Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 72: Phiên ngoại - Chụp hình ngoại cảnh



“Y a!”

Đứa nhỏ trong lòng cô sau khi trợn to mắt nhìn mẹ mình khinh bạc ba mình xong thì ồn ào kháng nghị.

Hạ Quý Linh cười ha ha cũng cúi đầu cho nó một ngụm, chọc cho đứa con cười khanh khách lên mới thôi.

Ở nơi cô không thấy, ánh mắt người đàn ông nhìn hai mẹ con ôn nhu tựa như nước, dịu dàng đến cực điểm.

“Để em cho con uống sữa, anh mau đi đánh răng rửa mặt còn đi làm nữa.”

Hạ Quý Linh cướp lấy bình sữa nhỏ trong tay anh vừa đem anh đẩy về phòng ngủ.

Hằng Thời bị cô đẩy lại không quên nói: “Buổi chiều anh sẽ về sớm.”

Hạ Quý Linh ngẩn ra: “Sao lại phải về sớm?”

Hôm nay có sự kiện gì sao?

“Ở cạnh mẹ con em nhiều hơn.”

Người đàn ông kia đường hoàng đáp. Xong sau đó hắn vẫn nói rõ: “Cùng em chọn lễ phục, sau đó thương lượng với bên studio…”

Anh khẽ ngừng lại một chút rồi mới nói: “Cả nhà chúng ta đi chụp ngoại cảnh.”

Hạ Quý Linh kinh ngạc mở to mắt.

Kết quả là quên đem núm sữa nhét vào miệng đứa con, làm nó y a kháng nghị không ngừng. Cô luống cuống tay chân đem núm sữa nhét vào miệng nó xong không kiềm được kích động khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông hỏi lại: “Anh nói là đi chụp ảnh cưới?”

Hằng Thời gật đầu.

“Chụp ngoại cảnh?”

Hạ Quý Linh lại hỏi. Điệu bộ nửa kích động, nửa không dám tin mà phải đè nén của cô quá đỗi đáng yêu trong mắt người đàn ông nào đó khiến anh không nhịn được cúi xuống hôn một ngụm lên môi cô. Hạ Quý Linh cũng bị anh làm giật mình, khi không lại hôn… Hôn…

Nhưng khi nghe anh “ừm” một lần nữa, ngữ khí chắc chắn khẳng định rất cả đều là thật thì nhất thời quên hết mọi thứ, vui vẻ không chịu được nhưng cả hai tay đều bận hết rồi, không thể không đem thân thể áp sát về phía anh, kích động nói: “Thế chúng ta đi đâu?”

“Kia… Con còn nhỏ như vậy, đi lại có tiện không?”

Ai không biết còn tưởng cô chuẩn bị đi du lịch không chừng.

Thực chất Hạ Quý Linh đã cho rằng như vậy đấy. Quay ngoại cảnh còn không phải giống đi du lịch sao? Đều là đi ra ngoài cả mà.

Đối với một người bị con cái gây sức ép gần cả năm nay không thể đi đâu, Hạ Quý Linh thật sự rất muốn đi đổi gió một chút. Vừa nghe có cơ hội, cô làm sao có thể không kích động cho được.

Có lẽ người đàn ông nào đó chính là hiểu rõ, cũng đau lòng cho vợ nên mới có chuyện đi chụp ngoại cảnh này đi.

Nhưng anh không nói, chỉ đường hoàng nói là đi chụp ngoại cảnh, muốn cho hôn lễ của họ càng thêm đầy đủ như người ta. Nghĩ đến đám cưới hôm đó ở màn hình lớn phát ra video tràn ngập tình yêu màu hường của hai người, ngẫm lại cũng thấy rất tốt. Đặc biệt là khi trong video còn có kết tinh tình yêu của họ…

Thế là dưới kiến nghị của người đàn ông và sự háo hức của người con gái, hai ngày sau một nhà ba người họ cùng một dàn nhân viên studio vần vũ kéo nhau đến địa điểm quay ngoại cảnh lần này.

Vì nhân tố Hằng Mịch Tiếu kéo chân sau, cho nên họ chỉ chụp ngoại cảnh ở phạm vi Nội Kinh.

Nội Kinh là một thành phố có sông có núi nhưng không giác biển. Cho nên nó vẫn là thành phố trọng điểm của đất nước phát triển được cả du lịch dù ở đây đa phần là hình thức sinh thái. Nông trại trên núi và lưng chừng núi, vừa cung cấp dịch vụ cắm trại, tận hưởng cảm giác tự hái tự nấu tư ăn, không gian rộng rãi không sợ chen lấn, khung cảnh tuyệt đẹp lại thuần thiên nhiên, họ còn có thể đi leo núi, trải nghiệm cảm giác băng đèo vượt suối ngắm bình minh. Ở đây còn có những mạch suối nước nóng chảy ngầm từ trong núi, nếu may mắn tìm thấy có thể thỏa thích mà ngâm mình, bổ sung khoáng thiên nhiên.

Bởi vì mang tâm thái là đi du lịch, chụp ngoại cảnh chỉ là phụ, cho nên vừa tới nơi Hạ Quý Linh chỉ thiếu tung cánh bay đi, không một chút dừng chân lao về phía đường chân trời mênh mông.

"Hằng Thời! Mau lên!’

Người con gái mặc đầm xòe màu trắng dài đến mắt cá chân, mái tóc xỏa tung, đội một chiếc nón rộng vành, cứ như thế vừa tiến tới vừa xoay người nở nụ cười rạng rỡ thúc giục.

Hình ảnh này dội vào mắt người đàn ông đang ung dung bế con theo sau khiến trái tim hắn muốn bay ra khỏi lồng ngực mà đuổi theo cô ngay lập tức.

“Y nha nha!”

Cho dù hắn không bay thì con gái hắn cũng muốn bay theo mẹ nó.

Bảo bối nhỏ hai tay đã vung vẩy muốn chóng mặt về phía mẹ nó, cả người muốn chồm ra khỏi cái ôm của hắn mà nhào về phía trước. Đôi mắt nó cong cong tỏa sáng chói mắt, bên trong phản chiếu thân ảnh của người con gái như đang nhảy múa dưới ánh mặt trời.

Ha ha ha…

Cuối chân trời có tiếng cười quanh quẩn chấn động lòng người.

Trong khi khách hàng không theo kịch bản chạy nhảy khắp nơi thì đội ngũ quay chụp lại rất chuyên nghiệp. Ngay lập tức có anh đẹp trai vác máy quay đời mới nhất chạy theo một nhà ba người, tranh thủ lưu trữ mọi khoảnh khắc đẹp nhất.

Đội ngũ quay chụp được mời tới lần này đều là người chuyên nghiệp, rất biết cách nắm bắt khoảnh khắc đẹp nhất lại coi trọng tự do phát huy, chỉ sợ đối tượng trong khung ảnh không được tự nhiên. Đối với việc đối tượng của họ vừa ăn ảnh vừa hút ống kính lại dường như không có nhìn thấy máy quay xung quanh, họ cầu còn không được.

Họ cũng không yêu cầu chút nào với đối tượng của họ, bởi vì ngay từ đầu Hằng Thời đã nói rõ không cần quấy rầy vào hành trình của một nhà họ. Hắn trả tiền nhiều mời người chuyên nghiệp về cũng không phải để chơi.

Cứ như vậy mà suốt hành trình Hạ Quý Linh thường thường đều quên mất sự hiện diện của nhóm studio. Đôi khi muốn lưu giữ lại hình ảnh thú vị của cha con nhà mình cô còn lấy điện thoại ra, hướng về họ chụp tách tách. Trong lúc đó đội ngũ chụp ảnh cưới cũng hướng ống kính về phía cô, trong khung hình liền có một cô gái nửa mặt nghiêng nghiêng cười rạng rỡ chói mắt nhảy nhót dưới ánh nắng. Xung quanh là khung cảnh xanh um tươi tốt, cô liền hóa thân thành tinh linh của sứ sở rừng rầm.

Đôi khi ống kính sẽ chụp được cảnh một nhà ba người tự sướng trước điện thoại. Nụ cười của người con gái và bé gái luôn luôn rạng rỡ. Khuôn mặt người đàn ông có chút lạnh lùng nhưng sự dịu dàng không chịu chèn ép vẫn tràn ra ngoài, khiến cho biểu tình trở nên nhu tình như nước.

“Tiếu Tiếu! Bay bay!”

“Y nha! Y nha!”

Tách một cái, trong ống kính liền có hình ảnh người con gái hai tay giơ con gái bé nhỏ lên cao cao. Cả hai đều như muốn bay lên trời, nụ cười muốn dìm người chết đuối.

Một buổi sáng vừa mới đặt chân xuống khu sinh thái ở ngoại thành Nội Kinh, ánh nắng đặt biệt tốt lại không quá gắt, đội ngũ studio đã tích góp được một nhóm ảnh chụp vô cùng khả quan, hài lòng ngồi xuống điểm dừng chân đầu tiên chuẩn bị dùng bữa trưa. Lâu lâu họ sẽ hướng về một nhà ba người bên kia chụp lại khoảnh khắc họ chạm má chạm môi thân thân mật mật khiến người ghen tỵ.

“Hai người họ thật đẹp đôi quá đi mất!”

Có cô gái trong đoàn thấp giọng hò hét với người bên cạnh.

“Không nghĩ tới Hạ minh tinh lại âm thầm sinh bấy bì cho Hằng tổng. Chậc, đợi đám cưới diễn ra không biết có bao nhiêu kích thích.”

“Đúng đúng!”

“Nào đừng tám nhảm nữa! Mau ăn đi rồi còn làm việc.”

Người chủ trì của đội ngũ studio thấy đủ liền đúng lúc cắt ngang câu chuyện của nhân viên dưới trướng. Thế nhưng ánh mắt khi hướng về một nhà ba người bên kia lại sao không phải cũng cảm khái giống vậy.

Đối với những chuyện này người trong cuộc hoàn toàn không biết, cũng chẳng để bụng chút nào. Chơi một buổi sáng, chút hào hứng ấp ủ mấy hôm trước của Hạ Quý Linh xem như thỏa mãn mà bình tĩnh xuống, mặc dù trong mắt vẫn tràn ngập hướng tới mà vừa cho con uống sữa vừa hớn hở nói chuyện với người đàn ông đang nướng thịt ở cách đó không xa: “Em ở Nội Kinh từ nhỏ vậy mà không biết ở đây còn có một nơi thế này.”