Sáng sớm, tiếng chim ngoài cửa sổ trong trẻo thánh thót.
Trong phòng, máy điều hòa không khí thổi hơi lạnh ra ngoài đều đều theo quy luật, Trần Niên tỉnh dậy từ một giấc mơ lãng mạng vô ngần, làn da còn vương chút hơi lạnh nhưng trái tim dường như lại đang dấy lên một ngọn đuốc, cô nhìn ánh mặt trời sáng ngời chiếu lên bệ cửa sổ, một vệt đỏ ửng mỏng manh lan dần từ bên tai đến cổ.
Cô bối rối vò cái gối thành một cục rồi ôm vào ngực, vừa thẹn vừa giận mà nghĩ, sao lại... mơ giấc mơ kia vậy chứ?
Haizz…
Chắc chắn không phải là ngày nghĩ đêm mơ, ban ngày, cô không nghĩ tới chuyện như vậy, cho dù lúc trước tham gia cuộc thi Sinh học ở Trung học cơ sở, tuy có hiểu biết và mổ xẻ khá sâu về bộ phận nào đó nhưng cũng là trình độ lý luận suông, ai ngờ lại thực hành trong mơ chứ.
Nhớ lại một số hình ảnh kia, Trần Niên lại mặt đỏ tai nóng, đến cả Lộ Chiêu Đệ bên cạnh tỉnh dậy cũng không phát hiện ra.
Lộ Chiêu Đệ thấy người kế bên cười khúc khích với trần nhà, một lúc sau lại cắn môi dưới, vẽ mặt ảo não nên cũng không hiểu ra sao, đụng đụng tay Trần Niên: "Niên Niên?"
"Hả!" Tâm tư Trần Niên đang bay trên trời, không ngờ bị Lộ Chiêu Đệ vừa gọi vừa đụng một cái thì sợ đến mức cả người bật thẳng lên như lò xo. Lộ Chiêu Đệ cũng bị cô dọa cho phát sợ nên vỗ ngực, mặt đầy kinh hoảng: "Em làm chị sợ muốn chết!"
"Ôi..." Trần Niên thở một hơi vừa dài vừa ngọt ngào: "Em cũng sợ."
Lộ Chiêu Đệ: "..."
Thật muốn bảo Trần Niên đi soi gương, để cho cô nhìn dáng vẻ hài lòng cười đến lộ cả răng khểnh ra ngoài này, đây mà là phản ứng bị dọa sợ sao?
Lộ Chiêu Đệ đến một dấu chấm câu cũng không tin, có điều trải qua lần hoảng sợ này, đúng là cô quên hỏi Trần Niên rằng tiếng "Cơ trưởng" nói mớ lúc tối hôm qua là như thế nào.
Trần Niên nhảy xuống giường tiến vào phòng tắm rửa mặt, Lộ Chiêu Đệ thu dọn giường xong cũng đi vào theo, hai người đứng song song đánh răng trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu hai khuôn mặt với nụ cười long lanh.
Rửa mặt xong, hai người thay đồ chị em, sau đó cùng nhau xuống lầu ăn sáng.
Sau khi ăn sáng, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu dẫn các cô đến rất nhiều khu phong cảnh nổi tiếng ở thành phố A: viện bảo tàng, hồ Lãm Nguyệt, miếu Tiên Nữ, cuối cùng còn tới công viên trò chơi.
Trước đây, Tiểu Diệp bị bắt cóc ở chính công viên này nên Dung Chiêu có ám ảnh tâm lý với nơi đây nhưng bà không muốn phá hủy niềm vui của bọn nhỏ, lông mày nhẹ nhăn lại. Diệp Minh Viễn nhận ra sự lo lắng của bà, an ủi: "Không sao đâu."
Không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chứ?
Đây là lần đầu tiên Trần Niên và Lộ Chiêu Đệ đến công viên trò chơi nên cả hai đều hưng phấn đến choáng váng đầu óc, nhất thời không nhớ đến chuyện này, chờ các cô từ tàu lượn siêu tốc bước xuống, hai chân Lộ Chiêu Đệ như nhũn ra, mắt nổ đom đóm, trong lòng thầm thề sẽ không bao giờ ngồi thêm lần nữa, Trần Niên từng có kinh nghiệm gặp mạo hiểm trên máy bay nên bình tĩnh hơn nhiều, cô còn định tương lai có cơ hội thì nhất định phải chơi lại với Trình Ngộ Phong một lần.
Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ là cảnh vật đặc biệt nhất giữa không trung.
Dung Chiêu thấy bóng dáng con gái xuất hiện bèn vội vã tiến lên đón, Trần Niên phát hiện ra sắc mặt mẹ mình hơi tái, đột nhiên nhận ra gì đó, miệng cô cười toe toét, đưa tay ôm lấy mẹ, ra dấu thắng lợi với bố đang dùng camera chụp ảnh ở phía sau.
"Không sao đâu, mẹ, không phải con vẫn khỏe mạnh sao?"
Dung Chiêu cũng cảm thấy mình đã quá lo lắng, cảm nhận được nhiệt độ chân thật trong ngực, bà chậm rãi thả lỏng cả cơ thể.
Trần Niên ôm bà làm nũng: "Sau này con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ."
Lời ngon tiếng ngọt này làm cho lòng Dung Chiêu mềm mại đến rối tinh rối mù, ánh mặt trời sáng chói hòa tan trong mắt hóa thành những nét cười lan tỏa ra ngoài, nhưng bà lại nghĩ đến chuyện gì đó, thở dài thường thượt một tiếng: "Sau này, con phải lập gia đình."
Dù chỉ là suy nghĩ nhưng Dung Chiêu cũng không muốn tách khỏi con gái một chút nào, bà bắt đầu cân nhắc xem có cần tuyển con rể hay không.
"À." Gò má Trần Niên bị mặt trời chiếu rọi ửng hồng, hàng mi dài của cô hơi rũ xuống: "Cho dù... phải lập gia đình, cũng sẽ không gả quá xa."
"Chuyện duyên phận này rất khó nói." Dung Chiêu rầu rĩ, "Lỡ như nhà trai ở nơi khác, thậm chí là nước ngoài thì sao?"
Nghe lời đối thoại của hai mẹ con, Diệp Minh Viễn không khỏi buồn cười: "Dung Dung, em nghĩ quá xa rồi, Niên Niên mới 19 tuổi, làm gì lấy chồng nhanh như vậy? Có điều..." Ông nhìn về phía Trần Niên, chuyển đề tài: "Niên Niên, nếu gặp nam sinh mình thích ở trường thì con cũng có thể tính toán tới chuyện yêu đương đi nhé.”
Không giống với những ông bố bà mẹ ngày đêm lo lắng con mình yêu sớm, dù cho con cái đã trưởng thành nhưng vẫn siết chặt chuyện tình cảm, chờ bọn họ tốt nghiệp đại học không bao lâu lại buộc bọn nhỏ phải kết hôn lập gia đình thì Diệp Minh Viễn văn minh hơn rất nhiều. Ông cảm thấy con gái mà yêu đương ở tuổi này mới là điều quý giá thuần túy nhất, có thể gặp không thể cầu, nếu duyên phận đến, vậy thì vui vẻ tiếp nhận nó đi.
Hai mắt Trần Niên gần như sáng lên lập tức: "Có thật không hả bố?"
Diệp Minh Viễn nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu đầy trêu ghẹo: "Chỉ cần con đừng chỉ lo yêu đương, bỏ quên bố mẹ."
Trần Niên quả thực muốn giơ hai tay hai chân lên thề: "Tuyệt đối không ạ!"
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều có một loại cảm giác con gái lớn không giữ được.
Một lúc sau, Lộ Chiêu Đệ ngồi trên ghế gỗ cách đó không xa cuối cùng đã nghỉ ngơi xong, đến tìm Trần Niên chơi đu ngựa, hai người cùng nhau xếp hàng, Dung Chiêu và Diệp Minh Viễn cũng đi theo, ánh mắt vẫn luôn theo dõi bóng dáng các cô.
Bốn người chơi ở công viên trò chơi đến chạng vạng mới trở về, ngồi trong xe, Trần Niên mệt đến mức không muốn động một ngón tay, Lộ Chiêu Đệ cũng không khá hơn chút nào, đầu lắc tới lắc lui như cần câu cá, cuối cùng lệch đi, ngã lên vai Dung Chiêu.
Dung Chiêu mềm mại ôm lấy cô.
Thật ra khi vừa mới ngã xuống, Lộ Chiêu Đệ đã tỉnh táo nhưng cô không muốn mở mắt ra, cứ tiếp tục dựa vào như vậy, níu kéo sự ấm áp mà mình khát vọng đã lâu.
Ngày hôm sau, Diệp Minh Viễn đưa ba mẹ con đến biệt thự vùng ngoại ô nghỉ dưỡng, ở đây không có bất cứ trói buộc nào, thời gian trôi qua cực kỳ chậm tại nơi thế ngoại đào nguyên này, Trần Niên và Lộ Chiêu Đệ học cưỡi ngựa, bơi lội và đánh golf.
Vì đầu tháng 8 nhà trường bắt học bù, sau khi Lộ Chiêu Đệ trải qua một tuần lễ vui vẻ nhất từ khi sinh ra đến nay ở thành phố A thì mang theo một vali đầy quà trở về thành phố S.
Trong nháy mắt, tháng 9 đã đến.
Mùng 7 tháng 9, khí trời sáng sủa, nắng gắt như lửa. Trần Niên chính thức đến báo danh ở đại học A, vợ chồng Diệp Minh Viễn cũng đi cùng.
Mỗi một góc trong trường học đều rất đông đúc, khắp nơi đều có thể thấy được các gương mặt trẻ tuổi tò mò nhìn xung quanh, không ít phụ huynh một tay xách hành lý, một tay cầm tài liệu.
Bóng dáng một nhà ba người lặng lẽ xuất hiện tại sân tiếp đãi của Học viện Vật lý ở cửa Nam đại học A.
Trùng hợp là Học viện Điện ảnh kế bên cũng có học sinh mới đến báo danh ngày hôm nay, đây là nơi tập hợp của những ngôi sao trong tương lai nên tất nhiên lại càng có tin tức giá trị để đưa lên báo, nghe nói con trai của Thiên vương nào đó và con gái của Ảnh gậu nào đó cùng xuất hiện, mấy tay phóng viên vốn đang ngồi chồm hổm ở chỗ tiếp đón Trần Niên lập tức chen chúc qua đó...
Mấy phút sau, Trần Niên hoàn thành thủ tục báo danh, nhận thẻ sinh viên và chìa khóa ký túc xá, ngoại trừ một người đàn anh nào đó phụ trách đón sinh viên mới kích động muốn nắm tay cô và xin ký tên ra thì những người khác đều rất bình thường. Trần Niên thích cảm giác này, thời khắc bước vào cổng trường đại học A, cô đã bỏ tất cả vinh dự và vầng sáng trên người mình xuống.
Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đưa con gái đến ký túc xá, sau khi thu dọn chăn đệm xong, Trần Niên đi ra ngoài ăn cơm cùng bọn họ.
Dung Chiêu mệt mỏi hơn nửa ngày nên sắc mặt không tốt lắm, Diệp Minh Viễn muốn đưa bà về nhà trước nhưng bà không chịu, ông không thể làm gì khác hơn là đặt một phòng ở khách sạn gần trường đại học cho bà nghỉ ngơi trước một lát.
Trần Niên cũng ngủ trưa cùng với mẹ, khi tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều, bảy giờ tối có một buổi họp lớp, thời gian còn rất nhiều nên cô đợi đến sáu giờ mới rời đi.
Khi Trần Niên đến phòng học thì bên trong đã có không ít người, nhìn đi nhìn lại đều là nam sinh, phần lớn đều quen biết lúc cô tập huấn.
Đầu tiên là một nam sinh ngồi ở hàng ghế gần cửa phát hiện Trần Niên đang đứng, cậu ấy huýt sáo một tiếng vang dội, tầm mắt của mọi người không hẹn mà đều nhìn qua cô.
Lại có một nam sinh đứng lên: "Một, hai, ba, vỗ tay hoan nghênh!"
Thế trận hoan nghênh lớn như vậy khiến Trần Niên thực sự được quan tâm mà lo sợ, cô cũng vỗ tay theo, vỗ tay vì lần hội ngộ hôm nay, vì cuộc hành trình mới mẻ mà bọn họ sắp cùng nhau tiếp tục kề vai chiến đấu.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lại có một người đàn ông trung niên đầu trọc bước vào, mặt ông không thay đổi mà đi tới bục giảng, ném tài liệu trong tay lên bàn: "Trong tất cả các lớp, chỉ có lớp các em là ồn nhất!"
Câu nói quen thuộc này mang theo cảm giác y như giọng nói của giáo viên chủ nhiệm lớp 12, tựa như ống giảm thanh, khiến phòng học yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Bầu không khí bị ngưng đọng.
Người đàn ông trung niên đánh giá ba mươi vẻ mặt đặc sắc khác nhau dưới bục giảng, khuôn mặt nghiêm túc lập tức nở nụ cười: "Chào các em, tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là chủ nhiệm của các em..."
Vì để tránh cho mọi người hiểu lầm, thầy viết tên mình trên bảng đen: "Phong Phong."
Nghe đến đây, có một nam sinh bên dưới không nhịn được, cười trộm ra tiếng.
Thật là người cũng như tên, đều thông minh tuyệt đỉnh, không trách gọi là Phong Phong.
Thầy Phong thấy mọi người đều đang nhịn cười bèn hỏi: "Mọi người có thắc mắc gì với tên của tôi sao?"
"Không có, không có ạ!"
Thầy Phong tựa trên bục giảng, đưa tay sờ đầu, lập tức kinh hãi đến biến sắc: "Ôi, tóc giả của tôi đâu!?"
"Ha ha ha ha ha ha ha......" Mọi người bên dưới bùng nổ một tràng cười ngặt nghẽo.
Thật sự xin lỗi thầy, em đang cười kính trọng đấy ạ.
Trần Niên cũng cười đến run cả bàn, rất nhiều năm sau, cô vẫn luôn nhớ rõ buổi tối hôm nay với ánh trăng đẹp như vậy, bầu không khí vui vẻ hài hòa như vậy, thầy giáo Phong Phong đức cao vọng trọng, mặt mũi trang phục vô cùng uy nghiêm mà lại đáng yêu như vậy…
*****
Cuối tháng Bảy, Trình Ngộ Phong dẫn một nhóm phi công mới của công ty Chiêu Viễn đến Mỹ huấn luyện, mãi đến giữa tháng Chín mới trở lại thành phố A, trong khoảng thời gian này, Trần Niên đều liên hệ với anh thông qua di động, phần lớn là gửi tin nhắn, nếu anh có rảnh thì hai người FaceTime.
Trình Ngộ Phong cũng không bỏ qua những chuyện lý thú trong trường học của cô người yêu bé bỏng. Vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cô, anh không tiết lộ thời gian về nước cụ thể, vì thế nên khi anh bước đến dưới ánh hoàng hôn nhè nhẹ ngày mùa hè, dùng phong thái điềm tĩnh xuất hiện trước mặt Trần Niên khiến cô kích động chạy tới, suýt chút nữa đã làm anh ngã nhào.
"Cơ trưởng!"
Trình Ngộ Phong giữ vững cơ thể cô, dịu dàng cười nói: "Lên xe trước nào."
Trần Niên ngoan ngoãn mở cửa xe trèo lên ghế phụ. Nếu biết hôm nay Trình Ngộ Phong trở về thì cô nhất định sẽ chuẩn bị trước một chút, ví dụ như đổi một cái váy mới gì đó…
Mà không phải như bây giờ, áo thun trắng cộng thêm quần short jean, đơn giản tùy tiện, xấu muốn chết.
Ánh mắt Trình Ngộ Phong lướt qua trên cặp chân trắng nõn thẳng tắp của cô bé, đồng tử không không chế được mà sâu hơn mấy phần, anh hắng giọng: "Thắt dây an toàn vào."
Trần Niên nhớ trước đây anh cũng từng nói với mình những lời này nhưng bây giờ tình huống không giống lúc trước, cô vểnh môi vòi vĩnh: "Anh thắt giúp em đi."
Trình Ngộ Phong bất giác bật cười, anh đưa tay ra, trước tiên xoa đầu cô, sau đó mới thắt dây an toàn "cạch" một tiếng, khởi động xe, vòng qua bên phải, hoà vào dòng xe cộ trên đường.
"Cơ trưởng, mình đi đâu thế?”
"Đi ăn cơm trước."
Trần Niên nói thầm: Tin tức đã nói, ăn cơm bên ngoài không vệ sinh, dầu bẩn rất nhiều."
Trình Ngộ Phong cũng hạ thấp giọng: "Thế nên?"
"Hay là... đến nhà anh ăn đi?"
Khi còn ở thị trấn Đào Nguyên, cô đã được ăn cơm Trình Ngộ Phong làm mấy lần, sắc hương vị đều đầy đủ, có điều tâm tình cô lúc đó đang rơi xuống đáy hố nên đương nhiên cũng ăn không có mùi vị gì, bây giờ có cơ hội nếm thử một lần, tất nhiên sẽ không bỏ qua. Hơn nữa buổi tối cô không có tiết, còn nhiều thời gian.
Trình Ngộ Phong cảm thấy đề nghị này cũng được, anh và Trần Niên đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn, kế tiếp là dẫn cô về nhà riêng của mình.
Nhà cách sân bay tương đối gần, nhiều khi tan tầm quá muộn thì Trình Ngộ Phong sẽ ở nơi này, một tháng đại khái ở 2 - 3 ngày, đúng giờ sẽ có dì dọn vệ sinh lại đây quét tước, vì vậy trông vẫn rất sạch sẽ.
Cánh cửa đóng lại.
Đèn cửa trước còn chưa sáng lên, trong khoảng không gian tăm tối, Trần Niên nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình, bịch, bịch bịch, bịch bịch bịch…
Cô dang tay ôm lấy Trình Ngộ Phong đang đứng trước mặt mình.
Nguyên liệu nấu ăn rơi tán loạn trên mặt đất.
Trần Niên nhón chân lên và nhắm mắt lại, dùng hô hấp đi tìm bờ môi anh, tìm được rồi nhẹ nhàng in vào.
Khi nhìn thấy Trình Ngộ Phong ở trước cổng trường, cô đã muốn làm như vậy rồi.
Thị giác bị bóng tối bao vây khiến thính giác được phóng đại vô hạn.
"Cô bé ngốc, hôn không phải như vậy." Trần Niên nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp, tiếp theo, cô cảm nhận được lưng mình chậm rãi tựa lên cửa, trước người cũng có một cơ thể ấm áp tới gần, cô nhanh chóng ngước mắt, chạm vào một đôi mắt sâu xa mang đầy ý cười.
Đó là nguồn sáng duy nhất vào lúc này.
"Vậy... vậy phải... phải hôn thế nào..." Cô nói ngập ngừng, thực ra đã quên rốt cuộc mình muốn hỏi gì, mặt đỏ như trái cà chua.