Tiểu Thiên đổi hướng ngược lại bay đi, tốc độ nhanh như điện, khiến cho tên trung niên đang ngồi uống rượu trêи cây bổng giật nẩy mình xém rớt từ trêи cây xuống
-Hắn ... hắn bay đến đây làm gì ?
-Không lẽ hắn nuốn giết người diệt khẩu.
Vừa nghĩ đến trận chiến vừa rồi của Tiểu Thiên hắn liền quay người bỏ chạy, từ phía xa Tiểu Thiên thấy được từ một ngọn núi trước mặt có một người bay ra. Quan sát kĩ thì đó lad người mà cậu để ý lúc đối chiến ba tông.
-Người này hẳn là Nguyên Anh !
Đến chào hỏi mới được, Tiểu Thiên liền đuổi theo vi trung niên này. Do Tiểu Thiên lần đầu giết người và chưa để khống chế được sát khi đang tỏa ra. Vì thế khi vị trung niên kia nhìn thấy Tiểu Thiên sát khí bốc thẳng lên trời thế kia, hắn càng phóng nhanh hơn.
-Tại sao ? Tại sao ? Cái tội nhiều chuyện này của ta không bỏ được đi chứ.
-Giờ gặp đại nạn rồi.
-Phải tìm người giúp đỡ thôi.
Hắn bay đi mà không dám quay lại nhìn chỉ cảm nhận được một luồn sát khí lạnh xương sống, luồn sát khi sau khi giết cả ngàn người nhưng vẫn chưa đủ. Hắn điên cuồng bỏ chạy. Tiểu Thiên nhìn thấy tốc độ vị đạo hữu phía trước càng tăng thêm nên cậu cũng tăng tốc duối theo.
Vị trung niên đang bay ở phía trước cảm giác Tiểu Thiên đang rất nhanh đuổi kịp mình thì cả người ướt đẫm mồ hôi
-Hắn... hắn ... khốn kiếp . Khốn kiếp
-Tại sao lại có Chí Tôn Trúc Cơ chứ !
Nhưng sau đó hắn cảm giác được dường như có ai đó đang ở gần mình, hắn quay qua bên phải thì thấy Tiểu Thiên đang bay song song với hắn, sát khí cao đến mức hắn nhìn Tiểu Thiên bị bộc trong sát khí mà càng thêm hoảng sợ.
Hắn liền đột ngột dừng lại, sau đó đánh ra một chiêu
-Thiên Sơn giáng.
Từ trêи trời một ngọn núi to lớn ngàn trượng đang hướng đỉnh đền Tiểu Thiên mà đâm đến, Tiểu Thiên nhìn cảnh tưởng này thì không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều vì ngọn núi kia sắp đâm vào cậu rồi, nhìn khí thế đó cũng đủ khiến cậu phải nghiêm túc lại
-Đây là thực lực Nguyên Anh sao !
Tiểu Thiên ngước nhìn ngọn núi to lên kia, từ hai tay của Tiểu Thiên xuất hiện Nhật Nguyệt tinh thần to tầm một thước
-Nhật Nguyệt Ta Nắm
Sau đó Tiểu Thiên ném cả hai quả Nhật Nguyệt kia vào ngọn núi, ngay lập tức cả hai chiêu thức va chạm vào nhau không bên nào chịu thua bên nào. Tên trung niên kia nhìn thấy ngọn núi của mình đang từ từ bị đẩy lùi thì tên trung niên kia đánh ra một chỉ
-Tuyệt Diệt Chỉ .
Một ngón tay hư ảo to hơn ngọn núi kia chừng mười lần hạ xuống, trực tiếp đánh nát ngọn núi phía trước đánh thẳng vào Nhật Nguyệt của Tiểu Thiên. Ánh mắt Tiểu Thiêu nhíu lại.
Nhìn hai khối Nhật Nguyệt của mình đang bị đẩy lùi một cách nhanh chóng thì Tiểu Thiên đưa tay lên
-To !!
Hai khối Nhật Nguyệt của Tiểu Thiên bắt đầu to lên mười trượng rồi đẩy ngược lại cái ngón tay kia. Tên trung niên kia thấy tình hình không ổn nhưng hắn đã dùng đến chiêu mạnh nhất của mình rồi nhưng vẫn không thể làm gì được.
-Chí Tôn Trúc Cơ trong truyền thuyết đây sao ?
-Đánh giết cả Nguyên Anh.
Nhìn Tuyệt Diệt Chỉ của mình đang bị đẩy lùi và đang xuất hiện từng khe nứt ở đầu ngón, trong mắt hắn liền hiện lên quyết đoán
-Bạo !!
Sao khi tên trung niên kia tự bạo chiêu thức của mình thì một vụ nổ khổng lồ xuất hiên, Tiểu Thiên không hề nao núng mà điều khiển cho Nhật Nguyệt va vào vào và tạo ra một vụ nổ nữa đối trọng lại với vụ nổ kia của tu sĩ trung niên. Vụ nổ khiến cho Tiểu Thiên lùi lại ba bước, còn tu sĩ trung niên kia trực tiếp bắn ngược về sau và bị thương nặng.
Cả người tên tu sĩ trung niên này đều là vết máu, một cánh tay của cũng đã tan nát đến cánh tay để lộ ra đầu xương nhìn vô cùng kinh khủng. Tiểu Thiên thấy hắn sắp đâm vào ngọn núi bên dưới liền dùng Hỗn Độn quyết hút ngược hắn quay chở lại.
Tên tu sĩ trung niên này thấy mình đang bay về phía Tiểu Thiên thì nhớ lại tình cảnh lúc Tiểu Thiên thôn phệ đám tu sĩ kia thành cái xác khô thì bắt đầu vùng vẩy. Nhưng hiện tại hắn đã bị thương nặng nên chả còn được bao nhiêu sức lực để kháng cự lại.
Đến khi hắn bị hút lại cách Tiểu Thiên một trượng thì Tiểu Thiên hỏi
-Tại sao ngươi lại đánh ta ?
-Lại còn dùng đến cả sát chiêu, có phải ngươi thuộc một trong ba tông kia.
-Nhưng nếu ngươi thuộc ba tông kia thì chắc hẳn sẽ không bỏ đi lúc ta đối chiến với bọn họ.
Lúc này tên tu sĩ trung niên kia nhìn vào Tiểu Thiên và thấy lượng sát khí của Tiểu Thiên vẫn còn bốc lên nghi ngút, với lại trong tình cảnh hiện tại thì tên tu sĩ này tuyệt đối không dám nói dối
-Tại hạ tưởng rằng vị đạo hữu đây đuổi theo ra muốn giết người diệt khẩu.
-Nên ta phải đành bỏ chạy, nhưng đạo hữu vẫn đuổi theo ta và còn mang theo sát khí ngút trời như thế ta lại càng chắc chắn nên ta buộc phải ra tay trước.
Tiểu Thiên trêи cơ bản đã hiểu được, nhưng còn sát khí thì cậu lại không rõ nên nhìn lại bản thân thì cậu giật mình. Một làn khói đen tuyền đang bọc lấy cậu và bốc lên trời
-Đây là sát khí sao ?
Nghe Tiểu Thiên hỏi như thế thì tên tu sĩ trung niên kia biết mình đã lầm, trêи cơ bản thì tên này không hề biết bản thân đang tỏa ra sát khí. Nên trả lời
-Đúng vậy !
-Đấy là sát khí của đạo hữu sau khi giết người.
-Theo như tại hạ đoán thì đạo hữu là lần đầu giết người ?
Tiểu Thiên gật gật đầu rồi hỏi
-Làm thế nào để sát khí này không còn nữa ?
Tên tu sĩ trung niên này thấy Tiểu Thiên gật đầu thì ngạc nhiên, hắn nghĩ lần đầu giết người mà Tiểu Thiên đã thẳng tay hạ sát cả ngàn người như thế rồi. Nên hắn càng thêm sợ hãi vì cái tu vi của Tiểu Thiên, vừa cái tính cách của cậu
-Đạo hữu có thể ẩn sát khí của mình đi bằng cách tĩnh tâm lại, thì sát khí đó nó sẽ giảm đi nhiều.
Nghe thấy vậy Tiểu Thiên liền nhắm mắt ngưng thần không còn nghĩ đến việc giết người nữa. Sau đó luồn sát khí này bắt đầu giảm xuống dần dần biến mất. Sau đó Tiểu Thiên nhìn tên tu sĩ trung niên này rồi nói
-Tại hạ là Tiểu Thiên, không biết đường này là đến Ngũ Hành Tông ?
Sau khi nghe Tiểu Thiên hỏi đường đến Ngũ Hành Tông thì tên tu sĩ trung niên này hình như đã nhận ra ý định của cậu thì lại càng kinh hãi hơn nữa
-Tại hạ là Lưu Nhật Quang !
-Nếu đạo hữu bay theo đường này thì khoảng năm đến bảy ngày thì sẽ đến Ngũ Hành Tông. Tông môn này nằm trêи năm ngọn núi lớn và trong Tông môn có một vị Vấn Đạo chấn thủ. Tông chủ thì có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Tiểu Thiên sau khi nghe Ngũ Hành Tông có Vấn Đạo chấn thủ thì cũng không biểu hiện gì nhiều, dù sao thì đây là một nhánh nhỏ từ Ngũ Hành Tông chính thức nên phía trêи sẽ phái người xuống chấn thủ cũng không lạ.
Sau đó Tiểu Thiên ném cho vị tu sĩ trung niên này một viên đan dược rồi tiếp tục bay đi. Vị Lưu tu sĩ này cũng tiếp nhận viên đan dược rồi nhìn bóng dáng của Tiểu Thiên đang bay đi thì nghĩ
-Không nên ở nơi này nữa, phải tránh đi thật xa mới được.
Thế là vị tu sĩ trung niên này bay một hướng khác với Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên dựa theo ký ức của đại trưởng lão Ngũ Hành Tông mà đi, sau năm ngày Tiểu Thiên thấy đươc bên dưới có một thành trì to lớn ngàn dặm bên dưới. Nên cậu quyết định đi xuống dưới nghĩ ngơi và xác định một vài thông tin.
-Nơi đây đã vượt ra ngoài phạm vi thần thức của Kiếp lão rất xa rồi.
Tiểu Thiên vừa bay đến cách thành một dặm thì có một vị tu sĩ bay lên lịch sự chào hỏi Tiểu Thiên rồi nói
-Đạo hữu xin dừng ! Nơi đây cấm phi hành !
Tiểu Thiên nghe vậy cũng thi lễ lại rồi hạ xuống đi bộ vào trong thành. Thành này vô cùng nhộn nhịp, có rất nhiều tòa nhà vô cùng đẹp và xa hoa. Đây là lần đầu cậu nhìn thấy được, Tiểu Thiên đi dọc trêи phố thì thấy một quán ăn dành cho tu sĩ thì bước vào.