Nửa tiếng sau, Đinh Cạnh Nguyên lật người Tô Mặc lại, một tay nâng eo anh lên, nhìn "gậy thịt" phát sáng màu xanh lam của mình chậm rãi tiến vào trong cơ thể anh.
"Ngửi thêm một chút nữa thôi, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng." Ngực Đinh Cạnh Nguyên áp sát vào lưng Tô Mặc ướt đẫm mồ hôi, miệng ghé sát tai anh, thở hổn hển dụ dỗ. Một tay hắn bịt chặt miệng Tô Mặc, tay kia cầm lọ thuốc đưa đến gần mũi anh.
"Aaa... Tôi không muốn nữa... Tôi không còn đau nữa..." Tô Mặc khó khăn chống hai tay lên ga giường, giọng cầu xin yếu ớt phát ra từ khe hở giữa những ngón tay của Đinh Cạnh Nguyên. Anh lắc đầu, cả người ướt đẫm mồ hôi cố gắng chống cự, Đinh Cạnh Nguyên cứ đè lên lưng anh, anh sắp bị đè bẹp rồi.
Sau khi ngửi thứ đó, Tô Mặc cảm thấy cơ thể mình trở nên nhạy cảm, hưng phấn hơn, tiếng rên rỉ cũng "dâm đãng" hơn, bản thân anh hoàn toàn không thể khống chế được. Còn Đinh Cạnh Nguyên thì bị tiếng rên rỉ "dâm đãng" của anh kích thích, càng ra sức "giập" anh tàn bạo hơn. Lúc này, Đinh Cạnh Nguyên như phát điên, Tô Mặc hoàn toàn không thể khống chế được hắn.
Bị Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt dỗ dành, rốt cuộc Tô Mặc vẫn không thể chống cự, bị ép hít thêm mấy hơi.
Ngay sau đó, Tô Mặc bị Đinh Cạnh Nguyên "giã" đến mức không chịu nổi, ngã gục xuống giường. Đinh Cạnh Nguyên hỏi anh có thích không, anh run rẩy, nghẹn ngào nói thích. Bởi vì nếu không trả lời hoặc nói không thích, Đinh Cạnh Nguyên sẽ "hành hạ" anh đến chết. Đinh Cạnh Nguyên bảo anh gọi "chồng", gọi "anh", bảo anh tự nâng mông lên, Tô Mặc đều ngoan ngoãn nghe theo, nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn vô cùng.
Cuối cùng sau khi Tô Mặc "bắn" trước, Đinh Cạnh Nguyên lại ra sức "đâm" thêm mấy chục cái nữa mới rút ra. Chiếc bao cao su lúc đầu vì dính đầy dịch ruột nên ánh sáng dạ quang cũng bị che lấp. Đinh Cạnh Nguyên thở hổn hển bước xuống giường, "phộc" một tiếng, tháo bao cao su ném vào thùng rác bên cạnh giường. Sau đó, hắn lấy mấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau sạch dịch nhầy trên "gậy thịt". Xoay người, kéo Tô Mặc đang nằm bẹp dí ra mép giường, đưa "gậy thịt" vào trong miệng anh. Tô Mặc nhắm mắt, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Lại "hành hạ" thêm mười mấy phút nữa, cuối cùng Đinh Cạnh Nguyên cũng sướng tới óc rùng mình "bắn ra". Lần này, hắn bắn vào trong miệng Tô Mặc, sau đó cúi xuống hôn môi anh, liếm sạch tinh dịch của mình đang chảy ra từ khóe miệng anh.
"Ăn" no nê, Đinh Cạnh Nguyên thỏa mãn đi vào nhà vệ sinh, lấy khăn ấm ra lau sạch phía sau cho Tô Mặc. Nhìn thật kỹ chỗ đó, chắc ngày mai lại sưng lên, nhưng có lẽ sẽ đỡ hơn lần trước. Đinh Cạnh Nguyên hôn chụt chụt vào mông mềm của Tô Mặc mấy cái, bị Tô Mặc giơ tay tát nhẹ vào mặt.
86
Rèm cửa không được kéo kín, ánh đèn đường hắt vào từ khe hở, chiếu lên hai đôi chân ở cuối giường. Trong đó, hai bàn chân thon nhỏ bị hai bàn chân to lớn kẹp chặt, dưới ánh đèn đường, làn da trắng mướt càng thêm nổi bật.
Tô Mặc nghiêng người, dựa vào lòng Đinh Cạnh Nguyên, hai chân gác lên đùi hắn, vừa nói chuyện vừa tựa đầu vào vai hắn.
"Muốn biết lắm sao?" Đinh Cạnh Nguyên cười hỏi, cúi xuống hôn lên mặt Tô Mặc. Lúc này, hắn vô cùng thỏa mãn, tâm trạng cực kỳ tốt.
"Ừm." Tô Mặc lười biếng đáp, thực ra anh đã mệt đến mức muốn ngủ rồi.
"Mật khẩu là nhờ kỹ sư công nghệ thông tin của tập đoàn bẻ khóa."
"Cậu có biết cái gì gọi là quyền riêng tư không?"
"Không biết. Tôi chỉ biết cậu là của tôi." Đinh Cạnh Nguyên vừa nói vừa lật người Tô Mặc lại, ôm chặt vào lòng, gác đùi lên eo anh.
"Anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi, cậu đừng làm khó người ta nữa, được không?" Tô Mặc mở mắt nhìn Đinh Cạnh Nguyên trong bóng tối, cầu xin thay Lý Minh Hiên: "Trước đây anh ấy còn từng giúp tôi. Lúc đó, tôi không có người thân quen ở đây, mua nhà cũng không rành. May mà có anh ấy giúp tôi xem nhà, làm thủ tục. Vì vậy, lúc chuyển nhà mới, tôi mới mời anh ấy đến ăn cơm. Ăn ở nhà rẻ hơn, lúc đó tôi vừa trả tiền đặt cọc, trong thẻ chỉ còn hơn hai ngàn tệ, đương nhiên là phải tiết kiệm. Bây giờ cậu làm vậy, tôi biết giấu mặt vào đâu?"
Tô Mặc nói ra nhẹ nhàng chậm rãi, khiến Đinh Cạnh Nguyên xót dạ vô cùng, bảo bối của hắn đã phải chịu khổ rồi. Đinh Cạnh Nguyên lật người, đè lên Tô Mặc, hôn anh, sau đó nắm lấy tay anh đặt lên cổ mình.
"Nếu cắn nữa thì ngày mai tôi thực sự không dám ra ngoài gặp ai đâu." Tô Mặc ngoan ngoãn nằm im, lẩm bẩm phản đối, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, thực ra anh cũng không còn sức lực nữa, trong lòng biết chắc Đinh Cạnh Nguyên đã đồng ý không làm khó Lý Minh Hiên.
"Không dám ra ngoài gặp ai thì đừng đi làm nữa."
"Đã già thế này rồi, không đi làm thì sao mà được."
"Tô Mặc." Đinh Cạnh Nguyên chống khuỷu tay, nhìn Tô Mặc, giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn.
"Hửm?"
"Qua tháng ba, sau khi các nhà cung cấp ký xong hợp đồng năm sau, tôi sẽ phải quay về thành phố S."
Đinh Cạnh Nguyên nói xong, Tô Mặc ngẩn người: Ý của Đinh Cạnh Nguyên là hắn muốn rời đi sao? Hai người nhìn nhau trong bóng tối.
"Tôi muốn cậu đi cùng tôi." Nói xong, Đinh Cạnh Nguyên cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Tô Mặc, "Được không?"
Tô Mặc lại ngẩn người. Nếu như trước tối nay, Đinh Cạnh Nguyên hỏi câu này, chắc chắn anh sẽ không do dự mà từ chối. Nhưng trước tối nay, Đinh Cạnh Nguyên cũng sẽ không dùng giọng điệu thương lượng như vậy để nói chuyện này với anh, trong đó rõ ràng còn mang theo chút tự tin, có lẽ là do phản ứng của anh đã mang đến cho Đinh Cạnh Nguyên sự tự tin này.
Đi cùng hắn đồng nghĩa với việc anh phải từ bỏ công việc đã làm mấy năm nay, rời khỏi căn hộ nhỏ do chính tay mình sửa sang, rời khỏi thành phố mà anh đã gắn bó ngần ấy năm. Đinh Cạnh Nguyên có xứng đáng không? Một kẻ điên rồ, mỗi lần nổi điên đều khiến người ta sợ hãi. Mặc dù anh thích hắn, nhưng hiện tại, Tô Mặc không chắc chắn mình có thể kiểm soát được hắn hay không.
Đi cùng hắn, có nghĩa là anh phải buông bỏ tất cả để ở bên hắn. Ở bên hắn, đồng nghĩa với việc sau này ba anh có thể sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Đinh Cạnh Nguyên có xứng đáng không? Người đàn ông đã từng tổn thương anh, nhưng lại luôn yêu anh một cách điên cuồng cố chấp... Người đàn ông mà anh vừa hận vừa không thể ngừng yêu, hắn có xứng đáng để anh làm như vậy không?
Tô Mặc im lặng không trả lời, Đinh Cạnh Nguyên biết anh chì vừa mới mở lòng với mình một chút, lúc này đưa ra yêu cầu như vậy quả thực là quá vội vàng. May mà còn mấy tháng nữa, hắn sẽ từ từ, thể hiện thật tốt, nhất định phải đưa anh về bên cạnh hắn để yêu thương chiều chuộng. Cho dù Tô Mặc không đồng ý, đến lúc đó hắn cũng sẽ cướp anh đi.
Trong lòng Đinh Cạnh Nguyên âm thầm tính toán, nhưng miệng lại dịu dàng nói: "Không vội, đến tháng ba lận mà."
"Mẹ cậu rất ghét tôi." Một lúc sau, Tô Mặc áp vào ngực Đinh Cạnh Nguyên lên tiếng.
"Cậu không cần để ý đến bà ấy. Tuy bà ấy là mẹ tôi, nhưng chúng tôi chưa từng thực sự quan tâm đến nhau, nên tình cảm cũng không thân thiết. Chuyện tạp chí là do bà ấy làm. Bây giờ bà ấy đang rất giận tôi."
"Tại sao?"
"Vì tôi không nghe lời bà ấy." Đinh Cạnh Nguyên cọ cằm vào đỉnh đầu Tô Mặc: "Cậu đừng lo, tôi sẽ giải quyết chuyện của bà ấy."
Lời an ủi của Đinh Cạnh Nguyên tràn vào tai, khiến Tô Mặc dường như thực sự yên tâm hơn, cuối cùng anh cũng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, trong lúc mơ màng, Tô Mặc cảm thấy Đinh Cạnh Nguyên bên cạnh trở mình dậy, chắc là đi vệ sinh. Lúc hắn quay về, anh lại được ôm vào được ôm vào lồng ngực rắn chắc, có thứ ấm áp chạm nhẹ vào môi anh.