Tô Tuyền Phong một mình đi dạo quanh khuôn viên trường, từ tòa nhà dạy học cấp hai phía trước đến tòa nhà cấp ba phía sau, rồi đến tòa nhà thí nghiệm, từ tòa nhà đa năng đến nhà ăn, rồi đến văn phòng giáo vụ.
Sau mấy chục năm, Nhất Trung đã thay đổi rất nhiều.
Đặc biệt là lần sửa chữa gần đây nhất, những ngôi nhà cũ kỹ phía sau khu học xá, nơi các giáo viên sinh sống, đã bị phá bỏ hoàn toàn để xây dựng tòa nhà mới.
Tô Tuyền Phong được phân công giảng dạy ở Nhất Trung ngay sau khi tốt nghiệp đại học, hơn hai mươi năm tận tụy với nghề, ông đã dạy dỗ biết bao thế hệ học sinh.
Ba năm cấp ba, thoắt cái đã qua bao nhiêu năm rồi.
Già rồi, sắp nghỉ hưu rồi.
Bước ra khỏi cổng trường, băng qua đường, Tô Tuyền Phong định đi dạo một vòng quanh sân vận động, nào ngờ vừa qua đường đã nhìn thấy Tưởng Học Minh đang chơi bóng rổ với cháu trai ở sân bóng rổ nhỏ bên cạnh.
Ông ấy đang bế cháu trai, tay cầm một quả bóng rổ nhỏ, chơi ở gần rổ bóng.
Cậu bé mặc áo khoác màu đỏ, đầu đội mũ len hình quả bóng len, chạy lon ton theo ông nội đuổi theo quả bóng, bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười trong trẻo, đáng yêu vô cùng.
Bước chân Tô Tuyền Phong khựng lại, chưa kịp quay người thì Tưởng Học Minh đã lên tiếng gọi: "Lão Tô!" Rồi ông ấy cúi đầu dạy cháu trai: "Lạc Lạc, chào ông Tô nào."
"Ông ơi!" Lạc Lạc nhặt quả bóng lăn đến chân, giọng nói non nớt vang lên, vừa gọi vừa chạy về phía Tô Tuyền Phong.
Tô Tuyền Phong ngồi xổm xuống, đón lấy cậu bé đang chạy tới, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu.
Dù thời tiết bên ngoài khá lạnh nhưng Lạc Lạc đã chơi bóng rổ cả buổi nên khuôn mặt vẫn ấm áp, không hề lạnh chút nào.
"Hôm nay không phải là lễ đính hôn của Tô Chính sao? Sao ông lại chạy đến đây?" Tưởng Học Minh cười hỏi.
"Tiệc rượu vừa tan.
Tôi rảnh rỗi nên ghé qua trường dạo một vòng." Tô Tuyền Phong cũng cười đáp.
"Đi, tôi đi dạo cùng ông."
"Được." Tô Tuyền Phong miễn cưỡng đồng ý.
Trong kỳ nghỉ đông, sân vận động của Nhất Trung gần như vắng tanh.
Chỉ có vài nam sinh cấp ba đang chơi bóng đá ở giữa sân.
Tô Tuyền Phong bồng Lạc Lạc, vừa đi dạo quanh đường chạy bằng nhựa vừa trò chuyện với Tưởng Học Minh.
Đều là giáo viên cấp ba, ban đầu họ nói về kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước.
Sau đó, Tưởng Học Minh đột nhiên hỏi: "Này, năm nay Tô Mặc vẫn chưa về à? Tô Chính đính hôn cũng không về? Bận rộn vậy sao?" Giọng điệu của Tưởng Học Minh có chút ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ.
Nụ cười của Tô Tuyền Phong tắt ngúm, ông biết ông ấy sẽ hỏi điều này.
Tưởng Học Minh trước đây từng dạy Tô Mặc, lại ở cùng một tòa nhà, con cái của hai nhà khi đó còn học chung lớp, đều là học sinh giỏi của lớp.
Hai đứa trẻ luôn bị người lớn mang ra so sánh.
Tô Mặc dù là thành tích học tập hay trong cuộc sống đều là người dẫn đầu.
Không chỉ vượt trội hơn Tưởng Phong, con trai của Tưởng Học Minh, mà còn vượt trội hơn cả khu tập thể giáo viên, nhà nào mà không biết Tô Mặc, nhà nào mà khi dạy dỗ con cái lại không nhắc đến tên Tô Mặc.
Lúc nào cũng có giáo viên khen ngợi Tô Mặc trước mặt Tô Tuyền Phong.
Nói Tô Mặc không chỉ học giỏi mà còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Kỳ thật Tô Mặc luôn là niềm tự hào của Tô Tuyền Phong.
Sau đó đến kỳ thi đại học, Tô Mặc đã không phụ lòng mong đợi, đạt tổng điểm cao nhất toàn trường.
Đứng top 3 toàn thành phố.
Được nhận vào trường Đại học tại thành phố S, ngành học cũng là ngành hot.
Tô Mặc lên đại học vẫn chăm chỉ như trước, Tô Tuyền Phong rất yên tâm về con trai mình, chưa bao giờ hỏi han về việc Tô Mặc đi làm thêm hay kết bạn, ông tin rằng Tô Mặc làm gì cũng sẽ có chừng mực.
Kết quả thì...
Con trai của Tưởng Học Minh sau khi tốt nghiệp đã dựa vào mối quan hệ để vào Cục Quy hoạch thành phố, ba năm trước kết hôn với con gái của lãnh đạo, hai năm trước sinh con, năm ngoái được thăng chức Phó khoa, nghe nói năm nay sau Tết sẽ được chuyển sang làm Trưởng khoa.
Tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp và gia đình viên mãn.
Tưởng Học Minh thường thích hỏi han tình hình của Tô Mặc, đặc biệt là vào những dịp lễ Tết.
Trước đây, con trai ông ấy cái gì cũng không bằng Tô Mặc, bây giờ Tưởng Phong đã thành đạt, ông ấy lại muốn hỏi han xem Tô Mặc đang làm ăn ra sao bên ngoài, muốn biết bây giờ con trai mình có còn thua kém Tô Mặc hay không, đây cũng là lẽ thường tình.
"Không phải, nó đã về rồi." Tô Tuyền Phong có chút miễn cưỡng trả lời, sợ ông ấy sẽ hỏi han thêm nữa.
Trước đây, khi Tưởng Học Minh hỏi, ông luôn nói con trai đang bận làm ăn với bạn bè bên ngoài.
Khi bị Tưởng Học Minh hỏi thêm là làm ăn gì mà bận rộn đến mức lễ Tết cũng không về, ông liền thuận miệng nói là làm nhà hàng.
Như vậy, việc không về nhà vào dịp lễ Tết là hoàn toàn hợp lý.
Lần đầu tiên nói là nhà hàng, sau đó mỗi lần Tô Tuyền Phong đều nhớ kỹ, đều nói là nhà hàng.
Nói nhiều đến mức chính bản thân ông cũng tin là thật.
"Cũng nên về rồi.
Dù bận rộn kiếm tiền đến đâu cũng không thể không về nhà thăm ba mẹ vào dịp lễ Tết chứ." Tưởng Học Minh vô cùng cảm khái nói: "Ôi, bao nhiêu năm rồi, Tô Mặc nhà ông chắc chắn đã kiếm được bộn tiền rồi, giỏi hơn Tiểu Phong nhà tôi nhiều.
Làm trong cơ quan nhà nước chỉ có lương chết.
Tuy Tô Mặc tuổi cũng không còn nhỏ mà vẫn chưa kết hôn, nhưng chuyện này ông đừng vội...!Tô Mặc vừa có nhân phẩm lại có ngoại hình, bây giờ điều kiện kinh tế lại tốt như vậy..."
Tưởng Học Minh cứ thao thao bất tuyệt, trong lòng Tô Tuyền Phong lại cảm thấy khó chịu, ông nói với ông ấy là ông đang gấp bao giờ? Mặc dù ông và Lưu Vân thực sự rất muốn bồng cháu, tuổi già rồi nên chỉ muốn con cháu đầy đàn.
Chỉ cần gia đình hòa thuận, vui vẻ là hơn bất cứ điều gì.
Tại sao mong muốn đơn giản như vậy của ông lại khó thực hiện đến thế.
Nhưng cũng may, Tô Chính sắp kết hôn rồi, việc bồng cháu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
"Hai đứa nó cũng nhiều năm không gặp nhau rồi, tối nay bảo Tô Mặc đến nhà chơi..." Tưởng Học Minh vui vẻ nói, nhưng những lời này lọt vào tai Tô Tuyền Phong lại như kim châm.
Tưởng Phong là đứa trẻ thông minh như vậy, nếu gặp Tô Mặc và Đinh Cạnh Nguyên, lại trò chuyện tâm sự với nhau, liệu có thể không nhận ra sơ hở sao.
Như vậy, lời nói dối trước đây của ông sẽ như bong bóng gặp phải gai nhọn, lập tức vỡ tan.
Tô Tuyền Phong ông nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Tô Tuyền Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, thở dài thườn thượt.
"Ông ơi, ông sao vậy?" Lạc Lạc ngồi trên tay ông nội, nghiêng đầu, đưa tay bàn nhỏ bé sờ lên má Tô Tuyền Phong, lo lắng hỏi: "Ông không vui sao? Có phải mệt rồi không? Lạc Lạc xuống chạy nhé."
"Ông không mệt." Tô Tuyền Phong nở nụ cười, xoa đầu cậu bé, cháu trai của Tưởng Học Minh thật ngoan.
Nghe vậy, Tưởng Học Minh quay đầu lại, định nói gì đó thì bỗng nhiên nhìn chòng chọc vào một người ở lối vào sân vận động, ông nheo mắt lại, nhận ra khuôn mặt người đó, chính là Tô Mặc đã nhiều năm không gặp.
Nhìn từ xa, ông cảm thấy Tô Mặc toát lên khí chất nho nhã, lịch sự.
Tô Mặc mỉm cười, chạy chậm đến, khi đến gần, vẫn như thời còn đi học, cúi đầu chào: "Con chào thầy Tưởng ạ."
"Ờ, tốt, tốt, nhiều năm không gặp, càng ngày càng đẹp trai rồi." Tưởng Học Minh vỗ vai Tô Mặc, rất vui vẻ, quay người bồng Lạc Lạc từ tay Tô Tuyền Phong, dạy cậu bé: "Lạc Lạc, mau gọi chú đi con."
"Chú ơi."
"Đây là con trai của Tưởng Phong à?"
"Phải."
"Lớn vậy rồi sao.
Đáng yêu quá.
Lại đây, chú bế nào."
Tô Tuyền Phong gần như không chút biểu cảm, ông đã chuẩn bị tinh thần cho việc lời nói dối của mình bị vạch trần bất cứ lúc nào.
Chỉ nghe thấy hai người phía trước vẫn đang cười nói.
"Không phải thầy trách đâu, làm ăn bận rộn đến mấy cũng không thể không về nhà."
"Vâng ạ, sau này con sẽ không như vậy nữa."
"Nghe nói công việc kinh doanh nhà hàng của con rất tốt phải không?"
"Cũng tạm ổn ạ, bạn con vẫn đang làm đại lý thể thao.
Hai hôm nữa, con và cậu ấy sẽ cùng đến Hồng Kông." Tô Mặc trả lời trôi chảy.
Nghe đến đây, Tô Tuyền Phong bỗng sững sờ.
"Ôi, kinh doanh ngày càng phát đạt rồi.
Giờ là ông chủ lớn rồi." Hóa ra những gì Tô Tuyền Phong nói đều là sự thật, Tô Mặc vẫn luôn xuất sắc như vậy, Tưởng Học Minh không thể không thừa nhận rằng Tô Mặc hiện tại vẫn hơn Tưởng Phong nhà mình một chút.
Nghe vậy, Tô Mặc chỉ cười mà không đáp, quay sang nhìn Tô Tuyền Phong, ba anh cũng đang nhìn anh.
Chỉ một ánh mắt, hai người đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.
"Con về từ lúc nào vậy?"
"Hôm qua con mới về.
Con cố gắng về kịp lễ đính hôn của Tiểu Chính."
"Ừ, nên thế.
Về rồi có gặp Tưởng Phong chưa?"
"Chưa ạ, sáng nay con có gặp Lưu Nham."
"Vợ Lưu Nham cũng đang mang thai, mấy hôm trước thầy gặp, bụng đã lộ rõ rồi.
Ba đứa bây giờ chỉ còn thiếu con thôi đấy.
Tối nay rảnh không? Đến nhà thầy ăn cơm, cũng tiện thể gặp mặt Tưởng Phong.
Bạn bè với nhau nên giữ liên lạc thường xuyên, đặc biệt là mấy đứa, cùng lớn lên trong một khu tập thể, đâu phải bạn bè bình thường.
Không phải thầy Tưởng trách đâu, con nhiều năm như vậy không về nhà thực sự là không nên."
"Vâng ạ, con biết lỗi rồi.
Tối nay con nhất định sẽ đến.
Con sẽ gọi cả Lưu Nham nữa."
"Ừ, vậy mới phải.
Tối nay đến nhà tôi uống vài ly nhé.
Lão Tô!" Tưởng Học Minh quay người lại gọi với theo Tô Tuyền Phong đang đi phía sau: "Tối nay đến nhà tôi uống rượu với Tô Mặc nhé."
Tô Tuyền Phong ủ rũ, chậm rãi bước đi phía sau, đứng bên đường chạy bằng nhựa, nhìn mấy cậu con trai đang chơi bóng đá trong sân.
Lúc này, ông quay đầu, ậm ừ đáp lại, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Tô Mặc bồng Lạc Lạc chơi đùa, vừa đi dạo quanh đường chạy vừa trò chuyện với Tưởng Học Minh.
Đi hết một vòng, đến lối ra, Tưởng Học Minh bồng cháu trai rời đi.
Trước khi đi, ông ấy vỗ vai Tô Mặc.
Ông nhận ra hai cha con có chuyện muốn nói, Tô Tuyền Phong rõ ràng đang không vui.
Tô Mặc đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi bước đến bên cạnh ba mình.
Ánh nắng chiều rất đẹp, hai ba con đứng cạnh nhau xem người ta chơi bóng đá.
Tô Mặc vừa định lên tiếng thì điện thoại trong túi reo.
Là Đinh Cạnh Nguyên gọi đến.
Hắn và Tô Chính vừa đưa gia đình dì út về.
"Về rồi à?"
"Cậu đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang ở sân vận động của Nhất Trung, đang ở cùng ba."
"Để tôi đến đón cậu." Lúc nãy lái xe qua Nhất Trung, hắn biết Nhất Trung cách khu tập thể giáo viên một đoạn khá xa.
Hơn nữa, quan trọng hơn là hắn sợ Tô Tuyền Phong nóng giận lại ra tay.
Hắn phải đến bảo vệ Tô Mặc.
"Ừm, cậu đến đi." Lúc này Tô Mặc đang xót xa cho Đinh Cạnh Nguyên, hoàn toàn không muốn trái ý hắn.