Do ở gần bệnh viện nên xe cấp cứu đã đến rất nhanh.
Lúc gã say rượu trong chiếc Volkswagen được khiêng ra ngoài, tay chân gã mềm nhũn, nằm im như người chết, khiến Tô Mặc sững sờ.
Sau khi nghe bác sĩ kiểm tra sơ bộ và đưa ra kết luận ban đầu, anh mới phần nào yên tâm: "Không có vết thương ngoài da rõ ràng, nhìn nước mắt đầm đìa trên mặt có lẽ là do khóc mệt cộng thêm hoảng sợ nên đã ngủ thiếp đi."
Hiện trường vụ tai nạn sau đó đã bị cảnh sát phong tỏa, hai người bị thương được đưa đến bệnh viện trước.
Trán và hai tay của Đinh Cạnh Nguyên đều bị thương do kính vỡ, đã được băng bó cầm máu sơ bộ trên xe, nhưng vì sợ còn mảnh vỡ nhỏ nên phải đến bệnh viện để xử lý tiếp.
May là bệnh viện cũng gần.
Tô Mặc ngồi bên cạnh cho Đinh Cạnh Nguyên gối đầu lên vai mình, hai tay nâng niu bàn tay bị thương của hắn đặt trên đùi, nhìn vết thương trên tay Đinh Cạnh Nguyên, tim anh như thắt lại.
Gã say rượu nằm giữa lúc này đã ngủ say sưa, còn ngáy đều đều.
Lợi dụng lúc nữ y tá không chú ý, Đinh Cạnh Nguyên giơ chân đá vào đầu gã, tiếng ngáy lập tức dừng lại, đầu gã nghiêng sang một bên, những giọt nước mắt còn đọng lại trong hốc mắt theo đó chảy ra, trông như đang khóc trong mộng.
"Đừng quậy." Tô Mặc nhỏ giọng ra lệnh.
Đinh Cạnh Nguyên khẽ "ừm" một tiếng, nhắm mắt lại, cọ cọ đầu vào cổ anh, tìm một tư thế thoải mái.
"Có đau không?" Tô Mặc lại nhỏ giọng hỏi, dùng má cọ cọ đầu hắn, khẽ động ngón tay chạm vào bàn tay bị thương của hắn.
Ai ngờ Đinh Cạnh Nguyên chẳng những không chịu yên phận mà còn định nắm lấy tay anh.
"Đừng có quậy nữa!!" Tô Mặc giật mình, giọng điệu lập tức trở nên dữ dằn.
Cẩn thận đặt tay hắn xuống, "Không được động nữa." Đinh Cạnh Nguyên không cam lòng, nhưng nữ y tá bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang.
Tô Mặc lúc này cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý, từ từ rảnh một tay, đưa lên vuốt ve má và cổ Đinh Cạnh Nguyên.
Đợi đến khi đến bệnh viện, xử lý vết thương xong, truyền dịch xong cũng đã hơn tám giờ tối.
Điều hòa trong phòng truyền dịch bật khá ấm, buổi tối cũng không còn nhiều người.
Tô Mặc kiên nhẫn ngồi bên cạnh, phải truyền hai chai dịch, sợ hắn buồn chán nên lúc nãy anh đã ra ngoài tiệm trái cây mua một ít hoa quả mang lên.
Anh đi khoảng mười mấy phút, khi quay lại thì thấy Đinh Cạnh Nguyên đã chờ đến sốt ruột.
Ôm chiếc áo khoác len dạ của Đinh Cạnh Nguyên trong lòng, trải hai lớp khăn giấy lên trên, Tô Mặc vừa bóc bưởi đút cho bệnh nhân vừa trò chuyện.
"Hơi chua."
"Đâu có, tôi thấy ngọt mà."
"Vậy cho tôi ăn miếng trong miệng cậu đi." Đinh Cạnh Nguyên hai tay bị thương đặt trên tay vịn, chỉ mấp máy môi, ánh mắt mang theo ý trêu chọc.
Ngồi nghỉ ngơi một lúc, tinh thần hắn đã khá hơn nhiều.
Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu bóc thêm một múi, tự mình ăn một miếng, sau đó mới đút phần còn lại vào miệng hắn.
Mặc dù trừng mắt nhưng trong lòng Tô Mặc lại thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Đinh Cạnh Nguyên, anh thật sự rất đau lòng.
Bất kể trước đây hắn như thế nào, khi đã ở bên anh rồi, anh hy vọng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trạng thái điên loạn đó nữa.
Anh chỉ muốn hắn bình an vô sự, cho dù có làm nũng, giở trò xấu xa với anh cũng được.
Lần này, Đinh Cạnh Nguyên ăn thấy ngọt thật nên hắn ăn liền mấy múi.
Điện thoại của Giang Tâm Mi gọi đến khi Tô Mặc vừa đút một miếng bưởi vào miệng Đinh Cạnh Nguyên.
Anh rút khăn giấy lau tay, lấy điện thoại trong túi áo Đinh Cạnh Nguyên ra.
"Mẹ cậu gọi đấy."
"Nghe đi.
Hỏi gì thì nói thật."
Nghe thấy giọng Tô Mặc trong điện thoại của con trai, Giang Tâm Mi tất nhiên là không vui.
Sao nào, bây giờ bà ta muốn gọi điện thoại cho con trai cũng phải thông qua Tô Mặc sao? Bà ta hỏi Đinh Cạnh Nguyên đang ở đâu, không phải nói ăn cơm xong sẽ quay lại phòng bệnh sao.
Nghe nói xảy ra tai nạn, bà ta giật mình, vội vàng hỏi thăm tình hình, hiện tại đang ở đâu.
Mười mấy phút sau, Giang Tâm Mi dìu Đinh Khê Xuyên từ khoa nội trú phía sau chạy tới.
Vừa đến cửa phòng truyền dịch, họ gặp y tá đang gỡ kim truyền cho Đinh Cạnh Nguyên.
Tô Mặc ôm áo khoác của Đinh Cạnh Nguyên đứng dậy xem tốc độ nhỏ giọt, Đinh Cạnh Nguyên ngả người ra sau ghế, duỗi hai chân dài, dùng mu bàn chân cọ cọ vào chân Tô Mặc một cách thân mật.
Đây là lần đầu tiên Đinh Khê Xuyên nhìn thấy sự thân mật của hai người với tư cách là người yêu, nhìn nụ cười trên môi con trai, khóe mắt ông ta chợt lóe lên tia phức tạp.
142
Đinh Khê Xuyên nói: "Chuyện này để Thành Trung tìm người xử lý."
Đinh Cạnh Nguyên im lặng một lúc: "Vâng."
Đinh Khê Xuyên muốn nói chuyện riêng với con trai, Giang Tâm Mi im lặng đứng dậy bỏ đi.
Tô Mặc định đứng dậy thì bị Đinh Cạnh Nguyên dùng chân chặn lại, hắn biết ba hắn muốn nói gì: "Cứ nói trước mặt Tô Mặc đi.
Đây là quyết định của cả hai chúng con." Nói xong, hắn quay sang nhìn Tô Mặc, tay hắn bị thương không cử động được, Tô Mặc liền chủ động đặt tay lên cánh tay hắn.
Thái độ của Đinh Cạnh Nguyên rõ ràng đến mức có phần quá đáng, khiến Đinh Khê Xuyên không còn gì để nói.
Ông ta chẳng qua chỉ muốn thuyết phục con trai mình.
Đinh Khê Xuyên ngồi im không nói, hơi thở có chút dồn dập, lần ngất xỉu này đã phơi bày hoàn toàn sự suy yếu của cơ thể ông ta, dường như ông ta đã già đi rất nhiều.
"Kết hôn với người mình không yêu có hạnh phúc hay không, chắc ba là người rõ nhất." Một lúc sau, Đinh Cạnh Nguyên lên tiếng trước.
Đinh Khê Xuyên nói: "Ba và con không giống nhau."
Đinh Cạnh Nguyên nói: "Đúng là không giống nhau, lúc đó ba vì sự nghiệp của mình, hy sinh tình yêu.
Bây giờ con kế thừa gia sản, từ bỏ Tô Mặc là vì tài sản và thuận theo ý của ba mẹ, nói dễ nghe là hiếu thuận."
Đinh Khê Xuyên cau mày: "Chẳng lẽ con muốn cả đời không kết hôn, không sinh con?"
Đinh Cạnh Nguyên bĩu môi: "Sinh con rồi thì sao? Mấy đứa tụi con, có đứa nào nghe lời? Cuối cùng, người luôn ở bên cạnh chăm sóc ba chẳng phải là mẹ sao? Cho dù trong lòng mẹ oán hận ba."
Bị con trai vạch trần nỗi đau, Đinh Khê Xuyên không khỏi thở dài: "Ừ, ba biết bà ấy oán hận ba.
Ba xin lỗi bà ấy."
"Xin lỗi thì có ích gì, vết thương đã tạo thành rồi.
Lúc bà ấy yêu ba nhất, ba lại không ở bên cạnh bà ấy."
"Con không có cảm giác gì với phụ nữ, kết hôn chỉ tổ hại người hại mình mà thôi."
"Con không thể rời xa Tô Mặc." Nói xong, Đinh Cạnh Nguyên cảm nhận được năm ngón tay của Tô Mặc đang đặt trên cánh tay mình siết chặt.
"Tại sao không cân nhắc giao công ty cho Tuệ Yến quản lý?"
Đinh Khê Xuyên im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi trả lời bằng giọng yếu ớt: "Ba muốn để lại tập đoàn cho con, còn tài sản khác thì để lại cho Tri Hồng." Bởi vì tập đoàn Trường Giang là tâm huyết cả đời của ông ta, là thứ quan trọng nhất của ông ta, nhất định phải được truyền từ đời này sang đời khác, tiếp tục phát triển lớn mạnh, để một ngày nào đó sẽ trở thành tập đoàn lớn mạnh trên trường quốc tế.
Còn con gái lớn Đinh Tuệ Yến, Đinh Khê Xuyên nghi ngờ không phải con ruột của mình.
Trước đây thì không sao, ông ta và La Tri Hồng cũng chẳng còn tình cảm gì.
Ông ta dan díu với Giang Tâm Mi, còn La Tri Hồng lúc đó cũng qua lại bất chính với một luật sư họ Phương.
Nghĩ đến cuộc đời mình, ông ta cảm thấy bản thân đã thất bại trong việc xây dựng gia đình: Mấy đứa con, đứa tình cảm nhất thì mất sớm.
Hai người phụ nữ, một người thì như người dưng, một người thì yêu ông ta đến mức sinh hận.
Nhưng ông ta không hối hận, là một người đàn ông, bất cứ lúc nào cũng phải coi trọng sự nghiệp, một khi đã nặng tình cảm thì sẽ trở nên nhu nhược.
143
Theo như những gì Trịnh Thành Trung biết, gã say rượu lái xe gây tai nạn vẫn đang nằm bất tỉnh trong phòng cấp cứu.
"Ngày mai tôi sẽ cử luật sư của công ty đến giải quyết chuyện này." Trước khi đóng cửa, anh ta cúi người nói với Đinh Cạnh Nguyên, "Sáng mai, báo chí sẽ đưa tin rầm rộ về vụ tai nạn này, đây là ý của chủ tịch."
Đinh Cạnh Nguyên gật đầu, đại khái đã đoán được ý đồ của ba mình.
"Tin tức sẽ phóng đại một chút về tình hình chấn thương của cậu, nói rằng cậu tạm thời cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng." Nói xong, anh ta đứng dậy đóng cửa, nhìn theo chiếc xe rời đi.
Anh ta theo Đinh Khê Xuyên mấy chục năm, biết rất nhiều chuyện của nhà họ Đinh.
Sau này ai là người thừa kế công ty còn chưa biết chừng, tiết lộ một chút thông tin, thể hiện lòng trung thành chắc chắn sẽ không có hại.
Đinh Cạnh Nguyên giơ hai tay bị băng bó bằng gạc, thoải mái gối đầu lên đùi Tô Mặc.
"Mệt thì nhắm mắt ngủ một lát đi." Tô Mặc dùng ngón tay xoa bóp sống mũi cho hắn, thư giãn các cơ xung quanh mắt.
"Đột nhiên thấy hơi đói." Tối nay hai người đều chưa ăn gì, "Về nhà nấu đồ ăn cho tôi đi."
"Cậu muốn ăn gì?"
"Cậu nấu gì tôi ăn nấy." Đinh Cạnh Nguyên ngẩng mặt lên, chu môi hôn vào lòng bàn tay Tô Mặc.
Về đến nhà, Tô Mặc dùng nước dùng gà hầm thuốc bắc nấu mì, sau đó thái thêm thịt bò xào trứng, cho thêm rau cải, làm một bát thật to.
Đinh Cạnh Nguyên ngồi xuống, một tay bị thương đặt trên bàn ăn, một tay đặt trên đùi.
Tô Mặc thì đứng, chiều cao vừa vặn, dùng đũa gắp mì đút cho hắn, bản thân cũng ăn theo.
Cảnh tượng này có chút giống với một buổi tối nhiều năm về trước, khi đó Đinh Cạnh Nguyên cũng bị thương ở tay, cũng là buổi tối, cũng ăn mì, cũng là Tô Mặc đứng dùng đũa gắp cho hắn ăn.
Chỉ khác là lúc đó, Đinh Cạnh Nguyên lén lút ôm eo Tô Mặc, còn bây giờ hắn có thể quang minh chính đại vòng chân ôm lấy chân Tô Mặc.
"Tôi thấy ba cậu hình như muốn nhượng bộ rồi...!Hay là..." Tô Mặc bưng bát, đút canh cho hắn, ngập ngừng nói.
Đinh Cạnh Nguyên uống xong một ngụm canh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không vui, lại há miệng ra đòi ăn.
"Bây giờ không phải có thể mang thai hộ sao..." Tô Mặc còn chưa nói hết, Đinh Cạnh Nguyên đã vòng chân ôm lấy anh, kéo anh vào lòng.
Trừng mắt một lúc, Tô Mặc cúi đầu hôn lên môi hắn một cái dỗ dành, sau đó dùng đầu lưỡi liếm láp môi hắn.
Đinh Cạnh Nguyên vẫn không có phản ứng, mãi đến khi Tô Mặc phát ra tiếng rên rỉ gợi tình trong cổ họng, hắn mới chịu mở miệng, ngậm lấy đôi môi mềm mại của anh, mạnh mẽ luồn lưỡi vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của anh mút mạnh.
Khi nụ hôn kết thúc, Tô Mặc đã vứt bát sang một bên, ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.
"Tôi đâu có nói tôi." Tô Mặc thở hổn hển.
"Hửm?" Đinh Cạnh Nguyên thoải mái dùng chóp mũi cọ xát vào má Tô Mặc, thỉnh thoảng lại hôn lên má lúm đồng tiền của anh.
"Tôi đang nói cậu, cậu có thể sinh con."
"Không ai được hết."
"Vậy sau này chúng ta già rồi thì sao? Đều thành ông lão rồi, không động đậy được nữa, cũng không đi lại được nữa, cũng không nói chuyện được nữa, chẳng có ai chăm sóc."