Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao Nuôi

Chương 57: Em ăn nhiều đến bất thường



( Vẫn chưa đến tháng thứ 3 mà ăn nhiều hơn bình thường chứ! )

" Chỉ là đến bệnh viện khám một chút thôi mà "

" Tỷ tỷ...đừng bắt em đi..mà! "

Em dùng tay vẫy vẫy biểu thị mình thật sự không muốn đi

Cô không nói gì thêm chỉ nhìn chăm chăm vào em

" Em...thật sự..không muốn đi mà "

Cô vẫn dùng ánh mắt đó mà nhìn em

" Em..em...."

Khí thế cô áp đảo em, nhìn em sợ sệt cô cũng không muốn dọa em

" Lại đây! "

Em ngoan ngoãn đi đến, cô để em ngồi lên đùi cô

" Vén áo lên! "

Hiểu Tinh dùng tay kéo áo lên để lộ ra phần bụng trắng nõn. Cô nhìn nhìn rồi xoa xoa cũng chẳng có dấu hiệu gì lại

" Được rồi! Ăn nhiều quá kẻo lại cứng bụng đấy "

Em gật gật đầu rồi nhanh chống đi xuống bếp

" Tiểu Du...ơi tôi muốn ăn gà nướng!! Làm cho tôi con gà nướng nha "

Người quãn gia cũng cảm thấy lạ liền hỏi

" Thiếu Phu Nhân người chỉ vừa mới ăn đây thôi mà! Không sao đấy chứ "

" Tôi ổn! Không sao không sao "

30 phút sau

Một mình em đã ăn hơn nữa con gà, quãn gia cũng thấy lạ liền đi vào phòng báo cho Hân Nghiên

" Một mình em ăn cả con gà rồi đấy! "



Cô bước đến trước mặt em

" Ngon lắm sao? "

Em vui vẻ gật đầu, cô rút một ít khăn giấy ra lau vết dầu dính trên má em

" Dầu mỡ thế mà cũng ăn ngon ghê ấy chứ "

Em dùng tay xé thêm 1 miếng gà giơ lên

" Tỷ tỷ! Ăn "

Cô cuối nhẹ đầu xuống rồi ăn

" Cũng được!! "

Hân Nghiên cùng ngồi xuống bên cạnh em

" Lúc thì kén ăn, lúc thì ăn quá nhiều tôi thật sự không biết chăm em thế nào đấy "

Cô lấy tay vén nhẹ tóc máy phủ trên mặt của em ra để em dễ ăn hơn

" Ngon thế cơ à! Hay tôi mang đầu bếp trên tàu này về nấu cho em ăn ha "

Em gật đầu lia lịa trong vô cùng thích thú

Cô nhìn em ăn vui vẻ khiến cô cũng vui. Một lát sau

Em ăn được 3/4 con gà thì cô không cho em ăn tiếp nữa

" Không được ăn nữa! 10 phút sau tôi mới cho em ăn phần còn lại "

Em cũng còn khá đói nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời

" Vào trong rữa tay đi rồi ra uống nước tắt mặn cho dễ tiêu "

Em gật gật đầu rồi lon ton đi vào phòng vệ sinh, em vừa đi khuất thì

" Mang phần còn lại đi kiểm tra cho tôi! "

Người quãn gia khẻ gật đầu, cô đang suy nghĩ về việc vì sao em lại có chịu chứng ăn nhiều bất thường thì con thuyền bỗng rung lắc. Ly nước em vừa mới uống trên bàn rơi xuống sàn tàu vỡ vụn



" Dọn dẹp đi! Không được soát lại mảnh nào "

Cô đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh em vừa vào

Cốc cốc

" Tinh Tinh em không sao chứ "

Tiếng em vọng từ trong ra

" Em..em không sao...em không sao "

Bên trong

Em ngồi ì trên sàn nhà đồ đạt trong đấy điều rơi xuống sàn cả, chân em đập vào thành bồn khiến đầu gối đỏ tươi hơi gớm máu nhẹ

" Ra đây! "

Em kiềm giọng

" Tỷ tỷ lên phòng trước đi! Em đau bụng "

Hân Nghiên nghe em bảo đau bụng liền có chút lo

" Sau lại đau! Ăn nhiều quá nên không tiêu rồi à "

Em vội vàng giải thích

" Không phải không phải! Ơ..tỷ tỷ đừng hỏi em nữa...lát em lên mà "

Hân Nghiên thấy em còn trả treo được thì cứ nghĩ là em không sao nên cũng rời đi

Một mình em ở trong nhà vệ sinh sử lý vết thương, đau rát vô cùng

15 phút sau em cũng chịu ra khỏi đó mà đi lên phòng

Em mở cửa bước vào

" Em ôm cái nhà vệ sinh đã rồi đấy à "

Em cũng không biết trả lời thế nào với cô

" Đã hết khó chịu ở bụng chưa đấy! Lại đây uống nước này "