Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 9: 9




Phó Yến dị ứng phấn hoa nặng đến nỗi thi thoảng phải nhập viện thở oxy.

Trần nhà trắng toát, gió lay rèm cửa vén mở bầu trời thưa thớt tinh tú.

Ngoài hành lang loáng thoáng tiếng cãi vã.
"Anh trả lời cho tôi: con trai anh quan trọng hay mảnh đất đó quan trọng?"
"Anh đã nói đi nói lại cánh đồng là di sản ông nội dành riêng cho anh.

Nó có ý nghĩa rất lớn, anh không thể bán cho..."
"Dừng! Tôi không muốn nghe bài diễn thuyết thuộc lòng của anh." Giọng nữ sắc bén, toát lên khí thế áp đảo người đàn ông, "Tôi chỉ muốn con tôi được khỏe mạnh và học tập như bao đứa trẻ khác.

Tôi ở thành phố làm việc quần quật vì một cuộc sống tốt hơn cho con trong khi anh khư khư giữ mảnh đất của ông nội, mặc kệ con tôi vật lộn với chứng dị ứng."
Mẹ càng nói càng gay gắt: "Anh có biết thị trấn trên thậm chí không có trường cấp ba không? Phó Yến sắp qua năm cuối rồi, con có quyền được hưởng nền giáo dục tốt hơn.

Tôi chỉ cần anh bán mảnh đất này để mua nhà ở thành phố, cho Phó Yến học lên cao và chữa chứng dị ứng.

Lúc đó tôi cũng không còn phải sống xa con.

Tại sao anh không làm được?"
Phó Yến tháo mặt nạ oxy, dẫm bàn chân trần xuống mặt sàn lạnh thấu vào cốt tủy.
"Vậy tại sao em không thể bỏ được vẻ hào nhoáng của đô thị mà về nhà với con?" Phó Đình cắn răng vò tóc, mày cau chặt làm ngấn nếp nhăn trên trán, ngữ khí tràn ngập mệt mỏi: "Rõ ràng trên tỉnh có trường cấp ba, nhà ta cũng có xe, Phó Yến chỉ là đi học xa một chút, rốt cuộc vấn đề gì làm em cố chấp với thành phố như thế nếu không phải là em coi thường vùng quê này?"
"Anh phán xét tôi? Tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho con tôi.

Bệnh dị ứng của Phó Yến là do đâu? Chẳng phải từ mảnh đất có ý nghĩa với anh đấy sao? Anh không thấy mỗi mùa hè con phải khổ sở thế nào à? Còn số tiền chăm sóc cánh đồng của anh đó, sao anh không dùng nó để cho con theo học ở ngôi trường tốt hơn? Anh đừng có nhồi vào đầu con tôi thứ đam mê kéo vĩ* của ông nội anh trong khi chẳng có tiền để đầu tư cho con.

Phó Yến không cần cái thứ vớ vẩn đó!"
* Vĩ là dụng cụ kéo trên dây đàn họ vĩ (violin, cello...).
"Em...!-!" Phó Đình chợt phát hiện ra con trai đang đứng sau cửa, lập tức bỏ lại vợ mà ôm thiếu niên về giường.
Phó Yến nhìn qua vai ba, thấy người mẹ đã lâu không gặp có vẻ càng thêm xinh đẹp.

Khuôn mặt bà cay đắng, đuôi mắt kẻ đậm ươn ướt.
"Sao con lại tự tiện gỡ mặt nạ?" Phó Đình quỳ bên giường, lo lắng nói: "Không được làm vậy, biết chưa?"
Phó Yến thở sâu, tiếp tục quay đầu nhìn mẹ, tự vấn biểu cảm của bà rốt cuộc có ý nghĩa gì...!Mãi về sau này anh mới biết - đó là gương mặt không cam lòng.
Mẹ rất đẹp, mỗi lần gặp lại, bà lại càng kiều diễm hơn trước.

Không thể nhìn ra dáng vẻ nàng thôn nữ năm nào.

Nhưng vẻ đẹp đó lại bắt lửa trên đống tro tàn của ba.

Một ngọn lửa ảo, hư vinh, trống rỗng mà Phó Yến đặt lên đầu cây vĩ của mình, nghiền nát nó trên sân khấu.
Tấm màn buông xuống và buổi biểu diễn của hận thù đã kết thúc.
Không có Hiệp sĩ nào xuất hiện cả.

Kết thúc giao mùa, vừa tảng sáng sang thu, tiết trời đã se lạnh, nổi gió, chứng dị ứng của Phó Yến không phòng khéo thì sẽ tái phát.

Anh thấy nguyên liệu trong tủ lạnh còn nhiều, quyết định nấu một bữa thịnh soạn rồi chia phần qua cặp lồng giữ nhiệt, uống thuốc dị ứng, đoạn đi tới bệnh viện.
Tình cờ thấy đạo diễn Lục xách một bó hoa từ ghế phụ, Phó Yến vô thức lùi lại hai bước.

Lục Lương Cát hơi ngạc nhiên rồi cười hỏi: "Anh cũng đi thăm bệnh sao?"
Hắn vuốt lại giấy gói bó bách hợp: "Cậu Ôn sẽ xuất viện hôm nay nên tôi đến chúc mừng."
Mấy ngày trước, trong khi quay cảnh cuối tại bến tàu hỏa thì diễn viên nam chính Ôn Dữ bị bảng sắt lỏng ốc đổ xuống va trúng đầu, phải nằm viện theo dõi.

Do đó thời gian chế tác ca khúc cũng được dời lại.
"Anh xem bộ phim của anh có phải bị cái gì ám không mà từ nam chính đến ca sĩ hát ca khúc chủ đề đều gặp xui xẻo cùng một lúc vậy?" Phó Yến đi cách xa hắn một cánh tay.
"Anh độc miệng thật đấy.

Trước đây tôi còn tưởng anh là quý công tử xuất khẩu thành thơ." Lục Lương Cát bước vào thang máy rồi nhấn giữ cửa, nghi hoặc: "Anh không vào à?"
Với không gian hẹp của thang máy mà bắt Phó Yến bị dị ứng phấn hoa đứng cùng với một bó hoa thì thôi đi.

Anh phác cử chỉ mời: "Thân thể ngài Lục quý giá, kẻ phàm phu tục tử tôi không dám mạo phạm."
Đạo diễn Lục bèn đi thang máy một mình.

Phó Yến đứng chờ rồi lên sau.
Lâm Xuân Tư đang nhờ một chị y tá bôi thuốc lên lưng vì anh y tá chăm sóc cậu bận việc.

Phó Yến thấy cậu trai thẳng kia đang tơ tưởng gì đó mà hoa đào bay lả tả khắp mặt, mỉm chi tiến lại vỗ vai y tá.
Lâm Xuân Tư thấy người phía sau dừng lại, liền hỏi: "Xong rồi ạ?"
"Chưa, cậu ngồi thẳng lên nào." Chị y tá cười khúc khích.
"Vâng." Lâm Xuân Tư đỏ mặt khi bàn tay trên lưng lại tiếp tục thoa thuốc.

Mấy cô bạn gái cậu từng cặp luôn chỉ dừng lại ở bước ôm eo, hôn môi một chút chứ chưa từng có đụng chạm thân mật, do đó cậu rất khó mà không lao xao khi được một chị xinh đẹp xoa vuốt.

Nhất, nhất là...!chị ấy đang sờ vào đâu vậy?
Những đầu ngón tay trượt lên eo, ấn nhẹ vào.

Chị y tá ái chà: "Không có mỡ thừa nha.

Cậu cũng chăm chỉ tập thể dục nhỉ?"
Mặt cậu nóng bừng, "Hồi nhỏ em dễ béo lắm.

Đến lúc dậy thì, mẹ lo em bị thừa cân nên rèn luyện cho em thói quen chạy bộ và kiểm soát bữa ăn."
Tâm linh Lâm Xuân Tư bị bàn tay điệu nghệ như một nhà diễn tấu sau lưng thu hút cả.

Từng ngón tay ve vuốt, nhấn vào như đang dạo một bản dương cầm trên cột sống cậu.

Có một dòng điện nóng và râm ran truyền vào khiến cơ bắp cậu căng ra.

Ái muội muốn chết trai thẳng.
"Rất rắn chắc." Lâm Xuân Tư nghe thấy hơi thở dịu nhẹ phả vào trên vai, "Vậy mà ngốc đến mức để bị đánh thế này."
Cậu sửng sốt quay phắt lại, suýt thì lộn mèo khỏi giường, lắp bắp: "Anh, anh đến khi nào vậy?"
Chị y tá xinh đẹp chống nạnh đáp: "Đến nãy giờ rồi đó.

Thật là...!Cậu không phân biệt được tay đàn ông với tay phụ nữ à? Hay là chê tay tôi thô?"
"Em không có, chỉ là, là..." Lâm Xuân Tư nhìn Phó Yến lau tay, đầu ngón tròn trịa, hồng hào, móng tay sạch sẽ như tỏa sáng dưới nắng, những chữ còn lại nghẹn trong họng: Tại tay anh ấy vốn đẹp.
Y tá đi làm việc tiếp.

Phó Yến thản nhiên như không cầm cặp lồng đưa cậu: "Cuối tuần, nguyên liệu trong nhà còn dư nên tôi làm một ít nhờ cậu ăn phụ.

Chiều nay là xuất viện rồi nhỉ? Nếu mai thấy khỏe thì tôi đón cậu đi thu âm luôn nhé?"
Lâm Xuân Tư có chút giận dỗi vì bị trêu, ai ngờ mới ngửi mùi thức ăn là thần hồn bị mê hoặc liền, chưa chi đã như nếm được vị ngon, xếp lồng lên bàn: "Anh cũng ăn với em đi.

Cuối tuần Kỷ Ca luôn dành thời gian với bạn gái nên buổi chiều nó mới tới đón em.

Lúc này em chỉ có một mình."
Phó Yến chống tay lên giường: "Tôi ăn rồi.

Với lại chỉ có một đôi đũa thôi.

Xem như là tôi chúc mừng cậu ra viện."
Lâm Xuân Tư tươi rói cảm ơn rồi lại nhìn tay anh, nhớ lúc tay anh run lên và thói quen luôn giấu tay trong túi, cậu lưỡng lự không biết có nên hỏi ra điều canh cánh.
"Sở dĩ tôi nghe nhạc của Yến Uyển Như Xuân," Phó Yến nhẹ nhàng nói, "đầu tiên là vì tò mò: tôi thấy lạ khi ai đó có thể kết hợp bản beat với ca từ quái gở như thế.

Sau đó tôi thử lọc bỏ lời ca và phối khí, chỉ nghe beat và phát hiện ra âm nhạc của cậu muốn xé nát trái tim người nghe.

Mỗi một nhịp cậu gieo đều ứng với nhịp tim đập, cậu khéo lôi cuốn cả cơ thể và tâm trí người nghe bị thôi miên theo nhịp điệu của cậu.
"Tôi đã rất ngạc nhiên.

Khi tôi nghe nhạc của cậu, tôi thấy tim mình đập thình thịch, cảm giác như...!tôi đang yêu cậu vậy."
Lâm Xuân Tư thấy những ngón tay Phó Yến cuộn lại.

Anh khẽ cười trầm: "Dĩ nhiên tôi đang ví von.

Ai có thể yêu một người vội vàng như vậy chứ?"
"Có mà." Cậu bỗng nói: "Chúng ta đều yêu chỉ trong khoảnh khắc.

Yêu chỉ là một khoảnh khắc.

Lúc anh nhận ra mình yêu thì chắc chắn là anh đã chìm vào bể tình rồi.


Nếu anh có thể xác định được mình yêu từ bao giờ thì đó chỉ là lựa chọn phù hợp nhất anh có thể nghĩ đến.
"Tình yêu không có điểm khởi đầu, giống như cơn gió nổi lên từ đâu không ai biết.

Nó thích thổi đâu thì thổi, đưa hạt giống đi xa, xô phấn hoa giao nhau.

Và đơm hoa kết quả.

Tình yêu vô hình vô dạng, không thể đo lường, là sự dịu dàng độc nhất của thế giới này với mỗi người." Như có cái đuôi sao chổi lấp lánh quét qua khóe mắt Lâm Xuân Tư, thắp sáng phong cảnh Phó Yến đang thấy như nhòm qua lăng kính pha lê.
"Wow! Hay quá! Cậu là nhà văn à?"
Một anh chàng đeo khẩu trang, đội mũ phớt, ăn mặc có chút tuềnh toàng nhưng không che được vóc dáng chuẩn, phóng khoáng cầm điện thoại đi vào đập vai Lâm Xuân Tư: "Tôi có thể nhờ cậu nghĩ cho tôi một câu nào sâu sắc không? Tôi mới khâu vài mũi, đang vắt óc nghĩ lời trấn an các fans nhà mình.

Cậu nghĩ giúp tôi đi, tôi sẽ trích nguồn là của cậu."
Anh ta cười lên, đôi mắt cong thành mảnh trăng non, tuy đeo khẩu trang mà vẫn phát ra ánh hào quang đốn hạ bốn phía.
"Anh là ai?" Phó Yến bỏ tay anh ta khỏi vai Lâm Xuân Tư, vừa hỏi xong thì thấy Lục Lương Cát tươi cười nói: "Trùng hợp nhỉ? Hai cậu nằm ở cùng tầng."
"Người quen của anh sao?" Anh chàng tháo khẩu trang, cười khoe hàm răng vừa đều vừa trắng: "Tôi là Ôn Dữ, nam chính của bộ phim Trái tim Sapphire."
Lâm Xuân Tư và Phó Yến cũng tự giới thiệu.

Ôn Dữ sốt sắng quay qua hỏi nhỏ Lục Lương Cát: "Phim của chúng ta có phải phạm trúng cấm kỵ gì không mà sao em với cậu ấy đều gặp tai nạn cùng một lúc thế này hở anh?"
Lục Lương Cát: "Cậu có thể chọn không diễn nữa."
"Em diễn! Chết cũng phải diễn!"
Rồi Ôn Dữ lại sà xuống bá vai Lâm Xuân Tư: "Chúng ta đều là người hi sinh vì nghệ thuật, cậu nghĩ cho tôi một câu an ủi vết thương đi."
Lâm Xuân Tư bật ra lời ca cậu từng viết hồi cấp ba: "Một vết sẹo cũng có thể làm nên dấu ấn của riêng tôi."
"Nghe hay đấy." Ôn Dữ sáng mắt nhấn vào: "Cậu dùng nghệ danh gì?"
"Yến Uyển Như Xuân."
"Ồ, tên bạn gái cậu à?" Ôn Dữ đột ngột ôm vai Lâm Xuân Tư sát vào mình, nhe răng nói say cheese rồi chụp cái rụp, lướt ngón tay siêu nhanh chỉnh sửa ảnh, post lên account.
08/08/20xx, 09:03 - Trước khi xuất viện gặp được một nhạc sĩ (tag Yến Uyển Như Xuân) cũng phải khâu, cậu ấy nói với mình: "Một vết sẹo cũng có thể làm nên dấu ấn của riêng tôi".

Dữ Dữ thấy rất ngầu luôn, không còn sợ bị sẹo nữa, mọi người đừng lo lắng nha!
Trong vòng một phút có mấy chục likes và bình luận nhảy ra, chủ yếu là chúc mừng.
- Chúc mừng Đảo Nhỏ* xuất viện!
* "Dữ" có nghĩa là hòn đảo hoặc bãi biển nhỏ.
- A, chồng yêu ở bệnh viện thần tiên nào vậy? Em cũng muốn nằm.
- Tôi hỏi thật lòng: trai đẹp có nam châm hút nhau sao?
- Cái liếc mắt của anh nhạc sĩ đốn ngã mình mất rồi!
- Đảo Nhỏ bật mí tên bệnh viện đi.

Em đến đón cả hai anh!
Ôn Dữ reply hai account trên: Không nói.

Các em chỉ có thể là của tôi.
Mặc kệ phần bình luận bùng nổ mà tắt máy, vỗ vai Lâm Xuân Tư không hay biết mình vừa đốn tim một đám con gái, Ôn Dữ đeo khẩu trang rồi đặt hai ngón tay lên trán chào tạm biệt: "Cảm ơn.

Chúng ta sẽ còn gặp nhau hén!"
Lâm Xuân Tư bỗng nhìn thấy một bông hoa dính trên áo rớt xuống khi anh ta đút tay vào túi: "Hoa xuyến chi*?"
* Hoa xuyến chi (hay cúc vệ đường) là loài hoa dại màu trắng, nhụy vàng, nở quanh năm.
Phó Yến nhìn theo ánh mắt cậu, bỗng nhiên hỏi: "Cậu có biết ý nghĩa của hoa xuyến chi không?"
"Em không biết." Cậu lắc đầu.
"Nó có nghĩa là," Anh nhặt bông hoa đặt lên bàn, "Tôi đã đợi em đến mòn mỏi xác thân.


Hoặc cũng có thể hiểu là: Tôi sẽ chờ em đến chết."
Lâm Xuân Tư dời mắt khỏi bông hoa, không hiểu vì sao muốn nhìn anh chăm chú.

Phó Yến mặt đẹp, dáng đẹp chẳng thua gì cậu Ôn kia.

Bàn tay anh...
Buổi chiều Kỷ Ca đến đón Lâm Xuân Tư, thấy cậu có gì đăm chiêu, hỏi: "Mày lại đang hoài nghi nhân sinh à? Nói ra để tao thông cho."
Lâm Xuân Tư kể lại chuyện đã xảy ra trong hôm nay.
"Ê con trai, mày ngồi xe của người ta, xài tiền của người ta, ăn cơm của người ta, mày chỉ còn thiếu mỗi bước ngủ giường của người ta thôi đấy."
Lâm Xuân Tư phản bác: "Ảnh không phải người như vậy.

Anh ấy đã chăm sóc và giúp đỡ tao rất nhiều.

Anh ấy là người tốt nhất quả đất."
"Mày nói như thân với anh ta lắm vậy.

Tao chẳng thấy gã đàn ông nào trên đời lại vô cớ quan tâm tới người khác.

Không vì tiền thì là sắc, nghèo như mày thì chắc chắn trinh tiết đang bị đe dọa."
"Mày nói nhảm nữa là tao đình công việc nhà đấy.

Với lại tao thẳng mà, anh ấy có thể làm gì tao chứ?"
Kỷ Ca thầm nghĩ: vấn đề là mày chắc mày thẳng chứ? Trả lời: "Tao chẳng tin bố con thằng nào.

Nói chung là mày phải cẩn thận, người trong cái giới đó thì biết ai thực lòng."
Lâm Xuân Tư thoáng yên lặng: "Ừ, tao sẽ chú ý hơn."
Phó Yến vừa hút thuốc vừa đọc bình luận dưới bài đăng của Ôn Dữ.

Nhân vật chính tất nhiên là anh ta song Lâm Xuân Tư cũng rất được chú ý.

Đường nét của Lâm Xuân Tư khôi ngô, chính trực, mái tóc hơi dài tạo cảm giác lãng tử phong trần.

Màu da rám khỏe khoắn là kiểu đẹp khác với đa số diễn viên nam hiện tại.
Có một số người trong giới nhận ra nghệ danh và chia sẻ vài ca khúc phổ biến của cậu ấy.

Tài khoản khiêm tốn của cậu ấy cũng được tag vào.
Những lời khen ngợi tuôn trào như suối, như pháo hoa muôn màu nổ tung trên trang cá nhân của cậu ấy.
Khói thuốc làm nụ cười nhạt trên môi Phó Yến mờ ảo.
Trong giới giải trí, có một số cách thức tuy công khai mà kín đáo để dụ dỗ người khác tự nguyện vào tròng.

Ví dụ như đột ngột cho bạn thật nhiều kẹo, để bạn vui mừng đắm chìm vào mật ngọt và phát nghiện.

Khi kẹo gần hết, các nhà đầu tư sẽ xuất hiện như miếng bánh ngọt từ trời rơi xuống, và làm bạn phải quy phục họ.
Diễn viên, ca sĩ, người mẫu cởi xuống vỏ bọc hào nhoáng đều là nô lệ của nhà đầu tư.

Nhất là khi không có gì chống lưng.
Phó Yến dẫm nát tàn lửa đỏ rực dưới gót chân, gọi cho Trợ lý Cố: "Chuẩn bị một bản hợp đồng."
Tôi sẽ không để ai cướp mất em ngay trước mắt tôi..