Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 34: 34




Lâm Xuân Tư dọn đồ gọn gàng rồi xếp vật dụng của bác gái vào, sau đó thay ga giường tươm tất.

Mẹ Kỷ rót nước cam cho cậu: "Cảm ơn cháu.

Ngồi đi, bác quạt gió cho."
Hôm nay bác gái lên thành phố cùng với Kỷ Ca để tái khám, đồng thời sắm sửa đồ dùng, áo quần cần thiết cho con.
Kỷ Ca xách vali lỉnh kỉnh vào, quệt mồ hôi, tự đi bật quạt, rót nước.
Mẹ Kỷ rút ra một bao lì xì đặt vào tay Lâm Xuân Tư: "Cháu đã giúp đỡ thằng con của bác nhiều rồi."
"Dạ, không cần..." Cậu toan từ chối, bắt gặp ánh mắt của Kỷ Ca, bèn để bị dúi vào.

Mẹ Kỷ hiền từ nói: "Hai bác chỉ có mỗi thằng con này.

Bây giờ nó ra nước ngoài thì còn lại hai ông bà lủi thủi với nhau.

Nếu cháu ở trên đây thấy buồn, chớ ngại về chơi với hai bác."
Nghe vậy, Lâm Xuân Tư mới ấm lòng nhận lấy: "Vâng ạ."
"Mà bác ngủ giường cháu thì đêm nay cháu ngủ ở đâu?"
"Dạ, cháu sang nhà..." Cậu thoáng khựng lại, "bạn ạ."
Buổi trưa ba người dắt nhau đi ăn cơm tiệm, xong Kỷ Ca đưa mẹ đi bệnh viện.
Lâm Xuân Tư nhận được điện thoại từ cô Tần Cẩm.

Giọng cô hồ hởi: "Em đoán cô vừa nhận cuộc gọi từ ai? Là phòng làm việc của nhạc trưởng Vương Tông Hải! Ông ấy đã xem đoạn video em biểu diễn và tỏ lòng hứng thú với dự án của chúng ta, đặc biệt ông ấy có ý ngỏ lời với em."
"Thật ạ?" Cậu ngỡ ngàng đến bối rối.
"Ừ!" Cô khẳng định: "Đây là một cơ hội rất tốt.

Nếu em có thể vượt qua vòng tuyển và chen chân vào dàn nhạc của ông ấy - dù là vị trí dự bị, thì mục tiêu chuyên nghiệp của em sẽ rộng mở.

Cô đã gửi cho em thông tin và thư mời.

Nếu có thể thì cô hết sức khuyến khích em tham gia."
Lâm Xuân Tư đọc thông tin, có phần choáng ngợp trước dàn nhạc và sân khấu lớn của nhạc trưởng Vương, sau đó bối rối: tại sao một nhạc trưởng tầm cỡ như vậy lại chú ý đến tay mơ là cậu?
Cậu chỉ mới lên một sân khấu chính thức, làm sao đấu lại nổi những nghệ sĩ dày kinh nghiệm?
Đại khái là tự nhiên có một miếng bánh dâu tây siêu to nhiều kem đập xuống nên Lâm Xuân Tư hoang mang nhiều hơn là vui mừng.
Cậu đang ngẩn người thì nhận được tin nhắn từ anh Cố: Mặc dù tôi biết hôm nay là cuối tuần nhưng cậu mau lên công ty gấp.
Lâm Xuân Tư đi lên phòng làm việc của thầy Trịnh.

Trợ lý Cố hỏi: "Cậu thấy trên mạng có gì chưa?"
"Có gì ạ?" Cậu nhanh nhẹn mở mạng xã hội, thấy mình được tag vào một bài viết.
Đó là ảnh chụp cậu ở đồn cảnh sát với La Nghi, dáng vẻ mệt mỏi.

Tiêu đề: Nghi vấn thực tập sinh của Lưu Sa bị bắt vào đồn cảnh sát?
Top comments:
@Tiểu Thư Diệu Diệu: Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng em chỉ mãi tin lời chồng em (đóng cửa thả chó).
@Bưởi Đẹp Trai Nhất Quả Đất: Chưa có thông tin rõ ràng mà chủ thớt đã úp nồi chuyên nghiệp thật đấy.

Tôi phải về thắp hương cho Thần Hoa có sức mạnh làm hoa mọc ra từ lỗ mũi chủ thớt.
Lâm Xuân Tư đọc comment của Bưởi mà phụt cười, mạch não bạn này lạ quá.
Trợ lý Cố thấy cậu còn cười được thì nghiêm mặt lại: "Chuyện này là như thế nào? Cậu mau giải thích."
"Lâm Xuân Tư." Phó Yến mở cửa nói: "Vào đây với tôi."
Lâm Xuân Tư nghe anh gọi đầy đủ họ tên mình thì có chút chột dạ, không chần chừ một giây đi vào, khép cửa lại.
Phó Yến quấy cà phê rồi đặt lên bàn.

Cậu tưởng là cho mình nhưng anh chặn lại, bảo: "Không tốt cho dạ dày của em."
Lâm Xuân Tư đáp dạ rụt tay, nhìn anh pha trà đưa mình rồi ngồi xuống phía đối diện.

Phó Yến hỏi: "Nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra."
Cậu không dám giấu giếm, một năm một mười kể rõ ràng.
Phó Yến mấy lần nhíu mày lại, sau đó đứng lên nói: "Tôi hiểu rồi.

Mấy mánh bôi bẩn trẻ con này em không cần lo."
Anh xoa đầu cậu: "Ngoan, uống trà đi."
Lâm Xuân Tư nhìn người đi ra ngoài, anh không có phản ứng gì làm cậu càng chột dạ, ngồi uống trà, ăn kẹo dẻo, kiểm tra mạng xã hội một lúc thì Trợ lý Cố bước vào.

Ảnh nói: "Chúng tôi lên bài xong rồi.

Cậu đừng lo.

À mà, gần đây cậu có xích mích với ai không?"
"Dạ không ạ." Cậu không tiếp xúc với người khác nhiều đến mức đó.

"Ừ, thế thì tốt." Anh Cố tiếp tục: "Trò bôi đen kiểu này không gây ảnh hưởng lắm đâu.

Cậu cứ giữ tinh thần thoải mái, làm tốt công việc."
"Dạ." Lâm Xuân Tư không rõ anh ấy nói vậy là quan tâm thật hay là nhắc nhở.
Cậu đi tìm Phó Yến thì anh bảo cậu về trước đi, không quên trấn an cậu lần nữa rồi hôn một cái.

Lâm Xuân Tư tính hôn lại thì anh khéo léo tránh né.

Cậu bèn về một mình.
Buổi chiều, mẹ con Kỷ mới về.

Kỷ Ca sợ bị mẹ càu nhàu nên bật đài cho bà rồi đi mua nguyên liệu với Lâm Xuân Tư.
"Hai đứa còn chưa làm hòa nữa?" Cậu giật mình.
"Em ấy nhận quà nhưng vẫn chưa chịu nói chuyện với tao." Kỷ Ca mặt ủ mày chau: "Tao thật sự nghĩ nát óc không biết mình làm sai cái gì.

Dỗ bạn gái khó quá."
Tâm tư của con gái rất nhạy cảm, nhiều khi chú ý đến những điểm mà con trai mù hoàn toàn.

Lâm Xuân Tư cùng là nam nên cũng bó tay: "Nếu mày muốn hẹn em ấy thì chỉ còn nước nói mình muốn nhận lỗi, mà không biết lỗi ở đâu thì lại làm Tần Mộ giận hơn." Ca này khó.
Kỷ Ca vò vò bắp cải thay vì vò tóc: "Biết vậy tao đã không tạo bất ngờ, biết kết quả thì nói luôn cho nóng."
"Ơ? Mày biết kết quả từ sớm nữa á? Sao không nói tao biết?"
"Tại mày dễ làm lộ quá chứ sao.

Cảm xúc gì cứ viết hết lên mặt." Kỷ Ca hồ nghi: "Sao lại nhìn tao khinh bỉ thế kia?"
"Mày đúng là thằng ngu EQ thấp nhất mà tao từng gặp." Lâm Xuân Tư chán chả buồn khinh bỉ.
"Đừng bàn về EQ của tao nữa.

Chuyện hệ trọng ở đây, ngay lúc này, là chị dâu tương lai của mày."
Cậu tức thay cho Tần Mộ đáp: "Có những chuyện quan trọng cần phải lo mà thông báo càng sớm càng tốt.

Đó không phải là món quà bất ngờ gì sất mà là một biến cố giữa cả hai."
Thanh toán xong, chạng vạng trên đường về, Kỷ Ca cất tiếng: "Lúc nhận kết quả, tao vẫn chưa chắc chắn, chưa dám khẳng định."
"Ừm."
"Vậy nên chưa dám nói." Giọng hắn ngập ngừng, thiếu tự tin, "Tao muốn chắc chắn mọi thứ để em ấy không lo lắng.

Em ấy chỉ cần vui thôi."
Con trai cũng sẽ tự ti, nhất là khi bạn gái quá ưu tú.

Do đó Kỷ Ca luôn cố gắng đảm bảo mọi thứ đã vào guồng rồi mới có thể tự tin tuyên bố anh đã làm được.
Lâm Xuân Tư thầm nghĩ: tự ái của đàn ông chết tiệt.
Gần về tới hẻm, cậu chia đồ ra để đưa về nhà Phó Yến.

Kỷ Ca đột ngột hỏi: "Mày nghiêm túc đấy à?"
"Hả?" Lâm Xuân Tư không hiểu gì, nhìn vào mắt hắn thì bỗng nhiên chột dạ.

Một lúc sau, cậu đáp: "Ừ."
Kỷ Ca tràn đầy hoang mang, buột miệng: "Vì tiền?"
"Mày nghĩ tao là loại người đó?" Cậu bình tĩnh hỏi lại.
"Không, không.

Từ từ đã, trước đây mày thích con gái mà?"
Lâm Xuân Tư thừa nhận: "Bây giờ tao vẫn thích con gái, thích thêm một người đàn ông nữa thôi."
"Tinh Tinh, mày có biết là cái cảm giác nhìn người lạ chơi gay với nhìn người gần gũi mình chơi gay nó khác xa nhau lắm không? Ban đầu tao nghĩ rằng mày không thể tránh khỏi anh ta vì công việc bắt buộc.

Tao biết mình không có quyền xen vào cuộc đời của mày.

Chỉ là...!rất khó tả."
"Ừ." Lâm Xuân Tư hơi mỉm cười, nhớ lại những lời nói của hắn vào khoảng thời gian mới gặp Phó Yến.

Từng câu, từng chữ đều là quan tâm, nhắc nhở.
Cậu có một người bạn tốt.

Cậu biết điều đó.
"Mẹ nó." Kỷ Ca vò đầu mắng khẽ.

Bọn họ ở cùng phòng với nhau, khó tránh khỏi chung đụng, lúc nhìn thấy vết cào dưới tai cậu là hắn đã đánh kẻng trong lòng rồi.
Dồn nén đến lúc này mới hỏi ra, nhất thời cảm thấy chưa thể thừa nhận.

Dù sao hắn đã từng nhìn Lâm Xuân Tư hẹn hò vui vẻ với con gái.
Hắn hít thở sâu, bảo: "Được rồi, tao đem đồ về cho.


Mày qua bên kia đi, mắc công mẹ tao tinh ý nhận ra gì đó.

Bố mẹ tao còn xa lạ với đồng tính luyến ái."
Lúc Lâm Xuân Tư sang căn hộ thì Phó Yến còn chưa về.

Cậu tắm rửa rồi nấu bữa tối, nghe tiếng cửa mở cũng không quay lại.

Một vòng tay từ phía sau ôm lấy eo, anh ngửi tóc cậu một lúc: "Em đang làm gì đấy?"
"Bày tỏ tình cảm với anh."
Phó Yến bật cười khẽ, dính lấy cậu như đang sạc pin sau một ngày làm việc.

Lâm Xuân Tư để anh ôm cho đã, rồi nói: "Mau đi tắm.

Không tắm không cho ăn cơm."
Bữa tối, cậu nấu toàn món anh thích.

Phó Yến theo thường lệ pha trà gừng cho chàng trai của mình.

Lâm Xuân Tư vuốt ve eo anh một lúc, ngón tay dần vói vào áo.
Anh tóm lấy bàn tay hư hỏng: "Uống hết trà cho tôi."
Lâm Xuân Tư nghe lời, giữa chừng bị chương trình ẩm thực hải sản thu hút.

Phó Yến bỗng đứng dậy ngồi lên đùi chàng trai, khiêu khích cào nhẹ yết hầu cậu: "Nhóc Tinh Tinh, cua biển ngon hay tôi ngon?"
Khuôn mặt anh kề vào rất sát, có thể thấy rõ lông tơ, hơi thở ấm áp lướt qua cậu.
Cậu liếm vệt trà trên môi: "Ngang nhau."
Anh toan hờn dỗi đứng dậy thì bị kéo ngã vào lồng ngực rắn chắc.

Lâm Xuân Tư bóp lấy cằm anh, nụ hôn ập xuống không cho phép kháng cự.

Phó Yến nhắm mắt cố đuổi theo nhưng hôm nay chàng trai vồn vã, hoang dại tựa một con ngựa đứt cương, cướp đoạt từng ngóc ngách hơi thở của anh.
Vừa tách rời, anh vội vã thở dốc, trong mắt ngậm nước.

Răng môi nóng rẫy của chàng trai nhanh chóng rơi xuống cần cổ, hõm vai, xương quai xanh.

Bàn tay ram ráp xốc vào áo mơn trớn da thịt mịn màng, xoa đầu nhũ.

Phó Yến cuộn tròn ngón chân, cọ lông mi vào má cậu, nói khẽ: "Vào phòng đi em."
Lâm Xuân Tư tự nhiên chẳng muốn nghe lời, mắt điếc tai ngơ tiếp tục vuốt ve cơ thể anh.

Bàn tay trượt từ gáy xuống xương cụt, khiến Phó Yến cong lưng, lộ ra đường cong eo hông yêu kiều.

Anh ngậm vành tai cậu, ve vãn lồng ngực nam tính: "Vào phòng."
Chàng trai đột ngột kéo quần anh ra, cánh tay luồn dưới đầu gối niết vào đùi non.

Khuôn mặt Phó Yến phơn phớt đỏ, lông mi phiến nước, đôi chân trắng nõn co rúm lại.
"Phó Yến, lần trước anh cào em rách da." Lâm Xuân Tư cắn bả vai trần, cầm tay anh chạm vào sau tai: "Ở đây này."
Nơi đó vẫn còn dấu vết sẫm màu.

Phó Yến xoa dịu: "Xin lỗi."
Cậu tìm remote tắt TV đi, rồi bế anh vào phòng ngủ.
Lưng vừa lún xuống chăn nệm mềm mại, Phó Yến bỗng nghe cậu nghiêm túc bảo: "Lần trước em làm anh đau.

Em không biết nên cải thiện thế nào, anh có kinh nghiệm thì chỉ em đi."
Lâm Xuân Tư nói chưa dứt lời thì thấy gò má anh tái đi, dáng vẻ sững sờ.

Phó Yến co người như bị lạnh, tiếng nói phát run lên: "Tôi chưa từng làm tình với ai khác ngoài em..."
"Hả?" Cậu đơ ra: "Thật sự?"
Ngữ khí nghi hoặc của cậu như kim châm vào lòng Phó Yến.

Anh ngấn lệ: "Thật sự là lần đầu tiên của tôi."
Lâm Xuân Tư thấy anh sắp khóc, vội vàng ôm người vào lòng, lúng túng, hai má nóng bừng: "Sao lần trước anh không nói cho em biết?"
Với biểu hiện lúc đó của anh thì làm sao cậu ngờ được là anh cũng còn tân*? Nếu cậu biết thì đã không cho phép mình thả lỏng, vụng về như thế rồi.
* Tân là còn nguyên, chưa từng sử dụng; nghĩa chuyển là nói về con trai hoặc con gái chưa từng giao hợp.
Phó Yến dụi nước mắt vào vai áo cậu, se sẽ đáp: "Tôi nói ra thì em sẽ căng thẳng, do dự."
Lâm Xuân Tư thấy mặt càng nóng hơn.


Cậu hoàn toàn không phản bác được lý do này, trước đó đã tránh né thì thể nào gặp thêm chướng ngại cũng sẽ chần chừ.
Tự nhiên thấy mình có chút đểu giả.
Cậu nhìn người thương đang khụt khịt mũi nén lệ, thở dài ôm chặt tấm lưng run rẩy, dịu dàng vỗ về: "Em xin lỗi.

Em không chú ý đến cảm nhận của anh, đều tại em không tốt.

Phó Yến, đừng khóc nhé."
Anh dùng mu bàn tay lau mắt: "Không phải lỗi của em."
Phó Yến không phải đang ấm ức, chỉ tại sự nghi ngờ của cậu làm anh tủi thân không cầm được.

Anh thương cậu vô cùng, không muốn bị cậu hoài nghi.
Lâm Xuân Tư kéo tay anh ra, trìu mến hôn từ mi mắt ướt đẫm xuống cánh môi mím chặt.

Phó Yến ngoan ngoãn mở miệng đáp lại.

Lần này chàng trai hôn rất chậm, rất nhẹ, ứ đầy sự âu yếm như mật ngọt.

Anh chìm đắm đến mức đầu óc váng vất, quên khóc.
"Ngốc ạ, anh dễ dỗ quá đấy." Cậu lại đè anh xuống, cẩn thận từng li, từng tí.
Lúc cậu đi vào, Phó Yến vẫn đau lắm, rưng rưng nước mắt mà chưa dám khóc, run giọng hỏi: "Tôi...!tôi khóc, em không thấy phiền chứ?"
Lâm Xuân Tư vuốt ve mơn trớn, hôn trán anh, đáp: "Anh khóc rất êm tai."
Phó Yến rướn môi mỉm cười, sau đó mềm mại chìm nổi theo cậu, tận lực lấy lòng, run rẩy, rơi nước mắt mà ngọt ngào rên rỉ.

Nhiệt độ của chàng trai bao trùm làm anh vững dạ an lòng, nhưng mỗi lần chuyển động luôn chạm đến nơi yếu ớt nhất, khiến anh có ảo giác như mình sẽ tan vỡ trong lòng cậu.
Lâm Xuân Tư đổi tư thế, cúi đầu cụng trán vào trán anh, khàn khàn nói: "Phó Yến, tự trân trọng bản thân cũng là trân trọng em."
Phó Yến ngây ngất thở gấp, rồi gật gật đầu.

Lâm Xuân Tư có chút bất đắc dĩ phì cười, vui vẻ cắn tai anh: "Ý em là nếu anh thấy thích thì rên lớn một chút, em sẽ vui."
Anh ửng đỏ mặt, cũng gật đầu luôn.
Lâm Xuân Tư cảm thấy rất thỏa mãn.

Phó Yến thích hôn cậu, cứ đối diện là rướn lên đòi hôn, không hôn được thì cọ trán vào cằm cậu làm nũng, mềm giọng kêu rên.
Quả thật bị ảnh hưởng bởi cái lần đầu tiên với lần thứ hai nên Lâm Xuân Tư không đành lòng mạnh tay với anh.

Nhưng Phó Yến dễ khóc quá nên mau mệt mỏi, lúc làm xong cũng mềm như nước.
Cậu ôm anh vào lòng, lại nói: "Em xin lỗi."
"Sao em xin lỗi?"
"Lúc em giải thích vụ việc La Nghi, anh còn chẳng giận em ra mặt đấy sao?" Giận đến mức không cho cậu hôn còn gì.
"Không giận em." Phó Yến mím môi đáp: "Nhưng thực sự rất lo cho em.

Em làm như vậy, tôi sẽ có cảm giác em không đặt tôi trong lòng."
Giọng anh phát run, như van nài, "Đừng bao giờ làm vậy nữa nhé?"
"Vâng." Lâm Xuân Tư cam kết: "Em hứa."
Giữa đêm Phó Yến tỉnh, thấy bên cạnh trống rỗng, chiếc hộp cello mở hé, chốt kim loại loang loáng dưới đèn ngủ.

Ra cửa, anh thấy chàng trai đang ngồi trên bàn làm việc.

Chụp đèn Hoa Kỳ hắt lên sườn mặt cậu những hoa văn sặc sỡ.

Kẹp tóc vén lộ chân mày và đuôi mắt như vệt nứt giữa bình minh.
Bởi vì đang đeo tai nghe nên cậu không phát hiện bước chân của anh.

Lúc Phó Yến nhấc ghế tới bên cạnh thì Lâm Xuân Tư mới phát giác: "Em làm anh tỉnh giấc sao?"
Anh dựa vào vai cậu nhìn những nốt nhạc trên màn hình, đôi mắt trong sáng như một đứa trẻ: "Tôi cũng muốn nghe."
Lâm Xuân Tư đeo một bên tai nghe cho anh: "Nghe hay hơn bản cũ phải không ạ?"
"Ừm." Phó Yến cong mắt, rất vui vẻ.
"Trong nhật ký, anh nói em trước đây vẫn luôn lưỡng lự, sợ hãi một cái gì đó, âm nhạc của em ẩn chứa sự bí bách và mơ hồ.

Em thừa nhận là anh đã đúng, khoảng thời gian đó em luôn dồn nén, cố gắng vùi chôn mọi liên kết với quá khứ.

Em tự nhủ mình phải hướng đến tương lai nhưng lại bỏ quên bản ngã trong quá vãng.

Em che đậy danh tính, không dám lộ diện có lẽ là vì em không xác định được mình là ai, mình nên xuất hiện như thế nào, đâu là mình mà người khác nên biết đến.

Em sợ hãi quá khứ, cố tạo vỏ bọc cho bản thân, nhưng nay em nhận ra mình không thể làm vậy.
"Nếu em cứ mang vỏ bọc thì người mà Phó Yến yêu tha thiết là ai đây? Lâm Xuân Tư mà Phó Yến say đắm sẽ ở đâu?"
Phó Yến đau đáu nhìn cậu.
Lâm Xuân Tư nâng niu cầm tay anh đặt lên trái tim mình, lúm đồng tiền như hoa: "Ở đây này.

Phó Yến, em đột nhiên nhận ra tương lai của chúng ta rất đáng để mong chờ."
Nửa tiếng trước, cậu bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Nhân viên của Trung tâm Bảo trợ xã hội áy náy xin lỗi rồi trao máy cho một giọng nói non nớt.

Cô bé khóc thút thít, bập bẹ tiếng quốc ngữ mãi mới nên câu: "Cảm, cảm ơn anh."
Một hồi sau, La Nghi nói tiếp: "Em nhớ bố mẹ lắm..."
Lâm Xuân Tư trả lời: "Ừ...!anh hiểu."
Chỉ vỏn vẹn ba câu như vậy rồi cúp máy.
Cậu cảm thấy có một cái gì đó được dỡ khỏi mình, đi xa, mờ nhạt.
Phảng phất như đứa trẻ đã truy đuổi cậu trong giấc mơ cũng nói: "Cảm ơn anh vì đã chấp nhận thấu hiểu em."
Lâm Xuân Tư vuốt ve gò má Phó Yến, chạm cái hôn lên cánh môi run run.


Anh nồng nàn vòng cánh tay qua gáy cậu cùng với lúc chàng trai ghì chặt eo, nhấc anh ngồi lên đùi mình.
Trong khi cởi cúc áo ngủ của chàng trai, Phó Yến run bật lên dưới từng cái đụng chạm nóng rẫy.

Cơ thể anh vẫn còn dư vị của cơn say tình trước, Lâm Xuân Tư tiến vào rất dễ.
Cơ thể cả hai đều rịn mồ hôi, dấp dính, nóng bỏng.

Phó Yến hàm hồ cọ môi lên trán chàng trai của mình, khe khẽ gọi đi gọi lại hai tiếng Tinh Tinh.
Lâm Xuân Tư bóp cặp đùi thon trên người, dựa vào vai anh thở dốc: "Em ở đây."
Khi bình minh thức giấc, tiếng của Phó Yến đã khản đặc.

Anh thấy qua tầm nhìn ngấn lệ mông lung, tia sáng đầu tiên chiếu rọi như một vết nứt giữa bóng tối, những hạt bụi lung linh từ khe nứt đều rơi vào đôi mắt Lâm Xuân Tư.

Tỏa sáng rực rỡ.
Chàng trai mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm yếu của anh, tiếng nói lẫn chút âm mũi giống như đang thủ thỉ kể chuyện xưa:
Phó Yến, dẫu cho tương lai của chúng ta sẽ như thế nào, em cũng thấy nó rất đáng để mong chờ.
Sau kỳ nghỉ Tết, Lâm Xuân Tư như một cậu học sinh ngoan nộp các bản nhạc hoàn thiện cho thầy Trịnh.

Thầy duyệt rất nhanh, vừa trả bài cho cậu vừa nhận xét kỹ lưỡng.
Cuối cùng, Trịnh Minh Sư kết luận: "Nét bút của cậu đã cứng cáp hơn trước rồi đấy."
Lâm Xuân Tư giương đôi mắt lấp lánh: "Thầy có thể đặt tên cho bài hát này được không? Em muốn đĩa đơn đầu tiên của mình là do thầy đặt tên."
Thầy nhìn cậu chòng chọc: "Vay mượn vận khí của tôi hả?"
Cậu cười ngượng ngùng: "Xem là vậy cũng được ạ, vì em đã quyết định sẽ dùng tên thật để phát hành đĩa đơn."
Trịnh Minh Sư tháo kính lão: "Ừ, tên rất hay."
Thấy khuôn mặt chàng thanh niên tỏa nắng, ông nghiêm túc hắng giọng: "Tôi sẽ nghĩ vài cái tên cho cậu tha hồ chọn."
"Em cảm ơn thầy!"
"Cậu nói anh Cố gọi Phó Yến lên sớm giúp tôi.

Tôi có một số bản phối cần kiểm tra."
Lâm Xuân Tư thuận miệng trả lời: "Hôm nay anh ấy mệt nên không lên đâu thầy ạ."
Trịnh Minh Sư nhíu mày: "Sao cậu biết?"
Cậu tính đáp mà lời ra tới miệng thì kẹt cứng lại, bấy giờ mới thấy sai sai.
Thầy hỏi lại: "Sao cậu biết?"
Lâm Xuân Tư lúng túng đỏ ửng mặt, ngượng chín nhìn thầy.
Trịnh Minh Sư trầm mặt chỉ ngón tay: "Lấy điện thoại ra, gọi Phó Yến cho tôi.

Nhanh!"
Cậu vội làm theo.

Thầy giật điện thoại, chờ chưa tới chục giây liền nghe giọng điệu lười biếng của Phó Yến, "Tinh Tinh?"
"Là ai đã nói với tôi là mình không có âm mưu gì?" Trịnh Minh Sư hơi gắt gỏng: "Đã hại một người học trò của tôi còn chưa đủ mà tính kéo luôn người tiếp theo xuống lầy với em sao?"
Phó Yến im lặng một chút, thản nhiên đáp: "Em không có âm mưu gì cả."
Rồi nhẹ nhàng hỏi, "Lâm Xuân Tư đang ở bên thầy sao?"
"Nghe cái ngữ điệu này, ai cũng bị em lừa là mình hiền lành." Trịnh Minh Sư lắc đầu, thẳng tay cúp máy, đoạn quay lại nhìn cậu học trò đang ngơ ngác kia.
Ông vẫn nhăn mày, đánh một cái thượt: "Tôi nói thật lòng, với khả năng của cậu, tôi hoàn toàn đủ sức đỡ đầu cho cậu có một địa vị vững chắc trong giới.

Đã vậy, tại sao cậu lại muốn dính dáng đến một người đầy tai tiếng như Phó Yến?"
Lâm Xuân Tư rất ngạc nhiên.
Trịnh Minh Sư tiếp tục nói: "Chắc cậu cũng biết trước đây tôi có một người học trò, tên là Hàn Ký Thanh.

Hàn Ký Thanh làm việc với tôi khoảng hai năm, sự nghiệp đang trôi chảy thì gặp tai nạn giao thông dẫn đến mất thính giác, buộc phải từ bỏ công việc.

Cậu biết vì sao Ký Thanh gặp tai nạn không? Đó là vì Phó Yến uống say lái xe quá tốc độ khi đưa học trò của tôi về.
"Đáng lẽ Phó Yến phải có phần trách nhiệm trong vụ tai nạn đó nhưng gia thế của cậu ta tốt, có mẹ là quan chức cao trong tòa án nên không bị ảnh hưởng gì.

Lâm Xuân Tư, tôi biết cậu là người thật thà, gia cảnh của Phó Yến lại phức tạp.

Cậu có thể phát triển rất thuận lợi, sao phải thiệt thân mình với Phó Yến như vậy?"
Thầy nói xong, trong đôi mắt là sự khuyên răn của người lớn tuổi, trần trụi, áp bức.
Lâm Xuân Tư nhất thời không biết đáp thế nào.
Lúc tan tầm, biết là Phó Yến đã mua nguyên liệu cho bữa tối nên cậu về thẳng thì thấy dãy đèn mờ bật dìu dịu.

Anh đang cuộn tròn trên sofa thiếp ngủ.
Lâm Xuân Tư nhẹ chân lại gần, quỳ xuống vuốt lọn tóc mềm mại trên trán người thương.

Đầu mày Phó Yến hơi nhíu vẻ lo âu, môi mím lại, ngủ cũng không yên.
"Công chúa." Cậu bỗng muốn gọi như vậy, kề sát lại để cảm nhận hơi thở ấm áp của anh: "Công chúa, em đến đánh thức anh đây."
Nhìn ngắm đuôi mắt còn phơn phớt hồng, Lâm Xuân Tư cảm thấy mềm cả lòng, nghĩ bụng: tại sao mọi người xung quanh đều cho rằng em thiệt thòi khi ở bên anh?
"Em đừng nghĩ vậy..." Phó Yến nghe thấy cậu lẩm bẩm, tiếng nói khàn khàn xen lẫn với giọng mũi.
"Dĩ nhiên em sẽ không nghĩ vậy." Lâm Xuân Tư có ý dỗ dành ôm anh.

Phó Yến ngửi thấy mùi hương thân thuộc, theo bản năng nép vào ngực cậu, thầm thì: "Em muốn gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng để cho em."
"Vâng, vâng." Cậu xoa eo anh: "Còn mỏi không anh?"
Anh úp mặt vào vai cậu, lắc đầu.
Lâm Xuân Tư chờ một lúc vẫn không thấy anh thả ra, đành bế cả người lên, thổi vào tai anh: "Em tin anh mà.

Anh còn chưa buông tay thì em sẽ ôm anh đi tắm chung luôn đấy."
Nghe vậy, Phó Yến mới an tâm thả cậu, đi chuẩn bị bữa tối.
Lúc tắm táp thoải mái đi ra, Lâm Xuân Tư thấy Phó Yến đang cúi đầu nếm thử canh, hình ảnh đó rất đỗi ấm áp..