Sau vụ ẩu đả, Tô Mặc không gặp lại Đinh Cạnh Nguyên trong một thời gian dài. Cho đến một buổi tối vài tháng sau, anh tình cờ gặp hắn ở cổng Nam trường đại học và mượn hắn một ít tiền. Nếu Tô Mặc biết chỉ vì khoản nợ vài trăm tệ này mà cuộc đời anh sau này sẽ dính líu đến tên biến thái Đinh Cạnh Nguyên, thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ mở miệng mượn tiền hắn. Đáng tiếc, trên đời này không có chữ "nếu".
Tuần cuối cùng của kỳ thi, rất nhiều sinh viên đã thi xong và về quê, Tô Mặc còn một môn thi cuối cùng. Buổi tối, anh đang ngồi học bài trong thư viện thì nhận được điện thoại của Lưu Nham, bạn học cũ cấp ba, báo tin khẩn cấp: mượn tiền.
Trong điện thoại, Lưu Nham thở hổn hển, đang chạy từ khoa nội trú bệnh viện ra bến taxi. Lúc này, cậu ta cũng chẳng còn quan tâm đến thể diện nữa, ba lời hai chữ kể rõ đầu đuôi câu chuyện: Sau khi thi xong, cậu ta đưa bạn gái đi phá thai, đến một phòng khám không được chính quy cho lắm, kết quả là tối về bạn gái bị xuất huyết, hiện tại đã được đưa vào phòng cấp cứu. Trước đó, Lưu Nham đã nhiều lần viện cớ để xin tiền mẹ, giờ chỉ có thể đi vay bạn bè.
Tô Mặc không nói một lời, thu dọn sách vở, chạy một mạch từ khu giảng đường đến cổng Nam, rút hết hơn hai ngàn tệ còn lại trong thẻ. Gia đình Tô Mặc có điều kiện khá giả, cha anh là Tô Tuyền Phong cho rằng làm thêm ngoài giờ khi rảnh rỗi cũng tốt, coi như là rèn luyện, nhưng không đồng ý việc học là phụ, kiếm tiền là chính. Chi phí sinh hoạt của Tô Mặc một phần là do gia đình gửi đều đặn hàng tháng, một phần là do anh tự đi làm gia sư, giúp các anh khóa trên dịch tài liệu kiếm thêm.
Bệnh viện Nhân dân cách trường đại học không xa, đi taxi khoảng hai mươi phút là đến. Lưu Nham rất sốt ruột, nhưng cậu ta biết rõ, gọi cho Tô Mặc chắc chắn sẽ mượn được tiền, chỉ là vấn đề bao nhiêu mà thôi.
Tô Mặc vừa rút tiền xong thì Lưu Nham lại gọi điện thoại đến, nói rằng cậu ta vừa nhận được điện thoại của bạn thân bạn gái, nói là phải làm thủ tục nhập viện, tiền đặt cọc là năm ngàn tệ. Giờ gom góp hết tất cả mọi người, cộng thêm số tiền của Tô Mặc vẫn còn thiếu tám trăm tệ.
Lưu Nham hỏi Tô Mặc có thể cho cậu ta mượn trước một ít được không, vừa nói xong, cậu ta lại lập tức đổi ý: "Thôi, để tôi gọi điện thoại hỏi lớp trưởng xem sao, không được thì tôi gọi cho mẹ vậy. Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi nhiều lắm rồi." Nói xong, cậu ta lại thở dài thườn thượt: "Đúng là 'hết tiền như cá nằm trên thớt' mà." Lúc này, Lưu Nham dựa người vào ghế sau xe taxi, hối hận vô cùng, giá như lúc đó đeo bao cao su thì đâu đến nỗi, cậu ta thật có lỗi với bạn gái, có lỗi với mẹ. Lưu Nham tự đấm mạnh vào hạ bộ của mình, tất cả đều tại "thằng em" này mà ra.
Lưu Nham là con của mẹ đơn thân, mẹ cậu ta và Tô Tuyền Phong là đồng nghiệp cùng trường.
Tô Mặc rất muốn giúp đỡ, nhưng nhất thời không biết nên tìm ai. Đám con trai khoa thể dục thể thao ở cùng tòa nhà hầu như đã về quê hết, những người còn lại như Lương Bân thì suốt ngày phải vay tiền anh để bao bạn gái, giờ lại là cuối tháng, cuối kỳ, lấy đâu ra tiền mà cho mượn.
Tô Mặc chợt nhớ đến một người vừa gặp ở thư viện, là một nữ sinh cùng lớp, quan hệ cũng khá tốt. Anh cau mày, cúi đầu nhìn điện thoại, động tác bấm số có chút do dự - anh thực sự không muốn mở miệng vay tiền con gái, nhưng bước chân lại không hề do dự, xoay người định quay lại thư viện. Ban đầu, anh đứng trong bóng râm ở cổng trường, kết quả vừa quay người lại đã va phải một người, không ai khác chính là Đinh Cạnh Nguyên.
Nhìn rõ người trước mặt, Tô Mặc như người chết đuối vớ được cọc, mắt sáng rực lên.
Giữa nữ sinh quen biết và bạn cùng phòng không thân thiết, một chàng trai bình thường sẽ chọn ai? Tô Mặc chọn người sau. Dù sao cứ thử xem sao, vì không thân thiết, ngược lại khi nói ra cũng không ngại ngùng: "Bạn tôi phải nhập viện, tôi không mang đủ tiền, giờ cũng không biết tìm ai, cậu có mang theo không? Có thể cho tôi mượn trước một ít được không? Ngày mai tôi trả. Thật ngại quá, tôi không muốn mở miệng mượn tiền con gái."
"Cần bao nhiêu?" Đinh Cạnh Nguyên thản nhiên đánh giá anh, ánh mắt trong đêm tối đen láy, im lặng một lúc mới lên tiếng hỏi.
"Tám trăm, cậu có không?" Tô Mặc biết là có hy vọng rồi, không ngờ Đinh Cạnh Nguyên nhìn bề ngoài có vẻ khó gần, nhưng lại rất nghĩa khí.
Đinh Cạnh Nguyên khẽ cười khẩy một tiếng, bởi vì hai chữ cuối cùng trong câu nói của Tô Mặc nghe thật nực cười. Hắn thản nhiên kéo khóa áo khoác đen xuống, để lộ lồng ngực rắn chắc và chiếc áo len cổ tim màu nâu bên trong, sau đó thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc ví da rất đẹp rồi mở ra, bên trong là một xấp tiền màu đỏ chói lọi và một dãy thẻ vàng lấp lánh. Tô Mặc lập tức rút lại suy nghĩ cho rằng Đinh Cạnh Nguyên nghĩa khí, anh cảm thấy lý do chính khiến hắn đồng ý cho mượn tiền là muốn khoe khoang sự giàu có, cho anh biết những kẻ từng đánh nhau với "đại gia" như hắn nghèo hèn thế nào. Tô Mặc hơi hối hận vì đã mở miệng mượn tiền hắn.
"Cần bao nhiêu thì tự lấy đi." Chứng sạch sẽ của Đinh Cạnh Nguyên đôi khi cũng tùy lúc mà "phát tác", ví dụ như lúc này.
"...À, cảm ơn cậu." Cần bao nhiêu thì tự lấy, câu nói của Đinh Cạnh Nguyên thật sự quá bá đạo, Tô Mặc ngẩn người một lúc mới lắp bắp nói lời cảm ơn, tiến lại gần, rút ra mấy tờ tiền trong xấp tiền mới tinh, đếm kỹ càng tám tờ. Tiền mới quá nên dính vào nhau, hơi khó đếm.
Đinh Cạnh Nguyên cúi đầu, lặng lẽ đánh giá người đang đứng trước mặt, từ hàng mi đến sống mũi, từ sống mũi đến đôi môi, từ đôi môi đến những ngón tay thon dài, cuối cùng dừng lại ở má trái Tô Mặc, nếu hắn nhớ không nhầm thì ở đó có một lúm đồng tiền. Làn da Tô Mặc trắng trẻo, dưới ánh đèn trông càng thêm trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, phần tóc mái được cắt tỉa gọn gàng hắt xuống vài vệt bóng mờ trên trán. Nhìn anh rất dễ chịu, cụ thể là khiến Đinh Cạnh Nguyên cảm thấy dễ chịu.
Thực ra, Tô Mặc không phải là gu của Đinh Cạnh Nguyên, hắn thích những chàng trai xinh đẹp, ham mê vật chất. Nhưng không biết vì sao, từ lần ở phòng y tế, hắn đã nhớ mãi khuôn mặt thanh tú này.
"Cho tôi số điện thoại của cậu đi, ngày mai tôi trả tiền cho cậu."
Đinh Cạnh Nguyên đọc một dãy số, sau đó xoay người rời đi.
21
Sáng hôm sau thi xong, Tô Mặc đến bệnh viện thăm bạn gái Lưu Nham, sau đó hút thuốc với cậu ta ở dưới tòa nhà nội trú, nghe cậu ta than trời trách đất rằng mình vô cùng hối hận, rồi cùng nhau ăn trưa mới quay về trường. Đến cây ATM ở cổng Nam, Tô Mặc kiểm tra tài khoản, thấy đã có tiền: Tối qua về, anh đã bàn bạc với em trai Tô Chính, mượn tạm tiền lì xì, với điều kiện là vay mười trả hai mươi.
Tô Mặc rút tiền, vừa quay người ra đã gọi điện thoại cho Đinh Cạnh Nguyên, nhưng gọi mãi không ai nghe máy. "Nghe điện thoại lạ đâu có tốn tiền." Tô Mặc đành phải nhắn tin: "Chào cậu, tôi là Tô Mặc phòng 302, tôi muốn trả tiền cho cậu."
Lần này, Đinh Cạnh Nguyên lập tức gọi lại, nói hắn đang ở quán cà phê Tình Cờ.
Tình Cờ là quán cà phê nổi tiếng nhất gần trường đại học S. Khi Tô Mặc đến nơi, Đinh Cạnh Nguyên đang ngồi dựa vào ghế sofa, trên bàn là chiếc laptop siêu mỏng, trên đùi là cuốn tài liệu. Ban đầu, hắn định tra cứu tài liệu để viết luận văn, nhưng hắn không đủ kiên nhẫn cho việc này, nên sau đó đã chuyển sang uống cà phê và xem phim.
Tô Mặc không ngồi xuống, rút tiền từ trong ví ra, đặt trước mặt Đinh Cạnh Nguyên: "Đây là tám trăm tệ."
Đinh Cạnh Nguyên nhìn mấy tờ tiền, thật trùng hợp, tờ trên cùng rất cũ, còn bị người ta dùng bút bi viết hai câu thơ sến súa. Hắn cho mượn là tiền mới tinh, cùng số seri, vậy mà lúc trả nợ đối phương lại đưa cho hắn đống tiền bẩn thỉu này.
"Hôm qua thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp tôi." Tô Mặc mỉm cười nói lời cảm ơn.
"Được thôi." Đinh Cạnh Nguyên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiếm hoi.
"Hả?" Tô Mặc không hiểu, được thôi là sao?
"Cậu đã cảm ơn thì tôi nhận."
"Hửm?" Tô Mặc vẫn chưa hiểu ý hắn là gì.
"Không cần phải cảm ơn nhiều, giúp tôi viết bài luận văn này là được."
Đinh Cạnh Nguyên xoay laptop về phía Tô Mặc, tắt phim, mở file tài liệu, chỉ cho anh xem, giọng trầm thấp chậm rãi giải thích: "Chủ đề tôi chọn không khó: Bàn về tầm quan trọng của việc phòng tránh chấn thương trong thể thao."
—----
Lời Gấu Gầy: tui đăng một lúc 10 chương để mạch truyện đi nhanh tới khúc ngược về quá khứ 😉