Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao Nuôi

Chương 17: Tỷ tỷ là tiếc tiền sao



Hân Nghiên gọi người gói lại một ít bánh theo cho em

" Tôi mua đồ xong rồi! Bây giờ sẽ đến lượt em "

Hân Nghiên dẫn em đến một shop gần đó

" Em thích cái nào! Cứ tùy ý mà chọn "

Em rất thích màu trắng nên cứ nhìn xung quanh còn Hân Nghiên ngồi xuống bàn mà bấm điện thoại

Một lúc sau em hớn hở chạy đến

" Hữa chọn được rồi à! "

Em gật đầu đưa cho Hân Nghiên xem

Là một chiếc áo nhỏ có tay phồng rời

Hân Nghiên ngắm một lúc

( Sao lại ngắn thế này chứ vừa hở bụng còn hở cả vai )

" Không!! "

Hân Nghiên cau mày không đồng ý

" Tỷ tỷ không đẹp sao? "

Em rất thích nó nhưng Hân Nghiên lại không

" Không!!! "

Hân Nghiên xung quanh rồi chỉ tay vào chiếc váy màu trắng cũng là tay phồng nhưng nó có một chiếc áo nhỏ bằng vải voan phủ bên ngoài và dày đến mắt cá chân

Em nhìn vào bảng giá của chiếc áo nhỏ này thật giật mình nó thật sự rất đắt. Hiểu Tinh ủ rủ mà hỏi Hân Nghiên

" Tỷ tỷ là tiếc tiền sao? "

Hân Nghiên đang bấm điện thoại vừa nghe em nói xong liền ngưng lại mà ngước lên nhìn em

" Dạ! Em không muốn mua nữa! Dù gì thì tiền của em cũng chẳng đủ để trả một chiếc áo này "



Hân Nghiên cho điện thoại vào túi rồi ngồi bắt chéo chân nhìn em

(Tiểu Yêu Tinh nhỏ này là đang dỗi sao)

Hân Nghiên vẩy tay ra hiệu với người vệ sĩ bên cạnh rồi nói nhỏ gì đó

Em thì lủi thủi đi móc lại chiếc áo rồi cứ nhìn chăm chăm vào nó

Một lúc sau

" Tinh Tinh! Lại đây "

Hân Nghiên là gọi em lại bên cạnh mình. Em cũng ngoan ngoãn đi đến, vừa đi đến Hân Nghiên đã kéo em ngồi lên đùi mình

" Em là đang dỗi tôi sao! "

Hiểu Tinh lắc nhẹ đầu

" Không có! "

Cô cười nhẹ một cái rồi lại véo má em

" Tôi mà lại tiếc sao? "

Em ngơ mặt hỏi lại

" Vậy Tỷ tỷ không tiếc tiền sao?? "

" Đương nhiên là không tiếc "

Em xụ mặt rồi nhìn chăm chăm xuống đất

" Tỷ tỷ nói dối "

Hiểu Tinh nói nhỏ trong miệng nhưng Hân Nghiên vẫn có thể nghe thấy được. Nhìn em dỗi trong rất đáng yêu lại rất ngoan

Vài phút sau

Nhân viên của shop đó mang ra một mẫu áo khá giống mẫu áo mà em đã chọn nhưng nó dày hơn một chút phần vai không trễ xuống giống ban đầu mà được may thêm một sợi dây cố định vào cổ để không lộ phần ngực

" Thế nào em có thích không! "

Hiểu Tinh gật đầu



" Tôi sẽ mua độc quyền kểu áo này! Và duy nhất một cái cho em ấy, tôi không muốn nó xuất hiện thêm cái thứ hai "

Mua độc quyền là những chiếc áo có nét tương đồng điều sẽ bị hủy và đương nhiên số tiền đó rất lớn

Hiểu Tinh vui đến mức ôm chằm chằm chiếc áo không buôn

( Chỉ mua cho em ấy một chiếc áo đã có thể khiến em ấy vui đến mức này sao )

Em vui không phải là được mua áo là vì đây là món quà đầu tiên em được Hân Nghiên tặng em thích nó lắm

Em vui vẻ rời khỏi cửa hàng ấy, lon ton dạo quanh trung tâm thương mại

Đột nhiên Hiểu Tinh dừng lại không đi nữa

" Lại sao vậy? "

Người vệ sinh bên cạnh vén tay áo lên xem chiếc đồng hồ rồi định gọi Hân Nghiên nhưng

" Tỷ tỷ! Em muốn ăn kem "

" Không được ăn kem sẽ lạnh bụng "

Người vệ sĩ tiến lên 1 bước để gọi cô thì

" Cô chu.."

Em cố ý kéo Hân Nghiên lên phía trước và ngắt lời người vệ sĩ

" Vậy bánh su kem nhá! Kem trong bánh su không lạnh "

Đột nhiên điện thoại Hân Nghiên run lên

" Em đợi tôi một chút nào "

Hân Nghiên lấy điện thoại ra xem. Người vệ sĩ thấy Hân Nghiên đứng lại thì liền đi nhanh đến, vừa thấy họ đến em vội vả kéo Hân Nghiên đi

" Em muốn ăn bánh mà "

Hân Nghiên bắt lấy tay nhỏ rồi giữ chặt nói

" Em là đang muốn tôi quên việc đã đến giờ tiêm ngừa sao? "