Chính Là Nó

Chương 33: Chương 34





Nguyên rời khỏi trường tự nhiên nó cảm thấy chán kinh khủng.Suy nghĩ đầu tiên nó hưởng thẳng tới quán bar M.O.M .
Giờ mới xế chiều quán bar chưa mở, Nguyên niềm nở xua tan cái tâm trạng khó chịu kia bước vào quán.
-Ai thế kia.Lâu lắm òi cô nương mới lui tới đây nhể-Tùng
-Anh đuổi khéo em về hả??-Nguyên trừng mắt.
-Anh mới học pha chế loại rượu mới, thử hẻm??
-Rất vinh hạnh-Nguyên giơ tay chào kiểu quân đội rồi mỉm cười.
-Có chuyện không vui hả?-Tùng nhìn nó dò xét.
-Không ạ-Nguyên cười trừ.
-Nghe bác Thái nói em cảm giác bất an hả?.
-Làm gì mà quan trọng hóa thế, chắc em tưởng tượng thôi.
-Hắn mò tới đây rồi, anh vừa nhận điện của ông em-Tùng trầm mặt xuống.
-Anh có đoán được ý định của hắn không?-Nguyên chẳng chút lo lắng , xoay xoay ly rượu.
-Thực hiện kế hoạch bắt cóc em lần 2-Tùng phá lên cười .
-Em đang đợi đối mặt với hắn đây, lâu không gặp thấy nhớ-Nguyên hùa theo.
-Tý đợi anh đưa về.Trọng trách hộ tống cô nương đó-Tùng vỗ ngực.
Nguyên xuống tầng hầm, có vài quyển sách nó cần mang về để đọc thêm.

Chọn được mấy quyển ưng ý, nó nằm xuống giường ngủ luôn chả hay trời đất.
Tỉnh dậy là 8h tối rồi, nó quên mất lời Tùng bảo nó chờ, chuồn cửa sau về, lang thang trên đường nó ghé vào một cửa hàng mua đồ gì ăn.
Hôm nay nổi hứng nó muốn đi bộ,hiếm khi ngắm nhìn cả thành phố ngập trong ánh đèn lung linh này, chợt có cơn gió thổi qua làm nó run người, trời ngày càng lạnh, nó cần phải cẩn thận giữ ấm cho thân mình thôi.
Hạnh phúc ấy cứ đến bên em tựa giấc mơ, cảm giác những lúc bên anh ưu tư chợt tan biến……-Chuông điện thoại bài hát nó thích vang lên.
-Alo…-Nguyên
-Lô lô cái gì anh bảo mày đợi mà dám về trước hả??-Tùng tức giận quát tháo đầu dây bên kia.
-Thôi mà có gì đâu, em gần tới nhà rồi , thế nhá.Rụp
Đi tới đoạn đường rẽ vào khu nhà nó.Một chiếc xe máy tăng ga phóng thẳng tới chỗ nó, một thứ ánh sáng lóa lên.Nghe thấy tiếng xa ngày càng gần, nó bất chợt quay đầu lại, chiếc xe đang lao nhằm đúng nó, đơ vài tích tắc, nó ngã sang trái tránh chiếc xe nhưng tên ngồi sau nhanh tay dùng dao đâm một phát vào bụng nó.
Liếc mắt nhìn chiếc xe lao vụt đi.Nguyên ôm bụng nhăn nhó, máu chảy ra nhiều, có lẽ vết đâm hơi sâu, lệch tý nữa thì vô nhà xác rồi.Lấy vội chiếc áo khoác đen trong ba lô trùm vào người.Tay bịt chặt miệng vết thương nó loạng choạng đứng dậy tới một cửa hàng gần đó mua đồ sơ cứu.Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đẫm mồ hôi của nó khiến chị nhân viên không khỏi lo lắng.
-Em không sao chứ??Mặt em..
-Dạ không.Chị nhanh dùm, em đang bận-Nó muốn nhanh chóng về tới nhà không thì ngất ngoài đường mất, máu bắt đầu lan xuống quần nó rồi.
Hôm nay mẹ con cô Thủy sang nhà ông bà ngoaij nên nó không có ai giúp.Người nó bắt đầu run lên,phải mất mấy lần nhặt chìa khóa lên nó mới mở được cửa.Mấy giọt máu rơi cả xuống sàn khi nó đi vào nhà.
Đi thẳng tới nhà tắm, nó cần rửa vết thương rồi cầm máu lại, cố cắn răng chịu đựng không có lấy một tiếng rên rỉ, mặt nó tái dần đi.Sau khi băng cầm được máu, nó tống mấy viên thuốc giảm đau vào rồi ngất luôn dưới sàn.
-Con đã nói là ba không có làm được đâu-hình ảnh nó lúc còn bé hiện về.
-Con cua kia ta ra lệnh i nằm yên-một người đàn ông trẻ tuổi, người mà Nguyên gọi là ba ( chuyển sang ba cho dễ nghe) .
Nguyên phá lên cười, nụ cười ngây thơ của một đứa con nít.
-Mẹ xem nè, bố không cầm nổi con cua này-Nguyên cầm con cua đó lên giơ trước mặt mẹ nó.

-Em nghịch quá, bỏ xuống đi-một cậu bé quát nó.
Nguyên vung tay làm bắn nước lên mặt cậu anh trai của mình ,cười tươi.-Anh thử không,vui lắm.
Đó là một kí ức hạnh phúc nhất mà Nguyên từng có với gia đình của mình khi nó 4t.Người bố vụng về mang tạp dề nấu ăn, mẹ cùng anh trai chơi đùa bên cạnh.
” Có phải tới ngày cuối cùng của cuộc đời, con người ta thường nhớ đến những kí ức đẹp đẽ nhất của đời mình.”
Tỉnh dậy sau cơn mê sảng, đứng giữa cái ranh giới mà ai cũng không muốn đến, Nguyên mở mắt xác định xem nó có đang ở thiên đàng không.Vẫn cái phòng khách quen thuộc của nó, những bức tranh treo lủng lẳng trên tường.Đã xác định ..Nó còn sống.
Vết thương vẫn âm ỉ , máu lan cả ra tấm băng nó quấn quanh người .Bám lấy cái bàn nó ráng đứng dậy, còn phải thay băng dọn dẹp lại đống bông thấm trong nhà tắm hôm qua và vài vết máu trên sàn.
Nghe tiếng điện thoại kêu, Nguyên mau chóng tìm xem nó đang yên vị tại đâu.Là My.
Nguyên cố gắng hít một hơi dài lấy lại giọng để My khỏi nghi ngờ.
-Làm gì mà tớ gọi từ nãy giờ mới nhấc máy-My cằn nhằn bởi thường ngày nó đâu có thế.
-Hỳ.Tớ ngủ quên.-Nó cắn răng mà cười.
-Cậu không lên lớp buổi sáng hả, còn cuộc thi chạy tiếp sức 2h chiều nữa.
Thi chạy, nó cứng đờ người , điều duy nhất nó quên , với cơn đau lên từng hồi thế này thì còn sức không mà chạy.
-Nguyên..Nguyên…-My nói gấp
-Cậu xin nghỉ sang cho tớ, còn thi chạy thì..-Nguyên ngập ngừng.
-Chắc chắn phải thắng, trận quyết định để giành ngôi quán quân.-My cười
-À..thế..thế thì chiều tớ mới tới, nhất định lớp mình sẽ thắng mà.-Nó ngượng cười.

Tắm xong Nguyên dọn dẹp hết những thứ vương *** hôm qua.-”Cũng may có mấy viên thuốc giảm đau không thì nó chết mất.Nhìn bộ đồ thể dục, có lẽ nó đành chọn thứ khác vì là màu trắng, máu mà dây ra thì nguy.Nguyên lục lọi trong trí nhớ rồi chạy xuống tầng hầm lấy một chiếc áo khoác thể thao màu đen thêm cái quần ngố sẫm màu, trùm lên đầu cái mũ lưỡi trai màu đen nốt, nó cần phải che khuất khuôn mặt nhợt nhạt tím ngắt của mình.
-Vì bạn bè, ráng chịu vậy-Nguyên kéo mũ sụp xuống rồi đi tới trường.
Trận đấu cuối cùng, thi chạy tiếp sức 3 người.Tùy theo sự sắp xếp, mỗi người sẽ phải chạy quanh sân thể dục to tướng kia 3 vòng, người cuối cùng chạy về đích trước đội kia coi như thắng.
-Ổn cả chứ, trận cuối cùng phải thắng cho kì được-Khánh
-Háo thắng quá ông anh-Nguyên
-Thế mới là tôi-Khánh đập bộp phát vào vai nó, bất ngờ nó kêu lên một tiếng, mặt nhăn lại.
-Cậu không sao chứ, hôm nay cậu lạ thế nào ấy-My nhìn thái độ của nó.
-Làm gì có gì tại tớ lo lắng quá thôi mà-Nguyên cười trừ.
-Đây là cuộc thi chạy, là vòng thi cuối cùng, thầy thông báo luôn 2 lớp 11B3 và 11C2 hòa nhau trong hai vòng thi trước nên trận này quyết định kẻ thắng người thua.-Tiếng ông chú hiệu trưởng vang lên.
-Hít bụi cả đi, sao đấu được với bọn tôi-Hiếu tiến gần lại bọn nó.
-Không biết ại là người phải hít bụi đâu-Khánh hất mặt nhìn hắn.
Nguyên thì chẳng nói gì cứ đứng yên tại chỗ, giờ nó tránh chuyển động mạnh không lúc chạy ngã ra mất.
-Có sự thay đổi trong thể lệ thi, chúng ta sẽ bốc thăm cặp đấu chạy tiếp sức từng vòng.-cái loa oang oang.
Cả bọn xôn xao hẳn, còn Nguyên đang cầu mong chạy ngay vòng đầu nhanh còn về, cảm giác đau đớn không thể tuôn ra thế này như kìm chân nó vậy.
Kết quả làm nó lo lắng thật.
Vòng 1: Khánh vs Duyên.
Vòng 2: Luân vs Kiên.
Vòng 3 : Nó vs Hiếu.
-Bọn tôi sẽ tăng tốc hai vòng đầu nên cô yên tâm chạy vòng cuối-Khánh nhắc nó.
-Tôi sẽ cố-ba từ vỏn vẹn trong đầu nó.

Khánh vs Duyên xuất phát rồi, 3 vòng quanh sân này trước chẳng là gì với nó nhưng giờ…Dốc hết chai nước lạnh nó yên tâm với cái vết thương đã ngừng âm ỉ.Đứng khởi động chuẩn bị chạy, nó thấy hơi hoa mặt, lắc lắc đâu cho tỉnh táo, nó đứng vào đường chạy.
Xuất phát này..
Hai anh chàng kia có vẻ chạy hết tốc lực nên Hiếu đang bị nó bỏ xa.Chạy yên ổn 2 vòng , tới vòng cuối cùng, đầu nó bắt đầu ong lên, cảnh vật xung quanh chao đảo ,vết thương được thể lại đánh trống kêu lên, chân nó bắt đầu trái lệnh chủ rồi.
Cả bọn quan sát nó nãy giờ đứng ngồi không yên, bữa nay nó cư xử lạ sao ý.Hiếu giờ đã theo sát nút, Nguyên lấy tay trái nén vết thương lại cố sức chạy , chỉ khoảng mấy m nữa thôi là về đích.
Tiếng cả lớp cổ vũ làm ù cả tai nó.
-Này con rùa, cô không chạy nổi sao-Hiếu cười khẩy.
Nó không còn dư sức trả lời hắn, cắm đầu chạy.
-Không cần phải khinh thường nhau thế chứ, lần này tôi chắc chắn thắng cô-hiếu chạy ngay sát nó.
Mặt nó tái nhợt, máu lại chảy rồi.-” Làm ơn, đừng, chỉ vài giây nữa thôi”.
5…4…3…2…1…Lớp 11B3 thắng.
Lúc gần tới dây băng, Nguyên rướn người ( or dướn) dốc toàn bộ nội công còn lại chạy qua đích, vì cái lớp lố lăng này mà nó phải hi sinh cả tính mạng thế này.
-Tôi thua rồi-Hiếu nói rồi cúi đầu chạy đi.
Cả lớp nó hò vang chạy ùa về chỗ nó đứng.
Nguyên loạng choạng, ánh mắt thất thần, chân nó run lên, miệng thở khó khăn.My chạy tới đỡ người nó, không may chạm vào vết thương.
-Nguyên cậu sao vậy, sao lại có máu-My thấy máu dính trên tay mình.
-Cô làm sao vậy-Khánh lo lắng.
Chẳng nói được câu gì, nó ngất đi.
Nguyên cảm thấy có cánh tay ai đó nhấc bổng mình lên, một mùi hương quen thuộc.
-Đừng tới bệnh viện-Nguyên mấp máy môi rồi bất tỉnh nhân sự.