Hắn bắt đầu đắm chìm vào trong đó, thật không ngờ rằng lần đầu gặp mặt, sư phụ xinh đẹp lại tặng hắn một lễ vật như vậy.
Bất kể là ai khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này, chắc chắn sẽ nổi sát tâm muốn gi ết chết Diệp Tu, bởi Mộng Linh chính là đại tiên tử của Thiên Nguyên Cửu Thiên, từ khi nào nàng lại có thể tiếp xúc với nam nhân ở khoảng cách gần như vậy chứ?
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Mộng Linh khẽ nhíu lại: “Hóa ra chỉ là tinh nguyên cấp một, chẳng trách cho đến tận bây giờ hắn vẫn không thể nào tu luyện ra được tinh lực.”
“Cái gì!” Vừa dứt lời, ánh mắt của tám người còn lại đều run rẩy dữ dội, sau đó lập tức tối sầm lại, như thể từ ngạc nhiên vui sướng chuyển sang cực kỳ thất vọng.
Nếu như Diệp Tu trời sinh không có tinh nguyên, vẫn sẽ có biện pháp để rèn luyện ra, thế nhưng hắn chỉ là tinh nguyên cấp một, thì cho dù bọn họ có thần thông quảng đại đến đâu cũng chẳng có cách nào giúp hắn được.
Dẫu vậy, khi nhìn thấy biểu cảm chấn động của chín người bọn họ, Diệp Tu không khỏi mỉm cười nói: “Mộng Dao tỷ tỷ, ta biết mình vô cùng xuất chúng, không cần phải kinh ngạc như thế đâu.”
Chín người liền lâm vào bối rối.
“Ngươi không biết tinh nguyên là gì sao?” Mộng Linh hoài nghi hỏi.
Người trong Đại lục Tỉnh Thần này, có ai mà không biết rõ tỉnh nguyên cấp một có nghĩa là gì.
Thế nhưng tên tiểu này lại vui vẻ như vậy?
Diệp Tu lắc đầu: “Tinh nguyên có quan trọng gì đâu, chỉ cần có thể cùng chín vị tỷ tỷ tu luyện, còn sợ rằng không thể trở nên cường đại hay sao?”
Chín người lập tức sửng sốt, tên tiểu tử này thậm chí còn không biết tinh nguyên là gì, nhưng lại có năng lực lĩnh ngộ nghịch thiên như thế.
Có điều hắn thật sự chỉ là tinh nguyên cấp một, điều này nhất định sẽ ảnh hưởng đến khả năng lĩnh ngộ nghịch thiên của hắn.
Mộng Linh bay trở lại rèm châu và nói: “Mạc lão!”
“Tinh thần tiên tử, ngài có gì muốn phân phó?” Mạc lão bước vào, kính cẩn nói.
“Sắp xếp chỗ cho hắn ở bên ngoài đại điện đi.” Mộng Linh nói.
“Bên ngoài đại điện?” Diệp Tu hỏi.
Lúc này Mộng Linh quay sang nhìn Diệp Tu nói: “Ở đó có cần gì thì cứ nói thẳng với Mạc lão, trong khoảng thời gian này ông ấy sẽ đi theo ngươi.”
“Chín vị tỷ tỷ, tại sao ta lại phải ra bên ngoài?”
“Chín vị tỷ tỷ!”
Mạc lão sợ đến mức tê cả da đầu, lén liếc nhìn chín vị tiên tử, nhưng trong mắt bọn họ lại không có gì khác thường.
“Mạc lão sẽ trả lời ngươi.” Mộng Linh đáp. “Thánh tử, mời ngài đi theo tôi.” Mạc lão nói. Âm thanh còn vang vọng lại trong nội điện.
“Tỷ tỷ bảo hắn ra ở bên ngoài, như vậy liệu có tốt không?” Tiểu nữ hài Tuyết Dao hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộng Linh hơi nhíu lại nói: “Không, đây là quyết định tốt nhất đối với hắn.”
“Mặc dù chỉ là tinh nguyên cấp một, nhưng nếu có thể điều tức ở đây, có lẽ cũng không vô dụng như vậy đâu.” Tiểu nữ hài lại nói.
Mộng Linh khẽ lắc đầu, ánh mắt rất kiên định: “Ta yêu cầu hắn đi ra bên ngoài chính là bởi vì hắn là tinh nguyên cấp một.”
“Tại sao?” Tuyết Dao có chút không hiểu.
Lúc này, Việt Tử Hàm lên tiếng: “Tỷ tỷ làm như vậy, ắt hẳn là do thái độ của hắn, tên tiểu tử này không giống như người có thể sẵn sàng chịu khổ.”
“Một người không sẵn lòng khổ luyện, cho dù thiên phú có cao đến đâu, cũng vô dụng mà thôi.”
“Hơn nữa cho hắn ở bên ngoài đại điện đến khi nào có thể sẽ k1ch thích được ý chí chiến đấu của hắn, đến lúc đó hắn sẽ cố gắng nỗ lực, như vậy thì cho dù hắn chỉ là tinh nguyên cấp một, nhưng với tư chất nghịch thiên đó cũng đủ để hắn trở thành cường giả chân chính trong tương lai.”
Tuyết Dao dường như đã hiểu liền gật đầu: “Ừm, muội hiểu rồi.”
Thực ra, không phải bọn họ không muốn giữ Diệp Tu ở bên cạnh.
Nhưng thế giới này quá hiểm ác.
Hiểu biết của Diệp Tu không có nhiều, vậy nên cần có nhiều kinh nghiệm hơn nữa.
Nếu Diệp Tu thật sự có thể cố gắng tu luyện, vậy cho dù là tinh nguyên cấp một đi chăng nữa, thì với thiên phú đó của mình, ngày sau cũng có thể khiến thiên hạ kính sợ!