Chinh Phạt

Chương 49: Chương 50




Qua hai ngày, Mikari và Gikuya đã thám hiểm được 60km bên trong hành lang, hoàn toàn không hề có bất kì bẫy rập gì ngoại trừ một tấm bia đá được phát hiện cách cánh cổng 49km.
Trong hành lang sâu thẳm, Mikari đang quan sát tấm bia đá cao lớn cổ xưa, trên tấm bia khắc thứ ngôn ngữ mới lạ nhưng Mikari vó cảm giác mình có thể hiểu được những dòng chữ được khắc trên này. Cô cẩn thận thăm dò từng chút một để xem chung quanh tấm bia đá, sau khi xác định không hề có bất kì bẫy rập, chất độc nào Mikari đưa tay lên chạm vào các dòng văn tự.
Những âm thanh, tiếng la hét, tiếng nổ tung,….
Những cảm xúc uất hận cực điểm, sự đau đớn,…
Tất cả truyền vào đầu Mikari khiến cô đứng sững bất động. Gikuya đang thăm dò trong hành lang thênh thang phát hiện được tình trạng kì quái của Mikari, cô đến bên cạnh để lay gọi Mikari nhưng một bức màn nước phát ra từ bia đá đánh văng bàn tay của Gikuya. Không có cách nào khác, cô đành xoay người và bắt đầu quan khán tấm bia đá nhưng Gikuya hoàn toàn không có được những cảm giác như Mikari.
-Đây là huyết thống Tâm tự - những ký tự mà chỉ có người mang trong mình dòng máu của người viết mới cảm nhận được.
Gikuya xoay người và trông thấy Ngọc Văn đang đứng cạnh bên chăm chú xem tấm bia đá cổ lão, cô cất giọng hỏi:
-Em có tìm được loại năng lượng của nơi này không?.

Ngọc Văn lắc đầu.
-Có thể là tại địa địa điểm này kết hợp không gian của quê hương em – Nguyên Vũ trụ và năng lượng của Ngoại Từ Vũ trụ tạo thành một vùng không gian không cho phép sử dụng bất kì sự hỗ trợ nào từ các yếu tố khác. Nơi đây hình như là một sự thử thách tính kiên trì, chúng ta sẽ đi dọc hành lang này cho đến khi nào thấy được cửa ra thì thôi.
Gikuya hơi nhíu mày, nếu không bao giờ thấy được cửa ra thì phải làm như thế nào, hoặc giả sử như đây chỉ là vô tận ảo cảnh do chủ nhân nơi này tạo ra thì làm sao học thoát được. Như đoán được suy nghĩ của Gikuya, Ngọc Văn cười nói:
-Chị yên tâm, tất nhiên sẽ có đường ra thôi. Em đoán là chủ nhân nơi đây đang tìm kiếm truyền thừa, đây chỉ là một trong các cửa ải của ông ta đề ra.
-Từ đâu làm em đoán thế?.
Ngọc Văn trầm ngâm rồi nói:
-Thứ nhất là chủ nhân nơi này không hề cho chúng ta ăn bất kỳ đau khổ nào khi qua cánh cổng ánh sáng, chị nghĩ nếu mình là chủ nhân kho tàng thì liệu có để cho kẻ đến tầm bảo dễ chịu khi đi qua cánh cổng đó không?. Đó là cửa ải thử thách sự dũng cảm.
Chỉ vào con đường sâu thẳm phía trước cậu tiếp tục nói:

-Hành lang này không hề có bẫy rập nào nên em nghĩ nó là thử thách thứ hai - tâm tính kiên trì. Chỉ cần chúng ta cứ đi mãi thì chắc chắn sẽ thấy được lối ra. Bây giờ chúng ta sẽ chờ đợi Mikari tỉnh lại và tiếp tục tiến lên, biết đâu chị ấy sẽ cho chúng ta một số bất ngờ từ tấm bia đá.
Ngọc Văn nói xong thì hứng thú nghiên cứu tấm bia đá cổ lão, Gikuya nhìn sự bình tĩnh của cậu thì bất đắc dĩ nhún vai sau đó ngồi xuống nhắm mắt lại.

Mikari hiện đang đứng trong tinh không vô tận, dưới chân cô là một đại lục nổi có màu xanh của biển và màu tím của thảm thực vật, chính giữa của đại lục nổi là một cây đại thụ cao hàng tỷ km chung quanh nó là hàng trăm tầng mây bay lượn, tán của của cây đại thụ phủ kín cả đại lục nổi.
Mikari hơi sững sốt, chuyện gì xảy ra khiến cô đến nơi này, mà thân thể cô vì sao lại trở nên trong suốt,… Đang lúc Mikari nghi hoặc thì không gian quanh cô xoáy mạnh rồi biến đổi.
Trước mắt Mikari là những người đang đi lại, sinh hoạt tại các thành phố lẩn trong các tầng mây quấn quanh thân cây đại thụ hùng vĩ. Cô trông thấy một đoàn xe lộng lẫy đang diễu hành vào trong một thành phố. Mỗi chiếc xe trong đoàn được kéo bởi bốn con voi xanh có sáu chân với chiều cao gần nghìn mét, trên xe dát vàng, nạm ngọc xa hoa không tả xiết. Hình ảnh lại thay đổi…
Một cậu bé khoảng 7 tuổi có ánh mắt lấp lánh, cơ trí nhưng quần áo rách nát thế thảm, ánh mắt khuất sau đầu tóc rối tung nhìn chằm chằm vào đoàn xe xa hoa lộng lẫy đang tiến vào thành phố. Nói đúng hơn là cậu đang nhìn cô bé đang tò mò quan sát, đánh giá quang cảnh trong tòa thành ở chiếc xe gần cuối. Cậu bé với ánh mắt mê say nắm lại nắm đấm thật chặt. Hình ảnh lại thay đổi…

Mikari đang trông thấy hình ảnh một cậu bé chịu trăm đắng nghìn cay, những sỉ nhục của cuộc đời, sự dối trá của con người, góc tối và mặt trái của xã hội đã tôi luyện cậu trưởng thành,… Suốt những năm tháng cậu bé cố gắng vượt ra khỏi tầng lớp thấp hèn, cậu không hề quên cô bé trong đoàn xe xa hoa lộng lẫy khi xưa. Hình ảnh lại thay đổi…
Cậu đã đưa cả gia đình mình thoát khỏi cảnh bần hàn, ước mơ trong việc kéo gần khoảng cách với cô bé khi xưa đang nằm trong tầm với của cậu…. Nhưng đến một ngày, tất cả xụp đổ, có người gán tội phản quốc cho cậu khi thành phố bị tấn công bởi kẻ thù và có người phát hiện việc này xảy ra là do có người phản bội trong thành. Chạy thoát khỏi vụ lung bắt nhưng cậu thiếu niên phải chứng kiến cảnh ông bà, cha mẹ và hai đứa em trai đáng yêu bị phân thây trăm mảnh trên pháp trường… Mắt người thiếu niên chảy ra huyết lệ… Hình ảnh lại lần nữa thay đổi.
Người thiếu niên rời khỏi đại lục nổi qua việc trốn trong một thương đội lãng du trong Vũ trụ. Trên đoàn xe này, cậu gặp một người thanh niên mà sau này cậu mới biết được rằng đây chính là Thái tử đời thứ 89 của Hoàng tộc Janvina – Ginvi S. Janvina. Cậu đã tuyên thệ trung thành và theo bước người thanh niên trước mắt đánh đông đẹp bắc cuối cùng cậu trở thành vị tướng hùng mạnh bậc nhất của dân tộc của đất nước mà Ginvi trị vì. Hơn hai triệu năm khiến tình cảm giữa Ginvi và cậu thiếu niên khi xưa đã trở nên thắm thiết hơn cả anh em máu mủ, nỗi đau trong tim người thiếu niên dần nhạt nhòa… Hình ảnh lại thay đổi.
Hôm nay là ngày công chúa nước láng giềng có cuộc viếng thăm Ginvi, cậu thiếu niên khi xưa nay đã trưởng thành lão luyện, hắn trở thành một thanh niên nắm giữ binh lực hơn 100 triệu của dân tộc Mirot. Hôm nay hắn được Ginvi giao cho nhiệm vụ đón tiếp công chúa nước làng giềng vì tính bảo mật của việc gặp mặt giữa hai người. Thân phận người đến khiến người thanh niên kinh ngạc vô cùng, là cô bé trong đoàn xe khi xưa, trong tim hắn vẫn chưa bao giờ mất đi hình ảnh người con gái này. Đến giờ hắn mới biết cô gái là công chúa của đất nước hắn. Cô công chúa đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi sự oai hùng và các chiến tích vĩ đại của hắn tại Mirot... Cô đến thăm Ginvi nhiều hơn chỉ để gặp mặt và trò chuyện với hắn. Ginvi cũng không hề ngăn cản việc này mà rất tán thành tình yêu giữa hai người… Hình ảnh làn nữa thay đổi.
Mọi việc tưởng chừng tốt đẹp đến khi hắn biết được kẻ đã đổ tội lên gia đình hắn hơn hai triệu năm trước chính là cô công chúa này. Những đau khổ dằn vặt, cào xé trái tim hắn nhưng hắn không hề nói điều này với Ginvi, hắn không muốn làm người anh em mình khó xử. Cắt đứt quan hệ với người con gái mình yêu, hắn trở về với cuộc sống chinh chiến liên miên bất tuyệt của mình vì Ginvi, sinh mạng hắn ở vào điểm cuối khi hắn một mình cản lại hơn 70 triệu quân đội của cuộc cách mạng để Ginvi có cơ hội chạy thoát… Không gian trở nên đen tối lại.
...
Mikari lúc này mới phát hiện bản thân đang đứng trên một mặt nước tĩnh lặng, trong không gian là vô số khối lập thể khổng lồ đang trôi nổi. Một người thanh niên áo trắng đang đứng lặng nhìn vào chiếc gương đang hiện lên những hình ảnh trồi lên khỏi khối lập thể to nhất nằm ở trung tâm, cô phát hiện tất cả chúng đều là hình ảnh mà mình vừa được chứng kiến khi nãy. Người thanh niên mỉm cười hiền hòa nói với Gikuya:
-Đến đây đi cô bé,…
Giọng nói mang theo sự uy nghiêm và ma lực kì lạ khiến cô không tự chủ nhấc bước tiến đến. Cô lại gần người thanh niên và mở to đôi mắt linh động qua sát người thanh niên cùng tấm gương rồi sau đó đánh giá tất cả không gian chung quanh, được một lúc thì Mikari cất tiếng:

-Người là ai?. Nơi đây là nơi nào?. Tại sao ta lại có mặt nơi đây?.
Hơi hồi ức sau đó người thanh niên lắc đầu rồi hắn đáp lời:
-Ta là Ginvi S. Janvina, nơi này là Không gian ký ức Miley Cronshus, nơi đây do chính bản thân ta và tổng thống lĩnh quân đội Mirot – Susano Silli hợp sức tạo ra. Con tên là Susako Mikari đúng không?. Con tới được nơi này vì con mang theo huyết thống của Susano Silli, nói đúng hơn thì con chính là con gái hắn. Ha ha ha,… hắn tưởng rằng giấu đi gia đình trong một biệt thự gần thủ đô thì ta điều tra không được sao?....
Nói đến đây ánh mắt của Ginvi trở nên buồn bã và hối hận, ông tiếp lời:
-Tiếc rằng khi ta đến nơi đã không cứu được cả mẹ của con, đều do con mụ đó, tất cả đều do nó gây ra,… Không đạt được tình yêu của cha con nên nó đã phản bội lại hiệp ước giữa chúng ta và trợ giúp quân cách mạng, cũng chính nó đã giết chết cha mẹ con. Con cũng đã thấy được mụ rồi đấy, chính là công chúa nước láng giềng – Chiranna Mizumo,…
Dừng lại để ổn định những cảm xúc những cảm xúc trong người ông nói:
-Bây giờ con còn quá nhỏ yếu, bản thể của ta để ta lại nơi này được 40 triệu năm rồi đi vào Vũ trụ tìm kiếm con đường phục quốc và trả thù cho cha mẹ con và tất cả người trong hoàng tộc Janvina. Ta luôn quan sát từng bước đi của con, ta không muốn thấy ngày con đặt chân đến nơi này, bởi kể từ khi con đến đây thì cuộc sống yên bình trước kia của con sẽ phải biến mất...
Nhìn Mikari đang cố gắng tiêu hóa những gì mình nói thì Ginvi cũng không vội. Ông chắp tay sau lưng kiến nhẫn chờ đợi.