Chinh Phục Thế Giới

Chương 32: Sóng Gió Từng Đợt



Tại Kỳ Lân Môn, có một lão già và một thiếu nữ đang ngồi đối mặt nhau.

Lão già quan sát thiếu nữ rồi nói.

"Lan nhi, cháu thích đồ đệ của tông chủ mới nhận kia sao?".

Thiếu nữ và lão già này là Kỳ Ngọc Lan và đại trưởng lão.

"Cháu có đâu có thích Thái Huyền đâu sao ông lại nói như vậy".

Kỳ Ngọc Lan đỏ mặt quay sang chỗ khác nói, đại trưởng lão làm sao không biết tâm tư của đứa cháu mình lên tiếng nói.

"Phụ mẫu con mất sớm, ta nuôi con từ nhỏ đến lớn làm sao không biết con thích tên đệ tử kia của tông chủ được, nhưng con phải nhớ tu vi của con mỗi lần tăng lên sẽ bị nỗi đau đến từ lời nguyền đó tu vi càng lên cao lời nguyền lúc tăng tu vi càng đau đớn, lúc con tu vi từ Hậu Kỳ lên Viên Mãn để tham gia tông môn thi đấu ta rất lo lắng sợ con không chịu được cơn đau mà chết đi".

Đại trưởng lão ngừng lại một tiếng quan sát cô cháu gái của mình, Kỳ Ngọc Lan trầm mặt, đại trưởng lão nói tiếp.

"Nếu con và hắn đến được bên nhau, đến lúc con hết tuổi thọ mà chết, lúc đó sinh tử ly biệt con nghĩ hắn sẽ đau lòng không".

Kỳ Ngọc Lan lại thêm trầm mặt suy nghĩ, đại trưởng lão hởi dài.

"Sự quyết định nằm ở con ta sẽ không can thiệp với đời sống của con".

Đại trưởng lão rời đi, Kỳ Ngọc Lan cũng trở lại phòng mình đi đến thùng nước bắt đầu cở lấy y phục của mình một thân thể trắng nõn nà sau lưng có hình của một vị chiến thần như đang đứng giữa thiên địa, cô chạm vào cái hình sau lưng mình rồi khóc và suy nghĩ đến những gì ông ngoại mình nói.

Cũng tại Kỳ Lân Môn một căn phòng có một tên thiếu niên và lão già cũng đang trò chuyện.

"Sư phụ người phải làm chủ cho đại ca".

Là Kỳ Thanh và nhị trưởng lão, nhị trưởng lão nhìn Kỳ Thanh rồi nói.

"Con yên tâm thù này ta sẽ báo, kẻ động đến đệ tử của ta sẽ chết không toàn thây".

Kỳ Thanh vui mừng như điên, vì đại ca Kỳ Vũ chết một phần cũng là do lỗi của hắn.

"Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ".

"Con đi đến nơi bọn người Thiên Sát Giáo kia thuê người giết hắn, chúng ta không cần ra mặt cũng có thể giết hắn và trong lúc đó ta sẽ tập trung lực lượng với đại trưởng lão để hợp sức lật đổ Mạc Vân, sau đó giết tên đại trưởng lão lúc đó ta sẽ là tông chủ của Kỳ Lân Môn, hahahahaha".

Kỳ Thanh nghe được sư phụ mình nói rất vui vẻ, nếu sư phụ được làm tông chủ thì hắn chắc chắn sẽ được tài nguyên bồi dưỡng rất nhiều.

"Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ".

Kỳ Thanh nhanh chóng lui ra đi tìm Thiên Sát Giáo.

Thiên Sát Giáo là một tổ chức sát thủ tinh vi do một vị Hợp Thể Sơ Kỳ chống lưng, nhiều năm thành lập những vụ ám sát của Thiên Sát Giáo thành công phải nói là rất nhiều, rất ít khi thất bại trong nhiệm vụ.

Tại Lạc hoàng triều Lý Thái Huyền không biết mình chuẩn bị là mục tiêu của Thiên Sát Giáo, cậu vẫn đang trò chuyện với Lạc Thiên Hoàng.

"Thứ nhất hai bên phải đến với nhau bằng tình cảm chân thành không bị thứ gì gọi là ràng buộc mà đến với nhau, thứ hai vãn bối hiện tại có chuyện chưa làm xong, nên tổng kết lại không thể đáp ứng Lạc hoàng gia".

Lý Thái Huyền biết Lạc Thiên Hoàng tính gã Lạc Nguyệt Anh cho cậu rồi, Lạc Thiên Hoàng định nói gì lại bị một tiếng nói làm cho im lại.

"Lý Thái Huyền, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại nói như vậy không?".

Từ một góc khuất xuất hiện hai thân ảnh, thiếu phụ và thiếu nữ, thiếu phụ là Lâm Hoa còn thiếu nữ là Lạc Nguyệt Anh, cô không biết mình có gì không xứng với vị thiếu niên trước mặt mình, có rất nhiều người muốn lấy cô, nhưng cô không hiểu tại sao Lý Thái Huyền lại nói còn chuyện chưa làm xong để tránh việc hôn sự này, một lý do không thể thuyết phục được nàng.

"Ta thật có chuyện chưa làm xong, nên không thể đáp ứng được".

Lý Thái Huyền rất có hảo cảm với Lạc Nguyệt Anh từ lúc giúp cậu vào cổng thành, cho cậu mượn linh thạch đủ để cậu có hảo cảm với cô rồi, nhưng không đồng nghĩa với việc có thể tin tưởng mà không hoài nghi được, cậu còn mối thù với Lý gia, cậu muốn trả hết nợ cho thân thể của Lý Thái Huyền lúc trước, mình nhập vào thân thể của Lý Thái Huyền kia bây giờ lại sử dụng nó nên cũng nên giúp hắn trả thù để hắn được ra đi trong im ấm.

Cậu không tin tưởng người của Lạc hoàng triều cho lắm, nếu nói ra chuyện cậu chưa làm xong là chuyện trả thù Lý gia thì không biết cậu có bị giết tại đây mà Lạc hoàng triều có đem đầu cậu cho Lý gia để có được lợi ích hay không, Lý gia có thể đặt được bước chân vững tại Trung Tâm là đủ hiểu sức mạnh của Lý gia, huống chi nếu Lý gia có bị kẻ địch tấn công thì cũng còn hai gia tộc Hàn gia và Dương gia nếu Lý gia có bị gì thì hai gia tộc đó sẽ nhân cơ hội kiếm ít nhiều từ chỗ Lý gia.

Lạc Nguyệt Anh chỉ cho là Lý Thái Huyền tìm lý do để trốn tránh mà thôi.

"Lý Thái Huyền ngươi nếu không thích ta có thể nói thẳng cần gì bày ra lý do vớ vẩn đó chứ".

Đôi mắt cô đã có chút đỏ, Lạc Thiên Hoàng nhìn Lý Thái Huyền thì biết hắn không nói dối làm chi, ông cũng không lo lắng quá nhiều cho chuyện của Lạc Nguyệt Anh và Lý Thái Huyền nếu đến được với nhau thì tốt nếu không đến được có thể tìm người khác.

"Đại công chúa, ta thật có chuyện chưa làm xong".

Lý Thái Huyền không kêu Nguyệt Anh nữa mà là đại công chúa, cậu muốn kết thúc cuộc trò chuyện này, Lạc Nguyêt Anh cũng biết điều đó cô chỉ ra cửa nói.

"Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa".

"Vãn bối cáo lui".

Lý Thái Huyền cáo lui rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Lạc Thiên Hoàng, Lâm Hoa và Lạc Nguyệt Anh.

"Tên đó đúng là có mắt không tròng, cô gái ta có gì không xứng với hắn chứ, con để ta tìm người khác xứng với con hơn hắn".

Lâm Hoa nhanh an ủi Lạc Nguyệt Anh, Lạc Thiên Hoàng lên tiếng nói.

"Hắn thật có chuyện chưa làm".

Hắn sống đã lâu đương nhiên nhận biết lời nào nói dối, lời nào nói thật, hắn nhìn ra Lý Thái Huyền nói thật còn tại sao không nói ra chắc có lý do thôi hắn cũng không rảnh tìm hiểu kỹ như vậy, mỗi ngày hắn có nhiều việc, việc gì cũng tìm hiểu cũng cũng rất mất nhiều thời gian.

Lạc Nguyệt Anh nghe vậy nhìn qua phụ hoàng mình cũng biết phụ hoàng không nói dối mình làm chi, Lâm Hoa lên tiếng nói.

"Chuyện gì quan trọng hơn việc lấy được con gái của ta, hắn quá tự đại mà thôi".

Lạc Thiên Hoàng nhìn Lâm Hoa hắn cũng không muốn phản bác Lâm Hoa, hắn mặc dù rất nhiều vợ nhưng Lâm Hoa có lẽ là duy nhất hắn yêu sâu đậm nhất bởi vì nàng bên cạnh hắn trong lúc hắn chỉ là một vị hoàng tử đến trợ giúp hắn có được ngôi vị hiện tại nàng cũng có phần góp sức cho hắn.

Chuyện mà hắn còn chưa làm xong sẽ là chuyện gì mà quan trọng hơn việc lấy ta chứ, nếu lấy ta hắn có thể có giải quyết chuyện đó dễ dàng mà Lạc Nguyệt Anh tự hỏi.

Nhìn ra con gái mình suy nghĩ, Lạc Thiên Hoàng lên tiếng nói.

"Muốn biết chuyện hắn chưa làm xong là gì, con có thể đi theo hắn và tìm hiểu hắn để biết chuyện hắn chưa làm xong".

Đôi mắt Lạc Nguyệt Anh sáng lên đúng nếu hắn không nói có thể tự mình tìm hiểu được mà.

"Phụ hoàng có muốn đi Kỳ Lân Môn một thời gian".

Lạc Nguyệt Anh nói, Lạc Thiên Hoàng gật đầu, Lạc Nguyệt Anh cũng trở về phòng mình để soạn đồ chuẩn bị đi Kỳ Lân Môn cô rời đi chỉ còn lại Lạc Thiên Hoàng và Lâm Hoa.

"Cảm ơn nàng Lâm Hoa".

"Ta phải cảm ơn chàng mới đúng, tên thư sinh của ta".

Lạc Thiên Hoàng lên tiếng cảm ơn, Lâm Hoa biết hắn cảm ơn mình vì chuyện gì khi nhìn đến Lý Thái Huyền và Lạc Nguyệt Anh có hình bóng của mình và Lạc Thiên Hoàng lúc trẻ, cũng là câu chuyện buồn của nàng, lúc đó cô gặp Lạc Thiên Hoàng tại trong một tửu lầu lúc đó hắn chỉ là một tên hoàng tử đi ra ngoài dạo chơi, nàng cũng là một gia đình thuộc kiểu đủ ăn đủ mặc, nàng nhìn đến hắn lần đầu bị hắn hút hồn một thân y phục trong như thư sinh, lúc nhỏ mẹ nàng có dạy là lớn lên phải lấy thư sinh, tại vì thư sinh không có ăn hiếp được nàng, mẹ nàng lúc trẻ cũng lấy ba là một tên thư sinh lúc cãi nhau ba nàng thường im lặng để mẹ nàng la mắng khi hết lại bình thường như không có gì.

Nàng cũng vì vậy quyết định lấy một thư sinh để không bị ăn hiếp, Lạc Thiên Hoàng lúc nhìn Lâm Hoa thì cũng bình thường cho là nàng lần đầu nhìn thấy người đẹp như mình, Lâm Hoa đến chỗ Lạc Thiên Hoàng lên tiếng nói.

"Chúng ta thành thân đi".

Cô vừa nói xong, Lạc Thiên Hoàng đang uống trà bị với câu nói của Lâm Hoa làm phun hết trà ra ngoài.

"Cô nương chúng ta lần đầu gặp nhau sao lại có thể tự định chung thân được, huống chi ta có việc còn chưa làm xong, cáo từ".

Lạc Thiên Hoàng nói xong để tiền lai rồi rời đi, Lâm Hoa thì nhìn theo bóng Lạc Thiên Hoàng rời đi nói.

"Chuyện ngươi chưa làm xong sao?, ngươi không nói cho ta biết ta càng muốn biết".

Hai người cứ như vậy một người tránh, một người tìm đến khi cả hai bắt đầu nảy sinh tình cảm.

Một hôm Lạc Thiên Hoàng vẫn ngồi uống trà lại trầm mặt hỏi người trong hư không.

"Nàng hôm nay không tới".

Trong hư không truyền ra một tiếng.

"Cô nương đấy hôm nay không tới".

"Kì lạ bình thường sẽ tới mà sao hôm nay lại không thấy, ta phải đi tìm nàng".

Lạc Thiên Hoàng bắt đầu đi tìm Lâm Hoa, hắn đi qua những nơi mà Lâm Hoa từng bám theo hỏi hắn nhưng không có nàng, hắn đi tới nhà nàng thì chỉ thấy một đống đổ nát, hắn biến sắc lên tiếng hét lên.

"Nàng ở đâu?, nàng nhau ra đây đi, nàng nói gì ta cũng đồng ý".

Hắn vừa đi hét lên kêu, không thấy trả lời lúc này một chỗ trong đống tàn tích có tiếng khóc nức nỡ, hắn đi đến chỉ thấy nàng ôm hai thân xác mà khóc, hắn chạy đến hỏi.

"Nàng không sao chứ?".

Lâm Hoa thấy Lạc Thiên Hoàng đi đến nhìn hắn rồi tiếp tục ôm hai thân thể mà khóc.

"Nàng có gì cứ nói ta có thể giúp nàng mà, nói đi nàng khóc hoài sao ta biết để giúp nàng".

"Nhà ta đắc tội một vị tu sĩ cường giả Luyện Hư bị giết cả nhà, ta may mắn trốn thoát khỏi tên tu sĩ mà sống sót".

Lâm Hoa cũng nói với Lạc Thiên Hoàng, hắn hướng hư không truyền âm, trong hư không bắt đầu di chuyển đi tìm tên tu sĩ

"Nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng trả thù".

Lạc Thiên Hoàng ôm lấy Lâm Hoa, Lâm Hoa như tìm được một đồi núi vững trải rồi ôm lấy Lạc Thiên Hoàng khóc tới hôn mê bất tĩnh, hắn ôm nàng vào lòng. Hư không bị xé rách hai thân ảnh bước ra là tên tu sĩ giết cả nhà Lâm Hoa còn tên còn lại là hộ vệ mà phụ hoàng hắn phái bảo vệ hắn.

"Hoàng tử xử lý hắn như thế nào".

Tên hộ vệ lên tiếng nói, còn tên tu sĩ quỳ dưới đất cầu xin tha thứ nhưng Lạc Thiên Hoàng không để vào tai chỉ nói một chử GIẾT.

Sáng hôm sau Lâm Hoa tỉnh dậy đã thấy mình trong căn phòng xa lại, cô quan sát xung quanh thì thấy thân ảnh quen thuộc là Lạc Thiên Hoàng lên tiếng hỏi.

"Sao ta lại ở đây, đây là nơi nào?, chàng nói ta nghe có được không".

Lâm Hoa hướng về Lạc Thiên Hoàng nói.

"Đây là tẩm cung của hoàng tử, còn ta là một trong những hoàng tử của Lạc hoàng triều, tên tu sĩ đã giết gia đình nàng đã chết".

Nghe Lạc Thiên Hoàng nói mình là hoàng tử Lâm Hoa hoảng sợ quỳ xuống nói.

"Đa tạ hoàng tử, trả thù giùm ta, ta nguyện làm nô ti cả đời để trả ơn ngài".

Lạc Thiên Hoàng đỡ nàng dậy nói.

"Không ta không cần nàng làm nô tì, ta cần nàng làm phu nhân của ta".

……..Sau đó Lâm Hoa lấy tài trí của mình giúp Lạc Thiên Hoàng lên ngôi nắm giữa Lạc hoàng triều.