Chinh Phạt

Chương 36: Chương 37




Cả bầy cá voi há to cái miệng khổng lồ như núi lửa khiến nước chảy vào ầm ầm. Con cá voi thủ lĩnh ho sặc sụa làm các dòng hải lưu dưới đáy biễn hỗn loạn. Mặt già đỏ lên, con cá voi này nói:
-Cái này,… vấn đề yêu tự do,… 20000 giọt… có thể bàn lại.
-Không cần thiết, tất cả chúng ta đồng ý với đề nghị của ngươi – Tiên nhân trẻ tuổi.
Ngọc Văn nghe bảy con cá voi khác nói mình là Tiên nhân cũng không hề ngạc nhiên, trong bảy con cá voi này thì có một con là Sirinou Nagu đã có thể bay lượn trên bầu trời với chiến lực Tiên nhân. Ngọc Văn lên tiếng:
-Mấy ngày nữa ta sẽ đưa trước 10000 giọt Thanh Thủy cho các người xem như làm lễ gặp mặt và lấy được sự tin tưởng đến từ các ngươi.
-Thay mặt toàn bộ tộc cá voi Nagu, chúng ta cảm ơn ngươi – Tiên nhân trẻ tuổi.
-Về sau cứ gọi ta là Ngọc Văn, hẹn gặp lại.

Lúc Ngọc Văn trở về trong thành phố và đến phòng làm việc của mình thì mọi người đã về hết cả. Ngồi giữa căn phòng rộng lớn trống trải Ngọc Văn gõ nhẹ vào chiếc khuyên tai, màn hình trong suốt hiện lên trước mặt, Ngọc Văn vào giao diện của khu thương mại Stone Bridge và đặt mua 20000 giọt Thanh Thủy, tốn mất 1400 GC sau khi đã được ưu đãi 30% Ngọc Văn nhận được tin nhắn rằng 5 ngày sau hàng hóa sẽ được đưa đến. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Ngọc Văn nói sau khi đã tắt màn hình:
-Cửa không khóa, mời vào.

-Hi hi, lâu ngày rồi không gặp, giờ em đã ra bộ dáng của ông chủ rồi….
Giọng nói thánh thót quen thuộc vang lên khiến Ngọc Văn day day trán. Mikari đến bên cạnh Ngọc Văn và gác một tay lên vai cậu, tay còn lại thì nâng cằm Ngọc Văn, rất ra dáng nữ lưu manh, Mikari nói:
-Gương mặt này,… cảm giác thật tốt quá, để chị nếm thử chút nào,… chậc chậc,…
Nói rồi cô bất ngờ vươn chiếc lưỡi hồng liếm nhẹ trên vành tai như mĩ ngọc của người thiếu niên, Ngọc Văn trên trán đen lại, bà chị này gần đây lớn mật lên hẳn, cậu vươn tay cốc vào đầu Mikari:
-Á!... đau quá,
Ôm đầu một cách ủy khuất, Mikari giương đôi mắt đầy nước đáng thương nhìn Ngọc Văn, ở một bên Gikuya cũng tròn xoe mắt tội nghiệp nhìn cậu ý bảo đừng đánh cô ta mà đánh chị này. Nở một nụ cười tàn bạo, Ngọc Văn nói:
-Hơ hở,… thật quá đáng mà, không biết hai người đã đi đâu rồi học mấy thứ này, gan to hơn nhiều lắm,…
-Oa,… Ngọc Văn thật đáng sợ.
Mikari và Gikuya đồng thời la toáng lên, Ngọc Văn nhóm ba người nhìn nhau sau đó cười cột cách vui vẻ và thân thiết. Gikuya dịu dàng lên tiếng:

-Em đã vất vả rồi.
Ngọc Văn mỉm cười lắc đầu, sau đó cả ba thảo luận rất vui vẻ về thử thách sẽ tiến hành vào ngày mai tại biển Bắc.

4h sáng, trước cổng phía Đông thành phố Clouds Peace, gần mười triệu người đã tập trung đen nghịt nơi đây. Ngọc Văn, Mikari và Gikuya cùng vẽ một chú ấn tạo ra một thông đạo cực lớn. Sau khi đã hoàn thành thông đạo và dẫn theo tất cả bước qua, Ngọc Văn xoay người nói với tất cả mọi người trong công hội:
-Mọi người, sáng ở biển Bắc lạnh không?.
-LLL….ẠNNNNN….HHH!....
Mọi người run lập cập hô lên. Ngọc Văn mỉm cười tiếp tục:
-Từ đây đên địa điểm tập kết có 2000Km, chúng ta sẽ chạy băng qua mặt biển để khởi động cho ấm người nhé.
-NOOOOOOO!...
-Thôi nào, những người trẻ tuổi, tốc độ của các người đủ để chạy trên mặt biển rồi, nếu ai lỡ té xuống thì có đồng đội đỡ nên không cần lo lắng. Được rồi xuất phát.

Nói rồi Ngọc Văn, Mikari cùng Gikuya biến ảo ra một bộ đồ thể thao gọn gàng rồi dẫn đầu chạy băng băng trên mặt biển. Hàng triệu người phía sau cũng lục tục lướt trên mặt biển chạy theo nhóm lãnh tụ. Thấy mọi người vẫn chưa tỉnh ngủ, Ngọc Văn hô lên:
-TẤT CẢ NGHE RỖ TRẢ LỜI!....
-RRRR….RRR…OO..Õ!!!....
-Tốt lắm!. Bây giờ vừa chạy vừa hô lên theo ta, SỨC MẠNH TUỔI TRẺ,…1,… 2,… NHIỆT HUYẾT TUỔI TRẺ,… 3,… 4,….
Mọi người trong công hội nghe đến đây thì mặt mũi đỏ cả lên, cái này quá xấu hổ rồi, nhưng lệnh của hội trưởng thì không dám trái. Thế là trên mặt biển lúc bình mình còn chưa ló dạng diễn ra một hình ảnh vừa rầm rộ vừa hài hước, số lượng khổng lồ người trẻ tuổi băng băng lướt trên mặt biển Bắc lạnh cóng, vừa run lập cập vừa hò hét, kêu gào về tuổi trẻ. Nhìn bộ dáng buồn cười của nhau thì tất cả các thành viên trong Hội đều ồ lên cười đến gập cả người. Quang cảnh vui vẻ, ấm áp và hòa thuận giữa mọi người kéo dài trên mặt biển mênh mông.
Ngọc Văn chính là cần điều này, sự hòa hợp giữa tất cả các thành viên trong công hội. Nhìn chín người mới gia nhập đang run lập cập trên lưng các thành viên trên Sát đội mặc dù được cho phép sử dụng Chakra, Ngọc Văn không khỏi mỉm cười, đây cũng là một quá trình huấn luyện cho người mới và giúp họ hòa nhập vào cộng đồng to lớn này.
Sau ba tiếng hành trình vui vẻ mọi người đã đến nơi tập kết. Tất cả đều hì hục thở ra từng làn khói trắng, sau đó ngẩng nhìn quang cảnh xung quanh, nơi họ đứng là một tảng băng trôi nổi hùng vĩ, bốn phía là biển cả mênh mông bát ngát, mặt trời như đang trôi nổi trên mặt biển, tất cả đều có cảm giác đứng từ nơi đây thì sẽ chạm được vào bầu trời phía trên. Ngọc Văn để mọi người lặng yên ngắm cảnh, sau đó cậu cất giọng nói.
-Tất cả mọi người dựng trại nơi đây, chúng ta sẽ tổ chức thử thách thứ nhất trong vòng ba ngày hai đêm, lương thực chính là số cá Michi mọi người bắt được. Cũng đừng căng thẳng quá, cứ xem như đây là một chuyến dã ngoại thì được. Hiện tại có ba đội thì chúng ta sẽ đề cử ba người làm người đếm số cá Michi của đội khác. Tất cả mọi người giải tán, 9h tập hợp tại bờ biển, lưu ý một chút là vì không có Chakra và dụng cụ bảo hộ nên tất cả mặc đồ càng ít thì càng trụ được lâu dưới biển. Ha ha, những ai có ham muốn khỏa thân thì cũng được chấp nhận.
HÚUUU!..... NGAOOOOOO!.....
HUÝTTTTT!.......

Tiếng sói tru phát rầm rộ ra từ các nam thành viên trong công hội, các hội viên nữ thì mặt mày đỏ lựng lườm nguýt Ngọc Văn. Ngọc Văn bất đắc dĩ nhún vai nói với Mikari và Gikuya đang u oán nhìn mình:
-Kiến thức phổ thông thôi, nếu hai người không thích thì có thể không tham gia.
-Ai nói không tham gia.
Mikari và Gikuya đồng thời hét lên sau đó dẫn đầu đi dựng trại. Trên đảo băng khổng lồ dần mọc lên vô số túp lều đen. 9h, mọi người đã tập trung tại bờ biển, nam tuấn tú nữ mĩ lệ tất cả đều vận những bộ đồ tắm bỏng cả mắt. Gió biển lạnh cóng thổi qua nhưng với thân thể cường đại của mình thì các thành viên trong Hội vẫn mặt mũi thanh tỉnh, trong sáng. Ngọc Văn và hai người con gái xuất hiện trước mặt tất cả, tất cả các hội viên nữ trông thấy Hội trưởng thì đều đồng loạt phun máu mũi bật ngửa ra sau, Ngọc Văn lúc này toàn thân trên để trần lộ ra cơ thể trắng mịn thon dài như khối mĩ ngọc được tạo hóa sáng tạo, mái tóc bạch kim cột lên cao tỏa ra sự năng động và mạnh mẽ. Lúc này cậu nói:
-Thử thách thứ nhất của cuộc kiểm tra lần thứ năm, đề mục lần này là bắt cá Michi trong biển Bắc… BẮT ĐẦU!...
-ĐÙNGGGGGG!....
Tiếng nổ to phát ra từ khẩu pháo bên cạnh Mikari khiến mọi người nhảy ào ào xuống biển, Ngọc Văn cũng gọi Mikari và Gikuya đến sau đó cả ba người cũng nhảy xuống dòng nước có nhiệt độ âm của biển Bắc.
Michi là loài cá có kích cỡ như bàn tay người lớn, chúng có tập tính sống thành bầy đàn số lượng lớn. Một bầy cá Michi có số lượng ít nhất cũng lên đến hàng tỷ con, cá Michi có tốc độ bơi xếp hàng thứ năm trong lòng đại dương nhưng nếu ở biển Bắc thì nó được xưng là vô địch về tốc độ. Vào mùa hè cá Michi sẽ tập trung về biển Bắc để giao phối và đẻ trứng bám vào các tảng băng trôi nổi. Loài cá này có sức sinh sản khủng bố, một cặp Michi cả đời có thể sinh sản đến 10 lần và mỗi lần số trứng nó sinh ra lên tới 10 triệu. Cá Michi rất dễ thích nghi với môi trường sống cũng như lớn lên rất nhanh, điều này làm cho chúng mặc dù là nguồn thực phẩm chính của rất nhiều loài khác trong đại dương nhưng số lượng của cá Michi vẫn tăng lên vùn vụt. Cư dân biển Bắc đều truyền nhau một câu rằng nếu Akasai đại lục đi đến ngày tận thế thì điều cuối cùng còn lại chính là con cá Michi
Bắt cá Michi điểm khó khăn nhất không phải là tốc độ của chúng mà ở phong cách bầy đàn của loài cá này. Hàng tỷ con cá sẽ làm rồi loạn tầm mắt của kẻ săn lùng làm đối thủ của nó không thể nào xác định mục tiêu.
Ngọc Văn lẳng lặng nhìn bầy cá khổng lồ trước mắt, bỗng nhanh như chớp cậu bơi lướt theo chúng, không hề bắt một con cá nào mà chỉ bơi lượn xung quanh bầy cá, được 3 phút thì cậu bỗng vung tay tát một cái, một mảng nhỏ mười con cá bị lực tay của Ngọc Văn tát bay ra khỏi đàn, bên cạnh Mikari chăm chú quan sát cách Ngọc Văn bắt cá Michi thì vỗ tay khen hay sau đó bơi đến tóm ấy mười con cá đáng thương bỏ vào túi lưới mang theo. Đầu tiên là Ngọc Văn quan sát các luồng chuyển động của bầy cá, tiếp đó cậu bơi theo một luồng cá để làm quen dần với chuyển động của cả bầy cá cuối cùng là gạt một ít cá ra khỏi bầy. Cố định túi cá vào vách của đảo băng bên dưới, Mikari và Gikuya cũng học theo Ngọc Văn bắt đầu mài dần số lượng của bầy cá Michi khổng lồ.
Khắp nơi trong biển vang lên tiếng nói đùng đục của mọi người dưới nước.