Chín Phong Thư Tình

Chương 7: Bức thư tình thứ bảy



Tiểu thiên sứ Tống Đình Thanh

Tình yêu của chúng ta bắt đầu là hành trình yêu xa, tình cảm này có thể sánh với chuyện tình Platon*, nhưng em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục …

Cách bên nhau của chúng ta bây giờ khác trước kia, sau khi lên đại học anh có nhiều thời gian nói chuyện với em hơn. Mỗi ngày anh dành ra hai ba tiếng đồng hồ đi bộ, đêm đến em cũng có thể đi bộ cùng với anh một lúc qua điện thoại, một lúc là hơn một tiếng.

Khi đọc sách anh rất tập trung, những nội dung em cảm thấy tẻ nhạt anh vẫn có thể đọc đến say sưa, em còn tự hỏi chúng ta có thể tìm thấy điểm chung không đây. Đầu tiên là anh mê mẩn chơi ghép hình, đặt hẳn một bộ tranh ghép dài 1m đặt ở ký túc xá, cuối cùng lại phải gỡ ra hết mới mang được về nhà, từ ấy cho đến nay em chưa thấy anh có ý định ghép lại bức tranh đó. Anh thích ngắm sao nhưng mùa đông phương Bắc ảm đạm xám xịt khiến anh không thể được như ý đành bất lực thôi. Cuối cùng, mùa hè anh bỏ ra hai tháng học nhảy, kết quả rất tốt ( dáng anh lúc nhảy siêu gợi cảm luôn).

Kỳ nghỉ đông năm đầu đại học chúng mình lần đầu tiên cùng nhau đi du lịch, chúng mình chuẩn bị rất nhiều, cẩn thận tìm hiểu đọc các review trên mạng, tính toán cẩn thận những con đường dễ đi có nhiều phong cảnh đẹp nhất, lựa chọn khách sạn phù hợp. Chúng ta mất nửa tháng để xây dựng lộ trình tốt nhất ( tuy rằng một giờ tìm hiểu thì có nửa tiếng toàn nói chuyện linh tinh). Cuối cùng thì lại trở thành hành trình muốn đi đâu thì đi không theo kế hoạch. Từ khi ấy chúng ta bắt đầu cứ một năm là phải ra ngoài du lịch một đến hai lần, lưu lại biết bao ký ức, kỷ niệm đẹp đẽ.

Tẻ nhạt nhất và cũng ấn tượng nhất là du lịch ở Đông Bắc. Đến giờ em vẫn hay nhớ tới ngày hôm đó, tàu hỏa 7 giờ chạy mà 4 giờ em với anh đã ra. Hai đứa ngủ nhiều quá mắt sưng húp lên, lơ mơ xuống đường. Đèn đường tỏa ánh vàng dịu nhẹ, pụ lên những đám lá rơi trên phố. Bụng cả hai đói meo, đi cả một đoạn đường nhìn quanh chỉ có những quán xá còn chưa mở cửa. Đi mãi mới gặp một quán KFC mà quán cũng không còn nhiều đồ ăn lắm. Buồn cười quá. Nhưng em vẫn luôn khắc ghi trong em hình ảnh sáng mờ sương ấy, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, ấm áp ngập tràn trong tim. Đêm mùa hạ, gió se lạnh, em và anh đeo hành lý trên vai bước đi nơi phố không người, nhớ đến bao nhiêu lần thì trong lòng cảm xúc vẫn dạt dào bấy nhiêu.

Ngày hè ấy anh ngủ nướng, đêm thì không ngủ ngày thì không dậy nổi. Em gọi anh mãi anh cũng không chịu dậy, đến tận trưa anh mới tỉnh, đi ăn mấy món linh tinh ở quán ven đường. Lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau uống bia, lần thứ hai đi du lịch cùng nhau uống rượu, uống đến say mềm mà ngày mai vẫn dậy cùng nhau đi leo núi.

Chúng ta tâm sự rất nhiều, đi qua thật nhiều thành phố nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chúng ta chưa thử, rất nhiều địa điểm chúng ta chưa tới.

Lúc bắt đầu yêu, em cứ muốn lặp đi lặp lại một số việc đặc biệt khiến anh khắc ghi nó, biến nó trở thành đặc điểm của riêng em nhưng giờ thì em không cần nữa rồi. Anh thích em, anh yêu em, cho dù em vừa tẻ nhạt vừa hay giận, cho dù em lười biếng nóng nảy anh vẫn yêu nhất con người em. Em không cần phải thay đổi dán vào bản thân những thứ đặc biệt, tình yêu của anh đã biến em thành duy nhất.

Ở bên anh là giấc mộng đẹp nhất em đã làm được.

Em hy vọng sau này em và anh vẫn mãi ở bên nhau xây một giấc mộng dài không hồi kết.

Tiểu ác ma Bạch Thu