Chinh Phạt

Chương 40: Chương 41




Đã một tuần trôi qua kể từ khi Ngọc Văn rơi vào trạng thái ngủ say, Công hội hiện đang được Mikari và Gikuya điều hành, các tổ chức trên khắp Akasai đại lục nghe nghe được tin tức từ Lục Đạo rằng hắn sẽ tổ chức một cuộc truy lùng và càn quét với quy mô chưa từng có từ trước tới nay, đối tượng bị truy nã là Công hội của Ngọc Văn. Thủ lĩnh các thế lực lớn cũng nhận ra điều gì đó từ hành động này của Lục Đạo, những tên kiêu hùng bậc nhất này đã ngửi được mùi vị của cơn gió hỗn loạn đang thổi đến gần. Các hành động mạnh mẽ từ nhiều phía diễn ra trên khắp đại lục Akasai.
Đoàn thuyền 70000 chiếc của tổ chức 100 băng cướp biển Nam có những động tác mạnh mẽ như càn quét các thành phố phương Nam, chúng chiếm đóng hơn một phần ba toàn bộ vùng biển phương Nam mênh mông, trù phú.
Tổ chức Ninja ẩn thế năm quốc gia đã có cuộc đối đầu sống còn với Liên minh Samurai đại lục. Kết quả trận chiến vô cùng thảm thiết, Tổ chức Ninja ẩn thế năm quốc gia đã mất đi một phần ba quân số, toàn bộ 16 triệu người của Liên minh Samurai đại lục chỉ còn lại một nửa, số còn lại tan tác và lẩn trốn vào các ngõ ngách khắp năm quốc gia trên đất liền. Biên giới giữa Thổ quốc và Phong quốc dài hơn 100 triệu km đã phải vẽ lại một lần nữa kể từ đại chiến cổ đại cách đây 60000 năm.
Tổ chức Ác thần và công hội Ninja thượng tộc trên đảo Ác quỷ đã có các động tác chuẩn bị cho việc tiến về đất liền. Hai thế lực này vốn có mối quan hệ hợp tác với Công hội của Ngọc Văn, sau khi nhận được thông tin và một số bằng chứng từ Lục Đạo rằng Ngọc Văn có khả năng đã ngủ say vĩnh viễn thì cả hai đã có các động tác thăm dò nhưng không hề thu được điều gì từ Mikari và Gikuya.
Trong thành phố Clouds Peace, năm đội ngũ chính của Công hội hiện đã phát triển rất mạnh mẽ cả về số lượng lẫn chất lượng của các thành viên, Mikari đã thiết kế khu huấn luyện siêu trọng áp dựa vào áp lực nước cực lớn bên dưới đáy biển, Gikuya cũng viết ra chương trình tập luyện cho các thành viên chủ lực trong Công hội.
Sau khi Ngọc Văn chìm vào hôn mê sâu được 6 tháng thì Công hội đã thay đổi rõ rệt. Vòng tròn lãnh đạo hiện đang có 105 người, gồm năm hội phó là Kakashi, Sasuke, Gaara, Sakura và Naruto, 100 người khác chia đều cho 5 đội gồm Thám đội, Sát đội, Vệ đội, Y đội và Luật đội. Mỗi thành viên của các đội quản lý ít nhất 300000 các thành viên vòng ngoài.
Công hội của Ngọc Văn hiện giờ đã có thể đối kháng với các thế lực khổng lồ trên đại lục, nhưng tình trạng hợp tác đối đầu với Công hội của các thế lực này khiến Mikari không hề đưa ra bất kỳ một động tĩnh nào cả, Gikuya vẫn âm thầm mang theo thủ lĩnh các đội đi chiêu mộ thành viên khắp nơi trên Akasai.

Đã qua thời gian rất lâu, Ngọc văn cũng không biết mình đã ở đây bao lâu nữa, lúc này cậu không còn bị động hứng chịu Duy Nhã kỹ mà Ngọc Văn cũng thi triển Duy Ngã kỹ để đáp trả. Chiêu thức của Ngọc Văn lức này không chỉ đơn giản là một động tác đâm xuống, cậu đã điều khiển được thanh kiếm đen khổng lồ, với tốc độ xuất kiếm kinh khủng của mình, Ngọc Văn điều khiển thanh kiếm Duy Ngã kỹ chiến đấu với chính bản thân trước mắt.

KENG!. ẦMMMMMMMMM
Hai thanh cự kiếm vĩ ngạn , cổ lão chạm vào nhau vang lên tiếng sấm dậy vang dội, Ngọc Văn hét lớn:
-Lại đến!...
KENG!. RÍTTT……
UỲNHHH!....
-Tiếp tục.
UỲNH!.....
Ngọc Văn điều khiên thanh khiếm quét ngang, bổ dọc và đâm tới liên hoàn, trong trời đất xuất hiện hàng triệu tàn ảnh hùng vĩ của thanh cự kiếm đen huyền, tiếng rít gió, tiếng binh khí va chạm, âm thanh bùng nổ,… tất cả làm không gian bên trong ảm đạm, thất sắc. Ngọc Văn vẫn cảm giác mình thiếu đi điều gì đó để sáng tạo kỹ năng tiếp theo.
Nhìn thanh kiếm khổng lồ quét đến, Ngọc Văn bỗng thu hồi thanh Kurogine, cậu điểm ra một ngón tay vào lưỡi kiếm đang quét đến như cuồng lôi,

Xoẹt!...
Thân hình Ngọc Văn bị tan thành tro bụi, chậm rãi tụ lại thân hình bên trong ý thức, Ngọc Văn cẩn thận xuy ngẫm về cảm giác vừa rồi, trong một khắc khi ngón tay Ngọc Văn chạm vào thanh kiếm, bản thân cậu đã rơi vào một trạng thái lạ lùng, không gian chung quanh trống rỗng và thanh kiếm phát ra từ Duy Ngã kỹ trở nên yếu ớt như bọt nước, chỉ đúng một thời khắc đó thôi, nó lướt qua cực nhanh và biến mất. Cho dù là với độ nhạy cảm của mình thì Ngọc Văn cũng chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nắm giữ được nó.
Nhắm mắt lại để hình ảnh mới rồi xoay đi xoay lại trong đầu, Ngọc Văn không hề để ý đến “Ngọc Văn” hướng đối diện đang đâm tới mình bằng thanh cự kiếm một cách sấm chớp. Thanh kiếm đâm đến trước ngực Ngọc văn nhưng cậu vẫn nhắm mắt một cách an tường đến lạ lùng.
Thanh kiếm xuyên qua cơ thể Ngọc Văn nhưng nó không làm thân hình cậu tan biến như trước, chỉ thấy Ngọc Văn mở mắt mỉm cười, thân hình cậu vốn đang bị thanh cự kiếm đen huyền xỏ xuyên qua bỗng phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ. Bước sang bên cạnh một bước, Ngọc Văn thân hình hoàn hảo không hề có một tổn thương nào, nhìn “Ngọc Văn” hướng đối diện đang chuẩn bị tung ra Duy Ngã kỹ lần nữa thì Ngọc Văn mở miệng thì thầm nhỏ:
-Vạn vật hóa tự nhiên - Chân Ngã kỹ.
Thanh cự kiếm khủng bố đâm nhanh xuống Ngọc Văn, khí thế kinh thiên động địa như thiên thần viễn cổ hàng lâm làm mặt biển sóng nổi ngập trời, không khí bị áp súc, đè nén đến cực điểm. Lần này Ngọc Văn xuất kiếm.
Không có bất kì âm thanh gì vang lên.
Tất cả chỉ còn một màu trắng mênh mông, biển cả biến mất, bầu trời biến mất, thanh cự kiếm biến mất, tất cả đều hoàn toàn hóa thành một màu trắng vô tận,…
Ngọc Văn ngơ ngẩn, xuất thần nhìn quanh cảnh sau khi thi triển Chân Ngã kỹ, cậu lên tiếng than thở nói:

-Trạng thái vừa rồi thật tuyệt diệu, nếu có thể vĩnh viễn ở trong trạng thái đó chiến đấu thì có thể xem như vô địch. Làm sao để đạt được cảnh giới đó vĩnh viễn vậy thầy?.
Agus và Angler không biết đã xuất hiện bên cạch Ngọc Văn từ lúc nào không hay. Agus quan sát thật kĩ Ngọc Văn, được một lúc thì ông trả lời:
-Đấy là khi con đến trạng thái của cảnh giới Minh Ngộ. Minh Ngộ giả là một cảnh giới tâm tính mà con người luôn sống trong trạng thái thanh minh, tinh thần của những người này trong suốt không có một tia tạp niệm. Nếu theo quá trình rèn luyện tâm tính thì hiện tại con đang trong cảnh giới Chấp Niệm. Còn rất xa để đạt đến Minh Ngộ cảnh giới.
Ngọc Văn kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cậu nghe về các cảnh giới của tâm trí, Ngọc Văn tò mò hỏi:
-Nếu tâm trí cũng có cảnh giới thì mong thầy cho con biết sự phân chia của chúng ra sao?.
Angler mỉm cười trả lời thay Agus:
-Đầu tiên là cảnh giới Đa Vấn, con người sống sẽ có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong cuộc sống, những điều này giày vò tâm trí của họ, đây là cảnh giới chung của người bình thường. Tiếp theo là Duy Vấn, đến đây thì họ đã tìm được câu hỏi cho cuộc đời của mình và sẽ đi tìm đáp án để thõa mãn vấn đề này, đa số mọi người đến lúc tìm được câu hỏi cho cuộc đời thì họ cũng đã ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Ngọc Văn suy ngẫm về những cảnh giới một lúc, thấy thế thì Angler cũng không lên tiếng mà để cậu trầm tư. Ngẩng đầu lên Ngọc Văn hỏi tiếp:
-Con hiểu rồi, thầy nói về cảnh giới tiếp theo đi.
-Tiếp đó là cảnh giới của con – Chấp Niệm, đã nhận ra câu hỏi trong cuộc đời thì con sẽ đi tìm một đáp án, quá trình này dài dẳng khôn cùng những sự đau khổ, mệt mỏi và chán nản tất nhiên sẽ đến. Lúc đó nếu con vượt qua tất cả cảm giác trên thì sẽ đạt được chấp niệm mạnh mẽ đến cực đoan, nó khiến con không bao giờ gục ngã và vĩnh viễn tiến tới trước trong con đường đi tìm chân lý của cuộc đời.

Nói đến đây thì Angler ngừng lại một chút và phân vân có nên nói cho Ngọc văn nghe tiếp không. Đúng lúc này, Agus thở dài nói:
-Minh Ngộ chính là cảnh giới tiếp theo, khi con mang theo chấp niệm vượt muôn vàn đau đớn, tang thương bỗng nhiên một lúc nào đó có thể là chính ngay hiện tại cũng có thể là không biết bao giờ con chợt hiểu ra những gì mình muốn tìm kiếm vốn là hư vô, tất cả đều không tồn tại. Lý do vì sao lại như vậy ta sẽ không giải thích mà tự bản thân con kiểm chứng. Trên cảnh giới Minh Ngộ còn rất nhiều những cảnh giới tâm lý, trạng thái khác, mỗi khi con đạt được chúng thì có những được bước nhảy vọt về linh hồn, nhận thức, tâm lý,… Chờ đến khi con có được quyền năng tương ứng chúng ta sẽ chỉ cho con, bây giờ còn quá sớm.
Ngọc Văn nhíu mày một cách đau khổ, cậu không thể nào hiểu được cảnh giới Minh Ngộ vì sao lại xuất hiện vô lý như thế, vì lý do gì mà tất cả những gì mình theo đuổi bấy lâu lại trở thành vô nghĩa. Angler thở dài, quả nhiên là Ngọc Văn sẽ lâm vào tình trạng này. Ông đổi chủ đề nói:
-Chân Ngã kỹ của con chính là dựa vào một trạng thái khó có được, đó là khi con chập chờn ở vào biên giới của cảnh giới Chấp Niệm và Minh Ngộ. Ta đoán rằng xác xuất để con thi triển được chiêu thức này không cao lắm.
Ngọc Văn hồi lại tinh thần khi nghe Angler hỏi, cậu hơi hưng phấn nói:
-Lần này con tạo ra được hai chiêu thức là Chân Ngã kỹ nếu con đạt đến trạng thái vừa rồi, một thức khác con đặt tên và Hư Không kỹ, chiêu này con cũng không xác định có thể thi triển nó được hay không, nếu lấy 100% làm chuẩn thì khi thi triển ra sẽ có 30% là Chân Ngã kỹ và 70% còn lại là Hư Không kỹ.
Agus vỗ nhẹ đầu Ngọc Văn nói:
-Con làm tốt lắm, được rồi bây giờ con hãy phát động chiêu thức này ra, để xem thử Chân Ngã kỹ và Hư Không kỹ con sáng tạo mạnh đến đâu.
Hơi hưởng thụ sự ấm áp từ bàn tay Agus truyền đến, Ngọc Văn hơi khom lưng nói:
-Vâng, vậy con xin phép.