vụ bên kia vẫn chưa giải quyết xong, cho nên đợi đến lúc tâm tình ổn định hơn, anh lại quay về Hoài Thành. Cũng may chỉ còn lại một vài phần công việc cuối cùng, không tốn quá nhiều thời gian.
Mấy hôm Lục Úc ở nhà, Bùi Hướng Tước vui vẻ hơn bình thường, đến khi Lục Úc rời đi, cậu lại ủ rũ, chẳng dùng cơm Lí Trình Quang đưa tới, mà sẽ ăn cơm cùng An Tri Châu.
Bùi Hướng Tước cũng ngại kể cho An Tri Châu nghe tình hình cụ thể giữa mình và Lục Úc, nhưng đối phương là người thông minh, chắc chắn đã đoán ra được.
Cậu cũng không ủ ê chỉ vì mỗi chuyện Lục thúc thúc đi vắng, mà còn đau đầu về chuyện sắp phải rời khỏi Ninh Tân, nên tạm biệt An Tri Châu.
Nên nói thế nào mới phải đây?
Bùi Hướng Tước rầu rĩ không vui, nghịch nghịch hộp cơm trước mặt, nghiêng đầu, tay chống lên cằm, nhìn An Tri Châu ngồi đối diện, cậu ấy lại người bạn đầu tiên cậu kết giao được, vừa thông minh, vừa đẹp trai, phấn đấu, lại còn đối tốt với cậu. Vậy mà mới làm bạn với nhau được một thời gian ngắn, cậu đã phải rời khỏi nơi này.
Đến tối trước khi đi ngủ, Bùi Hướng vẫn không nhịn được, oán giận với Lục thúc thúc toàn năng của mình đôi ba câu, Lục Úc nhẹ nhàng hỏi cậu: "Em luyến tiếc An Tri Châu à?"
Bùi Hướng Tước nằm trên giường, ngơ ngác nhìn tập tài liệu trong cặp sách để cách đó không xa, đây là tập tài liệu lần trước cậu đưa cho An Tri Châu, lại bị đối phương trả lại. Dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của An Tri Châu, cậu đã làm được hơn nửa quyển, trên tập tài liệu không chỉ có ghi chép của cậu, mà nhiều hơn là những dòng giải thích của An Tri Châu.
Cậu chôn mặt vào gối, khẽ ừ một tiếng. Ban đầu vốn chẳng có cảm giác gì, nhưng thời điểm phải tạm biệt càng gần, cảm nhận lại càng sâu sắc.
Lục Úc ở phía bên kia dường như cũng đang cân nhắc một lát, lại dịu dàng cười: "Vậy tôi hỏi cậu ta giúp em xem có đồng ý tới Hoài Thành không nhé."
Anh ngừng lại một lúc, tiếp tục giải thích: "A Bùi, em cũng biết, em học ở trường thành tích không quá tốt, trình độ không đủ, còn An Tri Châu học giỏi, lại không có người nhà, đáng được học ở môi trường tốt hơn, tôi có thể hỗ trợ sắp xếp một chút, em thấy thế nào?"
Bùi Hướng Tước trở mình, ngửa đầu lên nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, khẽ nheo mắt. Lời đề nghị này có sức hấp dẫn rất lớn với cậu, cậu không thể rời xa Lục thúc thúc, cũng thấy luyến tiếc An Tri Châu, nhưng rồi lại thấy làm như thế vì tư lợi của bản thân là không đúng.
Mãi một lúc sau, cậu mới khẽ khàng nói: "Vậy, vậy Lục thúc thúc, giúp em nhé, đừng để cậu ấy, biết được."
Đây là một mong muốn vô cùng ích kỷ, Bùi Hướng Tước lo sợ nghĩ, mất một lúc vẫn chưa thể vào giấc.
Lục Úc làm việc lúc nào cũng nhanh chóng và gọn nhẹ, thực ra anh cũng đã nghĩ đến chuyện này từ rây rồi, chỉ chờ Bùi Hướng Tước nói ra thôi. Từ vụ thu xếp cuộc sống cho Bùi Hướng Tước trước đây, Lục Úc đã tạo dựng được kha khá mối quan hệ ở Ninh Tân, Hoài Thành lại là địa bàn của anh, cho nên đây chỉ là chuyện nhỏ.
Giờ tự học ngày hôm sau, An Tri Châu được giáo viên gọi ra ngoài, không phải đến văn phòng, mà là ra một góc vườn trường yên tĩnh. Cô Trương lau mắt kính, nhờ vào chút ánh sáng mờ nhạt quan sát thật kỹ An Tri Châu gầy yếu. Cô hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của đứa trẻ này, không cha không mẹ, người thân duy nhất lại chưa từng thấy mặt, từng muốn tới nhà thăm hỏi, nói chuyện tử tế với người giám hộ này nhưng lại bị An Tri Châu chặn ngay ngoài cửa.
Khi đó sắc mặt An Tri Châu tái mét, lúc nói chuyện còn liên tục run rẩy, bảo: "Cô đừng đi vào thì hơn, nếu cô khuyên nhủ ông ấy, em sợ ông ấy sẽ to tiếng với cô mất."
Cho dù là như vậy, thành tích học tập của An Tri Châu vẫn rất tốt, tính tình cũng rất tốt. Mà hiện tại là cơ hội ngàn năm có một, cô nhận được tin nói là một trường cấp ba rất nổi tiếng phía Hoài Thành có khảo sát các thủ khoa đầu vào của các trường ở nhiều thành phố, lựa chọn một thời gian, muốn chọn ra một số cái tên tới trường nhập học, bồi dưỡng nhân tài, ngay cả vấn đề hộ khẩu thi cũng có thể giải quyết.
Chuyện này thật sự quá tốt đẹp, đến mức cô Trương cũng không dám tin, không nói với các giáo viên khác câu này đã nhanh chóng tìm các giáo viên trên bộ giáo dục và ở các trường tại Hoài Thành hỏi thăm, nhận được câu trả lời chắc chắn, mới mau chóng tới tìm An Tri Châu.
An Tri Châu im lặng nghe cô nói, một lúc sau mới lễ phép mở lời: "Cảm ơn cô ạ, xin cô cho em chút thời gian suy nghĩ."
Cô Trương còn sốt ruột hơn cả cậu ta, liên tục nói: "Em còn muốn thế nào nữa? Cơ hội tốt như thế. Nếu em không yên lòng chuyện trong nhà, trường bên kia cũng sẽ có học bổng và hỗ trợ học sinh, cô xem thì thấy cũng không phải một khoản nhỏ, đủ để em mời giúp việc chăm sóc ông nội em."
An Tri Châu gật đầu, trở về lớp trong ánh mắt lo lắng của cô Trương.
Mà Bùi Hướng Tước ngồi bên cạnh lại như chú chim sẻ nhỏ làm chuyện xấu, rụt rè ngồi tại chỗ. An Tri Châu lúc rời đi cậu đang làm bài này, đến lúc quay lại vẫn thấy cậu đang làm bài đó, không thay đổi gì.
Thấy cậu như vậy, An Tri Châu ban đầu còn có một hai phần ngờ vực, giờ đã khẳng định đến chín chín phần trăm, bạn cùng bàn của mình sao lại đáng yêu ngốc nghếch đến thế.
Đợi qua một lát, Bùi Hướng Tước rốt cuộc cũng sốt ruột đẩy một tờ giấy sang.
"Cô, cô gọi cậu ra ngoài có việc gì thế."
Từ hôm qua lúc Lục Úc nói muốn chuyển An Tri Châu tới trường học ở Hoài Thành, đến hôm nay thấy bạn cùng bàn uống thêm một ngụm nước thôi Bùi Hướng Tước cũng cảm thấy đây là điềm báo cho những gì Lục thúc thúc chuẩn bị làm, cả ngày hoảng hốt bất an, đứng ngồi không yên, mãi đến hiện tại.
An Tri Châu viết lại đại khái mọi chuyện cho Bùi Hướng Tước biết.
Bùi Hướng Tước cũng không biết cụ thể Lục Úc đã làm thế nào, sau khi đọc hết mọi chuyện mới gượng gạo viết một câu: "Chuyện tốt thế, cậu có đi không?" Cậu không dám để lộ, sợ An Tri Châu biết mình có tâm tư không thể cho ai hay mà ghét mình.
An Tri Châu nhìn gương mặt không giấu nổi ai của cậu, phì cười: "Mặc dù điều kiện của trường học bên Hoài Thành rất tốt, nhưng cũng không bắt buộc phải đi. Ninh Tân, có nói thế nào cũng là nhà tớ. Hơn nữa, tớ còn muốn đợi một người."
Sau khi ông Trần nằm viện, cậu ta ở lầu trên lúc nào cũng cố gắng nghe ngóng chuyện ở tầng dưới, biết đâu có thể Trịnh Hạ của cậu ta đã trở về. Nhưng cậu ta không còn ngẫu nhiên gặp được Trịnh Hạ, hai tuần trước, cậu ta nhận được tin từ bác gái ở ủy ban khu phố là ông Trần đã chuyển đi, nghe đâu do tuổi tác đã cao, lại mới ngã bị thương một trận, đi đứng không tiện nên đã tới thành phố nơi cháu trai ở, để được chăm sóc tốt hơn.
An Tri Châu nghe thấy mình hỏi rằng: "Vậy, vậy nhà của ông Trần có bán đi không ạ."
Bác gái nhíu mày, thuận miệng nói: "Hình như không bán đâu. Khu chúng ta cũng cũ rồi, dột nát cũ kỹ, không có điểm nào đáng giá, không dễ bán đâu."
An Tri Châu hoảng hốt đi ra ngoài, trên đường đi còn vấp phải hòn đá ngã xuống, đáng tiếc cũng không bị gãy chân, mà có ngã gãy chân cũng chẳng ai hay.
Chẳng ai hay biết cả. Cậu ta thầm nghĩ nguyện vọng mùng một tết hàng năm có thể an tâm trải qua năm mới khi biết Trịnh Hạ đang ở tầng dưới đã bị dập tắt rồi.
Tối hôm đó, An Tri Châu xa cái chân đã lên sẹo của mình, lòng nghĩ, không sao cả, phòng chưa bán, có thể sau này, họ sẽ quay lại.
Cứ đợi xem sao.
Chuyện này không thể nói cho Bùi Hướng Tước biết. Nhưng đó cũng chỉ là một nguyên nhân, còn nguyên nhân khác như An Tri Châu đã nói, bất kể thế nào, đây cũng là nhà của cậu ta, nơi cậu ta lớn lên, muốn rời đi cũng phải tự dựa vào sức mình, chứ không phải nhờ vào lòng tốt của người khác.
Cậu ta nghĩ có phần phức tạp, đầu óc cũng không quá tỉnh táo, cuối cùng lại bất cẩn viết ra suy nghĩ của mình: "Cho dù hiện tại tớ chưa đến Hoài Thành, nhưng chờ một năm rưỡi nữa, cũng có thể tự thi vào một trường ở đó, chúng ta có thể ở chung một thành phố, chẳng lẽ cậu không tin vào khả năng của tớ sao?"
Bùi Hướng Tước mở tờ giấy ra xem, vô cùng ngạc nhiên, cậu thậm chí còn chưa biết sao mình lại bị lộ, lén nhìn sắc mặt An Tri Châu, hình như cũng không giận, đành lấy hết can đảm, thành thật viết: "Xin lỗi cậu. Do lòng riêng mà tớ ép cậu thế này."
An Tri Châu nhanh chóng trả lời lại: "Ngốc ạ, cậu ép tớ cái gì đâu? Cơ hội tốt như thế, là tự tớ không muốn thôi."
An Tri Châu nhìn cậu, không nói gì thêm, cúi đầu làm bài tập.
Đợi đến khi hết giờ tự học, về nhà, Bùi Hướng Tước cầm lấy sách vở, vẫn còn nghĩ tới những lời An Tri Châu nói hôm nay, chán nản mở sách vở ra, lại phát hiện một dòng chữ ghi trên trang giấy, là nét bút của An Tri Châu, thanh mảnh, Bùi Hướng Tước vừa nhìn đã nhận ra.
"Hướng Tước, đừng sợ chia ly, cũng đừng quá buồn khổ. Ai cũng có con đường riêng phải đi, cho dù tạm thời xa nhau, nhưng tớ sẽ mãi mãi ở trong trái tim cậu."
Đây có lẽ là lời tình cảm nhất An Tri Châu từng nói, cho dù chỉ dám trộm viết vào vở, chứ không nói thẳng với Bùi Hướng Tước.
Bùi Hướng Tước đọc đi đọc lại từng chữ một, cuối cùng gục đầu xuống bàn cười ngây ngô một lúc lâu, nhưng rồi dần dần không cười nổi nữa, trong lòng vẫn thấy buồn.
Cậu gọi điện cho Lục Úc, nhẹ giọng nói: "Lục thúc thúc, Tri Châu, từ chối rồi."
Thực ra Lục Úc cũng đoán được chuyện An Tri Châu sẽ từ chối, nhưng anh không nói trước với Bùi Hướng Tước, chỉ cố gắng thỏa mãn mong muốn của cậu.
"Em, hình như, cũng không buồn đến thế." Bùi Hướng Tước ôm cái gối, lăn lộn ở trên giường, vụng về câu được câu chăng: "Cậu ấy nói, mỗi người, mỗi người phải đi con đường, con đường riêng, biệt ly, là chuyện, rất bình thường."
Lục Úc ngẩn người, anh nằm trên giường, hỏi: "Vậy, tôi cũng giống thế sao?"
Bùi Hướng Tước nghe vậy, vội vàng bác bỏ: "Lục thúc thúc, Lục thúc thúc sao giống thế được? Em, em không thể, chia xa Lục thúc thúc được!"
"Hử?"
Lục Úc hỏi lại với ngữ khí ngờ vực, thực ra anh hiểu tấm lòng của chim sẻ nhỏ, nhưng vẫn muốn cậu nói ra cho mình nghe.
Bùi Hướng Tước ngừng lại, đếm trên đầu ngón tay liệt kê những điểm khác biệt, bởi vì có quá nhiều điều muốn nói, cậu sợ sẽ quên mất. "Tri Châu, tốt như thế, em hy vọng, cậu ấy có thể kết giao với nhiều, thật nhiều, bạn bè tốt, được nhiều người, yêu quý, tìm được, người cậu ấy yêu. Nhưng, Lục thúc thúc, thì khác."
Nói tới đây, dường như có chút lòng riêng khó mà mở miệng: "Lục thúc thúc, tốt như thế, có bao nhiêu, bao nhiêu người thích, cũng chỉ được, thích một mình em, không nhường cho ai đâu."
Trái tim Lục Úc khẽ run rẩy, anh nói: "Tôi cũng thế."
Lời tác giả: Nếu An An ích kỉ một chút, có lẽ sẽ sống dễ chịu hơn, nhưng cậu ấy lại không thế.
Extra
Tiểu Tước: Đại Bùi, cậu biết lời tình cảm Lục thúc thúc nói mấy hôm trước là gì không? (Dành cho ai đã quên, tập trước anh Lục đã nói ra d.ục vọng trong lòng mình)
Đại Bùi: Không biết. Nhưng cậu còn nhớ chuyện trước đây không...
Tiểu Tước: Chuyện gì?
Đại Bùi: Rất lâu trước đây, Lục thúc thúc nói với chúng ta "Xin lỗi" đọc lại "Ôm một cái không". Hơn nữa cậu đã nói "Ôm một cái" rất nhiều lần đấy.
Tiểu Tước: Ôi trời, lời dối gạt này của Lục thúc thúc không thể coi là dối gạt được.