Tạ Lỗi bị người nọ đặt một chân trên vai, chiếc giường sắt chật hẹp đung đưa, hắn yếu ớt giơ tay bám vào bậu cửa sổ cuối giường, tiếp nhận từng đợt thúc đẩy mạnh bạo từ người nọ, người nọ ôm chặt hai chân hắn, không ngừng hôn môi ve vuốt. Tạ Lỗi cố nén mình kêu lên thành tiếng, người nọ nhận ra điều này thì lập tức đổi tư thế, ép hai chân hắn sát ngực, để bên dưới càng mở rộng, giúp y thúc vào càng sâu hơn.
“Học trưởng, gọi tôi đi, nhanh lên.” Y mạnh tay xoa nắn cơ ngực Tạ Lỗi, bức ép.
Tạ Lỗi ngập ngừng một thoáng mới nhỏ giọng gọi, “Học đệ… Chủ nhân…”
Nhưng người nọ tức khắc dừng lại, âm thanh vang lên ẩn chứa đe dọa, “Gì?”
Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Tạ Lỗi biết một khi đã thốt lên xưng hô kia, tức là hắn đã triệt để đầu hàng, phải nói ra những từ ngữ dâm ô do chính mình viết thì quá nhục nhã, nên hắn dứt khoát không mở miệng.
“Ha ha…” Tiếng cười quen thuộc vang lên trong bóng đêm, như lông vũ lướt qua đáy lòng Tạ Lỗi, người nọ tiếp tục, nhưng động tác cực kỳ chậm rãi, đẩy vào thật sâu rồi cố tình ngừng lại, chặt chẽ vùi trong thân thể hắn. Cả người Tạ Lỗi lập tức nhũn ra, người nọ thong thả lắc lư thân dưới, không ma sát, chỉ khe khẽ đụng chạm, Tạ Lỗi bịt miệng, cuối cùng nhịn không nổi, bắt buộc phải lên tiếng cầu xin, “Chồng yêu đừng dừng lại mà, không chịu được.”
“Thế muốn chồng yêu làm gì nào?” Tiếng cười đắc ý khiến Tạ Lỗi ngượng ngùng, nhưng hắn nén xấu hổ, đáp, “Muốn chồng yêu làm tới, muốn chồng yêu thúc vào cái lỗ dâm.”
“Muốn nhiều không?” Người nọ vẫn không chiều hắn.
“Chồng yêu, muốn nhiều lắm…” Tạ Lỗi chịu không nổi tình cảnh này, chủ động ôm lấy cổ người nọ, ý muốn cầu xin y tha cho hắn, “Bên dưới em ngứa lắm, chảy nước rồi, chồng yêu nhanh lên, muốn, muốn, hàng bự của chồng yêu…” Nói xong, cảm giác vượt quá giới hạn khiến Tạ Lỗi nhục nhã suýt khóc.
Chẳng ngờ người nọ không chỉ không đáp ứng, mà ngược lại còn rút ra, ngồi dựa vào tường, xấu xa cười, “Ngồi lên đây, tự làm đi.”
Ngẩn ra một thoáng, Tạ Lỗi khuất phục, hắn bò lên trên người nọ, đưa tay cầm lấy thứ kia, chỉ cầm trên tay mà hắn đã phát sợ, nên lại trì trệ không dám ngồi xuống.
“Thực ra học trưởng dâm đãng rất thích thế này, đúng không?” Người nọ cũng không hối thúc, chỉ bắt lấy vòng eo săn chắc của Tạ Lỗi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cơ thịt hắn, “Nhanh cho tôi nhét vào đi, tôi muốn f*ck anh mà.”
Những lời tục tĩu trắng trợn này lại chọc trúng khát khao từ sâu trong thâm tâm Tạ Lỗi, hắn liếm môi, đáp, “Vâng… thưa chồng yêu…” Nói xong thì hạ người xuống. Đỉnh tròn của thứ nọ tách mở cơ vòng, tiến vào thân thể hắn, Tạ Lỗi lắc lư thân dưới, bắt đầu nhấp lên nhấp xuống, người nọ túm lấy eo hắn, điều chỉnh góc độ. Tạ Lỗi không khỏi bật kêu lên, chỉ khẽ ngửa ra sau một chút mà đỉnh thứ kia chọc đúng cái nơi hắn muốn ngừng cũng không ngừng được, người nọ chuyển hai tay bắt lấy hai cánh mông hắn, tách sang hai bên, khiến cho thứ nọ càng tiến càng sâu. Có vẻ không hài lòng với tần suất và động tác của Tạ Lỗi, y nâng hắn lên, buộc hắn mỗi lần nhổm lên đều nhổm thật cao, rồi mạnh bạo đè hắn xuống. Giữa những tiếng vang chan chát của da thịt, Tạ Lỗi giơ hai tay bịt miệng, chỉ sợ không nhịn được sẽ hét lên thật to.
“Ngừng đi, mệt quá…” Tạ Lỗi càng làm càng dâm, hai chân nhũn ra, khoái cảm tê dại mà đau nhè nhẹ càn quét khắp thân thể hắn, hắn bất giác cầu xin.
“Thể lực của học trưởng kém thế sao, chỉ như bật cóc ba trăm cái thôi mà.” Tiếng cười nhạo của người nọ khiến Tạ Lỗi ngượng nghịu không thôi, “Cậu giỏi thì làm đi.”
“Anh lại đùa với lửa rồi…” Giọng điệu ác ý, lời thoại cố tình, Tạ Lỗi lại càng thêm xấu hổ.
Nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị người nọ kéo lấy hai chân rồi xoay một vòng!
“Mẹ nó, cậu vặn đinh ốc à?!” Bị thứ đó xoay một vòng trong thân thể, Tạ Lỗi chịu không nổi kích thích, khẽ hô lên.
Lời của hắn lại khiến người nọ bật cười, “Xem ra học trưởng đúng là muốn bị phạt rồi.”
Tạ Lỗi bị người nọ mạnh bạo kéo xuống, nằm gọn trên người y. Hắn khẽ kêu một tiếng, hắn cảm thấy người nọ vừa cắn cổ mình, thân thể được ôm trọn, bốn chân cuốn lấy nhau, hai người cuộn thành một khối, người nọ giữ vững tư thế này, bắt đầu thúc từ dưới lên trên. Tư thế này Tạ Lỗi mới chỉ thấy trên phim Âu Mĩ, không ngờ lại đâm sâu tới vậy, từng động tác nhỏ đều như chọc thủng thân thể hắn.
“Thể lực của tôi thế nào?” Người nọ vừa cắn vành tai Tạ Lỗi vừa hỏi.
Lúc này Tạ Lỗi chỉ thấy toàn thân run rẩy, khoái cảm ập tới như thủy triều, mà người nọ vẫn đang nhấm nháp vành tai hắn, áp lực trào tới, hắn bắt đầu nức nở, người nọ nắm lấy eo hắn, khóa chặt thân thể hắn, hung hăng thúc từ dưới lên. Tạ Lỗi gắt gao bắt lấy ga trải giường, lờ mờ trông thấy từng đợt chất lỏng trắng bắn lên không trung, sau đó rơi xuống thành từng đống hỗn độn.
Nhưng hắn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị lôi dậy. Hai người vừa nãy nằm trên giường, mà bên cạnh giường có một chiếc bàn, lúc này Tạ Lỗi nằm sấp trên bàn, không còn sức phản kháng, mặc cho người nọ nắm lấy eo hắn điều chỉnh tư thế, tiếp tục điên cuồng thêm một trận.
“Đừng mà, khó chịu quá, chồng ơi em sai rồi, tha cho vợ đi chồng yêu…” Tạ Lỗi van xin, hắn vừa lên đỉnh, bây giờ lại tiếp tục bị tấn công mạnh bạo, thật sự chịu không nổi, bên dưới tê dại đau đớn.
“Đừng vội…” Người nọ áp sát trên người Tạ Lỗi, hai tay vòng xuống dưới, nắm lấy tay hắn, mười ngón đan xen, nhưng lời y nói vẫn cực kỳ hung ác, “Tôi đè anh thế này giống tư thế của chó ghê cơ, đúng không nào?”
“Đừng mà…” Tạ Lỗi đã không còn khoái cảm, chỉ thấy đau đớn và khó chịu.
“Chịu khó chút.” Những nụ hôn sà xuống sau cổ và lưng hắn, Tạ Lỗi nghĩ người nọ sắp ra, nên nhẫn nại chịu đựng, nhưng qua vài phút sau, hắn lại cảm thấy khác thường.
Thân thể vừa rồi vẫn khó chịu, sau vài phút hậu cao trào lại bắt đầu trở nên mẫn cảm, vật thô to hung ác thúc vào vừa nhanh vừa mạnh, dần dần khơi gợi khoái cảm khó có thể hình dung. Tạ Lỗi chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn như được ngâm mình trong nước ấm, một cảm giác vừa xót vừa ngứa kì dị nhanh chóng dâng lên từ bên dưới, dọc theo xương sống, rồi chậm rãi lan tỏa, trở nên mãnh liệt trong thân thể, tới nỗi hắn còn mơ hồ nghĩ mình sắp phát điên rồi.
Dự đoán trước hậu quả, hắn không khỏi giãy giụa, “Đừng mà, chồng ơi, tha cho vợ đi chồng ơi, đừng mà.”
Nhưng người nọ nắm lấy cổ hắn, bắt hắn quay đầu lại, thô lỗ hôn môi hắn. Tạ Lỗi bấu chặt cánh tay y, hai chân không chống đỡ nổi thân thể, hắn miễn cưỡng dựa vào bàn, “A, muốn, muốn ra!”
“Thì cứ ra đi.” Tốc độ ma sát càng lúc càng nhanh và mạnh, rốt cuộc Tạ Lỗi nhịn hết nổi, cùng với cảm giác điên cuồng xưa nay chưa từng có, một dòng chất lỏng ào ào phun ra, bắn xuống sàn, cứ thế hơn một phút, thứ điên cuồng kia vẫn càn quét trong thân thể hắn, khiến hắn dù đã bị vắt kiệt, nhưng thật lâu sau vẫn chưa thể bình tâm.
Người nọ ôm hắn vào lòng, ngồi lên giường, cho hắn ngồi trên đùi mình. Tạ Lỗi lúng túng nhìn sang chỗ khác, nhưng lại bị người nọ mạnh mẽ nắm lấy cằm bắt quay mặt về, bàn tay có chút vụng về lau lau khóe mắt hắn, hóa ra bất tri bất giác, hắn đã khóc.
Lúc này, dù người nọ nói gì, Tạ Lỗi cũng sẽ không nghe, nhưng người nọ chỉ ôm hắn, dịu dàng hôn môi hắn. Tạ Lỗi phát hiện mình đã vô thức tựa lên người y, căn phòng rất tối, chỉ có tiếng hô hấp giao hòa, hắn cảm nhận được sự yên bình trước nay chưa từng có.
“Xin lỗi, anh không thích thì từ nay tôi sẽ không như vậy nữa…” Lời xin lỗi trầm trầm khẽ vang lên, chút nóng giận cuối cùng còn sót lại trong long hắn cũng tiêu biến.
Hắn vừa ngượng ngùng vừa bất mãn nói, “Mất mặt lắm, còn bắn cả xuống sàn, đi lại thế nào được nữa.”
“Lát nữa tôi lau giúp anh.” Thấy Tạ Lỗi rốt cuộc đã chịu mở miệng, người nọ khẽ nở nụ cười.
“Để tôi tự làm.” Bởi vì trong bóng đêm, nên các giác quan của Tạ Lỗi càng thêm sắc bén, cảm thấy thân thể bất thường, hắn muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy đã không nhịn nổi, đành phải mặc cho thứ chất lỏng người nọ để lại bên trong hắn trào ra, chảy dọc xuống đùi.
Nỗi tủi nhục hôm nay có thể nói là đã vượt qua giới hạn cuối cùng của Tạ Lỗi, cũng may người nọ rất thức thời đứng dậy, “Tôi dọn với anh.” Cũng không cười nhạo Tạ Lỗi đứng không vững.
Tạ Lỗi vội vàng lấy giấy ăn lau chùi qua loa, mở cửa phòng, ánh sáng mờ mờ chỉ giúp hắn nhìn được bả vai rộng và vòng eo thon gọn của người nọ, không ngờ thể lực của y tốt như vậy… Nhận ra ý nghĩ của mình, Tạ Lỗi vội vàng đáp, “Để tôi làm.”
“Ha ha” Người nọ chỉ dùng một tiếng cười khẽ đáp lời Tạ Lỗi, tiếng chổi lau nhà lướt trên mặt sàn vang trong bóng tối. Tạ Lỗi mở cửa sổ, để gió lùa vào, giải phóng thứ mùi vị kia.
Trong bóng tối lặng im chỉ vang lên tiếng chổi lau sàn, tới khi tất cả quay về an tĩnh, người nọ cũng bước tới đứng trước mặt Tạ Lỗi. Hai người trầm mặc thật lâu, rồi y nói, “Tôi đi trước đây.”
“Cậu là Doãn Chí Bình à, cứ đến rồi đi như vậy.” Tạ Lỗi không khỏi chán nản, “Tại sao cậu không muốn cho tôi nhìn mặt cậu?”