Biên giới giáp Đông quốc, một đàn Quạ bay đến với số lượng lớn, chúng đậu trên những cành cây cao, tiếng kêu ghê người vang vọng khắp núi rừng.
Một người thợ săn đi đêm, thấy tình hình bất ổn, cầm đuốc đứng trên đỉnh núi, nheo mắt nhìn phía xa.
Những bóng đen nhanh nhẹn kia lướt trong đêm tối, thoát ẩn thoát hiện. Hắn vội vàng dập tắt lửa, nhanh chân chạy về láng, thúc ngựa đi trong đêm.
- " Cấp báo, cấp báo! Quân địch đang tấn công vào biên giới nước ta..."
Hắn hô hoán cho lính gác đêm trong trại, toàn thể binh lính đồng loạt chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu. Pháo tín hiệu đã được đốt lên, bốn bề thắp lửa sáng rực cả khoảng trời.
Cảnh Điền đang nghỉ ngơi, nhận được tin cấp báo, lập tức mặc giáp, vội vã phi ngựa vào cung gặp vua. Đêm nay hẳn là một đêm mất ngủ của tất cả người dân Nam quốc.
Phía vùng Vĩnh Hóa cũng không khá hơn, vừa ổn định lòng dân lại gặp phải chiến tranh lần nữa.
Hữu Thành vẫn như lần trước, bày binh bố trận khẩn cấp, những hộ dân đều di chuyển vào thành, cờ chiến đã được treo lên. Tình thế căng như dây đàn, ai ai cũng nơm nớp lo sợ.
- "Vương Hoan (vua Tây quốc) không nhịn được muốn lấy lại ngai vàng rồi sao? Một tên ngu bỏ của chạy lấy người, cầu cứu ngoại bang thì có gì hay? Suy cho cùng chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà thôi!" Lão tướng Trương Việt cười khẩy nói.
- "Ngươi đừng vội mừng, kế sách ấy tuy hay nhưng không thể dùng mãi, chúng ta phải liệu tính chu toàn!" Tứ vương Cảnh Duẫn nhìn từng khối cờ trên bản đồ cát, tay cầm cờ dứt khoát hạ xuống điểm mấu chốt phản công.
- "Tên Hữu Thành ấy là người có tài, ngài nghĩ có nên phong tướng cho hắn?" lão dò hỏi.
- "Phong hắn làm Đại tướng quân! Lão nghĩ thế nào?"
- "Vừa hay hạ tướng cũng có ý đấy! Tứ vương thật anh minh!" Trượng Việt chắp tay khen ngợi.
Quân địch được thông tin có bẫy, chúng cẩn thận dò xét, đi nhẹ nhàng trong đêm tối, tướng dẫn đầu lần này là Đào Duy - được mệnh danh là hung thần trên chiến trường, nay đã 25 tuổi, chưa trận nào phải thua cả.
- "Chúng ta đi bộ tiến vào, tránh tạo ra tiếng động lớn!" hắn ra lệnh.
Những con Đom Đóm sáng lập lòe giữa rừng núi, vừa hay đủ ánh sáng để bọn chúng triển khai kế hoạch.
Đào Duy cho người thả những con mèo ra dò la, các bẫy động cơ bị chạm vào, bắn tên tứ phía. Hắn đã có chuẩn bị trước, dùng khiên chắn ngăn chặn, áo giáp trang bị cũng rất dày.
Những con mèo dò đường chẳng có gì bảo vệ, bị tên xuyên qua thân thể, chẳng kịp giãy giụa.
Đến gần các doanh trại quân ta, Đào Duy đưa tay ra hiệu, cả đoàn quân địch tràn vào đánh giết, chúng dùng mồi lửa thiêu đốt cả bản doanh, ra tay ngoan độc và dứt khoát.
- "Trần Tướng quân, phe địch đã vượt qua bẫy của chúng ta, đang kéo từng toán tiến vào cửa thành!" một tên lính may mắn sống sót, chạy về bẩm báo.
Không ngờ kế sách bày binh bố trận mà Hữu Thành dày công chuẩn bị đã bung bét. Trận này chỉ có thể trực tiếp đối mặt giao chiến.
- "Chắc chắn đã có kẻ nội gián báo trước cho chúng! Toàn quân nghe lệnh, sẵn sàng chiến đấu!" Hữu Thành ra lệnh, đốt pháo tín hiệu cho quân tướng đều biết.
Trận này quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không thể để công sức bao ngày qua đổ sông đổ bể. Hắn nhất định phải hoàn thành xong sứ mệnh để trở về quê nhà, trở về với nàng...
Hữu Thành ra lệnh cho cung thủ dàn trận, bắn tên về hướng quân giặc. Đào Duy được bảo vệ trong lớp khiên chắn kiên cố, nhìn lên tường thành, ánh mắt như diều hâu không ngừng quan sát.
- "Chỉ là một tên nhóc con mà cũng muốn đánh với ta? Còn non nớt và thiếu kinh nghiệm lắm...khà khà!" hắn cười khoái chí.
Đào Duy nắm chắc trận này sẽ thắng, rồi cũng sẽ lấy lại được Tây quốc. Đương nhiên không phải vì được nhờ vả mà xông pha ra trận cho phí sức, sau khi lấy lại đất, Tây quốc rồi cũng sẽ thuộc về Đông quốc mà thôi. Hắn sẽ làm đất nước mình thêm hùng mạnh, lúc ấy thì chức Tể tướng sẽ là của hắn ta.
Hữu Thành phát giác ra hắn đang nhìn mình, tay xiết thành nắm đấm, ra hiệu mở cổng ra nghênh chiến.
- "Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi mới biết cách phòng thủ sao? Ta đây lại muốn xem áo giáp Đông quốc dày cỡ nào! Mồi lửa lên cho ta..." Hữu Thành ra lệnh.
Những mũi tên tẩm dầu hỏa được đốt lên, bắn vào đám giặc ấy, lửa bén vào mũ áo của chúng, cháy hừng hực, đội hình địch nhanh chóng tan rã.
Đào Duy tức giận, cầm cây thương dài dẫn đầu lao lên, Hữu Thành cũng ra lệnh ngưng bắn tên, mở cổng thành ra nghênh chiến, cả chiến trường hỗn loạn vô cùng.
[ Kinh thành Nam quốc]
Tôi vừa nghe xôn xao bên ngoài cũng chẳng ngủ được, thắp đèn lên, vội vàng lay Bích Mỹ và Trúc Nhàn dậy xem tình hình, chuẩn bị chạy nạn.
Tại một căn miếu phía Đông Nam, 5 ngàn người mặc đồ thường dân đang chờ lệnh, đứng trên thềm là bóng dáng của một người phụ nữ, ánh đuốc soi đến, người này chính là phu nhân Tống Mai Hoa.
- " Tiến vào thành, giết chết lão già Cảnh Đại ( Thái thượng hoàng) cùng tên hôn quân ấy cho ta!"
Nay là thời cơ tốt nhất để đòi mạng, đòi lại những thứ mà triều đình đã nợ bà.
Chúng vận chuyển từng chiếc xe bò chở hàng hóa, phía dưới được giấu rất nhiều vũ khí.
Lính canh vì tin tức vừa nhận, triển khai kiểm tra từng người một vào thành. Nhưng bằng cách nào đó, chúng đã thông qua một cách trót lọt.
Chùa Quang Minh nằm tọa trên đỉnh núi cao nhất, nơi Thái thượng hoàng Cảnh Đại đang tịnh tu. Thời điểm này, mây mù giăng kín lối, xung quanh vang vọng tiếng gõ mõ tụng kinh.
Tống Mai Hoa nhẹ nhàng từng bước tiến vào, bên ngoài là những tiếng kêu gào thảm thiết, toán binh lính kia đã ra tay tàn sát tăng ni trong chùa.
- "Oan oan tương báo, đây đã là số kiếp định sẵn, không thể tránh khỏi!" Thái thượng hoàng thở dài, tay cầm chuỗi tràng hạt, từ từ đứng dậy, xoay người đối diện bà ta.
- "Ông ở đây bày ra bộ dạng khổ hạnh cho ai xem? Làm nhiều điều ác như vậy, Phật trên cao sẽ không chứng cho ông đâu!" Tống Mai hoa cười khẩy, lời nói mang ý châm biếm.
- "Thí chủ à, đừng nên tạo nghiệp nữa! Buông bỏ quá khứ, phát tâm hướng hiện là điều tốt nhất!" ông nói.
Bà ta giận giữ, đạp đổ giá nến quát:
- "Ngươi thôi giảng đạo lý đi, nghe thật chối tai! Năm ấy chúng ta sai nhưng con trai Cảnh Long của ta có tội tình chi? Sao ngươi lại nỡ chém đầu một đứa trẻ chỉ vừa 8 tuổi kia chứ? Ngươi ngày ngày niệm kinh xám hối thì có ích gì? Hãy đền mạng cho con trai của ta đi.."
Bà ta rút từ trong tay áo ra một con dao nhỏ, hướng Thái thượng hoàng đâm đến. Ông vẫn đứng im không hề di chuyển, mặc cho lưỡi dao kia găm vào ngực.
Mẫu bắn khắp người Tống Mai Hoa, bà ta run rẩy buông tay, bước lùi về phía sau. Thái thượng hoàng khụy xuống, tắt thở ngay sau đó, xung quanh chùa ngập tràn mùi máu tanh tưởi.
Thù giết chồng con đã được báo, bà ta vui mừng khoái trí, hả hê đấy, nhưng cũng đau xót cho phận đời long đong của mình. Tiếp theo đây sẽ là những đứa con của ông ta, chúng cũng phải đền mạng, cha làm thì con chịu chung, quyết không để sót mầm mống tai họa.
Quanh hoàng cung đã được bảo vệ nghiêm ngặt, Cảnh Điền đã đứng sẵn trên tường thành nhìn quân giặc lao đến, hắn ra lệnh bắn tên xuống.Bọn chúng đã chuẩn bị trước, cầm khiên chắn lao lên.
Cảnh Điền trực tiếp tham chiến, quân triều đình cầm vũ khí xông ra đánh nhau quyết liệt, quét sạch đám giặc ấy trong phút chốc, Tống Mai Hoa cũng bị bao vây bắt sống.
Lúc hắn dẫn quân lên chùa Quang Minh, ở đấy đã thành biển máu, xác chết chất chồng, cảnh tượng lạnh lẽo đến thấu xương. Hắn sai người chôn cất những vị tăng ni kia, đem thi thể thái thượng hoàng trở về cung.
Đám tàn quân Đông quốc ở Kinh thành không còn Tống Mai Hoa chỉ đạo, giống như bầy ong vỡ tổ, phải mở đường máu rút lui. Bọn chúng còn hung hãng bắt trói người dân vô tội làm con tin để rời khỏi thành.