Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 30: Anh nói sao thì là vậy



"Thì sao?"

Hăng Thời không chút chập chùng phản lại.

Tống Bách cũng không khó chịu, chỉ giống như đang cảm thán: "Nếu tôi biết cậu ấy khó khăn như vậy nhất định sẽ không để cậu ấy đi vào con đường này. Hạ Quý Linh mà tôi biết tính tình vô cùng quật cường, có thể vì bất đắc dĩ mà cúi đầu, nhưng trong lòng luôn mang theo một cổ ngạo khí."

"Anh muốn nói cái gì?"

Hằng Thời mang theo một tia hậm hực khó lòng nhận ra lạnh lùng cắt ngang. Này là muốn khoe khoang với hắn bản thần cùng cô có bao nhiều hiếu biết nhau, lại so với hắn quen biết nhau lầu hơn à. Thật đáng ghét.

Tống Bách cũng không nhận ra, nhưng lời nói cũng không ít đi mấy câu: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, hiện tại cậu ấy là người tự do rồi."

Cho nên cái danh người yêu không chính thức từ miệng hắn khi Hạ Quý Linh còn chưa thừa nhận thì không có chút giá trị gì hết.

Ở trong lòng Hằng Thời lại có ý nghĩa khác, chính là hắn vẫn có cơ hội theo đuổi Hạ Quý Linh.

Điều này khiến Hằng Thời bực bội lại không có cách nào mở miệng phản bác. Thật sự là khó chịu.

"Nếu anh thật sự thích cậu ấy, vậy cũng nên đứng ở vạch xuất phát mà bắt đầu, đừng áp đặt cái gì lên người cậu ấy."

Tống Bách nào biết trong lòng Hằng Thời nghĩ cái gì, ở trong tai Hằng Thời chính là mang theo ẩn ý nói hết những gì mình nghĩ.

Tóm lại là Hằng tổng của chúng ta càng ngày càng buồn bực, trực tiếp không nghe nữa, đứng dậy đi đến chỗ người con gái đang nghịch cát. Càng không muốn quan tâm ánh mắt của Tống Bách mang theo ý vị khó hiểu nhìn theo bóng lưng của hắn.

Vừa tới nơi đã nghe Hạ Quý Linh ngờ vực hỏi: "Hai người không cãi nhau đó chứ?"



".."

Vì cái gì hỏi như vậy, Hằng tổng buồn bực tợn bất chấp cả hình tượng đem mái tóc vuốt ngược về sau một cách táo bạo. Hành vi này liền khiến mái tóc ngay ngắn rối loạn, nhưng lại thêm một tia tùy ý, hoang dã cau nhân.

Hạ Quý Linh nhìn hắn xụ mặt đầy trẻ con, tự nhiên tâm có chút mềm nhũn, tiện tay lau đại cát đất đính bên trên lên quần áo, không nhịn được sờ sờ mái tóc của hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Rồi rồi, đừng suy nghĩ lung tung. Cậu ấy chỉ là bạn em thôi."

"..."

".."

Hằng tổng không nói tiếng nào im lặng nhìn cái tay vẫn còn dính cát của cô, cuối cùng cũng không tính toán.

Nhưng lại không vui lắm nói: "Vậy tôi là gì của em?"

"..."

Hạ Quý Linh nhất thời không kịp trở tay biểu tình có chút khựng lại, nhưng nhanh chóng đáp: "Anh nói sao thì là vậy."

Hằng tổng ta không chút khách khí nhận luôn: "Đây chính là em nói."

"Rồi rồi."

"Vậy lần sau em phải nói cho cậu ta biết tôi là người yêu của em."

"Được được."

Thái độ không khác gì đang giỗ con nít. 6



Đến không lâu trước đó cô mới nhớ ra ngợ ra nguyên nhân người này bống nhiên nổi cơn. Thì ra là do câu nói kia của Tống Bách. Ai mà ngờ hắn lại đề ý như vậy.

Nhưng ngẫm đến dáng vẻ lúc sáng của hắn, Hạ Quý Linh vẫn cảm thấy đáng yêu. Không nghĩ tới Hằng tổng của chúng ta lại đáng yêu đến thế. Nhưng ngẫm lại thì, từ lúc quen biết hắn có những chi tiết nhỏ cũng đã phần nào cho thấy con người thật sự của hắn, chỉ là do cô không để ý. Nếu cô để ý, có lẽ hiện tại mọi thứ đã khác rồi.

Hằng tổng không biết trong lòng người con gái trước mặt nghĩ cái gì, chỉ biết hắn thật sự là bị sự thuận theo của cô làm hài lòng, không còn khó chịu nữa mà cùng cô xây đài cát.

Dáng vẻ nghịch cát của Hằng tổng vậy mà không hề khó coi chút nào, ngược lại còn có dáng vẻ như đang làm việc đại sự gì đó.

Mà thật, một đổi sau Hạ Quý Linh nhìn mình vị vây trong thành trì cát mà vẻ mặt một lời khó nói hết.

Đối với người nãy giờ cũng không xây được cái nền thì sự cách biệt này quả thật không phải cho người cảm nhận.

Người vời người thật sự là tức chết người. Ai có thể nghĩ cái người tình trường ngây thơ như vậy đổi một mặt khác lại tài năng đến thế. Xây đài cát thôi cũng mạnh hơn người ta nữa.

Hạ Quý Linh ngồi trong thành trì cát ngửa mặt nhìn trời không muốn nói gì nữa.

Còn người đàn ông nào đó đã có mấy chục năm không nghịch cát lại mặt mày nghiêm túc lấy điện thoạt ra không ngừng xoay quanh cô chụp mấy tấm ảnh, cảm thấy mĩ mãn rồi mới vỗ tay đem cô kéo lên: "Đi, về thôi."

Hoàng hôn lúc này đã bao trùm cả bãi biển, phủ lên thân hình cao ngất của hắn một lớp bột màu lấp lánh chói mù mắt người.

Hạ Quý Linh bất giác ngẩn ngơ, rồi cứ thế bị hắn dẫn đi.

Bên trên bãi biển bóng của hai người trải dài trên bãi cát thân mật dính ở bên nhau, phía sau là một thành trì bằng cát như đang phụ họa, khung cảnh thật sự là duy mĩ, ấm áp đến cực điểm.

Tống Bách nhìn hai người đã đem mình bỏ quên, lại nhìn Hạ Quý Linh một bộ ngốc ngốc bị mang đi, vừa buồn cười vừa có chút buồn bã. Xem ra hắn thật sự là không có cơ hội.