Chìm Trong Say Đắm

Chương 58



Editor: Gấu Gầy

108

Chú Hạ bị thương nặng nhất, nghe nói cổ tay bị cắn đứt lìa, ngoài ra còn có Tô Mặc, Bành Linh và vài người khác bị chó cào cấu, cắn xé. Đợi đến khi xe cấp cứu đến nơi thì mới phát hiện ra số người bị thương quá nhiều, sau đó phải huy động tất cả xe của nhà máy, bao gồm cả hai chiếc xe của nhà máy số 2 để chở người bị thương đi cấp cứu.

Hôm nay, Tổng giám đốc Lư không chỉ tắm rửa đơn thuần mà còn đi xông hơi. Lúc ông ta từ phòng xông hơi bước ra, nhận được điện thoại của Hoàng Duyệt Văn thì đã hơn năm giờ chiều. Ban đầu, ông ta còn tưởng "bảo bối" của mình sốt ruột nên gọi điện giục, không ngờ nhà máy lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tổng giám đốc Lư toàn thân lạnh toát, phản ứng đầu tiên là xong rồi, lần kiểm tra này coi như hỏng bét. Lại nghe nói chó đen đã bị đánh chết, trong lòng ông ta đột nhiên hụt hẫng. Hoàng Duyệt Văn ở đầu dây bên kia vẫn đang mỉa mai: "Sao phải vội vàng bỏ đi như vậy? Gấp đi gặp tình nhân à?", "Gọi điện thoại bao nhiêu lần mà cứ máy bận. Chuyện trong nhà máy quan trọng như vậy cũng không thèm quan tâm?"

Tổng giám đốc Lư cau mày, im lặng không nói một lời, đợi cô ta mỉa mai chán chê mới hỏi xem đã đưa những người bị thương đến bệnh viện nào. Hoàng Duyệt Mai vừa nói ra địa chỉ bệnh viện, ông ta liền cúp máy. Lúc này, tâm trạng ông ta đang rất bực bội, tạm thời không muốn nghe cô ta cằn nhằn thêm một lời nào nữa.

Cúp điện thoại xong, Tổng giám đốc Lư vội vàng chạy như bay xuống bãi đậu xe, sau đó lái xe thẳng đến Bệnh viện số 1 thành phố.

Tuyết ngừng rơi một lúc lại tiếp tục rơi xuống, lúc Tổng giám đốc Lư lái xe đến bãi đậu xe của bệnh viện, tuyết đã rơi khá dày. Ông ta ngồi trong xe, bật điều hòa nóng, gọi điện thoại cho người quen ở tờ báo Tân Thành Thần, nhờ đối phương cử người đến bệnh viện phỏng vấn, làm cho có lệ: "Ngày mai dành hẳn một trang lớn... Đúng vậy, viết về tinh thần đoàn kết, tương trợ lẫn nhau của cán bộ công nhân viên nhà máy Hằng Viễn... Đúng, đối mặt với tình huống bất ngờ bình tĩnh xử lý, nhanh trí dũng cảm, lãnh đạo trẻ tuổi vì cứu đồng nghiệp thoát khỏi nguy hiểm không tiếc bản thân bị thương... Cùng nhau chiến đấu với chó dữ... Nên phát huy tinh thần văn hóa doanh nghiệp như vậy..."

Đây là nỗ lực cuối cùng của Tổng giám đốc Lư để giành lấy đơn hàng của nhà máy số 2, dù sao thì một năm mấy triệu tệ cũng là một khách hàng lớn đối với Hằng Viễn. Gọi điện thoại xong, Tổng giám đốc Lư bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với chó đen, không ngờ ông ta lại gọi nó là chó dữ. Thực ra, chó đen không hề dữ tợn chút nào, lúc nhỏ đầu to, trông rất đáng yêu. Đã lâu rồi ông ta không chơi đùa với nó. Nuôi nó bao nhiêu năm, vậy mà giờ đây nó đã không còn nữa. Tổng giám đốc Lư còn chưa kịp đau buồn thì điện thoại đã reo, không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, bởi vì ông ta đã cài nhạc chuông riêng. Lúc này, ông ta hoàn toàn không có tâm trạng nào để ý đến cô bồ nhí nên mặc kệ điện thoại reo, đẩy cửa xe bước xuống, đội tuyết đi nhanh về phía phòng cấp cứu.

109

Lúc được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tô Mặc đã ngủ thiếp đi. Hôm nay, anh thật sự đã phải chịu đựng quá nhiều đau đớn. Vết thương do chó cắn phải được rửa sạch bằng nước ngay lập tức, hơn nữa vết cắn của chó mèo nhìn bên ngoài có vẻ nhỏ nhưng thực chất lại rất sâu, phải rạch rộng vết thương ra để rửa sạch bên trong, tránh virus dại xâm nhập vào cơ thể. Lúc đó, Tô Mặc được mấy người khiêng đến bồn rửa tay, dưới sự chỉ đạo của một người đàn ông tên Lương Viễn không biết từ đâu chui ra, anh phải cắn răng chịu đựng cơn đau đớn tột cùng khi bị rạch rộng vết thương để rửa sạch.

Nhà máy Hằng Viễn nằm ở ngoại ô, trên đường đến bệnh viện thành phố, Tô Mặc đã phải chịu đựng cơn đau suốt dọc đường. Lúc này anh đã được tiêm phòng dại, vết thương cũng đã được xử lý, vì quá đau đớn và mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.

Tổng giám đốc Lư lần lượt đến thăm hỏi từng người bị thương, thấy ai cũng đã ngủ. Giường bệnh trong bệnh viện vốn đã khan hiếm, khoa Chấn thương chỉnh hình lại tiếp nhận thêm nhiều bệnh nhân như vậy nên đã không còn chỗ, ba cô gái bị thương nhẹ được sắp xếp nằm trong phòng bệnh, còn Tô Mặc và những người còn lại chỉ có thể nằm giường phụ ở hành lang.

Hoàng Duyệt Mai chạy đôn chạy đáo lo liệu thủ tục nhập viện cho mọi người. Thấy Tổng giám đốc Lư đến, cô ta không hề tỏ ra vui vẻ, vừa nhìn thấy mặt đã hỏi tiền. Bảy tám người, chỉ riêng tiền đặt cọc viện phí đã hết bốn năm vạn tệ, tất cả đều do cô ta ứng trước. Gần đây, Tổng giám đốc Lư liên tục bị cô ta bóng gió mỉa mai, thật sự đã chịu đựng đủ rồi. Lúc này, ông ta im lặng không nói, quay người đi xuống lầu, không biết là có thật sự đi lấy tiền hay không. Hoàng Duyệt Mai trừng mắt nhìn theo bóng lưng ông ta, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Tô Mặc là người nơi khác, chỉ sống một mình. Buổi tối, Liêu Mẫn nấu cháo rồi tự bắt xe đến bệnh viện cho Tô Mặc ăn, dù sao cô ta cũng sống một mình, có nhiều thời gian rảnh rỗi. Tô Mặc rất được lòng cô ta, xem như là tình nghĩa đồng nghiệp, cô ta cũng nên đến thăm nom.

Lúc Liêu Mẫn đến, Tô Mặc đang ngủ mơ màng. Cô ta vừa đến thì Hoàng Duyệt Mai cũng đến, hai người phụ nữ nhìn thấy nhau, trên mặt đều không có biểu cảm gì. Hoàng Duyệt Mai đưa túi xách của Tô Mặc cho Liêu Mẫn: "Điện thoại của Trưởng phòng Tô cứ reo liên tục, chắc là người nhà có việc gấp, lúc nãy công nhân trong xưởng mang đến." Đặt túi xách xuống xong, Hoàng Duyệt Mai quay người bỏ đi.

Liêu Mẫn vừa ngồi xuống bên giường thì điện thoại trong túi xách của Tô Mặc đã reo. Dù cách một lớp vải nhưng tiếng chuông vẫn rất lớn. Liêu Mẫn vội vàng đứng dậy, chạy về phía thang máy vài bước, lấy điện thoại ra cũng không nhìn kỹ, trực tiếp trượt nghe.

"Bảo bối?" Vừa kết nối, một giọng nói vô cùng lo lắng đã vang lên, tiếng gọi "bảo bối" đầy cưng chiều và xót xa khiến trái tim Liêu Mẫn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Ơ..."

"Cô là ai?" Giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng khó chịu.

"Tôi là đồng nghiệp của Tô Mặc."

"Bây giờ cậu ấy thế nào rồi?"

"Bây giờ cậu ấy vẫn đang ngủ, anh là người nhà của cậu ấy à? Anh đừng lo lắng, vết thương của cậu ấy đã được xử lý..."

"Cảm ơn. Tôi sẽ đến ngay." Đinh Cạnh Nguyên không đợi Liêu Mẫn nói hết câu đã cúp máy. Lời cảm ơn nghe có vẻ không mấy chân thành.

Liêu Mẫn thầm nghĩ, người nhà của Tô Mặc thật là bất lịch sự, khác hẳn với Tô Mặc. Cô ta vừa quay người lại thì thấy trước giường Tô Mặc đã xuất hiện hai người, là ba mẹ của Bành Linh. Hai người họ vừa từ phòng bệnh của con gái sang cảm ơn Tô Mặc. Người nhà của chú Hạ lúc nãy ở trong phòng bệnh của Bành Linh vừa khóc vừa xin lỗi, hóa ra là ông ta thấy con chó trong nhà máy được ăn ngon nên muốn lấy một ít về cho con chó nhà mình ăn, ông ta nghĩ mình chỉ là công nhân thời vụ, làm vài hôm là nghỉ, cũng không mong được trọng dụng nên mới làm liều. Người nhà cũng đã khuyên can nhưng ông ta không nghe. Ai ngờ con chó đó lại hung dữ như vậy, chỉ vì bị bỏ đói một đêm mà đã cắn người.

Lúc này, Tô Mặc đã tỉnh. Anh nằm trên giường nói vài câu khách sáo với họ, đợi họ đi rồi, Liêu Mẫn mới bắt đầu đút cháo cho anh ăn.

110

Từ lúc nghe Lương Viễn kể lại chuyện Tô Mặc bị con chó dữ cắn xuyên qua bắp chân cho đến khi tự mình lái xe đến bệnh viện, suốt dọc đường đi, Đinh Cạnh Nguyên chỉ có một cảm giác: như bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, bị chiên đi chiên lại. Hắn lập tức cúp máy, gọi điện thoại cho tài xế: "Lập tức lái xe đến cửa tòa nhà đợi tôi." Sau đó, hắn lại gọi điện thoại cho Lương Viễn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tôi giao cậu ấy cho cậu trông nom, cậu trông kiểu gì vậy?" Nói xong, Đinh Cạnh Nguyên giận dữ cầm chiếc chặn giấy bằng ngọc trên bàn ném mạnh xuống đất, chiếc máy tính trên bàn "ầm" một tiếng cũng vỡ tan tành, mảnh vỡ của bàn phím văng tung tóe khắp nơi. Cái bàn làm việc to lớn cũng suýt chút nữa bị hắn đá lật.

Đinh Cạnh Nguyên nổi cơn thịnh nộ, đập phá đồ đạc trong văn phòng khiến cho đám nhân viên bên ngoài sợ đến mức hồn vía lên mây. Đáng thương cho họ, vừa mới tiếp xúc với vị "Thái tử gia" này, còn chưa kịp thích ứng với tính cách thất thường của hắn.

Đinh Cạnh Nguyên cũng không thèm báo cho ba mình một tiếng, trực tiếp lái xe về Tân Thành.

Anh tài xế trung niên dường như đã dốc hết tài năng của mình, điều khiển chiếc Bentley Continental như phi cơ trên đường.

Suốt dọc đường đi, tim gan phèo phổi của Đinh Cạnh Nguyên như bị thiêu đốt, đến khi nhìn thấy Tô Mặc cùng với cái chân bị thương đang nằm trên giường phụ ở hành lang, hắn đau lòng muốn chết. Hai bên giường chỉ được che chắn qua loa bằng tấm bình phong màu xanh cũ kỹ, thỉnh thoảng lại có người đi qua đi lại. Bảo bối của hắn lại phải nằm ở hành lang truyền nước biển, gió thổi lùa vào người, bên cạnh không có ai chăm sóc. Đinh Cạnh Nguyên đau lòng xót dạ đến mức hai mắt đỏ hoe, hoàn toàn phớt lờ Hoàng Duyệt Mai và Tổng giám đốc Lư, lao thẳng đến bên giường, quỳ xuống đất, nắm lấy tay Tô Mặc, siết chặt đến mức suýt nữa thì anh đã hét lên.

"Cậu nhẹ tay một chút được không? Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy, không chịu nổi đâu." Tô Mặc nằm nghiêng trên gối, có lẽ là nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên đang cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, nên cho dù có lãnh đạo đứng bên cạnh, anh cũng không vùng vẫy, mặc cho hắn nắm tay.

"Tổng giám đốc Đinh, sao anh lại..." Tổng giám đốc Lư nhất thời không kịp phản ứng, định nói gì đó thì bị Hoàng Duyệt Mai bên cạnh vỗ vào tay, ra hiệu im lặng.

"..." Lúc này, trong mắt Đinh Cạnh Nguyên chỉ có mình Tô Mặc, hắn đưa tay anh lên môi, hôn nhẹ một cái, hít một hơi thật sâu, trút hết nỗi lo đè nén trong lòng, khàn giọng nói: "Tôi đến rồi. Xin lỗi. Bảo bối, xin lỗi cậu." Hắn đã không bảo vệ tốt cho anh, để anh bị thương.

Tô Mặc không ngờ Đinh Cạnh Nguyên lại dám làm vậy trước mặt mọi người, nắm tay thì còn nói là bạn bè, nhưng hôn tay thì... Gương mặt Tô Mặc đỏ bừng, ngón tay khẽ động đậy trong lòng bàn tay anh ta, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, chỉ vội vàng nói nhỏ: "Chết tiệt, cậu mau buông ra."

"Đau không?" Lúc này, Đinh Cạnh Nguyên nào còn quan tâm có ai nhìn thấy hay không, mặc ai muốn nhìn thì nhìn, hắn vẫn nắm chặt lấy tay Tô Mặc, dịu dàng nhìn anh: "Chuyện đã xảy ra tôi đều biết rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai đâu, đã có kẻ thích nuôi chó như vậy, tôi sẽ cho hắn ta về quê nuôi cho đã."

Nghe vậy, hai người đứng cách đó vài bước đều sững sờ.

—-----