Bỗng nhiên cái nhìn của cô về vị phu nhân Hàn Tuyết này cũng bất giác thay đổi, không còn vô tư như trước đây. Cho dù cô cảm thấy bà giống như cũng không hề có ác ý với cô.
Mẹ Hằng trong lúc đó hoàn toàn không biết người bên cạnh đã đổi mới cái nhìn về mình, niềm nở gợi chuyện, thúc đẩy mối quan hệ giữa họ trở nên càng thêm thân thiết hơn. Đến một thời điểm thích hợp, bà liền nhắc đến mục đích lần này một cách tùy ý, vô cùng dụng tâm đến mức khiến Hạ Quý Linh âm thầm buồn cười, tự hỏi muốn xem các bà định làm gì.
“Ây za bà này, không phải con trai bà về rồi ư? Tôi còn chưa gặp nó đâu, cũng lâu lắm không thấy nó rồi đó.”
Dì Doãn lập tức xướng theo: “Nó à, vừa về liền giúp ba nó xem xét vấn đề ở công ty, cứ như sợ công việc chạy mất vậy.”
“Nếu bà muốn gặp nó thì để tôi gọi nó đến đây.”
“Được được, gọi đi.”
“…”
Này là tiết tấu muốn cho xem mắt luôn đấy à. Hạ Quý Linh cười bất đắc dĩ trong lòng nhìn hai người phụ nữ một xướng một họa đến tự nhiên mà bất lực.
Bỗng nhiên cô nhớ đến người nào đó, nếu anh biết hôm nay cô ra ngoài đi xem mắt thì không biết có cảm tưởng gì. Tự nhiên cô không nhịn được cười.
“Có gì vui thế?”
Cái cười của cô thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ, mẹ Hằng không quên bắt lấy: “Không phải cháu cũng tò mò đối với con trai của bà ấy đấy chứ?”
“Quên nói với cháu, nó chính là người ta từng giới thiệu cho cháu đó. Sẵn dịp này cháu nhìn tận mắt xem, đảm bảo không khiến cháu thất vọng đâu.”
Hạ Quý Linh suýt thì cười phụt ra vì khả năng thuận nước đẩy thuyền bất kể thời điểm của bà. Nhưng cô cũng không thất lễ, vẫn đúng mực đáp: “Dì ạ, cháu đã nói mình có bạn trai rồi ạ.”
“Ta mới không tin đâu. Cháu nhất định nói vậy chỉ để từ chối ta.”
Ai biết Mẹ Hằng trực tiếp chơi xấu.
Hạ Quý Linh kinh ngạc, không nghĩ tới bà lại nói vậy, sau đó chỉ biết lắc đầu cười bất lực.
Cô cũng không giải thích gì thêm nữa mà im lặng nghe hai người phụ nữ vô tình cố ý giới thiệu mặt hàng một cách tự nhiên, trên môi nở nụ cười bình thản, lâu lâu đáp lại một cách lễ phép. Thái độ của cô trong cái nhìn của hai người phụ nữ kia là vô cùng vừa lòng, lâu lâu Hạ Quý Linh lại cười ngửa trong lòng vì ánh mắt đánh giá của các bà.
Cứ như vậy tầm nửa tiếng sau, cửa vào phòng riêng bị người mở ra từ bên ngoài.
Hạ Quý Linh giật mình ngợ ra có lẽ con trai của dì Doãn đã đến rồi.
Quả nhiên nhìn thấy người đàn ông cô đã từng xem trên hình ung dung đỉnh đạt tự nhiên bước vào phòng bao.
Nói thật lòng, dáng dấp của anh ta thật sự rất xuất sắc. Là mẫu người đàn ông trong mộng của rất nhiều cô gái. Nếu cô không phải đã có người nào đó, cô cũng sẽ thích hắn. Đương nhiên, cái thích thì chỉ là thích trên hình mẫu, còn có thật sự hợp ý nhau hay không thì đó là chuyện phía sau. Cho nên cũng không có cái gì gọi là hối tiếc vì đã gặp nhau quá muộn hay hối hận muốn thay đổi.
Trong lúc Hạ Quý Linh nhìn Mạc Nghiêm hai vị phu nhân kia cũng âm thầm nhìn cô. Lúc nhìn thấy trong mắt cô chỉ có giật mình tán thưởng chứ không còn gì hết, mẹ Hằng gật gù vừa lòng. Doãn Nguyệt không hiểu rõ Hạ Quý Linh, nhưng lại hiểu người bạn nhiều năm này của mình, thấy bà hài lòng thì biết lòng bà đã muốn nghiêng về phía đứa con dâu này rồi. Nhưng như thế cũng không ngại họ tiếp tục thử nghiệm một chút, chung quy ra cũng không hề dư thừa.
Nghĩ như vậy, sau đó Doãn Nguyệt một bên nháy mắt với con trai, vừa nhiệt tình ra sức chào hàng với Hạ Quý Linh.
“Cô bé, cháu thích ăn gì, để a Nghiêm nó đi lấy cho con. A Nghiêm nó mặc dù cuồng công việc nhưng vô cùng tinh tế, ai làm người yêu nó thì chỉ cần ngồi ở nhà cho nó cung phụng thôi.”
“Đàn ông ấy mà, có chút kinh nghiệm tình trường vẫn hơn là không biết gì đúng không. Muốn yêu cũng nên yêu người dày dặn kinh nghiệm một chút con ạ.”
“Sợ nhất là đàn ông mở miệng ra là phá hủy bầu không khí.”
Hạ Quý Linh nghe mà dở khóc dở cười, cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng mà Mạc Nghiêm quả thật là một người đàn ông tri kỷ, so với đầu đất thẳng như đuột ngựa nhà cô thì biết ăn nói hơn nhiều, cũng không làm cho người ta ghét được.
“Quý Linh thích biển sao? Có từng đến biển ở nước ngoài chưa? Biển cạn ở một số nơi là cảnh quang trong nước không có, nên đi xem thử. Mặc dù tôi rất bận nhưng vẫn có thời gian làm hướng dẫn viên cho em.”
Mạc Nghiêm cười nhẹ nói. Khuôn mặt điển trai kia của hắn khi ôn nhu liền khiến người ta không thể khó chịu được.
Hạ Quý Linh không thể đánh mặt người cười, chỉ có thể lịch sự nhẹ nhàng đáp lại: “Quả thật tôi có thích một số nơi nhưng mà chưa có dịp đi. Chính là tôi muốn đi cùng người yêu cơ.”
Cô cũng không có nói dối, cảnh tượng lãng mạn cùng người yêu nắm tay dạo trên bãi cát, để cho làn nước xanh biếc mơn trớn bàn chân, lúc còn làm tình nhân của Hằng Thời cô đã từng rất nhiều lần muốn được trải nghiệm một lần. Lúc mới quyết định rời khỏi Hằng Thời cô cũng không hiểu sao mình lại không tự đi. Cảm thấy không trọn vẹn chăng.
Trong lúc nói chuyện cô luôn không có cố kỵ mà nhắc đến anh người yêu kia của mình, dáng vẻ tự nhiên không chút gượng ép. Chính là một kiểu biến tấu không trực tiếp nhưng cố tình tỏ vẻ cô vô cùng yêu thích anh người yêu này, không hề có ý định đổi người khác. Phàm là người thông minh chút sẽ nghe ra được ẩn ý của cô.
Đương nhiên rồi, ở đây không ai là không hiểu cả. Nhưng họ chính là cố tình a.
Nói thật thì ban đầu Mạc Nghiêm cũng cảm thấy hành vi của hai vị phu nhân có chút không thỏa đáng. Dù sao anh cũng theo chủ nghĩa độc tài, không thích có người xen vào chuyện tình cảm của mình. Ngày hôm nay xuất hiện ở đây cũng là do hai người năn nỉ quá nên hắn mới đến xem một chút. Nhưng sau khi tiếp xúc với Hạ Quý Linh một đỗi, có lẽ là cảm thấy kết giao với cô cũng rất tốt, làm bạn bè cũng được, cho nên hắn càng phát ra tự nhiên, không hề gò bó cùng cô trò chuyện.
“Biết rằng là vậy nhưng cũng không phải lúc nào cũng quay quanh người yêu, cho nhau một chút không gian sẽ tốt hơn.”
“Anh nói phải.”
“Quý Linh còn thích gì nữa, nếu được tôi sẽ chú ý thay em.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét 2. Kẻ Giết Người 3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em 4. Không Hẹn Mà Đến =====================================
“À…”
Đến cuối cùng hai người cũng xem như nói chuyện ăn ý. Trong lúc nhất thời còn khiến cho hai vị đại lão kia cảm thấy hắn thích lên mà e ngại nhìn nhau trao đổi: Không phải giả thành thật đấy chứ?
Mẹ Mạc cười khan: Chắc không đâu…
Mẹ Hằng nhất thời cũng không biết nên phán đoán thế nào mới đúng.
“Mẹ, con đưa Quý Linh về trước.”
“Không cần đâu, tôi tự về được.”
Hạ Quý Linh cười xua tay.
“Sao vậy được! Để a Nghiêm đưa con về đi.”
Bất kể thế nào thì việc Mạc Nghiêm đưa Hạ Quý Linh về cũng là nên, cho nên mẹ Mạc lên tiếng thúc đẩy, không để cô từ chối.
Trong lúc Hạ Quý Linh không biết nên từ chối thế nào từ cô bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của người đàn ông nhà cô: “Quý Linh?”