Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 68: Lục Lâm Vãn mang thai



Lục Lâm Vãn vô cùng buồn cười khi nhớ lại ngày cô phát hiện bản thân mang thai.

Bởi vì thậm chí cô cũng không biết mình đã mang thai.

Nguyên nhân mọi chuyện là thế này, gần đây khẩu ăn vị ăn uống của Lục Lâm Vãn rất tốt.

Không cần phải nói, ngày nào cũng ăn rất nhiều, cứ duy trì như vậy trong suốt nửa tháng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cô đã béo lên rất nhiều, trước đây bụng của cô vô cùng bằng phẳng, không có chút nào nhô lên, nhưng sau khi ăn nhiều như vậy, bụng cũng đã có mỡ.

Ngay khi Lục Lâm Vãn phát hiện bản thân có mỡ bụng, cô còn tưởng rằng mình đã béo lên, không phải mọi người nói rằng hạnh phúc thì phát phì hay sao? Rất nhiều người sau khi kết hôn đều béo lên.

Bằng một cách kỳ diệu nào đó mà rất nhiều người sau khi kết hôn đều biến thành một đôi vợ chồng mập mạp.

Cô cho rằng sau khi kết hôn bản thân đã rất hạnh phúc nên mới béo lên như vậy.

Nhưng chỉ có Lục Lâm Vãn cảm thấy bản thân cô béo lên, Lục Hoài Chuẩn thì không cảm thấy như vậy.

Tối hôm nay, sau khi Lục Lâm Vãn tắm xong cô đem dâu tây đi rửa rồi nằm trên ghế sô pha xem ti vi, gần đây không có việc gì nên cô xem phim truyền hình.

Sau khi Lục Hoài Chuẩn tắm rửa xong, anh mặc một chiếc quần còn phần trên để trần.

Cô liếc mắt một cái thì thấy dáng người của anh vô cùng tốt. Sau khi kết hôn, anh vẫn luôn chú trọng bảo dưỡng, luôn đến phòng tập thể thao.

Nguyên nhân là do mỗi ngày làm việc anh đều phải nhìn chằm chằm vào máy tính, vì vậy anh dành một ít thời gian đến phòng tập thể thao để rèn luyện sức khỏe, nếu không chắc chắn cơ thể sẽ xảy ra chuyện.

Trước đây Lục Lâm Vãn sẽ cùng anh đến phòng tập thể thao, nhưng thời gian gần đây cả người cô luôn cảm thấy lười biếng, không muốn đến phòng tập thể thao, cũng không muốn đổ mồ hôi, chỉ muốn nằm trên giường xem truyền hình.

Cái gì cũng không muốn làm, đương nhiên cũng không đi với anh.

Kết quả là bây giờ dáng người của cô càng ngày càng béo, cô vốn tưởng cả hai người sẽ cùng nhau mập, vợ chồng cùng nhau béo lên, cuối cùng lại chỉ có mình cô béo.

Cô nhìn thấy eo của anh không có chút mỡ nào, lại còn có đường nét vô cùng hoàn mỹ, thân hình này của anh nếu đi ra ngoài chắc chắn ai cũng bị thu hút.

Lục Hoài Chuẩn đến ngồi bên cạnh cô, Lục Lâm Vãn quan sát anh từ trên xuống dưới, đúng là không hề béo, một chút cũng không có.

Lục Lâm Vãn tức giận, cô đá nhẹ vào hông anh rồi nói: "Lục Hoài Chuẩn, anh không đúng, tại sao anh không có béo chút nào vậy?"

Lục Hoài Chuẩn nghe vậy thì không biết giải thích sao, tại sao anh phải béo chứ?

"Tại sao anh phải béo?"

Lục Lâm Vãn cũng không thể giải thích rõ tại sao anh phải béo, nhưng nếu chỉ có mình cô béo thì không được, vì vậy cô đứng lên cho anh xem bụng của mình: "Anh không thấy gần đây em đã béo lên sao? Tại sao chỉ có em béo lên, anh lại không có, anh xem bụng của em đã to lên này."

Lục Hoài Chuẩn nghe vậy thì liếc nhìn bụng cô, quả nhiên thấy bụng cô hơi nhô lên, vì vậy thành thật gật đầu nói: "Em nói không sai, bụng của em thật sự hơi to lên, sao lại béo lên nhiều vậy? Gần đây em ăn nhiều lắm à?"

Lục Lâm Vãn nghe anh nói vậy thì vô cùng muốn đá anh một cái, cô tưởng rằng hai vợ chồng sẽ cùng nhau mập, cùng nhau béo, kết quả lại chỉ có mình cô. Hơn nữa anh còn chán ghét cô.

Cô nhịn không được nên đá anh một cái: "Lục Hoài Chuẩn, anh đây là chán ghét em sao, em ở bên anh nhiều năm như vậy, bây giờ em béo lên anh lại chán ghét em, anh không yêu em nữa sao? Anh cảm thấy dáng vẻ bây giờ của em rất xấu xí phải hay không?"



Lục Hoài Chuẩn thấy cô đầy mùi thuốc súng như vậy thì lại càng hoảng sợ, anh tranh thủ thời gian nắm lấy chân của cô nói: "Sao anh có thể chán ghét em, chẳng qua em hỏi anh nên anh trả lời thật lòng mà thôi, đúng là đã béo hơn trước đây, vừa rồi anh cũng không có nói nếu em béo lên anh sẽ không yêu em nữa, em béo hay không thì vẫn là vợ của anh, anh vẫn rất yêu em. Bụng của em to như vậy, có phải là đã mang thai không?"

Lục Lâm Vãn cảm thấy rất mất mặt, đây đúng là nhục nhã, cô béo đến mức chồng của cô nghĩ cô đang mang thai.

Một người có EQ thấp sẽ nói, sao cô lại mập như vậy, sau này chắc chắn sẽ mập hơn nữa.

Một người có EQ cao sẽ nói, cô mập như vậy chắc chắn là đang mang thai.

EQ của Lục Hoài Chuẩn rất cao, lại còn nói cô mập.

Lời của Lục Hoài Chuẩn khiến cô vô cùng tức giận, không muốn để ý đến anh nữa. Cuối cùng cô đứng dậy, bước vào phòng và đóng cửa lại, không cho anh vào, sau đó còn ném gối của anh ra ngoài, để anh ngủ ngoài phòng khách.

Lục Hoài Chuẩn không hiểu tại sao mình lại bị ngủ ngoài phòng khách, ăn ngay nói thật cũng không được.

Lục Lâm Vãn ở trong phòng nhìn mình trước gương, lúc trước không phát hiện, bây giờ phát hiện thì đã quá mập, cái bụng này thật sự... Cô nghĩ mình phải giảm cân, ngày mai sẽ đến phòng tập thể dục, trong vòng một tháng nhất định sẽ giảm mỡ bụng.

Cô nghĩ như vậy, nhưng hôm sau khi đến phòng tập, cô chỉ mới chạy hai vòng bụng đã đau dữ dội.

Đau quá, cô cảm thấy có gì đó rất lạ, vì vậy quyết định đi khám vì sợ có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghe cô chạy bộ thì bác sĩ vô cùng hoảng sợ, nói với cô: "Con thật sự không biết trân trọng bản thân, không biết thương bụng của mình, bây giờ con đang mang thai, sao lại đi chạy bộ? Con mang thai lại dám đi chạy bộ, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, chạy bộ khi mang thai rất dễ bị sẩy thai."

Lục Lâm Vãn đến bệnh viện kiểm tra bằng cửa sau, bởi vì chủ nhiệm khoa sản bệnh viện này là dì nhỏ của cô, khi nghe cô xảy ra chuyện thì lập tức cho người mở cửa sau đưa cô vào kiểm tra trước.

Do là có quen biết nên câu nào nói ra cũng đầy sự lo lắng và nóng ruột, còn đánh cô mấy cái.

Lục Lâm Vãn nghe thấy mình có thai thì vô cùng choáng váng.

Cô... Mang thai?

Vậy thời gian gần đây cô béo lên nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự do mang thai?

"Dì nhỏ, vừa rồi con có nghe lầm không, dì nói con mang thai, chẳng lẽ gần đây con béo lên là do mang thai hay sao? Con mang thai được bao lâu rồi?"

"Chỉ số thông minh trong đầu con đâu rồi, sớm muộn gì con cũng bị tính lơ mơ của con hại, con đã mang thai được hơn ba tháng rồi, con chưa có chút triệu chứng nào sao?"

Trước đây kinh nguyệt của Lục Lâm Vãn rất chính xác, nhưng sau khi ra nước ngoài kinh nguyệt luôn không đều, chắc là do không quen với khí hậu, hơn nữa cô không quen ăn thức ăn ở nước ngoài, không được ăn đồ ăn ngon trong nước, vì vậy, kinh nguyệt của cô đến không đều, trước thì một hai tháng, sau thì hai ba tháng không đến, cô cũng đã quen.

Vốn nghĩ sau khi về nước nó sẽ từ từ điều chỉnh lại, cho nên mấy tháng liên tục không có kinh nguyệt cô cũng không cảm thấy có vấn đề.

Hơn nữa cô cũng không bị ốm nghén, vì vậy đương nhiên không nhận ra bản thân đã mang thai, bây giờ nghe dì nhỏ nhìn kết quả kiểm tra nói vậy, cô mới biết đây là triệu chứng khi mang thai.

Đã mang thai hơn ba tháng, quên mất, đứa nhỏ này đến đúng là vừa khít, vào đêm tân hôn hai người không mang bao, cứ như vậy mà bắn vào.

Đúng là mang thai rồi.

Lục Lâm Vãn nói với Lục Hoài Chuẩn việc cô nhập viện, còn nói mình phải nằm viện, nhưng cụ thể thế nào thì cô không nói, bên kia một mực ép hỏi.



Nhưng cô vẫn không nói.

Lúc này Lục Hoài Chuẩn còn đang làm việc ở công ty, nghe tin cô nhập viện, anh sợ đến mức không thể yên tâm làm việc, vội vàng bỏ mọi thứ xuống chạy đến bệnh viện tìm cô.

Lục Lâm Vãn bị động thai, vì vậy phải ở lại bệnh viện để dưỡng thai, sau một tuần nếu không có việc gì thì có thể trở về.

Cô đã thay quần áo bệnh viện, bây giờ cô đang ở đây ăn táo, so với giai đoạn đầu cô không ăn được gì thì sau khi mang thai cô lại ăn rất ngon miệng.

Sau khi Lục Hoài Chuẩn đến, anh nhìn thấy cô đang ngồi trên giường ăn táo.

Lục Hoài Chuẩn nghĩ ngợi lung tung, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì, hai hốc mắt đều đỏ cả lên.

Lục Lâm Vãn ở bên anh đã lâu, biết trong đầu anh chắc là đang nghĩ cô bị bệnh nan y, hoặc xảy ra chuyện gì đó nên hai mắt đều đỏ.

"Lục Hoài Chuẩn, em muốn nói với anh một việc, chuyện này vô cùng quan trọng, anh nhất định phải bình tĩnh, nếu không em sợ anh nghe xong sẽ ngất xỉu."

Vừa rồi trên đường đến đây Lục Hoài Chuẩn đều suy nghĩ lung tung, anh tự nhủ mình không được nghĩ như vậy, sao có thể nguyền rủa cô.

Nhưng bây giờ nghe cô nói vậy, anh không ngờ tới mọi chuyện lại giống như anh nghĩ, tay anh run lên.

"Cục cưng, em nói đi, anh rất mạnh mẽ."

"Lục Hoài Chuẩn, không phải anh nói em béo sao? Bác sĩ nói em béo lên là do trong bụng em có một cái gì đó, nó làm em béo lên. Em cũng không ngờ nó lại nghiêm trọng như vậy, hôm nay đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện thì ra... Nó đã lớn như vậy."

Lục Hoài Chuẩn nghe cô nói vậy, đầu anh giống như bị sét đánh, đột nhiên nổ tung.

Không ngờ trong bụng cô lại có thứ gì đó đang phát triển, chắc là một khối u.

Anh bị dọa đến mức run rẩy nắm tay cô, anh không cách nào bình tĩnh được, đôi môi khô khốc, cố gắng trấn tĩnh lại an ủi cô: "Không sao đâu, cục cưng, không sao đâu, bây giờ y học phát triển như vậy, cho dù táng gia bại sản anh cũng sẽ chữa hết cho em, ngày mai anh sẽ đi tìm những bác sĩ chuyên nghiệp, nếu bác sĩ trong nước không chữa được, chúng ta sẽ ra nước ngoài chữa, anh chắc chắn sẽ tìm được người, em nhất định sẽ không sao, nhất định không có việc gì."

Lục Hoài Chuẩn vô cùng đau lòng, đoán chừng giây tiếp theo sẽ khóc.

Lục Lâm Vãn bị anh làm cho tức cười, lẽ ra cô định trêu anh một chút, nhưng nhìn anh hai mắt đỏ hoe, cố gắng bình tĩnh không được khóc để không dọa cô sợ.

"Cũng không phải nghiêm trọng như vậy, không cần táng gia bại sản, nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều tiền bạc. Phải chăm sóc thật tốt, đúng là cũng không khác gì tán gia bại sản."

Lục Hoài Chuẩn nghe vậy thì không có phản ứng gì, chỉ nhìn cô đầy nghi hoặc: "Như vậy là có ý gì? Có thể chữa trị hay không? Bác sĩ nói không thể chờ đến giai đoạn cuối, cái này không phải vừa mới phát hiện sao, mới phát hiện điều trị sớm chắc chắn sẽ không sao."

"Đúng là cũng khá sớm, bây giờ đã hơn ba tháng rồi, còn sáu tháng nữa, hơn sáu tháng nữa là có thể gọi bố."

"Không sợ, chúng ta..."

Lục Hoài Chuẩn theo bản năng muốn lập ra một kế hoạch, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không hợp lý, ngay cả cái đầu thiên tài của anh cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đã hơn ba tháng, sáu tháng nữa là có thể gọi bố. Chẳng lẽ...

Hai mắt anh đỏ hoe, bây giờ nghĩ đến điều này lại càng kinh ngạc.

"Em mang thai? Chúng ta có bé cưng?"