Chinh Phạt

Chương 23: Chương 23




Trong phòng làm việc của Hokage, Kakashi và Stunade đang đối thoại về lá thư thông báo việc Kazekage làng cát – Gaara bị một nhóm người thần bí bắt đi. Stunade không tin tưởng lắm về việc Kakashi khăng khăng để đội 7 đi trợ giúp làng cát, cô nói:
-Hãy để đội 8 và đội Guy trợ giúp, và anh nhớ phải trông chừng thằng bé Sai đến từ Anbu ấy thật kĩ, đảo chính sắp đến rồi nên ta lo Sai sẽ gây bất lợi cho Naruto.
-Cô cứ yên tâm, chuyện đảo chính trong Anbu đã xắp xếp đến đâu rồi Hokage đại nhân?.
-Chúng ta đang dựa vào danh sách người thần bí ấy đưa và bắt đầu theo dõi để chắc chắn không lọt lưới tên nào. Mà cậu không biết người đưa lá thư này là ai sao?.
Stunade nhớ đến những dòng chữ trong thư thì hơi kinh hãi bởi trong đó không chỉ có kế hoạch đảo chính mà còn ba kế hoạch đã dàn xếp sẵn, tất cả đều liên quan đến vận mệnh làng lá. Nghe nghi vấn của Stunade, Kakashi hơi chần chờ thì lúc này Sai bước vào. Lộ ra chân diện mục của mình, Ngọc Văn nói với Stunade:
-Người đưa lá thư cho cô là ta, thiết nghĩ đến khi đối đầu với Hắn mới hiện thân, nhưng cho cô biết cũng không sao?.
Không tự chủ Stunade hơi thất thần sau đó cô nhìn chằm chằm vào Ngọc Văn, hai tay thủ sau lưng, thận trọng lên tiếng:
-Ngươi là ai, ta cảm giác được tay chân của ngươi có mặt khắp nơi trong làng, đã bốn năm nay ta luôn nhận thấy một sự sắp đặt mờ mịt nào đó diễn ra mọi nơi không chỉ tại Hỏa quốc mà còn các quốc gia khác cũng thế.
Ngọc Văn hờ hững nhìn Stunade, cậu lạnh lùng lên tiếng:
-Quản những chuyện đó làm gì, ta cam kết trước các Tiên nhân cổ xưa rằng không ảnh hưởng đến lợi ích làng lá, thế đủ chưa Fuguwa Tiên nhân.
Ngọc Văn dứt lời thì từ sau bên cửa không biết tự lúc nào bước đến một người đàn ông đầu tóc đen nhánh, thân hình cao lớn, một thân trang phục rách rưới luộm thuộm nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, ông ta nhìn Ngọc Văn vô cùng kinh ngạc, Fuguwa sau khi đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình thì bật thốt:
-Là dự bị chưởng khống giả!... Không thể nào, ngay cả Lục Đạo cũng,…
Ngọc Văn hơi ngạc nhiên là Fuguwa có thể phát hiện mình là dự bị chưởng khống giả nhưng cũng không hỏi, cậu lên tiếng:
-Chắc hẳn ông cũng đã xem qua nội dung lá thư, ông và bốn vị Tiên nhân làng lá đứng bên ngoài đồng ý cuộc đề nghị này chứ.
-Đêm qua năm người chúng ta đã thảo luận và đồng ý hợp tác với cậu nên hôm nay mới hiện thân. Chúng ta sẽ trợ giúp cậu trong khả năng thôi, còn việc cậu làm với làng lá, chỉ cần không tổn hại căn cơ của làng là được.
Fuguwa nói và thân ảnh dần tiêu biến trong không khí, Ngọc Văn thầm lắc đầu:

-Lũ cổ hủ, đến cảnh giới này mà như các người thì vĩnh viễn chỉ có thể bị những người như Lục Đạo, Mikari và Gikuya dẫm lên đầu thôi, phế vật.
Nói xong thì Ngọc Văn xoay người đối với Kakashi và Stunade đang trợn mắt nhìn tất cả, nhún vai một cách thong dong cậu nói:
-Có gì thì cứ hỏi.
-Người khi nãy là ai?.
-Một trong năm tiên nhân bảo hộ làng lá các ngươi. Các làng khác cũng có, chiến tranh giữa các làng họ sẽ không nhúng vào, chỉ khi nào làng có nguy cơ bị xóa sổ thì họ mới ra tay.
Stunade cắn răng hỏi:
-Tại sao khi Cửu vĩ hay khi Orochimaru tấn công làng thì họ không xuất hiện?.
-À, bởi vì họ biết làng lá không thể bị xóa sổ, cô vẫn chưa hình dung hết uy năng của Tiên nhân rồi, lũ sâu bọ như Orochimaru búng tay một cái thì chết không một triệu cũng đến chín trăm nghìn. Cô uất hận ư, vô ích, đến cảnh giới này thì đã tùy tâm sở dục nhưng bọn họ lại vô cùng cổ hủ đó là lí do khiến họ không thể tiến lên cảnh giới mới được.
-Cậu muốn gì ở chúng ta?.
Ngọc Văn nghe Stunade hỏi câu này, đang định trả lời thì bỗng nhiên ngẩn người, một câu hởi khác xuất hiện trong đầu cậu, chúng chỉ như chợt lóe hưng làm cậu đứng bất động.
Đúng vậy mình muốn làm gì ở đại lục này, rèn luyện, nhiệm vụ, chuẩn bị nền móng, vì cha mẹ, vì trả thù cho Kakyou, tất cả là vì gì vậy?, mình muốn làm gì?, mình vì cái gì?. Trong tâm trí Ngọc Văn lúc này hàng vạn câu hỏi hiện lên, cậu cất bước biến mất khỏi căn phòng. Ngồi trên một đám mây Ngọc Văn nhắm mắt nhập định, Angler và Agus bên trong mảnh ngọc quan sát hết thảy, cả hai ồ lên kinh ngạc. Angler nói:
-Tự vấn bản tâm, truy tìm bản nguyên tâm hồn. Không ngờ thằng bé lại nhanh như thế đến được bước này rồi, ta vốn dĩ tính toán Ngọc Văn có đi trải nghiệm thì cũng mất đến năm năm linh hồn mới ổn định và phù hợp với sức mạnh, xem ra chỉ khoảng hai năm là thành.
-Để xem nó có thể tìm được câu trả lời cho chính mình không đã.
Trên đám mây đang lơ lửng, Ngọc Văn trong đầu xoay chuyển duy nhất một câu hỏi “Ta làm tất cả vì cái gì?”, câu hỏi này giằng xé tâm trí cậu, những hình ảnh hiện lên không ngừng, đau khổ có, hạnh phúc có. Trong tim Ngọc Văn các cảm xúc đan xem mâu thuẫn, cậu mở bừng mắt, đôi mắt vốn màu hoàng kim rực rỡ nay đã chuyển thành tăm tối, sâu thẳm như địa ngục. Agus trong mảnh ngọc thầm hô to không xong, đứng bên cạnh Angler cũng trầm trọng nói:
-Quá trình này đến quá sớm, thằng bé tự vấn bản tâm đã thất bại, nó rơi vào trạng thái cuồng loạn rồi, không có một xúc tác mạnh mẽ thì đại lục này phải vỡ ra thôi, chuyện cái đại lục nhỏ bé này ta không để ý nhưng thằng bé sẽ chết vì Chakra cuồng bạo mà không có linh hồn mạnh mẽ để không chế. Agus, ông cố gắng thâm nhập vào tâm trí nó và dẫn dắt nó đến với bản tâm, ta giúp nó khống chế Chakra một thời gian.

Đúng lúc này Ngọc Văn đứng lên, mái tóc bạch kim dài tung bay vũ loạn trong trời đất, phong ấn trong người cậu nứt vỡ mạnh mẽ.
Mây đen trên bầu trời làng lá kéo đến và tụ thành một vòng xoáy khổng lồ, không khí cô đặc lại đến nghẹt thở bởi sát khí và uy áp trên bầu trời đang gia tăng mãnh liệt. Các ninja từ trong làng đổ ra và nhìn hướng mây đen, năm vị Tiên nhân làng lá ngưng trọng gật đầu rồi nhảy vụt vào vòng xoáy khổng lồ. Trong căn phòng dành cho Hokage, Stunade sau khi nghe các Tiên nhân truyền âm thì xoay người nói với Kakashi:
-Anh thông báo các ninja trong làng bảo hộ tất cả mọi người rời khỏi làng ngay lập tức. Chết tiệt!, sao lại thế này chứ?.
-Bà già, đang xảy ra chuyện gì vậy, ta cảm thấy trong người rất khó hô hấp.
Naruto nói và mở cửa tiến vào, Sakura lo lắng đi theo sau. Stunade ra lệnh:
-Các em cũng giúp thầy Kakashi và các ninja khác trong làng hỗ trợ mọi người rời khỏi đây, có lẽ lần này làng lá xong thật rồi, năm vị Tiên nhân cũng không dám chắc thì,…
Kakashi cúi đầu suy nghĩ, nhanh chóng anh đưa ra quyết định, anh nói với Stunade:
-Cô Stunade, thật ra tôi bây giờ chỉ là phân thân của Kakashi.
-CÁI GÌ!...
Tất cả mọi người trong phòng đều hét lên và trợn trừng nhìn Kakashi, anh bất đắc dĩ phải nói sơ lược qua tất cả, sau đó lên tiếng với Naruto:
-Naruto, em lên đảo ác quỷ tìm chân thân của thầy và bảo anh ấy dẫn theo toàn bộ lực lượng trên đảo tiến về làng lá, nhanh đi đừng chậm trễ. Còn lại ba người chúng ta nên lên đó xem xét tình hình. Dân trong làng có các ninja khác là ổn, tôi sẽ bảo hộ hai người, đi thôi.

Một nơi gần làng cát, Mikari đang bố trí chú thuật thì ngẩng đầu nhìn hướng làng lá, Gikuya bên cạnh lên tiếng:
-Khí tức này cuồng loạn quá, nơi đấy tuy có Ngọc Văn nhưng ta lo rằng nó cũng sẽ dẫn đến Lục Đạo, tạm dừng ở đây quay về làng lá thôi.

Mikari gật đầu, cả hai vẽ các chú ấn trong không khí đóng băng nơi này lại rồi lao vút về hướng làng lá.
Ngọc Văn giờ khắc này không điều khiển cơ thể mình bởi cậu đang chìm trong đủ loại cảm xúc trái chiều, hiện tại không còn là câu hỏi khi nãy mà là cậu đang chiến đấu với hàng trăm nghìn Ngọc Văn khác, mỗi một Ngọc Văn khác biểu hiện ột mặt tình cảm cậu đã biểu hiện ra. Ngọc Văn vung thanh katana Kurogine quét chết tám tên, thì mười tên khác hiện ra, cậu dùng đấm đụng bay hai tên khác thì có sáu thanh kiếm cắm vào lưng, Ngọc Văn hơi nhíu mày. Nơi đây là không gian linh hồn, không thể chết được nhưng cứ giết một tên lại hiện ra thêm mười tên.
Agus sửng sốt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trong linh hồn Ngọc Văn, nhớ lại hình ảnh Ngọc Văn trước đây ông vươn bàn tay muốn kéo cậu ra khỏi trận chiến này nhưng ông do dự khôn cùng rồi cắn răng, nắm chặt bàn tay biến mất khỏi nơi đây.
Angler đang cố gắng điều khiển các dòng Chakra di chuyển có quy luật thì Agus hiện ra, ông lắc đầu nói với Angler:
-Không cần, để mặc nó đi, thằng bé bây giờ không còn là tự vẫn bản tâm, nó đang trảm hồn.
-CÁI GÌ!, Agus ngươi điên rồi, như thế càng phải ngăn nó lại. Ngươi biết nếu nó hoàn thành quá trình này thì sẽ trở thành cái dạng gì mà.
-NGƯƠI CHO RẰNG TA MUỐN THẾ SAO?. NHƯNG NGƯƠI MUỐN NHÌN NÓ ĐAU KHỔ TỪNG ĐÊM SAO?. THÀ RẰNG ĐỂ NÓ NHƯ THẾ, THÀ RẰNG TA ĐAU THÌ CŨNG KHÔNG SAO, TA XEM NÓ NHƯ CON TRAI MÌNH - NGƯƠI HIỂU KHÔNG?.
Agus gầm lên dữ dội, Angler nhìn Agus thật sâu, ông cười thảm nói:
-Ta như thế nào không hiểu, đây là bước tiến dài trên con đường thằng bé muốn đi, nhưng hạnh phúc ông nói chỉ là tạm thời,… thôi được rồi, thật tâm ta cũng có ý định như ông. Đại lục Akasai xem như xong, chỉ có thể xem vào dân bản địa nơi đây thôi. Nếu tình hình có hại cho thằng bé thì ta sẽ thông báo về tập đoàn cho người đến cưỡng chế mang nó về, hoặc tự tay ta biến dân bản địa và cả cái đại lục này thành tro bụi, chúng ta lui thôi.
Angler và Agus nói xong thì biến mất khỏi tâm trí Ngọc Văn trở về mảnh ngọc và cuốn sách.
Bên ngoài, năm vị Tiên nhân làng lá quan sát thấy Ngọc Văn vốn đang bất động bỗng nhiên đưa tay tới trước.
ẦM!...
Mây đen trên bầu trời bị thổi tung, năm Tiên nhân hình dáng chật vật hiện ra. Ngọc Văn hai mắt lúc này đã một màu đen tuyền như thâm uyên địa ngục một, mái tóc dài vũ động trong bầu trời như ma thần cổ đại. Trên tay cậu hiện lên thanh Kurogine, Ngọc Văn vung kiếm một cách không mục tiêu.
XỌET!.....
Làng lá bên dưới ngay lập tức bị bổ ra làm hai, vực sâu kéo dài hơn nghìn dặm, đám mây trên đường đi cũng bị chém cho bốc hơi. Sakura và Stunade đứng nhìn cảnh này thì hít một một hơi lạnh, tất cả mọi người làng lá cũng ngây ngẩn, nhìn ngôi làng thân yêu bị xẻ đôi mắt tất cả đều đỏ lên, một vài người định lao lên thì Kakashi đứng ra phía trước chặn lại hét to:
-NGU XUẨN!... Đây là đi tìm chết, mau dẫn dân làng rời khỏi nơi này, sẽ có người lo liệu việc này, ĐI NHANH….
Những người vừa định lao lên vẻ mặt căm hận vô cùng nhưng vẫn bị Kakashi đánh thức lý trí, tất cả ninja trong làng mang theo người thân di chuyển nhưng các ninja trẻ tuổi ở lại, ánh mắt họ quyết liệt và kiên định nhìn vào Kakashi, anh gật đầu:
-Được rồi, các em có thể ở lại nhưng phải nghe sự chỉ đạo của anh, bọn họ có lẽ đang trên đường trở về. Chỉ mong các Tiên nhân có thể cầm cự đến lúc đó, các em theo thầy.

Nói rồi anh dẫn các ninja trẻ tuổi đến cạnh nơi Sakura và Stunade đang ẩn nấp, bố trí một kết giới trên mặt đất, Kakashi tụ tập một lượng lôi điện tạo thành một chiếc lá khổng lồ, bảo mọi người bước lên sau đó anh điều khiển chiếc lá đến một vị trí thật tốt để quan sát.
Năm vị Tiên nhân kinh hoàng vô cùng, chỉ đơn giản một cái phất tay đã khiến bọn họ không thể chống cự, họ biết lúc này Ngọc Văn sẽ không chủ động công kích nếu không bị khiêu khích, nhưng nếu để một Tiên nhân tùy tiện ra tay thì bề mặt đại lục sẽ thành bụi. đúng lúc này hàng chục dao động mạnh mẽ như họ xuất hiện trên không trung bao vây Ngọc Văn vào giữa, tất cả đều là Tiên nhân trên đại lục đến từ các làng, gia tộc cổ đại và một số Tiên nhân ẩn thế.
Đứng cách đó không xa Kakashi thầm than:
-Tình hình đang chuyển biến rất xấu mà hai người kia không biết nơi nào.
Kakashi vừa dứt lời thì hai bóng dáng mĩ lệ tuyệt thế xuất hiện ra bên cạnh Ngọc Văn. Tất cả Tiên nhân có mặt đều cúi đầu cung kính.
-Tham kiến hai vị Tiên chủ, mong hai vị Tiên chủ trấn áp tên cuồng loạn này….
-Nói như fuc*, em trai ta làm gì mà phải trấn áp nó.
-Các người lại muốn roi da,… nhầm,… muốn nhận sự từng phạt của ta như hồi xưa nhỉ.
Tất cả mọi người tại nơi đây đều té ngửa vì hai người mới tới này, các Tiên nhân mồ hôi ròng ròng cúi đầu không đáp, Sakura ở bên cạnh hỏi Kakashi:
-Hai người vừa tới là ai vậy thầy?.
-Mikari – thủy tổ Cự Linh tộc, Gikuya – tộc chủ Vĩ thú tộc, được xưng là một trong ba Tiên nhân vĩ đại nhất lịch sử đại lục Akasai.
Nghe Kakashi giải thích thì Sakura bĩu môi, sau đó cô nhìn vào người đứng sau lưng Mikari và Gikuya với vẻ mặt suy tư, người này hình dáng rất quen thuộc nhưng ánh mắt và tính cách không giống. Ngay lúc này dị biến nổi lên, chính giữa trung tâm Ngọc Văn vung kiếm lên quét ngang một nửa vòng tròn.
UỲNH!....
Trời đất bị quét đến tăm tối, tất cả tiên nhân đều bị thổi bay đi thật xa, trong phương viên bán kính 20000 Km bị quét thành một vùng bình địa bằng phẳng hình bán nguyệt, khói bụi bốc lên thật lâu mới dần tiêu tán,
Ngọc Văn ngẩng đầu lên tinh không gầm thét:
AAAA!.........
Từ trên người cậu những tia năng lượng đen trắng tỏa ra ầm ầm xuyên thấu khắp đất trời, Ngọc Văn quỳ xuống ôm đầu một cách thống khổ. Một người thanh niên hiện ra trước ba người đang ở trung tâm – chính là Lục Đạo.