Bùi Hướng Tước là một người có tính cách lạc quan sáng sủa, dường như đã nhanh chóng quên đi giấc mộng kia, vùi đầu vào việc học tập ở trường mới. Thực ra, năng lực giảng dạy của thầy cô không gây ảnh hưởng quá lớn đến thành tích của Bùi Hướng Tước, cậu luôn âm thầm làm bài tập. Có điều, cậu ôm trong mình một mục tiêu xa hơn, phải nhanh chóng tích được tiền hổi môn, cưới Lục thúc thúc về nhà, cho nên càng phải cố gắng học tập, cố gắng kiếm tiềm.
Trường cấp ba Đức Dục không quản lý học sinh quá nghiêm khắc, tất cả đều dựa vào sự tự giác của mỗi học sinh, tiết tự học buổi tối cũng không bắt buộc phải tham gia. Lục Úc không ở nhà, một mình cũng vô vị, nên buổi tối Bùi Hướng Tước ở lại trường tự học. Lục Tịnh Viên vốn không tham gia giờ tự học cũng chấp nhận ở lại với cậu.
Nhưng tối hôm nay khác với mọi hôm.
Mùa xuân ở phía Nam sắp tới, tiếng chuông bắt đầu giờ tự học buổi tối vang lên, bên ngoài trời vẫn chưa tối, nắng chiếu rót từng giọt vào phòng học, ngay cả đèn cũng chưa cần bật.
Bùi Hướng Tước ngồi bên cạnh cửa sổ, lòng cậu cứ chộn rộn, không có tâm trí học bài, mở cuốn tài liệu vừa dày vừa nặng trên bàn ra, lén lút bấm điện thoại dưới ngăn bàn. Không phải cậu đang nghịch điện thoại, mà là đang nhắn tin.
Cậu đang nhắn tin với Lục thúc thúc.
Mấy hôm trước Lục Úc đi công tác, đến giờ vẫn chưa về, nên hai người chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại. Đây là chuyện rất bình thường, Bùi Hướng Tước cũng quen rồi, nhưng hôm nay lại khác. Nói ra cũng chẳng có gì đặc biệt, hoặc có lẽ, cũng hơi đặc biệt thật, Bùi Hướng Tước trong lòng nghĩ, bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu.
Từ nhỏ Bùi Hướng Tước đã chẳng được trải qua một ngày sinh nhật tử tế, hồi còn bé, cậu cũng từng hâm mộ những đứa trẻ khác có thể vui vẻ hạnh phúc vào ngày sinh nhật của mình, còn được bố mẹ hết sức chiều chuộng, sau đó gặp nhiều rồi lại thành quen. Đó không phải sự may mắn cậu có thể có được. Lâu dần, cậu cũng sắp quên mất sinh nhật của mình rồi. Nhưng năm nay không giống mọi năm, cậu ghi nhớ ngày sinh nhật của mình rất kỹ, từ đầu năm đến bây giờ, luôn đợi chờ lời chúc mừng sinh nhật của Lục thúc thúc.
Nếu như mỗi một ngày quan trọng trong cuộc đời mình, đều có sự tham dự của Lục thúc thúc thì tốt biết bao.
Bùi Hướng Tước đếm từng ngày, vất bả lắm mới tới được hôm nay. Nhưng Lục Úc cho dù bận rộn vẫn nhớ kỹ chuyện này. Mới vừa rồi, anh còn nhắn cho cậu một tin.
"Sinh nhật vui vẻ, chim sẻ nhỏ của tôi, tiểu tiên sinh của tôi.""
Còn kèm theo một icon hình chú chim sẻ nhỏ mập mạp đang nghẹo đầu, lăn lộn trong tuyết với đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn về cậu, đám long màu nâu xám trên người dính đầy tuyết.
Đó là cậu.
Bùi Hướng Tước đọc đi đọc lại câu chúc mừng sinh nhật này mấy lần liền, vô thức dùng đầu ngón tay lên hàng chữ trên màn hình, tựa như muốn cảm nhận hơi ấm ở bên kia màn hình, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Ở dưới còn một câu, "Xin lỗi, hôm nay không thể ở bên cạnh em, khi nào về sẽ mang quà về tặng em."
Bùi Hướng Tước nâng tập tài liệu lên, giấu đầu đằng sau nó, đọc đến đây không tự chỉ lắc đầu, rồi vội vàng nhắn lại: "Không sau đâu, có lời chúc mừng của Lục thúc thúc, em đã thấy rất hạnh phúc rồi."
Bùi Hướng Tước vùi đầu xuống bàn, khóe môi vểnh lên, trộm cười một mình, che giấu đi sự hạnh phúc của bản thân, rồi trân trọng vuốt ve hàng chữ trên màn hình.
Lục Tịnh Viên ngồi bên cạnh nhìn mái đầu Bùi Hướng Tước sắp phun ra bong bóng hồng bay lơ lửng, mải mê yêu đương, mải mê với anh ba nhà mình, bài vở không thèm động vào, bèn rung đùi đắc ý yêu đương mụ mị con người, may mà mình độc thân.
Có điều cô chẳng vui vẻ được bao lâu, bụng đã thấy không thoải mái, phải gập người lại vì đau, cho dù Bùi Hướng Tước đang chìm đắm trong bầu không khí màu hường cũng nhận ra điều không đúng.
Cậu đặt điện thoại xuống, nắm lây tay Lục Tịnh Viên, thấy nóng quá, bèn gấp gáp đánh chữ trên điện thoại: "Sao thế? Sao thế?"
Lục Tịnh Viên yếu ớt ngẩng đầu lên, run rẩy viết lên giấy nháp: "Bụng đau, đau lắm luôn."
Bùi Hướng Tước vô cùng sốt ruột. Muốn đưa cô đến phòng y tế, Lục Tịnh Viên nhất quyết không chịu, hỏi nguyên nhân lại không nói, đến cuối cùng đau lắm rồi vẫn không quên dậm chân, chờ Bùi Hướng Tước đọc được những gì mình viết: "Đây là chuyện con gái, sao có thể nói cho anh được!"
Lục Tịnh Viên hoàn toàn không ngờ rằng, kiến thức si.nh lý của Bùi Hướng Tước lại thiếu hụt như thế, khiến cho tình hình bây giờ trở nên lúng túng như vậy. Cố không thể làm gì khác ngoài việc tự quyết định: "Nếu không thì quay về nằm nghỉ ngơi một lát, nói không chừng sẽ đỡ hơn."
Bởi vì khu Bích Tỳ ở gần trường hơn nhà họ Lục, Bùi Hướng Tước cũng tiện chăm sóc Lục Tịnh Viên, thế là hai người gọi xe về nhà mới của Bùi Hước Tước. Suốt dọc đường đi, Lục Tịnh Viên liên tục r.ên rỉ than đau, Bùi Hướng Tước toát mồ hôi hột, tài xế còn trên ghẹo hai người họ.
Cuối cùng cũng về tới nhà, Bùi Hướng Tước đỡ Lục Tịnh Viên xuống xe, đẩy cổng ra, khoảng sân chìm trong bóng tối bỗng dưng như được mở công tắc, một điểm sáng lấp lánh ở ngoài sân bỗng lan ra khắp nơi, thắp sáng bụi cây và cả những cây to nữa, những dải sáng được quấn thành rất nhiều hình dáng đáng yêu, cả sân tràn ngập ánh đèn chỉ trong phút chốc.
Bùi Hướng Tước sững sờ đứng tại chỗ, không phản ứng lại kịp.
Lục Tịnh Viên đã khôi phục dáng vẻ hoạt bát năng nổ, nhanh chóng lấy trong túi ra món đồ nhỏ, bắn pháo giấy về phía Bùi Hướng Tước, hào hứng hô lên: "Sinh nhật vui vẻ."
Phía xa xa, Lục Úc rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười, anh đang đứng trên bậc cầu thang trước cửa. Xung quanh anh không có ánh đèn, nhưng nơi anh đứng lại sáng ngời, Lục Úc chính là nguồn sáng, ít nhất trong mắt Bùi Hướng Tước là như vậy.
Chuyện diễn ra quá bất ngờ, trên mặt Bùi Hước Tước là xác pháo giấy đầy màu sắc, trông hơi buồn cười, cậu giống như chẳng hề quan tâm, chỉ bước lên trước mấy bước rồi dừng lại, ngỡ ngàng hỏi: "Là Lục thúc thúc sao?"
Nhưng Lục thúc thúc vẫn đang đi công tác chưa về cơ mà?
Lục Úc không chờ cậu đến gần mà tiến lên trước, nhéo má cậu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu: "Bật chế độ ngốc rồi à? Là tôi."
Đây là lần đầu tiên họ thân mật trước mặt Lục Tịnh Viên, cô đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi.
Sau một nụ hôn rất dài, Lục Úc buông Bùi Hướng Tước ra: "Sinh nhật của chim sẻ nhỏ, sao tôi có thể bỏ lỡ được."
Anh giải thích ngắn gọn mọi chuyện. Mấy hôm trước, anh cần phải đi công tác xử lý sự vụ, nhưng vì đã sớm lên kế hoạch cho sinh nhật Bùi Hướng Tước nên ban đầu định lùi chuyện này lại. Sau đó lại nghĩ, không bằng cứ rời đi mấy hôm, xử lý công việc xong trước thời hạn, rồi về chuẩn bị sinh nhật, cho Bùi Hướng Tước một bất ngờ vẫn hơn.
Lục Úc trêu: "Nhưng khả năng diễn xuất của Tịnh Viên cũng chỉ có thể lừa gạt em thôi."
Bùi Hướng Tước vẫn đang chìm đắm trong sự bất ngờ Lục Úc dành cho mình, nghe anh nhắc tới chuyện này liền phản bác: "Sao, sao có thể nói thế được? Tịnh Viên bảo, bảo khó chịu, nên em sốt ruột."
Lục Úc liếc sang bên cạnh: "Con bé chỉ bảo sẽ lừa em về nhà, chứ không nói là dùng cách gì."
Nghe thấy thế, Lục Tịnh Viên bèn rụt cổ lại, hận không thể cuộn tròn mình lại.
Cô, cô không nghĩ ra cách nào khác!
Bùi Hướng Tước không quen biết nhiều người, ở Hoài Thành cậu chỉ quen một mình Lục Tịnh Viên, cũng không cần phải tổ chức tiệc sinh nhật, nên Lục Úc cho mình một ngày nghỉ phép, ở nhà chuẩn bị sinh nhật cho cậu. Anh không nhờ người khác, ngay cả đèn đóm trong sân cũng tự treo, trước đó thì thông báo cho Lục Tịnh Viên một tiếng, cho Bùi Hướng Tước một bất ngờ.
Bùi Hướng Tước ngỡ ngàng nhìn đèn treo xung quanh, trong lòng như được phết một lớp mật, chẳng biết phải nói gì cho phải.
Đèn treo trong sân sáng rực như ban ngày.
Trong nhà các món ăn đã được bày biện lên bàn, đều do Lục Úc đích thân xuống bếp nấu nước, sắc hương đều có đủ.
Lục Tịnh Viên lần đầu tiên ăn cơm Lục Úc nấu, lần trước cô còn tưởng anh ba mình bày vẽ chiều người yêu thôi, ai ngờ lại nấu ngon như vậy, cô ăn thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Ăn cơm xong, Lục Úc dọn dẹp bàn ăn, lấy máy tính ra, nhấp chuột vào một file, bên trong có hai đoạn video.
Đoạn video thứ nhất, An Tri Châu xuất hiện trên màn hình máy tính, nối cảnh là rừng hoa mai trong trường. Lúc này hoa mai đã héo hết, lá xanh bừng bừng sinh trưởng.
Hàng long mi An Tri Châu lay động, nói ra câu đầu tiên, rồi ngừng lại, viết lên giấy một dòng chứ, rồi gio lên trước ống kính một lúc, sau đó mới nói câu tiếp theo.
Mặc dù làm như thế rất mất thời gian, nhưng An Tri Châu vẫn kiên trì với phương thức giao tiếp này suốt quá trình quay chụp.
Lúc sắp hết đoạn video, màn ảnh bỗng nhiên tối sầm, dường như có thứ gì đó che mất ống kính, một lúc lâu sau mới nghe thấy một giai điệu.
An Tri Châu đang hát bài chúc mừng sinh nhật. Bài này có giai điệu rất đơn giản, nhưng An Tri Châu lại hát nó khá gượng gạo. Lúc nói điệu giọng của cậu ta rất hay, nhưng khi hát thì các âm tiết phát ra chẳng hề ăn nhập với nhau, va chạm vào nhau thành một mớ hỗn độn.
Nhưng Bùi Hướng Tước vẫn nắm lấy hai bên thành màn hình, chăm chú lắng nghe, một chữ cũng không muốn bỏ qua.
Đến khi bài hát kết thúc, một lát sau, giọng điệu giả vờ bình tĩnh của An Tri Châu mới vang lên.
Cậu ta cũng xuất hiện trước ống kính lần nữa.
Cậu ta nói: "Sinh nhật vui vẻ, Hướng Tước. Lớn thêm một tuổi, cũng phải tiếp tục vui vẻ nhé."
Một video khác là của Từ Húc. Khác với những lời dặn dò và lo lắng nhỏ nhặt của An Tri Châu, Từ Húc giống như biết bao cô bé mười bảy tuổi khác, than phiền với người bạn phương xa những chuyện không vui sau khi cậu rời đi rồi còn không quên chúc mừng sinh nhật. Cuối cùng cô cười hì hì nói Bùi Hướng Tước có người cậu tốt như thế, lúc phú quý không quên thời khó khăn, sau này ở Hoài Thành có cậu, cô có thể yên tâm đến du lịch rồi!
Cả hai người đều thật lòng chúc phúc Bùi Hướng Tước sống hạnh phúc ở nơi họ không thể trông thấy.
Bùi Hướng Tước không nỡ tắt video đi, đến khi thanh tiến trình chạy hết, cậu níu lấy tay Lục Úc: "Em, muốn, muốn xem, đến khi, hiểu, họ nói gì, thì thôi."
Lục Úc đồng ý nhiều lần, rồi hôn lên gò má cậu, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Đó là món quà đâu tiên."
Lục Tịnh Viên tặng cậu một cái đồng hồ đeo tay, Bùi Hướng Tước chẳng thiếu thứ gì, cô cũng chỉ có thể cố gắng tặng một món đồ thật tốt, bày tỏ thành ý.
Tặng quà xong, Lục Úc lấy ra một cái bánh kem lạnh, cắm mười bảy ngọn lên, dưới ánh nên lung linh, Bùi Hướng Tước chỉ được phép có một điều ước.
Một điều ước duy nhất.
Bùi Hướng Tước thầm nghĩ, nếu như trên thế giới này thực sự có thần tiên, thật sự có thể lắng nghe tâm nguyện của cậu, niệm tình biết bao nhiêu nguyện vọng trước đây của cậu đều chưa từng trở thành hiện thực mà thoải mãn tâm nguyện duy nhất này của cậu, cậu đã rất thỏa mãn rồi.
Lục Úc từ đầu đều cuối đều mỉm cười, không trêu chọc hỏi cậu ước điều gì, chỉ cắt bánh rồi chia cho Bùi Hướng Tước một mình.
Bùi Hướng Tước giải quyết miếng bánh chỉ trong nốt nhạc, rồi chờ mong nhìn Lục Úc, trông đến là đáng thường.
Lục Úc hoàn toàn bó tay trước cậu, chỉ gõ nhẹ lên đầu cậu một cái: "Chú chim sẻ này càng ngày càng tham ăn rồi."
Rồi lại cắt cho cậu một miếng nữa.
Lục Tịnh Viên ngồi bên cạnh nhìn, ăn một miếng bánh ngọt, hỏi: "A Bùi, thích đến vậy sao."
Cô hỏi Bùi Hướng Tước, nhưng thực ra là nói cho Lục Úc nghe. Theo lý, món Bùi Hướng Tước thích không thể lại lại bị cấm ăn.
Nghe thấy thế, Lục Úc vừa nhìn điệu bộ vui vẻ của Bùi Hướng Tước, vừa thờ ơ giải thích: "Răng em ấy không tốt, mới đi chữa cách đây không lâu. Thích ăn ngọt lắm, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể cho em ấy ăn một ít bánh ngọt rồi đốc thúc em ấy đánh răng. Nhưng kem thì không được, vừa lạnh vừa ngọt, ăn vào dễ đau răng. Lâu rồi chưa cho em ấy ăn, sinh nhật để em ấy ăn cho đã thèm."
Lục Tịnh Viên tặc lưỡi cảm thán, Lục Úc đúng là quản lý Bùi Hướng Tước như trẻ con, lại còn dùng cách quản lý vừa tỉ mỉ vừa tốn nhiều công sức nhất nữa chứ.
Nhưng đó cũng là vì anh thật lòng.
Ăn bánh xong cũng đã muộn, Lục Tịnh Viên phải trở về nhà họ Lục. Bùi Hướng Tước tiễn cô ra đến cổng, rồi lên lầu đi tắm, ngồi trước cửa sổ lồi ngắm những chiếc đèn đã tắt ngoài sân, thả hồn theo gió, tự dưng lại thấy bất an vô cớ.
Tất cả đều quá tốt đẹp.
Lục Úc đứng sau lưng cậu, dịu dàng hỏi: "A Bùi, sinh nhật hôm nay có vui không?"
Bùi Hướng Tước, cửa kính phản chiếu nụ cười trên gương mặt cậu.
Nhưng Lục Úc lại nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình.
Bùi Hướng Tước vô thức tránh đi.
Giọng điệu của Lục Úc lại càng dịu dàng, ngọt ngào hơn, giống như đang tỏ tình: "Nếu đã vui vẻ như thế, vậy thì ngay lúc này đây, em đang sợ cái gì?"
Extra
Tiểu Tước: Thánh thần ơi, em gái tôi và Lục thúc thúc kiêm bạn trai tôi phản bội tôi cùng một ngày luôn.
Đại Bùi: Không phải vì chuẩn bị sinh nhật cho chúng ta sao?
Tiểu Tước: Tôi không nghe, tôi không nghe, làm một chú chim sẻ, tôi sẽ không yêu nữa.
Đại Bùi: Thế cậu muốn chỉnh người ta thế nào? Đánh người ta, à không, mổ người ta à?