Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 56: Ôm một cái đi



Quả thật là anh không ngờ tới sau tất cả cô lại chạy đến công ty mình đi. Anh còn sợ cô bị bắt cóc rồi, đang chuẩn bị báo cảnh sát đó.

Quá câm nín, một đỗi anh mới đè nặng giọng ra lệnh: “Em đứng yên đó.”

“…Được.”

Hạ Quý Linh không rõ lắm nguyên nhân vì sao tâm tình anh lại không tốt, chỉ nhẹ đáp một tiếng, hành động định bảo tài xế lái xe đi cũng ngừng, sau đó cô bước xuống xe tiếng về phía cổng công ty Hằng thị.

Thật ra sau khi hùng hổ dọa người với Hạ Thông xong, áp chế được ông ta rồi cô tranh thủ bỏ đi, không cho ông ta kịp phản ứng lại, cô cũng không hiểu vì sao lại muốn chạy đến đây. Đến nơi rồi cô lại không định vào.

Cúp máy xong cô mới nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi của anh, trong lòng không hiểu vì sao có chút bối rối.

Đứng bên dưới tòa nhà, không phải chờ lâu Hạ Quý Linh đã nhìn thấy bên đường có chiếc xe quen thuộc tấp vào, sau đó người đàn ông tóc tai có chút rối loạn bước xuống, thẳng tắp hướng về phía cô.

Cứ nghĩ lúc này anh đang ở công ty, Hạ Quý Linh bất ngờ nhìn anh, lại không có nói gì.

Hằng Thời cũng không lập tức gặng hỏi cô mà kéo tay cô đi vào cửa công ty.

Làm một tập đoàn tư nhân tiếng tăm ở Nội Kinh, nguyên tòa nhà lớn mấy chục tầng này đều là của Hằng thị, đại sảnh rộng lớn, cũng nhộn nhịp vô cùng. Người đến người đi, không khí quay cuồng của dưới guồng quay cuộc sống nơi đô thị không làm thì không có ăn. Chỉ là công tác xanh hóa ở đây rất tốt nên không khiến cho người ta cảm thấy nóng bức ngột ngạt như bên ngoài, những luồn gió mát từ điều hòa và vòng xanh hóa dưới sảnh khiến người ta thoải mái.

Tuy vậy con người ta bất kể là tình huống nào, mà dưới điều kiện làm việc căng thẳng cần cái gì đó để giảm stress thì hóng hớt không bao giờ thiếu bóng họ.

Lúc trước Hằng Thời đi ra bằng thang máy nội bộ, trực tiếp đi thẳng xuống chỗ đổ xe cho nên nhân viên dưới sảnh cũng không biết anh đi ra ngoài. Bỗng nhiên thấy ông chủ từ cửa lớn đi vào, bên người còn dẫn theo một người… Mặc dù người kia bịt khá kín, thế nhưng từ dáng dấp có thể nhận ra đó là một cô gái tinh tế. Bởi vì trời bên ngoài nóng bức nên cô đem mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa, nhưng dáng vẻ yên tĩnh lặng lẽ đi bên cạnh sếp lại không có sự hoạt bát phóng khoáng mà bề ngoài mang đến.

Bất kể thế nào cũng không ngăn được nội tâm bát quái của bọn họ.

“Đó là ai? Còn được ông chủ kéo tay trông thật thân mật.”

Trong giọng nói thỏ thẻ không thiếu ghen tị.

“Dạo trước có lời dồn sếp với minh tinh gì đó… Có phải cô ta không?”

Có người suy đoán.

“Không biết. Nhưng ra đường bịt kín như vậy, có khả năng lắm.”

Rốt cuộc trang bị kín mít cũng là một tiêu chí của người nổi tiếng à? Hạ Quý Linh im lặng nghe mà dở khóc dở cười. Nhưng cô lại không thể không công nhận họ nói đúng. Bởi vì mười minh tinh hết chín người ra đường đều sẽ khẩu trang toàn thân, quá lố đến nổi khiến người ta ngoái đầu nhìn lại.

Nhưng rốt cuộc không trang bị và trang bị tận răng cái nào gây sự chú ý hơn cô thật sự không nói được.

Theo bước chân của người đàn ông họ nhanh chóng tiến vào trong thang máy, cho nên Hạ Quý Linh cũng không nghe được kết quả từ cuộc bát quái nọ.

Nhưng cô lại có thời gian đi bận tâm người đàn ông vẫn chưa nói lời nào từ nãy đến giờ. Cô có cảm giác anh đang giận. Có lẽ không phải giận cô, nhưng vì sao?

Vì cô bỗng nhiên chạy đến đây?

Mặc dù nghĩ vậy nhưng khi cất lời, câu nói của cô lại uyển chuyển hơn: “Em tưởng anh đang ở công ty.”

“Trước khi em đến anh vẫn đang ở công ty.”

Mặc dù cái cằm của anh vẫn ngạnh như vậy nhưng anh vẫn trả lời. Bên trong lại mang một tia không hờn giận cô nghe ra được anh đang dỗi.

Hạ Quý Linh hơi ngẩn ra.

Trước khi cô đến anh đang ở công ty? Vậy lúc cô trên đường đến đây anh đã ra ngoài? Làm gì? Trong thời gian ngắn như vậy? Rồi lại gọi cho cô rồi hộc tốc trở về?

Chẳng lẽ… Anh vì tìm cô?

Hạ Quý Linh giống như đã cảm giác tới chân tướng lại không nghĩ tin tưởng cũng như đào sâu. Cô sợ lý do anh ra ngoài tìm cô.

Cô quả thật không muốn nói với anh về người đàn ông gọi là ba cô kia.

Không phải cô sợ anh chê bai cô. Cũng không sợ anh thay đổi cái nhìn về cô. Ngược lại cô dám chắc anh biết cô có một người ba ngồi tù vì nợ nần cờ bạc. Ở trong suy nghĩ của cô, người đó vốn không còn tồn tại, cô chỉ không muốn để nó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô.

Nhất thời cô không có lên tiếng hỏi anh nữa. Mà Hằng Thời cũng không nói gì thêm.

Thang máy đi lên rất nhanh, chớp mắt đã đến tầng cao nhất, họ cùng nhau đi ra ngoài trong cái nhìn soi mói của đám trợ lý, lại cùng nhau vào văn phòng của chủ tịch.

Căn phòng này bài trí giống như tính cách của chủ nhân, có chút không được tự nhiên như sợ người ta biết anh là một người có tình cảm thẳng thắn đến ngây thơ, không giống như vẻ bề ngoài lạnh lùng dọa người của anh tí nào.

Hạ Quý Linh ngồi xuống sofa, vô thức nhìn đăm đăm vào lộ hoa tulip màu trắng hồng cánh sen trên bàn.

Đó là hoa tươi.

Vốn nên không hợp với tông màu lạnh trong phòng nhưng lại hài hòa đến bất ngờ.

“Em không sao rồi?”

Mãi cho đến khi âm thanh của người đàn ông chui vào tai cô, Hạ Quý Linh mới giật mình hoàn hồn, bất giác đưa mắt sang nhìn anh. Trong lòng lại nghiền ngẫm câu hỏi vừa nghe được, rồi hơi mở lớn mắt.

Vì sao anh hỏi vậy…

“Anh biết rồi?”

Cô bất giác hỏi, không đầu không đuôi, nhưng lại lượt bỏ rất nhiều đường cong ngỏ tắt.

Dù sao nếu anh đã biết thì không cần lòng vòng chi cho mệt đúng không.

“Ừm.”

Quả nhiên anh thẳng thắn đáp lại cô, còn nói: “Mạc Nghiêm nhìn thấy em.”

Ra là vậy. Hạ Quý Linh nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại chủ động nói: “Đó là ba em.”

Lần này cô thấy anh giật mình. Xem ra anh chỉ biết bề ngoài thôi.

Vừa biết chuyện liền chạy đến che chở cho cô à?

Ý nghĩ này khiến cho cô rất đắc ý, hớn hở trong lòng. Cho dù anh cũng không đến kịp.

“Ôm một cái đi.”

Cô bỗng nhiên muốn làm nũng với anh.

Rồi anh chỉ khựng lại một chút, sau đó có vẻ bất đắc dĩ lại mang theo cưng chiều dung túng dang tay ra với cô: “Đến đây.”

Hạ Quý Linh lập tức lăn một vòng chui vào lòng anh.

Cô ngồi trên đùi anh, ôm eo anh, ngã đầu lên vai anh, rút vào cổ anh cảm thụ sự ôn nhu của anh, tâm tình tốt lên gấp mười lần.

Anh cũng thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế sofa, cử chỉ thong dong tay khoác hờ lên eo mông cô, cho cô một cái ôm nhẹ nhàng lại không gò bó.

Hai người không ai nói chuyện một lúc lâu, lại như thể đang đợi đối phương bắt đầu trước.

Cuối cùng Hạ Quý Linh vẫn là người bắt đầu, ngữ khí như đang tâm sự: “Em suýt thì quên… À không, em tưởng mình đã quên trên đời còn tồn tại một người như ông ta.”

“Em quả thật ước gì ông ta có thể mãi mãi ở trong tù.”

Dù cho đó liệu rằng không phải là một ý nghĩ tốt. Ông ta dù sao cũng là cha cô, là một nửa người đã sinh ra cô mà. Vì đạo đức tốt đẹp nhất trên đời, cô cũng không thể nguyền rủa ông ta, cho dù ông ta đáng bị vậy.