Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 57: Làm lành



Từ khi nào mà hai người bọn họ lại lạnh nhạt với nhau đến thế, rõ ràng trước kia hai người vô cùng thân mật với nhau, kết quả bây giờ gặp lại, lại nói một câu đã lâu không gặp

Câu này không hề thích hợp với hai người bọn họ, theo góc nhìn của Lục Lâm Vãn, hai người tựa như đã chia tay nhau lâu lắm rồi vậy, cô không thích loại cảm giác này.

Lục Lâm Vãn cảm thấy ngay cả cục nước miếng cũng nuốt không trôi, cũng không có cách nào, cục diện bây giờ cũng chỉ có thể đáp lại một câu đã lâu không gặp.

Trước kia hai người vô cùng thân mật, nhưng bây giờ lại lúng túng như vậy, Lục Lâm Vãn bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, còn không bằng nằm ở nhà, ít ra sẽ không trở nên lúng túng như vậy, đột nhiên cô có cảm giác muốn khóc, thấy mình thật không có tiền đồ.

Lục Hoài Chuẩn ngồi bên cạnh cô, cô lại nghĩ đến sự dính người của anh trước kia, trước đó cô cảm thấy khá phiền, nhưng bây giờ anh không ở bên cạnh mình, cô cũng cảm thấy khó chịu.

Cũng không biết bây giờ Lục Hoài Chuẩn đã có bạn gái hay chưa, dù sao thời gian bọn họ xa nhau cũng chừng nửa năm rồi, lần đó không phải còn nghe được anh ấy ra nước ngoài với cô gái khác hay sao?

Như vậy, anh có thể ở bên người phụ nữ đó.

Khi còn ở nước ngoài, Lục Lâm Vãn thường xuyên nghĩ, có phải Lục Hoài Chuẩn có bạn gái mới rồi hay không, nếu không sao lại không đi tìm cô, anh và bạn gái mới kia thế nào rồi, có phải làm cái chuyện giống như trước kia bọn họ đã làm, thoạt nhìn ham muốn tình dục của anh lúc nào cũng tràn đầy, có phải anh cùng người phụ nữ khác cũng như vậy hay không?

Có phải đang vận động trên người người phụ nữ khác hay không, những người phụ nữ khác hầu hạ anh vô cùng thoải mái, lúc cô ở nước ngoài, luôn không nhịn được mà nghĩ như vậy, cho nên buổi tối cô không thể nào ngủ được, vừa nhắm mắt là sẽ nghĩ đến những chuyện này.

Cô cảm thấy rất khó chịu, nên đi uống rượu, dựa vào uống rượu để làm tê liệt chính mình.

Hiện tại nghĩ đến hình ảnh này cô lại không nhịn được muốn uống rượu, trên mặt bàn có rượu đỏ, cô không kìm được mà cầm lên uống.

Họ đều là người trưởng thành cả, cho nên khi họp lớp có thể uống rượu.

Lục Lâm Vãn và Lục Hoài Chuẩn không nói chuyện, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn uống rượu để làm tê liệt chính mình, trước kia tửu lượng của cô không ổn, nhưng sau khi đi ra nước ngoài, mỗi khi trời tối lại uống không ít rượu, nên tự nhiên đã tạo thành như bây giờ.

Lục Hoài Chuẩn nhìn cô uống rượu, cũng không biết tại sao tửu lượng của cô đột nhiên lại tốt như vậy, anh cau mày nhìn cô.

Nhìn dáng vẻ cô vẫn đang tiếp tục uống, Lục Hoài Chuẩn không nhịn được tiến lên cướp mất ly rượu của cô, Lục Lâm Vãn nhìn ly rượu bị anh đoạt mất, có chút tức giận nhìn anh.

Lục Hoài Chuẩn nhỏ giọng nói với cô: "Đừng uống nữa, nếu em uống đến say khướt về nhà, bố mẹ em nhìn thấy không tốt đâu."

Lục Lâm Vãn nghe thấy như vậy cũng không biết tại sao lại nóng nẩy, đột nhiên rất tức giận nói: "Ai cần anh lo?"

Lục Hoài Chuẩn thấy cô hung dữ như vậy cũng không dám ngăn cản cô nữa, đành để cô tự mình uống cạn.

Bằng này rượu đối với cô cũng không là gì cả, chỉ là có chút rượu mà thôi, nhưng bị Lục Hoài Chuẩn nói như vậy, Lục Lâm Vãn lại cảm thấy rất phiền muộn, vì vậy cô không tiếp tục uống nữa.

Tại buổi họp lớp, các bạn học đã rất lâu không gặp mặt đều hỏi han lẫn nhau xem gần đây đang làm gì? Cũng có người hỏi hai người Lục Hoài Chuẩn và Lục Lâm Vãn như thế nào rồi, dù sao hai người cũng không học cùng một trường, nhưng giọng điệu nói chuyện của Lục Hoài Chuẩn cũng rất qua loa.

Không nói thêm gì, chỉ nói hai người họ rất tốt.

Lục Lâm Vãn thấy anh nói hai người rất tốt không biết tại sao trong lòng rất khó chịu, hai người họ tốt lúc nào chứ, không phải bây giờ đã chia tay rồi sao?



Tại sao anh không nói với các bạn học như vậy.

Lục Lâm Vãn cứ lúng túng như vậy cho tận đến lúc kết thúc đi về, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện cho tận đến khi chuẩn bị ra về.

Có người uống say, Lục Lâm Vãn vốn định bắt taxi về, nhưng không biết có phải xui xẻo hay không mà đêm nay cô lại không bắt được xe, ở trước mắt cô có hơn một trăm chiếc taxi, giống như đang nhắm vào cô vậy, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, kết quả là không có cách nào rời đi, thêm vào đó buổi tối rất lạnh, gió lại còn to nữa.

Vì vậy áo khoác cô mặc bên ngoài căn bản là không chịu được, rất lạnh, lúc này cô bị lạnh đến phát run rồi.

Ở trong khách sạn, Lục Hoài Chuẩn đang tìm Lục Lâm Vãn, tìm rất lâu mới thấy cô, nhìn thấy cô đã lạnh đến mức run rẩy, bắt xe lại không bắt được.

Hơn nữa không biết thẩm mỹ kiểu gì, mùa đông Hàng Châu lạnh như vậy mà cô chỉ mặc tất chân, coi chừng đôi chân bị lạnh đến lúc về già lại thành thấp khớp.

Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng vô cùng tức giận mà đi ra ngoài, lấy áo lông choàng lên người cô.

Dọa Lục Lâm Vãn hoảng sợ, bởi vì áo lông của anh rất dài, nên khi bọc trên người cô đã chạm đến mắt cá chân rồi, áo lông rất ấm áp, cũng chắn gió tốt, sau khi Lục Lâm Vãn ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, những lời muốn nói cũng không nói ra được.

"Lạnh chết em."

Lục Hoài Chuẩn nói: "Lạnh như vậy mà chỉ mặc áo khoác với đeo tất chân vui lắm à? Hay em cho rằng mặc như vậy rất đẹp?"

Lục Lâm Vãn thấy anh hung dữ với mình, rất khó chịu muốn đẩy anh ra, không cần áo lông của anh: "Không cần anh lo, em muốn mặc như thế nào thì mặc."

Lục Lâm Vãn không muốn mặc áo của anh, kiên trì muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của Lục Hoài Chuẩn rất lớn, không cho cô đẩy ra cứ giữ chặt cô như vậy.

Lục Lâm Vãn thấy anh như vậy, có chút bất đắc dĩ, Lục Hoài Chuẩn nói với cô: "Em không thể bắt xe lúc này được đâu, em ở chỗ này chờ anh, anh đi lái xe tới đây."

Lục Lâm Vãn chưa kịp nói gì, đã thấy anh đi lấy xe mất rồi.

Anh mặc quần áo mỏng như vậy không thấy lạnh à?

Lục Lâm Vãn cảm thấy mình bị anh chọc tức rồi.

Mấy phút sau Lục Hoài Chuẩn lái xe đến cửa, Lục Lâm Vãn vốn không muốn lên xe, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hai người không rõ ràng, nên phải nói rõ ràng mới được, cái loại quan hệ không rõ ràng như vậy cô cũng không muốn, nên cô lên xe.

Nơi này cách nhà của Lục Lâm Vãn rất xa, lại thêm bên này đang tắc đường, cứ như vậy bị kẹt trên đường.

Lục Lâm Vãn vẫn mặc chiếc áo của anh, trong xe mở điều hòa nên rất ấm áp.

Cô nhìn Lục Hoài Chuẩn, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói cái gì.

Sau khi Lục Hoài Chuẩn nhận một cuộc điện thoại, đối phương nói vài câu, giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, Lục Lâm Vãn không biết làm sao, trong lòng lại thấy chua xót, cảm thụ không phải rất tốt, lại còn cố ‎ý tìm kích thích hỏi anh: "Có phải bạn gái hiện tại của anh không?"

Lục Hoài Chuẩn bị lời nói của cô chọc tức, đây là loại bạn gái gì vậy?



"Mẹ anh gọi điện cho anh, hỏi có phải chúng ta đang ở cùng nhau hay không?"

Lục Lâm Vãn: "..."

Lục Lâm Vãn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nghĩ đến việc đã bị xấu hổ như vậy rồi cũng chẳng quan tâm lại xấu hổ thêm nữa, cho nên lại tiếp tục hỏi anh: "Vậy hiện tại anh có bạn gái chưa?"

Lúc đầu Lục Hoài Chuẩn bị cô chọc cho tức giận, nhưng nghe thấy cô nói vậy xong thì cảm thấy mình bị tức quá hóa cười.

"Hiện tại em đang đem quan hệ của chúng ta phân biệt rạch ròi à, Lục Lâm Vãn, ở cùng với anh khiến em không thoải mái như vậy à, còn không muốn có quan hệ gì với anh, không muốn ở cùng với anh sao? Em không phải bạn gái của anh à? Còn ai vào đây nữa?"

Lục Lâm Vãn nghe thấy anh nói như vậy, ấm ức một lúc: "Không phải... nếu anh thực sự yêu em thì sẽ không như vậy, không phải anh muốn lạnh nhạt chia tay à?"

Ngược lại anh lại muốn biết chính mình muốn lạnh nhạt chia tay từ lúc nào vậy: "Lục Lâm Vãn, là em không quan tâm anh trước, chứ không phải anh không quan tâm em trước."

Lục Lâm Vãn nghe thấy vậy thì muốn đánh người, rõ ràng là anh đã làm sai lại còn đổ hết tội lỗi lên người cô, cô bị anh làm cho tức giận đến bật khóc: "Lục Hoài Chuẩn, là anh không quan tâm em trước đấy, anh còn cùng bạn học của anh đi Mỹ, các anh thi vào cùng một trường học, em đã đi tìm anh, thế nhưng anh lại không thèm nghe điện thoại của em, anh không thèm nhận điện thoại của em đấy."

Lục Hoài Chuẩn cũng có lý có lẽ: "Em cũng không nhận điện thoại của anh còn gì? Anh gọi cho em nhiều như vậy, mà em không nhận một cuộc nào, Lục Lâm Vãn, em đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy em ở cùng một chỗ với bạn học nam, không phải hai người cũng cùng thi đỗ vào một trường à? Anh gọi cho em nhiều như vậy mà em còn không thèm nhận, về sau gọi cho anh vài cuộc điện thoại đó có phải là em nghiêm túc không?"

Lục Lâm Vãn: "... Đó là vì điện thoại của em bị rơi hỏng rồi, lúc anh điện cho em thì điện thoại của em không thể dùng được nữa, ai ngờ anh lại không tiếp tục gọi nữa. Em gọi cho anh thì anh không nhận, em nghĩ đến anh lạnh nhạt với em nên em cũng không muốn để ý đến anh nữa."

Lục Hoài Chuẩn: "..."

Ai ngờ bọn họ cứ như vậy, đôi bên đều không quan tâm nhau trong thời gian mấy tháng liền, chính là không nói chuyện với nhau, chính là chờ đối phương tìm mình, thế nhưng mà đối phương cũng không có tìm mình.

Lục Lâm Vãn nghĩ đi nghĩ lại thấy mình ấm ức chết đi được: "Lục Hoài Chuẩn, đều là lỗi của anh, nếu anh không quan tâm em thì em cũng không như vậy."

Lục Hoài Chuẩn nghĩ nghĩ, đúng là lỗi của anh, nếu như anh không cố chấp như vậy thì đã không có chuyện gì rồi.

Lục Lâm Vãn càng nghĩ tim càng đập nhanh, không nhịn được hỏi anh: "Chuyện này... hiện tại giữa hai chúng ta là đang xảy ra chuyện gì? Chúng ta còn ở bên nhau hay là đã chia tay rồi?"

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy vậy vội vàng phủ nhận: "Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chia tay với em."

Lục Lâm Vãn nghe thấy vậy mới thấy yên tâm hơn một chút, cảm thấy anh thật đáng ghét, không nhịn được đưa tay ra đánh anh một cái: "Anh là đồ xấu xa, lạnh nhạt với em lâu như vậy."

Lục Hoài Chuẩn bắt được tay của cô, rồi hôn lên tay cô một cái, cả đêm nay bao trùm trong bầu không khí lạnh nhạt bây giờ ngược lại đã không còn nữa, anh cười cầm lấy tay cô nói: "Ừ, anh là tên xấu xa, sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng không lạnh nhạt với em nữa, cảm giác không dễ chịu tí nào."

Lục Lâm Vãn nghe thấy những lời này vẫn còn thấy ấm ức, khó chịu gật đầu nói được.

Lục Hoài Chuẩn nói muốn đưa cô lên lầu, tiện thể lên thăm bố mẹ cô, vì vậy Lục Lâm Vãn cứ như vậy đưa anh lên lầu, thế nhưng thời gian không còn sớm mà bố mẹ cô đã già thời gian nghỉ ngơi làm việc cố định nên đã đi ngủ từ sớm, sau khi Lục Lâm Vãn về định cởi áo khoác trả lại cho Lục Hoài Chuẩn.

Nhưng khi nhìn mặt Lục Hoài Chuẩn lại nghĩ đến việc lâu ngày chưa nhìn thấy anh, nên không nhịn được ôm lấy cổ anh, hôn lên miệng anh một cái.

Lục Hoài Chuẩn không kìm lòng được, nhìn thấy Lục Lâm Vãn chủ động tiến lên như vậy, anh không nhịn được đưa tay ôm lấy eo của cô, sau đó cúi thấp xuống cắn lên môi của cô, vừa gặm cắn vừa hôn nồng nhiệt, hai người hôn một đường đi vào trong.