Chìm Trong Say Đắm

Chương 78



Editor: Gấu Gầy

155

Chiều mùng 8 Tết, với tâm trạng có chút hồi hộp, Tô Mặc dẫn Đinh Cạnh Nguyên về nhà.

Trên quãng đường hơn hai tiếng đồng hồ, Đinh Cạnh Nguyên lái xe, suốt dọc đường hắn không ngừng chửi bới chiếc xe phía trước.

Bởi vì chiếc Zhijun liên tục bị xe khác vượt mặt.

Đinh Cạnh Nguyên chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, tức giận đến mức chê bai chiếc Zhijun từ trong ra ngoài, nói nó là "rác rưởi", chỉ muốn dừng xe lại, châm lửa đốt luôn cho rồi.

Tô Mặc muốn đổi lái, nhưng Đinh Cạnh Nguyên lại không đồng ý, đúng là tự chuốc lấy bực mình.

May mà nhờ hắn làm ầm ĩ suốt dọc đường, tâm trạng Tô Mặc lại thoải mái hơn rất nhiều, sau đó nghĩ lại, Tô Mặc còn nghi ngờ Đinh Cạnh Nguyên cố tình làm vậy để đánh lạc hướng sự chú ý của anh.

Mùa đông trời tối nhanh, bốn giờ chiều họ đã vào đến thành phố Ô Thị, dừng lại ở trạm xăng ven đường đổ xăng một lần.

Khi họ đến khu tập thể giáo viên thì trời đã tối hẳn.

Vừa vào cổng khu tập thể, Tô Mặc đã hạ cửa kính xe xuống.

Gió lạnh mùa đông thổi vào mặt lạnh buốt.

Đã nhiều năm rồi anh không về, mọi thứ dường như vẫn như xưa.

Dãy đèn đường đối diện cổng chính, Tô Mặc nhớ trước đây luôn có một hai cái bị hỏng, sửa xong cái này thì cái kia lại hỏng.

Bây giờ thì tất cả đều sáng trưng.

Tô Mặc chỉ cho Đinh Cạnh Nguyên dừng xe ở dưới nhà mình.

Lúc nãy gọi điện thoại cho Tô Chính, nó đang đi đón Chu Huệ, sắp về rồi.

Tâm trạng Tô Mặc dần trở nên căng thẳng, anh vẫn đang do dự không biết có nên lên nhà ngay bây giờ hay là đợi Tô Chính về thì Đinh Cạnh Nguyên đã tắt máy, rút chìa khóa xe: "Xuống xe đi."

"Hay là chúng ta đợi Tô Chính về cùng đi." Tô Mặc bàn bạc với Đinh Cạnh Nguyên, chậm rãi đóng cửa xe.

Đinh Cạnh Nguyên đi vòng qua, nắm chặt tay Tô Mặc, một tay nâng mặt anh lên, cúi đầu hôn xuống, vừa định rời đi thì Tô Mặc lại ngẩng đầu lên, hôn đáp trả.

"Có tôi ở đây mà." Đinh Cạnh Nguyên vỗ nhẹ vào mặt Tô Mặc.

"Ừm." Tô Mặc khẽ thở dài, kiên định gật đầu.

Đã về đến đây rồi, không nên chần chừ nữa.

Cầu thang hẹp, hai người nắm tay nhau, từng bước leo lên tầng ba.

Càng đến gần nhà, Tô Mặc càng hồi hộp, đến trước cửa nhà, nhìn thấy tấm câu đối mới tinh được dán trên cánh cửa sắt đã hoen gỉ, bên cạnh là những hình vẽ người bằng bút chì trên tường mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ, mắt anh đã hơi cay cay.

Đinh Cạnh Nguyên không chút do dự, giơ tay ấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa quen thuộc vang lên trong nhà, Tô Mặc nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa, cùng với tiếng hỏi "Ai đấy?" có phần già nua của mẹ.

Cánh cửa gỗ bên trong được mở ra, hai mẹ con sau sáu năm xa cách đã nhìn thấy nhau qua cánh cửa sắt.

Mẹ anh mập lên, cũng già đi rất nhiều.

Tô Mặc ngây người, còn chưa kịp gọi "Mẹ" thì nước mắt của Lưu Vân đã tuôn rơi, nhòe nhoẹt cả khuôn mặt.

Bà vừa đưa tay lau nước mắt vừa mở cửa, tiến lên đánh Tô Mặc mấy cái, không nỡ đánh vào mặt hay đầu, chỉ đánh nhẹ vào vai và cánh tay anh.

"Mẹ..." Tô Mặc vừa gọi, nước mắt đã tự động tuôn rơi, anh đưa tay ôm chầm lấy mẹ, vùi đầu vào vai bà khóc nức nở, "Mẹ, con về rồi."

"Mày còn biết đường về à?" Lưu Vân khóc lớn, vỗ mạnh vào lưng con trai, đánh đứa con bất hiếu này.

"Mày có giỏi thì đừng bao giờ về nữa."

"Tao coi như không có đứa con này."

"Nhà cũng không cần, mẹ cũng không cần..."

Lưu Vân vừa khóc vừa đánh, Tô Mặc chỉ liên tục gọi "Mẹ".

Nhìn thấy Tô Mặc khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, Đinh Cạnh Nguyên đau lòng vô cùng.

Nghe thấy tiếng động từ bên nhà đối diện, hắn liền đưa tay ôm lấy hai mẹ con, kéo vào trong nhà, quay người đóng cửa lại.

Lưu Vân đã sớm nhìn thấy hắn, Tô Chính cũng đã nói với bà rồi, nên bà cũng biết hắn là ai.

Chỉ là vừa gặp lại đứa con trai mà bà ngày đêm mong nhớ nên bà không để ý đến.

Lúc này, bà cố gắng kìm nén nỗi đau, quay người mời hắn vào nhà ngồi, đồng thời quan sát hắn một cách kỹ lưỡng.

Đinh Cạnh Nguyên vừa cao ráo vừa đẹp trai, đương nhiên không sợ bị mẹ vợ đánh giá.

Hắn lễ phép chào hỏi: "Bác gái", rồi giới thiệu tên họ của mình, "Bác gái cứ gọi cháu là Cạnh Nguyên là được ạ."

Đinh Cạnh Nguyên nhận ra, tuy rằng mẹ của Tô Mặc không tỏ ra quá thích hắn, nhưng chắc cũng không phản đối.

"Mẹ, ba đâu ạ?" Tô Mặc ôm vai mẹ, giọng nói vẫn còn nghèn nghẹn.

Vừa dứt lời, cửa sắt đã vang lên tiếng động, sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ, rất nhanh, cửa gỗ đã được mở ra, ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.

Tô Tuyền Phong vừa đánh cờ xong ở nhà thầy Chu bên cạnh về, vừa vào nhà đã nhìn thấy hai người đàn ông trong phòng khách, ông sững sờ tại chỗ.

Truyện Đô Thị

156

Cả hai cánh cửa đều đang mở, gió lùa từ hành lang vào nhà, nhưng vẫn không lạnh bằng sắc mặt của Tô Tuyền Phong, ông chỉ tay ra cửa, đuổi Tô Mặc đi: "Tao đã nói là không có đứa con trai này, mày còn về đây làm gì?" Tô Chính nói anh cả muốn về nhà nhận lỗi.

Lúc đó, Tô Tuyền Phong nghe xong thì tức giận, sáu năm trước không chịu nhận lỗi, bây giờ lại dẫn theo một người đàn ông về nhà, đây gọi là nhận lỗi sao?

Tô Mặc nhìn ba, mắt đỏ hoe, lòng đau như cắt.

Cảnh tượng sáu năm trước lại tái hiện, năm đó ba anh cũng đuổi anh ra khỏi nhà như vậy, nói là không nhận lỗi thì sau này đừng về nữa, "Ba..." Tô Mặc vẻ mặt đáng thương, khẽ gọi một tiếng.

Đinh Cạnh Nguyên đau lòng đến mức không thể chịu đựng được nữa, cũng không quan tâm Tô Tuyền Phong sẽ nghĩ gì, hắn tiến lại gần, nắm lấy tay Tô Mặc, âm thầm truyền cho anh sức mạnh.

"Không được đi." Lưu Vân đưa tay sờ lên mặt con trai, đỏ mắt quay người quát chồng, "Hôm nay tôi nhất định giữ nó lại, con trai đã về rồi thì ông không được đuổi nó đi.

Muốn đi thì ông cứ đi đi.

Ông đi rồi, ba mẹ con tôi thiếu ông cũng sống được." Nói xong, nước mắt Lưu Vân lại tuôn rơi.

Mấy ngày nay, bà đã cãi nhau, chiến tranh lạnh, ngủ riêng, không nấu cơm cho Tô Tuyền Phong, lý lẽ gì cũng đã nói qua, nhưng ông vẫn cứng đầu cứng cổ.

Bà biết, ông là người cả đời coi trọng thể diện, cứ nghĩ đến việc mọi người xung quanh đều đang lén lút bàn tán con trai của Tô Tuyền Phong là "đồ đồng tính", là ông cảm thấy danh dự cả đời bị hủy hoại.

Ông không thể chịu đựng được điều này.

"Bác trai..." Đinh Cạnh Nguyên vừa định lên tiếng đã bị Tô Tuyền Phong ngắt lời, "Cậu im miệng, chuyện nhà chúng tôi không đến lượt cậu xen vào."

"Ra ngoài...!Mày có đi không?"

"Ông đừng như vậy, tôi xin ông..."

"Ba..."

"Bác trai, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không..."

Thấy Tô Mặc trốn sau lưng Lưu Vân không chịu đi, Tô Tuyền Phong tiến lên định động tay động chân.

Nhìn thấy ông định đánh bảo bối của mình, Đinh Cạnh Nguyên làm sao có thể chịu được, với thể hình và sức lực của hắn, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, Tô Tuyền Phong đã ngã phịch xuống ghế sofa.

Tô Tuyền Phong vốn đã tức giận, bây giờ lại càng thêm nóng nảy.

Ông đi vào nhà sau xách một cây chổi lông gà ra đánh vào người Tô Mặc.

Lưu Vân vừa khóc vừa lao lên ngăn cản, Đinh Cạnh Nguyên vừa rồi đã chọc giận bố vợ nên không dám dùng vũ lực nữa, chỉ ôm Tô Mặc vào lòng, vừa che chở cho anh vừa để mặc cho Tô Tuyền Phong đánh vào lưng mình.

Trong nhà, bốn người nhất thời loạn cả lên.

Tô Tuyền Phong rất ít khi đánh học sinh ở trường, nhưng hai đứa con trai của ông hồi nhỏ không nghe lời, lại bị ông đánh không ít.

Tô Mặc thương em trai, nên mỗi khi Tô Chính phạm lỗi, anh đều nhận lỗi thay, chịu đựng đòn roi của ba.

Anh biết cho dù ba có tức giận đánh anh thì cũng sẽ không ra tay quá nặng, cho nên trong lòng anh tuy kính sợ nhưng không thực sự sợ hãi.

Hai cái tát sáu năm trước, thật sự đã khiến Tô Mặc choáng váng.

Ngoại trừ cú đánh đầu tiên vào cánh tay, sau đó Tô Mặc không bị đánh thêm cái nào nữa, tất cả đều trút lên người Đinh Cạnh Nguyên.

Tô Mặc được Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt trong lòng, một bên là sự tàn nhẫn của ba, một bên là sự che chở của người yêu, trong lòng anh dâng lên nỗi ấm ức vô hạn.

Đinh Cạnh Nguyên ôm anh rất chặt, anh muốn động đậy cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.

Chiếc áo khoác len dạ của Đinh Cạnh Nguyên bị đánh "bốp bốp", mặc dù có Lưu Vân ngăn cản, nhưng bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể ngăn cản được.

Nhìn thấy hai người tình tứ trước mặt mình, Tô Tuyền Phong càng thêm tức giận, tay không ngừng vung chổi lông gà.

Dù sao cũng đánh không trúng con trai mình, lại nghĩ đến chính thằng quỷ đã khiến tình cảm cha con ông rạn nứt, nên ông càng ra tay tàn nhẫn.

Ông đánh đến mức Đinh Cạnh Nguyên nhăn nhó, đau đến mức muốn hộc máu, mãi đến khi ông mệt lả, thở hổn hển, lông gà bay tứ tung khắp nhà mới chịu dừng tay.

Cuối cùng, Đinh Cạnh Nguyên vẫn không chịu đi.

Tô Tuyền Phong không thèm ăn cơm tối, mệt đến mức tay run rẩy, bỏ nhà ra đi, đến nhà lão Chu bên cạnh ngủ cùng bạn già.

Khi Tô Chính và Chu Huệ về đến nhà thì "cuộc chiến" đã kết thúc, chỉ còn lại một đống lông gà vương vãi khắp nơi.

Trên bàn trà, ghế sofa, sàn nhà, áo khoác len dạ của Đinh Cạnh Nguyên, đâu đâu cũng có, đủ thấy "cuộc chiến" lúc nãy ác liệt đến mức nào.

Đinh Cạnh Nguyên hối hận đến xanh ruột, hắn có ba điều hối hận: Thứ nhất, lúc đến vì muốn đẹp trai, biết mùa đông ở Ô Thị không quá lạnh nên nhất quyết đòi mặc áo khoác len dạ, biết thế đã nghe lời vợ mặc áo phao cho rồi, ít nhất áo phao còn "chịu đòn" hơn áo khoác len dạ.

Thứ hai, biết thế lúc nãy đã cẩn thận hơn một chút, dùng ít sức hơn một chút, chỉ dùng ba ngón tay đã đẩy ngã bố vợ, là đàn ông ai mà chịu nổi sự sỉ nhục này.

Thứ ba, năm đó khi Tô Mặc bị đuổi ra khỏi nhà, chắc chắn cũng đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức, đều tại hắn lúc đó quá "điên cuồng", quá hấp tấp.

Nếu hắn kiên nhẫn hơn một chút, có lẽ mẹ hắn - Giang Tâm Mi đã không xen vào, không chừng tình hình hôm nay đã dễ dàng hơn một chút.

Nhưng dù có đau đớn, hối hận đến đâu, Đinh Cạnh Nguyên vẫn cam tâm tình nguyện làm "lá chắn" cho Tô Mặc, hắn thà gãy tay gãy chân cũng không thể chịu đựng được cảnh Tô Mặc bị người khác đánh trước mặt mình, bất kể người đó là ai.

Cố nén đau đớn, Đinh Cạnh Nguyên cùng Tô Mặc ăn cơm tối với gia đình.

Trên bàn ăn, Lưu Vân liên tục gắp thức ăn cho Tô Mặc, hỏi han đủ thứ về cuộc sống của anh trong mấy năm qua, thỉnh thoảng cũng hỏi han Đinh Cạnh Nguyên.

Thái độ rõ ràng tốt hơn so với lúc mới mở cửa, có lẽ vì nể tình hắn đã chịu đòn thay Tô Mặc.

Tô Chính và Chu Huệ rất thân thiện với Đinh Cạnh Nguyên, liên tục gọi "anh Cạnh Nguyên", trò chuyện với hắn về chuyện đính hôn ngày mai, nhà hàng tiệc cưới đã đặt xong rồi.

Trong bữa ăn, Lưu Vân lại khóc.

Con trai út và con dâu đau lòng an ủi bà.

Phòng cũ của Tô Mặc vẫn được dọn dẹp gọn gàng, không hề thay đổi, Lưu Vân đã thay ga giường, chăn mới cho anh.

Lúc nằm xuống giường, Đinh Cạnh Nguyên kêu rên thảm thiết, lưng và cánh tay đau rát.

Tô Mặc mở cửa đi vào, leo lên giường áp mặt hôn hắn.

"Mình ơi, tôi đau quá." Đinh Cạnh Nguyên nhăn nhó làm nũng với Tô Mặc, chu môi đòi hôn.

Đương nhiên là Tô Mặc đau lòng, anh hôn lên môi hắn mấy cái, sau đó định đi xin mẹ rượu thuốc để xoa bóp cho hắn.

Đinh Cạnh Nguyên đưa tay kéo người sắp rời đi lại, yếu ớt nghiêng đầu, nói không cần rượu thuốc, mùi khó ngửi lắm.

Hắn muốn được bồi thường, hắn lưng đau rồi, hôm nay "làm" tư thế ngồi, tối nay "làm" tư thế "cao bồi quên lối".

Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, lo lắng cho hắn một hồi, kết quả là lo lắng thừa, anh tiện tay đánh nhẹ một cái lên đầu hắn, đúng là lúc nào cũng không quên đòi bồi thường, cái tên háo sắc này.

- -------.