Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao Nuôi

Chương 39: Tâm sự của cục nhỏ



Chiếc xe dừng trước cửa lớn nhà của cô, xe dừng thì em cũng đã dậy

" Về đến nhà rồi này con sâu rượu "

Hân Nghiên cười với em một cái rồi dùng tay vuốt nhẹ sóng mũi của em. Mắt em cứ lờ đờ cô nói em cũng chẳng chịu trả lời. Thấy em mệt lả người Hân Nghiên bế bổng em lên như cách một hoàng tử nâng niêu nàng cô chúa trên tay

" Chuẩn bị ngay cho tôi một ly nước chanh nóng "

Đột nhiên điện thoại của Hân Nghiên vang lên

( Là ai vậy chứ? )

Hân Nghiên cũng chẳng muốn bắt máy nhưng rồi lại thôi cô đành để em ngồi tạm trên ghế sofa

" Ai? "

Cô gằng giọng mà hỏi

" Ấy ấy! Đừng nóng, sao rồi tiểu tình nhân của Hàm tổng vẫn ổn chứ "

" Không sao! Em ấy chỉ là uống quá khóc lóc một chút sẽ không sao đâu "

" Không sao là tốt! "

Hân Nghiên đã bắt đầu khó chịu với người đàn ông đó



( Quan tâm em ấy thế sao? )

" À mà những chuyện sảy ra ở quán bar tôi đã giúp ngài dọn dẹp hết rồi "

Nếu hắn không giúp cô thì cô cũng sẽ cho người lấy đi đoạn camera ở quán bar và bịt miệng những người ở đấy một cách sạch sẽ. Bởi vì Hàm Hân Nghiên không thể để cho người ta thấy những chuyện như vậy

" Thế thì cảm ơn anh rất nhiều! "

" Ờ! Không có gì chỉ là tiện tay thôi! Hợp tác vui vẻ "

" Hợp tác vui vẻ!! "

Nói rồi cô liền ngắt máy, bên trong một căn phòng khá tối có một người đàn ông tay nâng ly rượu, tay ôm lấy eo một người phụ nữ

" Tiểu tình nhân! Hàm Hân Nghiên cao ngạo ngày nào mà để một nhóc con nắm tóc, đè đầu cưỡi cổ! Con cờ tốt, cờ tốt "

Lúc đầu hắn chỉ muốn cho cô uống thuốc kích thích pheromone và cài một con tốt thí làm điên đảo Hàm tổng của chúng ta nhưng khi thấy Hiểu Tinh thì hắn không cần làm như thế nữa vì đã có sẵn một con cờ tốt cho hắn sử dụng

" Tên khốn này xem ra đã để ý đến cục nhỏ rồi "

Cô quăng điện thoại qua một bên thì một cô hầu gái mang đến một ly nước chanh ấm

" Tinh tinh uống.... "

Từ khi cô nghe cuộc điện đó thì em đã lẻn chạy mất, đến khi cô để ý thì em đã biến mất từ lâu



" Tinh Tinh! Lạc Hiểu Tinh "

Hân Nghiên gọi lớn tên em nhưng đương nhiên em không thể nghe được

" Nhìn cái gì? Còn không mau đi tìm em ấy, tìm không được thì các người cũng cút khỏi đây "

Hân Nghiên nổi nóng quát lớn, bọn họ hốt hoãng mà chạy toán loạn. Tìm không được thiếu phu nhân thì có lẻ họ cũng không yên được với Hân Nghiên

" Thiếu Phu Nhân!! "

" Cô Hiểu Tinh! Người ở đâu, mau ra đây với bọn em "

Thật ra làm việc cho Hân Nghiên là một điều rất tuyệt bởi vì việc nhẹ mà lương rất cao và hơn thế nữa là một thiếu phu nhân vô cùng hiểu chuyện, bởi vì em cũng từng làm công, từng vất vả nên em rất hiểu họ khổ sở thế nào, em không làm khó, không chèn ép còn vui vẻ hòa đồng nên mọi người đều rất thích em

Cả một căn nhà như khiến vở tổ mọi người chạy toán loạn mà tìm em

Hiểu Tinh bây giờ đang ngồi đung đưa chân trên cây đào to nhất trong vườn nhà Hân Nghiên mà ngắm những ngôi sao nhỏ lấp la lấp lánh trên bầu trời kia miệng thì mỉn cười vui vẻ

" Đẹp quá mẹ ơi!! "

Em giơ tay lên như muốn bắt lấy những ngôi sao ấy, Hiểu Tinh thật sự rất thích những ngôi sao nhỏ vì mẹ em đã từng nói bà ấy thích nó vì nó giống em

Hiểu Tinh nắm chặt tay như bắt được ngôi sao nhỏ rồi đưa nó vào lòng

" Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm "