Đinh Cạnh Nguyên cảm thấy vô cùng thoải mái, cơ bắp trên lưng và cánh tay vẫn còn đang căng cứng.
Hắn ôm chặt lấy Tô Mặc, thở hổn hển hôn lên khóe mắt anh, li.ếm láp những giọt nước mắt và mồ hôi, như thể hôn mãi không đủ, rồi lại luồn lưỡi vào miệng Tô Mặc, li.ếm láp khắp vòm miệng.
"Ưm...!Nặng quá..." Tô Mặc thực sự không còn chút sức lực nào, anh mở miệng, dùng lưỡi đẩy lưỡi Đinh Cạnh Nguyên đang quấy phá ra, lẩm bẩm phàn nàn, muốn hắn lấy "thứ kia" ra rồi lăn xuống.
"Cậu gầy đi rồi." Đinh Cạnh Nguyên dùng răng cắn nhẹ vào gáy Tô Mặc, lúc mạnh lúc nhẹ, có vẻ như vẫn chưa thỏa mãn, không muốn rút ra ngoài, càng không muốn lăn xuống.
"Xuống đi...!Nặng chết mất..."
"Tôi sắp ngạt thở rồi, cậu đè chết tôi mất."
Người đàn ông trên người thực sự quá nặng, Tô Mặc nhíu mày, Đinh Cạnh Nguyên mới miễn cưỡng dịch người xuống.
Tuy đã lăn xuống, nhưng Đinh Cạnh Nguyên vẫn không nỡ buông Tô Mặc ra, tay vẫn ôm chặt lấy anh.
Nhìn thấy khóe mắt Tô Mặc ướt đẫm, đỏ ửng, vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn không nhịn được lại cúi xuống hôn, ngậm lấy đôi môi đã hơi sưng vì bị hôn của Tô Mặc, khẽ nói: "Phải ăn nhiều một chút, mập lên mới đẹp."
Tô Mặc là người hay suy nghĩ, chuyện come out, tuy bề ngoài anh tỏ ra rất kiên định bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn rất lo lắng.
Nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên bị đánh, anh đau lòng, nhìn thấy ba mẹ buồn bã, thất vọng, anh cũng xót dạ.
Đối mặt với họ hàng, bạn bè cũ, anh cảm thấy căng thẳng, bất an.
Nhưng trước mặt Đinh Cạnh Nguyên, trước mặt mọi người, anh đều cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
"Đồ ngốc, có tôi ở đây rồi, đừng lo lắng nữa." Đinh Cạnh Nguyên dùng ngón tay cái vuốt ve khóe mắt, gò má Tô Mặc.
Thấy hắn lại định áp sát, anh vội vàng dùng cả tay chân đẩy hắn ra, tát nhẹ vào mặt hắn: "Đừng "làm" nữa, ngày mai còn có việc." Ở nhà người khác mà nằm liệt trên giường không dậy nổi thì mất mặt lắm.
Tô Mặc kiên quyết không cho hắn "làm" nữa, lẩm bẩm: "Đừng quậy nữa." Đinh Cạnh Nguyên nhân cơ hội chiếm tiện nghi, muốn nghe lời ngon tiếng ngọt.
Tô Mặc không nghe lời, hắn kéo chăn trùm lên người cả hai, nhốt Tô Mặc trong không gian chật hẹp, hôn khắp người anh, phía dưới lại có ý định tiến vào.
Tô Mặc chỉ đành dịu dàng dỗ dành hắn, hai tay vuốt ve đầu hắn như vuốt lông chó, khẽ gọi: "Cạnh Nguyên ơi, Cạnh Nguyên à, mình đừng quậy nữa."
Tô Mặc dịu dàng như nước, dễ dàng khiến Đinh Cạnh Nguyên tâm cứng như thép trở nên mềm mại như tơ.
Hai người người vẫn còn hơi ướt mồ hôi, quấn lấy nhau trong chăn trò chuyện.
"Chu Chuyển Dự muốn góp vốn..."
"Ừm, được đấy." Tô Mặc nghiêng người nằm trên gối, đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi Đinh Cạnh Nguyên.
"Cậu ta quen một đầu bếp nấu món ăn Thượng Hải, có thể giới thiệu cho chúng ta..."
"Cậu ta còn muốn chúng ta ở lại đây..."
"Không muốn." Tô Mặc nhắm mắt lại, lập tức phản đối, nơi này tuy tiện lợi, phát triển, nhưng nhịp sống quá nhanh, đây không phải là cuộc sống mà Tô Mặc mong muốn.
"Ừm, tôi biết." Đinh Cạnh Nguyên nói xong lại cúi xuống hôn anh.
Một lúc sau, Tô Mặc lại giục hắn đi tắm: "Đi tắm đi, rồi đi ngủ.
Tôi mệt rồi."
Đinh Cạnh Nguyên lại mèo nheo một lúc mới chịu đứng dậy.
Tô Mặc ban đầu định đợi hắn, nhưng thực sự quá mệt, anh nghiêng người nằm trên gối, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ.
Có người giúp việc quả nhiên khác biệt.
Lúc Tô Mặc thức dậy, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
Người giúp việc trông khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn, tháo vát, bà nói cậu Đinh đã đi tập thể dục với cậu Chu ở phòng tập thể hình gần nhà, đã đi được một lúc rồi, nhìn thời gian chắc cũng sắp về: "Cậu Chu luôn đến công ty làm việc lúc chín giờ." Nói xong, bà vào phòng ngủ chăm sóc Kevin.
Bữa sáng gồm bánh mì dứa, bánh củ cải, giăm bông, ngũ cốc và trứng ốp la.
Tô Mặc ăn gần xong thì Kevin mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
Hai chú cháu chào nhau buổi sáng.
Cậu bé vẫn còn nhớ ân tình Tô Mặc tặng quà hôm qua, nụ cười lộ ra chút thân thiết, được người giúp việc dẫn vào phòng tắm rửa mặt.
Mười phút sau, Đinh Cạnh Nguyên và Chu Chuyển Dự trở về.
Hai người lần lượt đi tắm, sau đó chuẩn bị cùng nhau đến công ty.
Người giúp việc dắt Kevin đi chợ mua rau, trước khi đi, Chu Chuyển Dự dặn dò cậu bé phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy lung tung.
Kevin gật đầu, quay lại chào tạm biệt hai chú: "Chào hai chú, trưa nay gặp lại ạ."
Lý do căn hộ của Chu Chuyển Dự được coi là biệt thự là vì vị trí địa lý tốt, cách công ty không xa.
Trên đường đi, bọn họ nói chuyện vui vẻ về những chuyện thú vị ở phòng tập thể hình sáng nay.
Đinh Cạnh Nguyên cười nói với Tô Mặc, lúc mới vào, nhân viên liên tục chào mời hắn đăng ký tập luyện, sau đó lại có huấn luyện viên cá nhân đến làm phiền hắn, kết quả là sau khi hắn cởi áo khoác ngoài ra, tất cả lập tức đều tránh xa.
"Cạnh Nguyên do tôi dẫn đến mà, nhìn là biết chắc chắn có tiền.
Nên họ mới muốn "bắt" cậu ấy." Chu Chuyển Dự cười nói với Tô Mặc: "Phòng tập thể hình ở đây đều như vậy, huấn luyện viên cá nhân rất đắt, một buổi học rẻ nhất cũng phải bốn, năm trăm tệ."
"Vậy sao họ lại tránh xa?" Tô Mặc thuận miệng hỏi, kết quả là hai người còn lại đều bật cười.
"Chuyện này còn cần tôi giải thích sao? Ha ha." Chu Chuyển Dự cười với vẻ mờ ám.
Tô Mặc chắc chắn là hiểu rõ hơn ai hết, thân hình rắn chắc của Đinh Cạnh Nguyên, không tập luyện mười năm, tám năm thì khó mà có được, không thua kém gì huấn luyện viên cá nhân.
Đinh Cạnh Nguyên chỉ đưa tay ôm lấy vai Tô Mặc siết nhẹ.
Tháng Giêng ở Hồng Kông, nhiệt độ vẫn khoảng mười bảy, mười tám độ, mặc quần áo đơn giản, Tô Mặc cảm nhận được sức mạnh và hình dáng cơ bắp trên cánh tay hắn.
Công ty nằm trên tầng hai mươi mấy của một tòa nhà văn phòng.
Quy mô tuy không lớn, nhưng phạm vi hoạt động lại rất rộng.
Chu Chuyển Dự dẫn hai người đi tham quan khắp nơi, sau đó lại lái xe đến xem kho hàng.
Đinh Cạnh Nguyên nói kiểm tra sổ sách, nhưng cũng chỉ là nói miệng cho có lệ, công ty đều do Chu Chuyển Dự quản lý, hắn chỉ việc chia tiền, có tiền chia là tốt lắm rồi.
Bao nhiêu năm nay, Chu Chuyển Dự luôn chuyển tiền chia cổ tức vào tài khoản cho hắn đúng hạn, chút lòng tin dành cho thằng bạn thân này, Đinh Cạnh Nguyên vẫn có.
"Còn một người nữa cũng rất đáng tin cậy." Khi chỉ có hai người, Đinh Cạnh Nguyên ôm vợ, nói nhỏ bên tai anh.
Tô Mặc hỏi là ai, Đinh Cạnh Nguyên ngập ngừng một lúc mới nói là huấn luyện viên.
"Nhiều năm không gặp, cũng hơi nhớ ông ấy."
"Hôm nào chúng ta cùng đến thăm ông ấy nhé."
"Ừm." Đinh Cạnh Nguyên nhắm mắt lại, gối đầu lên vai Tô Mặc, tận hưởng cảm giác Tô Mặc dùng ngón tay vuốt tóc mình.
Sau khi ở bên Tô Mặc, Đinh Cạnh Nguyên dần dần trở nên tình cảm hơn.
Cảm giác này rất tốt.
Xem xong kho hàng đã gần mười hai giờ trưa, cậu bé ở nhà chờ sốt ruột đã gọi điện thoại giục hai lần.
Khi mấy người về đến nhà, thức ăn đã được bày biện đầy đủ trên bàn, toàn là món ăn địa phương chính gốc.
Buổi trưa, mọi người đều uống chút rượu.
Ba người đàn ông và một cậu bé cùng nhau bàn bạc xem chiều nay sẽ đi đâu chơi.
Đinh Cạnh Nguyên không quan tâm, trước đây khi đi thi đấu, hắn đã đến Hồng Kông vài lần, đi qua rất nhiều nơi, đặc biệt là những nơi có nhiều quán bar.
Cuối cùng, mọi người quyết định đến núi Thái Bình trước.
Ngủ trưa dậy, ba người đàn ông và một cậu bé vui vẻ lên đường.
Tết đã qua, trên núi Thái Bình không còn quá đông người.
Mấy người đi cáp treo, tham quan bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds, nhìn thấy rất nhiều tượng sáp của những người nổi tiếng, sau đó đến khu vui chơi trên đỉnh núi, chơi cùng cậu bé cho đến khi trời tối.
Buổi tối, mọi người nghỉ ngơi tại khách sạn trên đỉnh núi, tiện thể ngắm cảnh đêm nổi tiếng của Hồng Kông.
Vì có trẻ con đi cùng, nên chưa đến mười giờ, Chu Chuyển Dự đã không thể đi cùng nữa, anh ta cõng con trai đang ngủ gật về phòng, trước khi đi, anh ta đưa chìa khóa xe cho Đinh Cạnh Nguyên.
Tô Mặc là người chủ động gợi chuyện, anh hỏi Đinh Cạnh Nguyên trước đây đến Hồng Kông, ngoài thi đấu ra còn đi đâu chơi không, thế là Đinh Cạnh Nguyên lái xe đưa Tô Mặc đi ngắm cảnh đêm một vòng, sau đó xuống núi Thái Bình, lái xe đến khu Lan Quế Phường nổi tiếng.
Ở Hồng Kông có rất nhiều quán bar, nhưng khu Lan Quế Phường này chủ yếu là người nước ngoài và những người làm việc ở khu Trung Hoàn, làm trong ngành tài chính, đa phần là dân giàu có.
Họ vào một quán bar được trang trí rất độc đáo, bên trong không ồn ào như những quán bar khác mà rất yên tĩnh.
Thời gian còn sớm, khách không đông lắm, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc du dương.
Đinh Cạnh Nguyên thành thạo gọi rượu cho Tô Mặc, hắn phải lái xe nên không thể uống, rượu đến, hắn nếm thử một ngụm rồi mới đưa cho Tô Mặc.
Những ai nhìn ngó Tô Mặc liền hiểu, hai người này là một đôi, chàng trai trắng trẻo nhẹ nhàng này là hoa đã có chậu.
Đúng vậy, đây là quán bar dành cho người đồng tính.
Tô Mặc rất ít khi đến quán bar, chứ đừng nói là quán bar dành cho người đồng tính.
Anh biết có người đang nhìn mình, nên ngồi hơi gò bó.
Đinh Cạnh Nguyên cảm thấy vô cùng mãn nguyện, hắn lười biếng chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn vợ mình uống từng ngụm rượu.
Đôi môi hé mở, lúc nãy trên xe bị hắn hôn mạnh, môi trên hơi sưng như muốn trầy da.
"Trước đây cậu đều đến đây cùng Chu Chuyển Dự sao?"
"Không phải.
Cậu ta thích những cô nàng ngực to não nhỏ, đến những quán bar kiểu này, tôi đều đi một mình."
"Đến đây làm gì?" Tô Mặc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Uống rượu." Thuận tiện tìm kiếm tình một đêm.
Mặc dù bầu không khí giữa Đinh Cạnh Nguyên và Tô Mặc rõ ràng cho thấy hai người là một đôi, nhưng vẫn có người không cam lòng muốn thử vận may, người trẻ tuổi đôi khi bồng bột.
Một chàng trai da trắng, có đôi mắt to đẹp tiến đến muốn mời Đinh Cạnh Nguyên uống rượu.
Đinh Cạnh Nguyên chống cằm, không nhúc nhích, Tô Mặc hình như hơi khó chịu, chậm rãi quay sang nói với chàng trai: "Cậu ấy phải lái xe, không thể uống rượu."
"Vậy chúng ta làm bạn nhé." Chàng trai không để ý đến Tô Mặc, chỉ nói chuyện với Đinh Cạnh Nguyên.
"Xin lỗi, bây giờ cậu ấy là của tôi."
Đinh Cạnh Nguyên lập tức bật cười.
Chàng trai có chút hậm hực bỏ đi, tuy rằng trước khi đến, cậu ta cũng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng người ta từ đầu đến cuối đều không để ý đến cậu ta, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta một cái vẫn khiến cậu ta cảm thấy cực kỳ mất hứng.
Cậu ta thực sự rất đẹp trai, luôn tự tin về ngoại hình của mình.
Đinh Cạnh Nguyên chậm rãi tiến sát lại vào người Tô Mặc, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hắn giống như đang nhìn con mồi, có chút trêu chọc, mờ ám, muốn hôn lại không hôn, nhưng trong suy nghĩ đã hôn lên đôi môi kia vô số lần.
Tô Mặc ban đầu định trừng mắt nhìn hắn, nhưng bị ánh mắt tham lam, dâm đãng của hắn nhìn chằm chằm, anh không thể không cúi đầu uống rượu rồi khẽ mắng: "Cút."
Được thoải mái gần gũi thân mật với Đinh Cạnh Nguyên như vậy, được quang minh chính đại nói với người khác rằng người này là của mình, đối với Tô Mặc mà nói, quả thực là một trải nghiệm hiếm có.