Tô Mặc ở phía trên kéo, Đinh Cạnh Nguyên cố tình ở dưới chống đỡ không chịu đi.
Tô Mặc sắp mất kiên nhẫn quay mặt lại, hắn mới cười cười bước lên vài bước, ôm lấy anh hôn ngấu nghiến, cố ý trêu chọc Tô Mặc đang say.
Mới đi được vài bậc thang, môi Tô Mặc đã bị cắn đến đỏ bừng.
Lên đến tầng cuối cùng, Tô Mặc mệt mỏi thở hổn hển, đang định giơ chân đá Đinh Cạnh Nguyên thì cửa nhà bất ngờ mở ra.
Lưu Vân đứng ở cửa, sững sờ nhìn hai người đang cười đùa như trẻ con, con trai bà rõ ràng là đã say, mặt mũi đỏ bừng khác thường, đang nghiêng người vịn vào tay vịn cầu thang, cổ chân còn bị Đinh Cạnh Nguyên nắm chặt.
"Bác gái." Đinh Cạnh Nguyên vội vàng đỡ Tô Mặc dậy, nửa ôm nửa dìu anh vào nhà.
"Về rồi à, bác vừa nghe thấy tiếng động, đoán là hai đứa." Lưu Vân mỉm cười, đón hai người vào nhà.
Tuy rằng hai ngày nay bà đã tự thuyết phục bản thân phải cố gắng chấp nhận việc con trai thích đàn ông, chấp nhận việc anh ở bên một người đàn ông, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh hai người vui vẻ đùa giỡn, trong lòng bà vẫn không khỏi chạnh lòng.
Lưu Vân pha cho hai người ly mật ong, rồi đưa họ vào phòng.
"Bác gái, bác nghỉ ngơi đi.
Để con chăm sóc Tô Mặc." Đinh Cạnh Nguyên dìu Tô Mặc đến giường, Tô Mặc chống tay ngồi dậy.
"Ừm, vậy cũng được." Lưu Vân có chút không yên tâm, thầm nghĩ "nhìn cậu cũng không giống người biết chăm sóc người khác", bà nói: "Mặc Mặc, con có sao không, có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Con không sao, mẹ, mẹ đi ngủ đi.
Con vui quá nên uống hơi nhiều với Lưu Nham và Tưởng Phong."
"Ừm, có chuyện gì thì gọi mẹ nhé.
Uống mật ong rồi hãy ngủ."
"Con biết rồi." Tô Mặc nheo mắt cười.
Lưu Vân xoay người đi ra, lúc đóng cửa, bà cố tình làm động tác chậm rãi, liếc nhìn qua khe cửa, bà thấy Đinh Cạnh Nguyên đang đứng trước mặt con trai, dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi đỏ ửng của Tô Mặc.
"Cười ngốc nghếch như thằng ngốc." Đứa con ngốc của bà.
Cửa phòng đóng lại, Lưu Vân đứng đó thở dài lo lắng.
Tô Mặc hiền lành như vậy, bao nhiêu năm nay chịu đựng biết bao khổ sở chỉ để chờ đợi thằng nhóc họ Đinh này, thật là cứng đầu như đá.
Sao bà có thể không lo lắng cho được.
Ôi, bà thở dài rồi đi ngủ.
Nhưng dù có lo lắng cũng vô ích.
Dù có lo lắng đến mấy thì đêm nay Tô Mặc vẫn bị tên sói xám Đinh Cạnh Nguyên ăn sạch sẽ.
Ngôi nhà đã cũ kỹ, cách âm kém vô cùng.
Tuy Tô Mặc say rượu, động tác có chút chậm chạp, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Anh không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể vùi đầu vào gối, vùi đến toát mồ hôi.
Bị hắn hành hạ quá đáng, Tô Mặc cắn chặt môi dưới, quay đầu nhìn Đinh Cạnh Nguyên bằng đôi mắt đỏ hoe.
Trong chăn vừa tối vừa nóng, hai người quấn lấy nhau, lăn qua lộn lại.
Cuối cùng, chiếc chăn bị Đinh Cạnh Nguyên lật từ phía sau ra phía trước, chỉ đắp phần trên, bốn chân của hai người đều lộ ra ngoài.
Đôi chân trắng nõn thon gầy của Tô Mặc vài lần định co lại nhưng đều bị Đinh Cạnh Nguyên nhấn xuống.
Mồ hôi đầm đìa, Tô Mặc hoàn toàn tỉnh rượu.
Đinh Cạnh Nguyên còn chưa kịp lấy bao cao su ra, anh đã vội vàng kéo chăn sang một bên.
Ánh sáng lọt vào, hai người từ lưng kề ngực đã đối mặt với nhau, mái tóc vừa gội xong còn chưa khô hẳn lúc này càng ướt đẫm.
Đinh Cạnh Nguyên sờ vào eo Tô Mặc, tay ướt mồ hôi.
Hắn lật người nằm xuống, kéo Tô Mặc ôm vào lòng, một tay xoa eo anh, một tay luồn vào tóc anh vuốt ve: "Mệt rồi à?"
Tô Mặc nhắm mắt lại, một lúc sau mới gật đầu, lẩm bẩm: "Hôm nay cậu nói dối."
"Tôi chỉ là nói trước kế hoạch thôi.
Đợi khi nào từ Hồng Kông về, chúng ta sẽ mở khách sạn."
"Nhưng tôi chẳng biết gì về khách sạn cả." Tô Mặc mở mắt nhìn hắn.
Về chuyện kinh doanh nhà hàng, anh hoàn toàn mù tịt.
"Không biết thì học dần dần.
Có tôi ở đây, sợ gì chứ." Đinh Cạnh Nguyên muốn nói, dù sao cũng có tiền, muốn làm gì thì làm.
"Vậy ban đầu cậu định làm gì?"
"Tôi không quan tâm.
Cậu muốn làm khách sạn thì làm khách sạn."
Tuy biết Đinh Cạnh Nguyên yêu anh như bị ma nhập, đối xử tốt với anh, nhưng nghe hắn nói vậy, Tô Mặc vẫn cảm động: "Tôi cũng có chút tiền tiết kiệm, có thể bán căn nhà ở khu Tân Thành, cũng được khoảng bốn, năm trăm vạn tệ, coi như là tiền góp vốn của tôi, tuy không nhiều, nhưng tôi sẽ..."
Tô Mặc chưa nói hết câu, Đinh Cạnh Nguyên đã ôm chặt lấy anh, cúi đầu hôn anh.
Cái miệng nhỏ nhắn này vừa rồi còn ngoan ngoãn nói mấy lời ngon ngọt, bây giờ lại nói những lời khiến người ta tức giận.
"Đinh Cạnh Nguyên?"
"..."
"Ngủ rồi à?"
"..."
Tắt đèn, Đinh Cạnh Nguyên nằm im lặng một lúc.
Tô Mặc xoay người, nằm sấp lên vai hắn, khẽ lay: "Giận à?"
"Ai giận chứ?" Đinh Cạnh Nguyên thầm vui mừng, lật người, tay chân đều đặt lên người Tô Mặc, nhốt anh trong lòng.
Trong lòng hắn vui như mở cờ, Tô Mặc bây giờ lo lắng cho hắn đến vậy.
"Lưng còn đau không?"
"Cậu xoa bóp cho tôi đi." Thực ra Đinh Cạnh Nguyên đã hết đau từ lâu rồi.
Tô Mặc ôm lấy hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Tôi còn chưa hỏi cậu..."
"Hỏi gì?"
"...Cậu...!thích tôi ở điểm nào?" Giọng Tô Mặc nhỏ xíu.
"Tất cả."
Phì! Toàn là lời ngon tiếng ngọt.
Tô Mặc thầm cười trộm, một lúc sau, anh lại hỏi: "Cậu thích tôi từ khi nào vậy?"
Câu hỏi này khiến Đinh Cạnh Nguyên phải suy nghĩ một lúc.
Thích từ khi nào nhỉ? Từ khi nào mà hắn cảm thấy ở bên Tô Mặc, dù nói chuyện hay làm việc gì cũng đều thoải mái, dễ chịu đến vậy? Lâu lắm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, đã sáu, bảy năm rồi.
Chắc là từ lần Tết năm đó, nhận được tin nhắn chúc Tết của Tô Mặc, rồi gọi điện thoại cho anh, lúc đó nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ bên tai, trong lòng hắn bỗng chốc rung động, sau đó quyết định mời khách ăn cơm.
Rồi nhận được cá khô do Tô Mặc làm, về đến nhà, hắn vui vẻ ăn liền hai gói, ngon không tả xiết.
Sau đó, hắn bắt đầu thường xuyên đến ký túc xá nam, mục đích đương nhiên là để tiếp cận Tô Mặc.
"Cái gì? Vết thương trên tay cậu là do cậu cố ý dùng dao rạch vào?" Tô Mặc trợn mắt, định bật đèn lên xem vết thương trên tay Đinh Cạnh Nguyên, tuy rằng anh biết vết thương đó nhiều nhất cũng chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt.
Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt lấy anh, không buông tay: "Lúc đó tôi muốn cậu đút cơm cho tôi ăn."
"Sau này không được làm vậy nữa." Tô Mặc thở dài, giọng điệu nghiêm túc.
Đinh Cạnh Nguyên trong bóng tối cong môi, vùi đầu vào hõm cổ Tô Mặc.
Im lặng một lúc.
"Những chuyện trước kia của cậu, tôi không muốn nghĩ đến nữa, cậu quá đáng lắm rồi, chỉ biết bắt nạt người khác."
"Tôi chỉ muốn bắt nạt cậu thôi.
Bắt nạt cả đời." Đinh Cạnh Nguyên lại bắt đầu hôn khắp người anh.
"Lúc đó tôi thực sự rất hận cậu." Tô Mặc giãy ra một tay, lười biếng xoa đầu hắn.
Dễ dàng sờ thấy vết sẹo trên mái tóc dày của hắn.
Sau đó, dưới ánh đèn, Tô Mặc đã nhìn kỹ vết sẹo đó, vết sẹo rất dài, chẳng trách lúc đó lại chảy nhiều máu như vậy.
Hai người ôm nhau, hơi thở hòa quyện, đôi môi kề sát, Đinh Cạnh Nguyên trơ trẽn tự mãn nói: "Hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu."
Tô Mặc im lặng khịt mũi coi thường.
Lúc đó sao anh không đánh cho hắn ngốc luôn đi, như vậy bây giờ anh cũng không bị hắn tính kế, bắt nạt như vậy.
Đinh Cạnh Nguyên nghiêng người nằm trên gối, nhắm mắt lại, ôm chặt bảo bối trong lòng, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Chuyện thừa kế công ty, chuyện come out, ánh mắt kỳ thị của người đời, hắn đều không quan tâm.
Vừa rồi được ôm Tô Mặc trong lòng yêu thương anh hết mực, bây giờ được ôm Tô Mặc đang vặn tai mình, cùng anh chìm vào giấc ngủ, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ ở bên anh, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.
Hắn từng hận bố mình, hận mẹ mình, sinh hắn ra nhưng lại không quan tâm đến hắn.
Trước mười tuổi, hắn chưa từng gặp mặt Đinh Khê Xuyên.
Từ nhỏ, hắn đã luôn một mình, cô độc, lạc lõng, không có cảm giác an toàn, lạnh lùng với mọi người.
Hắn từng ph.óng đãng sa đọa, chán nản với tất cả mọi thứ.
Ngày ngày luyện tập nhàm chán, tìm những chàng trai xinh đẹp lên giường, đó là tất cả cuộc sống của hắn.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.
ngôn tình hài
Tô Mặc nói: "Ít nhất bà ấy cũng đảm bảo cuộc sống vật chất cho cậu.
Bà ấy bằng lòng nuôi cậu.
Nếu không, cậu còn chẳng có tiền đi bar."
"Không có tiền thì sao cậu cho tôi mượn tám trăm tệ được? Chúng ta cũng sẽ không đánh nhau, càng không thể tiến thêm một bước, dây dưa với nhau.
Không có bà ấy thì sao cậu làm được Tổng giám đốc Đinh, chúng ta..."
"Không có bà ấy, tôi vẫn sẽ quen biết cậu, vẫn sẽ tìm đến cậu, đeo bám cậu, ngủ với cậu."
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, cậu lại nói năng bậy bạ rồi.
Tôi không thèm quan tâm đến cậu nữa." Bị ôm quá chặt, Tô Mặc khó khăn xoay người trong lòng Đinh Cạnh Nguyên.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã qua mười hai giờ đêm, anh nhắm mắt ngủ.
Cái tính xấu của Đinh Cạnh Nguyên, không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi được.
Đinh Cạnh Nguyên đương nhiên hiểu ý của Tô Mặc.
Tô Mặc là người như vậy, không thù dai, sống thực tế, không có nhiều tham vọng, luôn đối xử tốt với mọi người.
Bây giờ hai người đã come out, trong tay cũng có chút vốn liếng, sau này Tô Mặc chỉ mong Đinh Cạnh Nguyên đừng thù hận ai nữa, mệt mỏi lắm.
Bản thân sống tốt là được rồi, đây là điều Tô Mặc ngộ ra khi say rượu và nhắc đi nhắc lại.
Đinh Cạnh Nguyên cũng buồn ngủ rồi, hắn ôm chặt lấy Tô Mặc từ phía sau, đưa tay xuống dưới luồn vào g.iữa hai chân anh, nắm lấy "cậu nhỏ" của anh, lúc này mới yên tâm ngủ.
Tô Mặc giãy dụa hai chân một cách tượng trưng, nhưng bị đôi chân rắn chắc của Đinh Cạnh Nguyên đè chặt, anh cũng đành mặc kệ.