Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 37: Tai Nạn Bất Ngờ.



Trên xe không khí căng thẳng, quản lý Hà tay nắm chặt vô lăng, trầm trọng: "Tôi không gọi được cho chủ tịch, điện thoại cá nhân lẫn điện thoại làm ăn. Chủ tịch có nguyên tắc không bao giờ tắt điện thoại làm ăn vì tính chất công việc.

Lúc nãy tôi có tra định vị tôi phát hiện vị trí của chủ tịch đang ở bệnh viện Lãnh gia, chủ tịch trong lúc lái xe đã bị va phải. Phu nhân yên tâm tôi đã liên lạc với bên Lãnh tổng, Lãnh tổng nói sẽ cho người xác nhận chuyện tai nạn và sẽ cho người canh giữ cẩn thận."

"Ôi trời ạ!" Bà quản gia sợ hãi không nói nên lời.

Tay cô bấu chặt vào áo khoác trên người máu trắng nhợt. Rõ ràng cô đã dặn anh phải cẩn thận, rõ ràng anh đã nói sẽ quay trở về...rõ ràng...

Nam Cung Tử Hàn, anh là đồ thất hứa!

Trợ lý Hà nhìn cô qua kính chiếu hậu thở dài. Anh ta biết thiếu phu nhân rất lo lắng, anh ta cũng lo lắng không kém đâu. Nam Cung Tử Hàn đang làm rất nhiều dự án quan trọng, tập đoàn không thể thiếu anh, thêm nhà Nam Cung mọi chuyện đều đang rất loạn!

Đáng lẽ anh ta phải mặt dày như thường lệ đòi đu bám theo chủ tịch mới phải. Sao hôm nay anh ta lại ngoan ngoãn nghe lời như thế chứ?

Trợ lý Hà tức giận rủa thầm trong miệng sau đó nhìn đèn đỏ trước mặt, chủ tịch anh nhất định phải qua khỏi, nhất định! Sau đó chiếc Rolls-Royce vượt qua liên tiếp mấy cột đèn đỏ đến bệnh viện Lãnh thị.

Đến bệnh viện trước cửa đã thấy bóng dáng hai cậu bé và một người đàn ông khi chất phi phàm. Hai cậu bé mặc đồng phục đi học có nét tương đồng nhau, còn người đàn ông thì mặc âu phục đang mải mê nhìn hai đứa bé.

Âu Dương Uyên Ngôn nhìn qua liền nhận ra ngay: "Thần Thần!"

Cậu bé được gọi Thần Thần nghiêm nghị gật đầu nắm tay Âu Dương Uyên Ngôn kéo đi vội vàng vừa đi vừa nói: "Mẹ đang làm phẫu thuật kêu cháu ra đón dì!"

Đến thang máy cậu bé vội vã nhấn nút, thang máy chưa kịp đóng cửa thì đã bị nam nhân cản lại, cậu bé càng nóng lòng hơn chau mày: "Chú à, cảm ơn đã cho đi nhờ nhưng đây không phải lúc nói chuyện!"

Nhìn nhiều người đang ở trong thang máy người đàn ông khẽ hất đầu sang bên cạnh, thanh âm trầm thấp: "Thang chuyên dụng nhanh hơn!"

Nhìn bảng thang máy đã được bấm sáng từ đây đến tầng mười đúng là còn lâu mới đến, cậu bé gật đầu vội kéo Âu Dương Uyên Ngôn ra đến bên cạnh thang máy kia. Người đàn ông không nhanh không chậm lấy thẻ từ áp vào bản hiệu lệnh thang máy thoáng chốc mở cửa sau đó mọi người liền nhanh chóng đi vào.

"Mẹ bảo cháu tự về nhưng phải liên lạc với dì là chú Nam Cung bị thương nhưng điện thoại cháu hư rồi cháu cũng không nhớ số điện thoại của dì, chỉ biết đến đây đợi dì. Thật xin lỗi!"

"Không sao, dì tin học tỷ, học tỷ nhất định cứu được anh ấy!" Âu Dương Uyên Ngôn chau mày lo lắng.

Thang máy chuyên dụng thoáng chốc đã đến nơi, cửa phẫu thuật vẫn đang sáng đèn đỏ. Âu Dương Uyên Ngôn dựa lưng vào tường bên cạnh là cậu bé đang đứng nắm chặt tay cô, cô cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra vậy.

"Cha mẹ chồng tôi biết chưa?!"

Trợ lý Hà cúi đầu khẽ gật: "Ông bà biết chuyện, đang bắt chuyến bay sớm nhất từ Đức về Thanh Sa, có thể ngày mai là tới nơi."

"Quản gia Hạ, bà trở về lấy ít đồ của anh ấy và tôi đến đây. Trợ lý Hà cậu đưa bà ấy đi lấy đồ đi, tiện thể điều tra một chút cho tôi."

"Vâng thiếu phu nhân!"

Chờ hai người đi khỏi Âu Dương Uyên Ngôn từ đứng dựa trên tường kéo người ngồi bệch xuống đất hai tay ôm đầu. Cậu bé nhíu mày sau đó hốt hoảng thoát khỏi cô đã bị cô giữ người lại.

Cậu bé giãy giụa nhăn mày thanh âm lo lắng: "Dì Ngôn Ngôn, dì chưa uống thuốc phải không? Cháu biết loại thuốc đó, cháu đi lấy cho dì!"

"Hàn Thần, dì ổn, dì ổn mà... Cháu nói cho dì biết mẹ cháu có nói gì nữa không? Chắc chắn học tỷ có gì muốn nói! Có gì cháu nhất định phải nói không được giấu dì!"

Hàn Thần: "....." Bà nó, người xung quanh gọi cậu là Hàn Thần không ai là bình thường cả trừ người đàn ông kia. Bộ dạng nhếch nhác của dì Ngôn Ngôn dư sức dọa chết một con ma đấy!

Hàn Thần bị một lực đạo kéo ra sau trước con mắt kinh ngạc của Âu Dương Uyên Ngôn và cả Hàn Thần.

Người này cô cũng biết qua, là tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh Thị. Hàn Thần khó hiểu nhìn người đàn ông, người này là bị gì nữa đây?

Người đàn ông vẫn bình tĩnh nhìn hai ánh mắt chậm rãi nói: "Cô nắm chặt tay thằng bé quá rồi, bấm tay nó chảy máu rồi!"

Lúc này Hàn Thần mới để ý, tại cậu cũng chẳng thấy đau đớn gì cả nhưng tay áo đồng phục đúng là có máu thấm ra. Âu Dương Uyên Ngôn ánh mắt sợ hãi dại đi vội vàng buông tay: "Xin... xin lỗi... dì... dì..."

"Dì đừng lo, cháu không sao, cháu..."

Hàn Thần nói xong, muốn tiến đến gần để an ủi Âu Dương Uyên Ngôn nhưng người phía sau cậu lực đạo vẫn duy trì không có ý định buông cậu ra khiến Hàn Thần không đến cạnh cô được.

"Này chú, chú thả tôi ra!" Hàn Thần chau mày kiếm đối mắt với người đàn ông, cậu rất không vui!

Người đàn ông lạnh nhạt nhìn ánh mắt không hài lòng của Hàn Thần, trầm tĩnh mà nghiêm khắc nói: "Đứng đây hoặc xuống phòng bảo vệ ngồi chờ mẹ đón!"

"Chú!" Hàn Thần trợn to đôi mắt long lanh tức giận sau đó thở dài dời tầm mắt nhìn Âu Dương Uyên Ngôn, có chút bất lực: "Mẹ bảo nói với dì tai nạn này là cố ý, có người sắp đặt hại chú ấy. Chuyện ở căn hộ mẹ cũng đã biết, mẹ xin lỗi vì không giúp gì được cho dì. Mẹ bảo dì phải cẩn thận có người muốn nhắm vào chú với dì rồi."

Âu Dương Uyên Ngôn nghe xong chỉ ngồi bó sát đầu gối, hai tay chồng lên nhau úp mặt xuống.

"Vì sự vô dụng của cô mà cô lại mất anh ấy, nếu như tôi nắm thế thượng phong thì mọi thứ đã khác!" Giọng nói trong đầu Âu Dương Uyên Ngôn lạnh lùng vang lên nhưng cô mặc kệ giọng nói đó.

Không! Không được, nếu là cô ta, nếu là cô ta thì chắc chắn Âu Dương Uyên Duy chết chắc, anh cũng không thể sống. Đó là lý do cô phải kiềm hãm cô ta, có thể để cô ta nói nhảm nhưng không được để cô ta khống chế suy nghĩ!

Hàn Thần muốn đến gần cũng không thể, cậu bị ném ngồi cạnh đối thủ trong lớp - Lãnh Thiên Vũ.

Một lúc lâu sau đèn cửa phòng phẫu thuật chuyển xanh sau đó tầm vài chục phút cửa mở ra vài y tá đẩy xe giường bệnh đi. Lúc này Âu Dương Uyên Ngôn mới có phải ứng ngẩn đầu lên khiến người đối diện như bị dọa một phen. Người đó cởi bộ đồ phẫu thuật dính đầy máy vứt vào thùng sắt bên cạnh rửa tay sạch sẽ rồi mới đẩy cửa đi ra.

"Trời đất, học muội đừng dọa chị như vậy chứ?" Thanh âm dừng ngay trước Âu Dương Uyên Ngôn.

Âu Dương Uyên Ngôn như thoát khỏi suy nghĩ, nắm lấy tà áo bác sĩ như nắm lấy cọng rơm cứu mạng khàn giọng: "Anh ấy bị thương nặng lắm đứng không chị?! Em thấy áo phẫu thuật thật đầy máu! Anh ấy..."

Đỡ Âu Dương Uyên Ngôn đứng dậy người phụ nữ thở dài: "Đúng là rất nghiêm trọng đấy, nếu hôm nay không phải có bác sĩ Thái với Tú Linh thì một mình chị chưa chắc nhặt được chồng em ở Quỷ Môn Quan về đâu.

Bị gãy xương sườn bên trái ép sát tim, sọ não may bị va đập nhẹ, xuất huyết trong, bể lá lách, chân tổn thương rất nghiêm trọng!

Phẫu thuật thì quả là rất thành công có thể giữ lại chân chưa đến độ chặt đi chỉ có phải cắt lá lách thôi nhưng hôn mê sâu thế nào không biết có thể tỉnh lại không?! Lại nói não tổn thương...."

Mặt Âu Dương Uyên Ngôn trắng bệch, tay siết chặt hơn: "Hàn học tỷ! Chị nhất định có cách đúng không?! Chị nhất định có cách đúng không? Học tỷ...."

"Hàn Tuyết Cơ, mẹ nói gì đi chứ!"

Hàn Thần chạy đến vẻ mặt lo lắng, người phụ nữ không trả lời ánh mắt dời đến cửa phòng phẫu thuật ẩn ý thở dài: "Em nên cẩn thận đi, người này cố ý gây tai nạn, Nam Cung may mắn lần này nhưng lần sau không biết em và cậu ta còn may mắn... giờ chỉ cần tĩnh dưỡng ở đây, chị sẽ để ý cậu ta."

Tầm mắt Hàn Tuyết Cơ dời đến người đàn ông và đứa bé đang chăm chú nhìn mình mặt trắng nhợt kinh ngạc, ép bản thân dời tầm mắt sau đó thong dong nói tiếp.

"Chị không tự nhận mình là thiên tài gì nhưng ít nhất chị phân biệt được vết thương do cố ý gây ra và vết thương do tai nạn gây ra. Nam Cung đang ở phòng ICU, em nên cho người canh giữ đi, người này ra tay đúng là ác độc thật đấy!"

Âu Dương Uyên Ngôn hoảng loạn, làm ngành này lại ngồi ở vị trí cao, chắc hẳn bọn họ có rất nhiều kẻ thù muốn mạng của bọn họ. Chưa kể Hàn Tử còn dính dáng đến hắc đạo...

Không được, cô phải nghĩ biện pháp, dù phải đưa anh ấy ra nước ngoài cũng phải khiến anh ấy tỉnh dậy. Không thể để anh ấy cứ mơ hồ nhắm mắt nằm trong đó được. Cả thế giới của cô không thể cứ trong phòng ICU không rõ tương lai như thế!

Tay cô bấu chặt vào cánh tay trái ngẩn đầu lên nhìn Hàn Tuyết Cơ: "Em muốn đưa anh ấy ra nước ngoài. Em phải làm gì đó, em nhất định... Không thể cứ để anh ấy như vậy, không được, em...."

"Cô không tin chị sao?" Giọng nói lạnh tạnh khiến Âu Dương Uyên Ngôn khựng lại, bờ vai bị Hàn Tuyết Cơ giữ chặt, đôi mắt Hàn Tuyết Cơ an tĩnh nhìn thật sâu vào đôi mắt đang hoảng loạn của cô.

"Cô không tin chị!" Như một lời khẳng định sau đó buông ra, Hàn Tuyết Cơ xoay người: "Cô muốn làm gì thì làm, chị không quan tâm nữa. Đối với cô có lẽ chị học hành không ra gì không đáng để cô tin tưởng cô có thể mời bác sĩ từ nước ngoài về chị không trách.

Nhưng cô có biết bây giờ chồng cô không thể nhúc nhích chỉ cần một chuyển động sai lệch thì tình trạng của cậu ta sẽ lại nghiêm trọng lên không? Một ca phẫu thuật đơn giản cũng có xác suất 0,001% thất bại, cô đảm bảo bảo nhiêu trong quá trình di chuyển sẽ không phạm sai lầm?

Chị biết cô yêu Nam Cung, nhưng cô phải tỉnh táo lại ngay cho chị!"

Nói xong Hàn Tuyết Cơ bước đi nhưng sau đó lưng áo đã bị níu khiến nước chân Hàn Tuyết Cơ sững lại. Âu Dương Uyên Ngôn cắn răng khẽ nức nở.

"Xin lỗi học tỷ, em không có ý đó... Chỉ là...chỉ là em lo cho anh ấy quá! Em chưa bao giờ tưởng tượng Hàn Tử của em đang tươi cười lại nằm trên giường bệnh như vậy. Em chỉ nghĩ muốn mang anh ấy giấu đi thật xa, em sợ anh ấy sẽ rời bỏ em... em..."

Em chỉ là yêu anh ấy quá thôi!

Hàn Tuyết Cơ thở dài ngoắc tay, Hàn Thần ngồi ở ghế lạch bạch chạy lại, Hàn Tuyết Cơ vỗ đầu cậu: "Chạy xuống phòng mẹ lấy thuốc của dì Ngôn Ngôn lên đây, cạnh chân bàn có nước đóng chai."

Hàn Thần gật đầu rồi vội vàng chạy đi, Hàn Tuyết Cơ đỡ Âu Dương Uyên Ngôn ngồi xuống ghế, chậm rãi vỗ vai cô: "Chị hiểu mà. Ngôn Ngôn xem chị như chị cả trong gia đình phải không?"

Âu Dương Uyên Ngôn tay liên tục chà mắt gật đầu, Hàn Tuyết Cơ mỉm cười nhẹ nhàng an ủi: "Em đừng lo, ca phẫu thuật rất thành công. Bệnh viện quốc tế Lãnh gia chắc em có nghe tiếng tăm chứ?! Đây không phải là nơi dân amateur có thể làm việc đâu.

Yên tâm đi, lại nói em nên uống thuốc đầy đủ và kiềm chế cảm xúc thật tốt, chị đã giúp em lãnh thuốc rồi, Ngôn Ngôn, giờ Vũ Nhi không có ở đây chị thay cô ấy chăm sóc em, em xem Thần Thần rất lo lắng cho em suốt ngày ví von bên tai chị bảo chị chăm sóc cho em.

Em để thằng bé thấy lại trách chị đúng không? Nghe lời chị lát uống thuốc xong chị sắp xếp chỗ cho em nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt để mai lấy lại sức chăm sóc cho Nam Cung thế có phải tốt không?"

Âu Dương Uyên Ngôn dần dần bình tĩnh hít thở đều đều hai tay bấu chặt vào nhau đặt trên đầu gối, mặt cúi gằm xuống lí nhí: "Em hiểu rồi, em sẽ nghỉ ngơi và cho người bảo vệ anh ấy. Em nhất định sẽ bảo vệ anh ấy!"

Thoáng chốc đã thấy bóng dáng Hàn Thần mặt đỏ hồng do chạy thở hồng hộc xuất hiện tay cầm chai nước tay cầm bọc thuốc. Người đàn ông tựa lưng vào tường đang quan sát Hàn Tuyết Cơ nhìn Hàn Thần chăm chú đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ.

"Thuốc đây!" Hàn Thần vặn chai nước sau đó đưa chai nước cho Âu Dương Uyên Ngôn và bọc thuốc cho Hàn Tuyết Cơ.

Dỗ cô uống thuốc xong Hàn Tuyết Cơ ngồi bên cạnh cảm thán: "Mới đó đã bảy năm rồi... Lâu lắm rồi chị mới thấy em mất bình tĩnh như vậy. Lúc chị gặp em em còn muốn gϊếŧ người nữa cơ."

Âu Dương Uyên Ngôn thấy tim mình như bị chà đạp đến đau đớn dù cô đã uống thuốc nhưng cô cảm thấy cô muốn phát điên đến nơi rồi. Mắt cô tối lại hai tay siết chặt thành quyền, ghiền răng lạnh tanh khiến Hàn Tuyết Cơ ngồi bên cạnh ngớ người.

"Em sẽ gϊếŧ kẻ đó!"

Không khí yên tĩnh lãnh lẽo dần lên, Hàn Thần cay cú bất lực nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Hàn Tuyết Cơ liền bất lực, tay nhỏ đập lên trán thở dài.

Bộp!

Hai bàn tay nhỏ vỗ nhẹ má Âu Dương Uyên Ngôn sau đó giữ chặt, đôi mắt đen huyền của Hàn Thần trầm tĩnh nhìn vào mắt cô: "Cậu Nam Cung chắc chắn không muốn dì như thế đâu, dì như vậy chẳng khác gì những kẻ khốn nạn kia, cậu ấy biết được sẽ vui chứ?"

Âu Dương Uyên Ngôn ngẩn người đôi mắt nhìn Hàn Thần nhưng tiêu cự lại vô định sát ý cũng biến mất, Hàn Tuyết Cơ hí hửng gật đầu thật mạnh.

Thần Thần làm tốt lắm!

Hàn Tuyết Cơ đỡ cô đứng dậy đến cạnh phòng ICU của Nam Cung Tử Hàn: "Em vào đây nghỉ đi, ngày mai chắc chắn có rất nhiều việc em phải xử lý đó!"

Cô gật đầu sau đó bước vào phòng bên cạnh lên giường sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt, Hàn Tuyết Cơ đắp mền cho cô sau đó rời khỏi. Lúc Hàn Tuyết Cơ rời khỏi phòng đôi mắt đang nhắm của Âu Dương Uyên Ngôn mở bừng ra trong đêm, tàn độc mà nham hiểm...

Hàn Tuyết Cơ đóng cửa phòng thở phào bắt gặp Hàn Thần đang đứng bên cạnh đôi mắt to tròn nhìn cô. Cô mỉm cười ôm chặt Hàn Thần vò rối tóc cậu bé tán dương.

"Thần Thần, rất có tố chất làm bác sĩ tâm lý đó!"

Hàn Thần ghét bỏ hừ lạnh đẩy Hàn Tuyết Cơ ra tay vuốt lại mái tóc mềm mại lên giọng trách móc: "Hay lắm Hàn Tuyết Cơ đúng đã bác sĩ tiêu chuẩn cơ đấy, trước mặt người đang mất bình tĩnh lại dám nhắc đến từ "gϊếŧ người" ha ha. Thật là bác sĩ giỏi!"

Người nào đó cười khan nghe cậu bé cười nhạt hai tiếng ha ha, không dám nhìn vào mắt Hàn Thần gượng người biện minh: "Đây... Đây là mẹ cảm thán... Chỉ là cảm thán thôi..."

Hàn Thần ngẩn cao đầu kiêu ngạo sau đó vỗ vào cô, đôi mắt đen huyền mềm mại như nước: "Mẹ làm tốt lắm, đã mệt rồi!"

Hàn Tuyết Cơ ngồi hổm tựa đầu vào vai Hàn Thần nhắm mắt thở dài: "Thật sự mệt chết đi được! Haizzzz, mẹ vẫn nên nuôi anh lớn thật mau để anh nuôi lại mẹ hiếu thuận với mẹ.

Không biết con bé có sao không? Nói thật cũng đã lâu rồi mẹ mới thấy Ngôn Ngôn như thế. Hy vọng con bé sẽ ổn, mọi người con bé yêu thương cũng sẽ ổn..."

Ca phẫu thuật của Nam Cung Tử Hàn tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, khi biết bệnh nhân là Nam Cung Tử Hàn chồng của Ngôn Ngôn cô đã liều lĩnh nhờ những đống nghiệp cho phép cô thực hiện ca phẫu thuật cùng những bác sĩ có tay nghề xung quanh mình.

Dù bọn họ đang trong kì nghỉ lại nói các cô không phải là nhân viên ở cơ sở Thanh Sa. Nhưng may là cô với Hàn Thần đều có kỳ nghỉ đến Thanh Sa, may là cô phải vào bệnh viện Lãnh gia để lấy thuốc cảm cho anh chủ nhỏ nếu không chắc chắn không cứu được Nam Cung Tử Hàn.

Chắc chắn ngày mai đơn kỷ luật do tự ý điều động nhân lực ở cơ sở khác sẽ đến nơi rồi... nhưng cô lại không hối hận vì đã hấp tấp như vậy! Nếu là người khác thì chắc chắn cơ hội của Nam Cung Tử Hàn sẽ chưa đến bảy mươi phần trăm, Tú Linh có trình trong lĩnh vực tim mạch, bác sĩ Thái có tài lĩnh vực xương khớp. Không có hai người đó mình một cô thật sự cân không lại với Tử Thần!

Hàn Thần đứng thẳng người nghiêm túc nhìn thẳng bức tường trước mặt: "Dì Ngôn Ngôn cứu mẹ là ân nhân của mẹ cũng là ân nhân của con, chúng ta cùng nhau trả nợ!"

"Anh đúng là nghĩa khí! Về thôi... cậu trợ lý kia sớm sẽ quay lại thôi, để mẹ nhờ bảo vệ để ý đến." Hàn Tuyết Cơ nghe vậy mỉm cười nhìn Hàn Thần sau đó đúng lên phủi phủi tà áo.

"Dì... Ba cháu xuống lấy xe, ba bảo sẽ chở bạn với dì về khách sạn. Ba bảo dì đừng từ chối dù sao dì cũng đã phẫu thuật lâu như vậy giờ lái xe không an toàn."

Tiếng nói nhỏ bé làm Hàn Tuyết Cơ chú ý đến, tay cô nắm thật chặt tay Hàn Thần ánh mắt phức tạp đau đớn nhìn cậu bé giống Hàn Thần đến tám phần kia.

Lúc trợ lý Hà và quản gia Hạ đến đã là ba giờ sáng. Theo như bác sĩ Hàn nói trợ lý Hà bà quản gia Hạ đến phòng nghỉ của cô bên góc hành lang nhưng chỉ thấy phòng trống trơn cả hai vội đến phòng ICU thì thấy Âu Dương Uyên Ngôn đang ngồi đối diện phòng ICU hai tay che mặt cả người cúi rạp xuống, mái tóc dài gọi hàng hàng ngày phút kín mặt cô chỉ còn cần cổ trắng.

"Thiếu phu nhân..."

Quản gia Hạ đến gần cô bàn tay già nua vỗ vai Âu Dương Uyên Ngôn thở dài: "Cô như thế này thiếu gia biết được sẽ rất lo lắng. Cô nghe lời tôi đi nghỉ ngơi một chút đi."

"Tôi không đi đâu cả, tôi ngồi đây đợi anh ấy. Tôi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại tôi lại thấy lạnh lẽo lắm." Lời này cô nói là thật, cứ nhắm mắt là cô lại thấy bóng dáng của một cô gái cùng giọng nói lạnh lùng nhưng cô lại không nghe rõ cô gái đó nói gì, nhưng ánh mắt khát máu đó dọa cô sợ hãi.

Âu Dương Uyên Ngôn không buồn ngẩn đầu dậy hai tay vẫn duy trì che mặt, bà quản gia biết không thể khuyên cô cũng chỉ có thể cùng cô ngồi ở đối diện phòng ICU, trợ lý Hà nặng nề không dám dời tầm mắt khỏi phòng ICU.

Không khí trầm mặc đến khó chịu, trợ lý Hà đứng bên cạnh mấp máy môi: "Thưa thiếu phu nhân, tôi đã điều tra rồi chỉ là một vụ va chạm bình thường không có gì khả nghi. Người đâm xe vào chủ tịch là một người chưa từng có tiền án, chỉ là một công chức bình thường, camera ghi lại hành trình của hai xe cho thấy người này vượt đèn đỏ."

Cô vẫn duy trì động tác không nói không rằng, quản gia Hạ khoác lên vai cô chiếc áo khoác sau đó lắc đầu với trợ lý Hà. Trợ lý Hà chỉ biết nhìn vào phòng ICU, xem ra sắp tới mọi chuyện không đơn giản nữa rồi.

Người muốn chủ tịch nằm bỏ mạng chắc chắn muốn giải thoát cho Nam Cung Tử Hạo, muốn ghế chủ nhà Nam Cung phải đổi người! Chuyện này được sắp xếp rất hoàn hảo đến anh ta cũng không thể tra ra được gì, lần này phải xem vận may của chủ tịch rồi bằng không sau ba tháng Nam Cung gia và Bất Động Sản Nam Cung phải thật sự đổi chủ rồi!

Sáng sớm hành lang đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần, trợ lý Hà và quản gia Hà cuối đầu: "Ông chủ, bà chủ!"

Ba Nam Cung im lặng, mẹ Nam Cung khuôn mặt nặng nề: "Đã tra ra được gì chưa?"

Trợ lý Hà cúi người: "Thưa bà chủ, là tai nạn."

Lúc này Âu Dương Uyên Ngôn mới ngẩn mặt lên, khàn khàn: "Mẹ đừng lo, con sẽ bảo vệ anh ấy, con không cho qua chuyện này dễ dàng vậy đâu!"

Ông bà Nam Cung kinh ngạc nhìn Âu Dương Uyên Ngôn, Mẹ Nam Cung bị dọa một phen: "Ngôn Ngôn... Con...con sao thế này...?"

"Con không sao đâu, con muốn ngồi trông anh ấy. Anh ấy tỉnh dậy không thấy con lại càu nhàu con chạy lung tung..." Ánh mắt cô mềm mại như nước nhìn vào người đang nằm im ắng trong phòng ICU.

Mẹ Nam Cung bị dọa một trận, Âu Dương Uyên Ngôn bây giờ nhìn rất đáng sợ, hốc mắt con bé trũng sâu xuống, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt ngây dại ra. Con bé như biến thành một người khác, bà bị dọa đến không dám nhúc nhích, tay bấu vào áo ông Nam Cung.

Trợ lý Hà thở dài lắc đầu: "Thiếu phu nhân như vậy cả đêm, cô ấy ngồi chờ thiếu gia tỉnh lại, chúng tôi không khuyên được."

Ba Nam Cung so với mẹ Nam Cung bình tĩnh hơn rất nhiều, ông nhìn vào phòng cấp cứu trầm ngâm lạnh lùng: "Chuyện này chắc chắn có ẩn ý, chồng của Tử Nguyệt cũng bị đánh vào đầu gây chấn thương giờ đang ở Đức điều trị, lần này là Tử Hàn. Ta không cho chuyện này là trùng hợp."