Chinh Phạt

Chương 32: Chương 33





Nhóm Ngọc Văn mười hai người đều là nam thanh nữ tú, trang phục sang trọng, đẹp đẽ hiện đang bị vây quanh bởi bốn mươi tên đao kiếm lăm lăm, hung dữ như muốn ăn thịt cả bọn. Ngọc Văn hóm hỉnh nói:

-Xem ra tối nay Alibaba lại chạm mặt bốn mươi tên cướp nhỉ, thật là cũng quá khéo mà.

Sasuke một bên cười thú vị nói với Itachi:

-Anh xem, chúng ta mới dự định đến ổ của chúng và “Vừng ơi mở ra’ một chút thì bốn mươi tên cướp đã đến rồi, còn rất hăng hái nữa.

Cả nhóm Akatsuki mười người cười đến gập đôi cả thân thể lại. Tên đầu lĩnh hai mắt đen đi, trán nổi gân tím ngắt, hét lớn:

-CÂM MIỆNG!... quỳ xuống, đưa tiền ra, cho chết sảng khoái.

-Danh ngôn của cướp nhỉ, Sasuke cậu đến đi, đừng để thấy máu.

Ngọc Văn lắc đầu nói với Sasuke. Lời cậu vừa dứt thì cả bốn mươi tên mắt trắng dã gục xuống đất. Sasuke vung tay một thoáng, một đống tiền đã hiện ra trước mắt mọi người. Mỗi người tiến lên vốc một nắm sau đó cả nhóm đi về hướng làng lá.




Lễ hội mùa hè được tổ chức tại một ngọn núi khá lớn nằm ngay cạnh làng lá, người người đi đến đó vô cùng tấp nập. Những gian hàng đủ mọi loại hình thức kéo dài từ dưới chân ngọn núi lên đến gần đỉnh núi, các loại lồng đèn đủ thứ màu sắc và hình dáng kì lạ giăng ngang qua đường trông rất bắt mắt. Cả ngọn núi sáng lấp lánh trong đêm tối.

Trong các cửa hàng có thể bắt gặp một số gương mặt của làng lá như hai cha con nhà Nara là Shikamaru và Shikaku đang bận mời mọc những khác qua đường tới chơi trò vớt cá và bắn những vật phẩm di chuyển vùn vụt trên kệ, một gian hàng khác lại là sự góp mặt của Naruto đang băng bó khắp cơ thể nhưng vẫn ngồi giới thiệu những chiếc mặt nạ trong sạp của mình,....

Cả nhóm Ngọc Văn tới chân núi thì ồ lên vui vẻ vì cảnh nhộn nhịp vui vẻ của lễ hội, Ngọc Văn mỉm cười nói với tất cả:

-Mọi người đi chơi thôi có 4 giờ thời gian đấy, 10 giờ khuya tập trung tại ngôi đền trên núi để xem múa rồi cùng xem bắn pháo hoa. Ta đi trước đây.

-Tạm biệt hội trưởng,…

-Tạm biệt…

Nhìn mọi người hòa vào đám đông Ngọc Văn cũng cất bước đến một sạp hàng nhỏ bán những chiếc móc khóa. Đúng lúc này thì cậu nghe được sau lưng vang lên tiếng nói của hai cô gái:

-Cậu nói sạp của Hinata hướng này đúng không Ino, sao không thấy….


-Không thể lầm được, hôm trước cậu ấy nói rằng sẽ mở một sạp bán móc khóa gần nơi cá cược của cô Stunade. Sakura cậu tìm kĩ lại xem,… chết tiệt đông quá.

Ngọc Văn hơi buồn cười, Ino và Sakura vốn như nước với lửa không ngờ lại đi chung, cậu lên tiếng:

-Nếu không nhầm thì nơi đây có sạp bán móc khóa này.

Sakura nghe được giọng nói trong trẻo thì xoay người, cậu con trai vận yutaka đen với mái tóc bạch kim dài đến gối đang hài hước nhìn cô. Sakura đỏ mặt lắp bắp nói:

-Cậu,… cậu cũng… đến,…

-Ha ha, sao lại không?. Sạp bán móc khóa này là của Hinata à, không ngờ thật đấy…

Ngọc Văn đang nói thì ngừng lại bởi lúc này một cô gái xinh đẹp với tóc vàng búi cao, dáng người đầy đặn đi đến nhìn Sakura đang lúng túng cúi đầu vân vê ngón tay sau đó liếc sang Ngọc Văn. Thấy vậy thì Ngọc Văn nhún vai vẻ vô tội rồi nói:

-Thôi các cậu đi chơi lễ vui vẻ, Hình như Hinata đang đến kìa, tạm biệt.


Nói rồi cất bước không để Sakura và Ino kịp nói lời nào. Ino nhìn Sakura hỏi:

-Anh đẹp trai này cậu lượm được ở đâu thế?. Mà không phải cậu yêu anh chàng này đó chứ…

Sakura nghe thế thì ngẩn người sau đó nhớ đến những cảm xúc của Ngọc Văn bất giác cô buồn bã lắc đầu, thấy thế thì Ino cũng hiểu tâm trạng của Sakura nên không nói về vấn đề này nữa mà dẫn Sakura đi gặp Hinata rồi cả ba người cũng hòa nhập vào dòng người đông đúc.

Ngọc Văn lúc này đang ngồi vớt cá trong chậu của một quầy hàng, ông chủ quầy nước mắt nước mũi ngắn dài chảy xuống vì cậu thiếu niên trước mắt. Vừa yêu vừa hận cậu thiếu niên này ông chủ quầy xoay người đi lấy thêm một ít cá khác, có cậu ta ngồi nơi đây thì số khách hàng nữ đến chật ních nhưng cũng chính người này vớt sạch cá của ông.

Ào!...

Ngọc Văn ngồi vớt cá thì trông thấy ông chủ đang đổ xuống một lượng cá mới, cậu bỗng phát hiện trong bầy cá thế nhưng mà có một con cá màu xám rất xấu xí đang bơi một cách chậm chạp. Nhìn kỹ con cá thì Ngọc Văn sững sờ tại chỗ.

Điều này rất là phi khoa học tại một thế giới không khoa học. Không thể nào đâu.

Dù luôn thong dong, bình tĩnh như Ngọc Văn thì lúc này tay cũng hơi run lên, vươn chiếc vợt vớt chú cá bỏ vào túi nước, Ngọc Văn trả lại ông chủ quầy tất cả số cá đã vớt được từ nãy đến giờ sau đó truyền âm ọi người rồi biến mất khỏi lễ hội.

Xuất hiện tại căn phòng của mình ở cứ điểm bên trong đầm lầy, Ngọc Văn thả con cá từ túi nước vào chậu nhỏ trong phòng rồi quan sát nó thật kĩ. Sau một lúc thì cậu thở dài ra hơi thất vọng. Quả nhiên là loài Thần Ngư Migo Devaces, tuy nhiên chỉ là ấu kì và sắp chết vì đói, còn chưa phát triển đến giai đoạn có thể dịch chuyển năng lượng giữa các vùng không gian Vũ trụ.

Thần Ngư Migo Devaces là một loại cá sống tại hố đen vũ trụ, số lượng cực kì khan hiếm, chúng mỗi mười thiên niên kỉ sẽ chỉ sinh ra một quả trứng và đến mười thiên niên kỉ sau trứng mới nở ra cá con. Ấu thể của Thần Ngư chỉ dài khoảng 5cm và to chừng hai ngón tay người lớn. Khi sinh ra chúng sẽ phát triển nhờ việc ăn không gian và thời gian lực khổng lồ bên trong hố đen, sau khi Thần Ngư phát triển đến thời kì thiếu niên sẽ có khả năng dịch chuyển năng lượng giữa các vùng không gian nhưng số lượng rất giới hạn.


Đến thời kì trưởng thành thì loài cá Migo Devaces đã có thể mang theo sinh vật và sự vật di chuyển xuyên không gian thời gian. Ngọc Văn đã được biết từ thầy Angler là mỗi địa điểm dịch chuyển của tập đoàn Grandown đều có một con Thần Ngư có tuổi thọ hàng triệu năm, loại cá kì diệu này nếu có được thì tập đoàn sẽ không bao giờ bán ra mà nuôi chúng trong một hố đen vũ trụ do bộ phận tài nguyên quản lý. Giá cả của Thần Ngư Migo Devaces cũng đạt đến con số khủng khiếp - 500 triệu GC.

Nhìn con cá đang thoi thóp trong chậu nước Ngọc Văn mỉm cười, cậu sẽ không bán, về sau khi thành lập Cty con thì Thần Ngư có vai trò vô cùng quan trọng đối với Ngọc Văn, nó sẽ tiết kiệm số tiền dịch chuyển không gian, thời gian vồ cùng lớn, đó là con số mà 500 triệu GC không thể so sánh được.

Gõ nhẹ vào chiếc khuyên tai, giao diện màn hình trong suốt hiện lên trước mặt cậu. Viết một tin nhắn đến bộ phận tài nguyên của tập đoàn về việc nuôi dưỡng Thần Ngư Migo Devaces. Đợi một lúc thì Ngọc Văn nhận được một thông báo rằng ngày mai sẽ có người đến vận chuyển loài cá này về bộ phận tài nguyên. Với những đặc quyền của mình Ngọc Văn được miễn phí trong việc nuôi dưỡng Thần Ngư tại hố đen vũ trụ của tập đoàn.

Bên ngoài cửa sổ lúc này trăng đã lên cao, ánh sáng nhiều màu sắc từ pháo hoa của lễ hội bắn lên trời. Ngọc Văn bước ra ngoài hiên và nhìn vào thiên không xa xăm, ánh mắt trở nên sâu thẳm và mênh mông như biển cả, không ai đoán được lúc này cậu đang nghĩ về điều gì.



Sáng sớm, Ngọc Văn đang nhắm mắt rèn luyện linh hồn và hấp thụ Chakra thì có tiếng gõ của nhẹ vang lên. Mở cửa ra thì trước mặt cậu là hai cô gái trẻ vận quân phục trắng trên mũ có hàng chữ “GRANDOWN” mạ vàng, họ có gương mặt xinh đẹp tuyệt vời và rất giống nhau, cả hai có dáng người thướt tha thêm vào mái tóc đen tuyền bồng bềnh tạo nên một phen mĩ cảnh. Ngọc văn hờ hững chỉ vào chiếc hôp bên cạnh nói:

-Hai người là nhân viên bộ phận tài nguyên đến để nhận Thần Ngư Migo đúng không?. Em đã cho nó vào đây rồi, mong hai người di chuyển cẩn thận.

Cô gái cao hơn một chút bước đến đưa ra một tấm hóa đơn để xác nhận sau đó cất giọng trong trẻo:

-Em không mời hai chúng ta vào trong à?. Tổng giám đốc bộ phận tài nguyên có lời muốn chị nhắn nhủ với em.

Ngọc Văn vô cùng ngạc nhiên khi nghe giọng nói của cô gái này. Bởi vì giọng nói này là…