Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 125: Quyết chiến Dạ Ưng (1)



Editor: Nana Trang

Mộ Thiên Thanh bận rộn ở trong phòng bếp một hồi, bốn mặn một canh bưng lên bàn, một bữa cơm gia đình đơn giản, không lộng lẫy nhưng lại rất ngon miệng.

Từ khi quan hệ của cô và Lãnh Tĩnh Hàn ổn định, anh không mang cô đến chỗ của Tiểu Nhiên "xin cơm" nữa mà luôn ăn ở bên ngoài, ăn bên ngoài chắc chắn không tốt cho cơ thể, cộng thêm Hình Thiên luôn vô tình cố ý tiết lộ Lãnh Tĩnh Hàn không kén trong khoảng ăn uống, cho nên cuối cùng cô quyết định lúc trong cục không có hành động thì sẽ đi qua nấu cơm, sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm.

Trước kia cô không biết làm cơm, về sau gia đình xảy ra chuyện, cô cần phải học được độc lập, đương nhiên những việc nhà cơ bản này cũng cần phải học.

Lãnh Tĩnh Hàn ăn cơm, tán gẫu với Mộ Thiên Thanh chút chuyện không quan trọng, nhưng Mộ Thiên Thanh lại có chút thẫn thờ, anh không kiềm được khẽ nhíu mày, hỏi: "Trong cục nhiều việc mệt lắm à?"

Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, có chút mờ mịt thoáng hiện lên trong mắt.

Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát đặt chén đũa xuống, mắt ưng nhìn chằm chằm vào Mộ Thiên Thanh, hờ hững nói: "Hôm nay vẻ mặt em cứ thẫn thờ, có tâm sự!" 

Câu nói rất khẳng định, Mộ Thiên Thanh hơi mím môi, dưới ánh mắt sắc bén xuyên thấu lòng người của Lãnh Tĩnh Hàn, cô hoàn toàn không che giấu được tâm sự trong lòng, cô gật đầu một cái, ưởn thẳng vai nói: "Cũng không phải là mệt..."

Chỉ là có chút bất an về chuyện người của Dạ Ưng bị nhốt trong phòng giam, mặc dù nắm được Dạ Ưng là chuyện cô muốn làm nhất từ trước tới nay, nhưng không có nghĩa là cô có thể đồng ý cho phép bản thân cùng cách như vậy.

Thượng Quan Mộc là vì muốn tốt cho cô, cô hiểu, nhưng...

Mộ Thiên Thanh hậm hực đặt chén cơm xuống, nhìn vào Lãnh Tĩnh Hàn, mắt đối mắt với ánh mắt lo lắng của anh, trong lòng không khỏi căng thẳng, có một cảm xúc chua xót tràn ngập ra.

"Em không phải là mệt, chỉ là đối với vài cách làm gần đây của em không theo nguyên tắc..." Mộ Thiên Thanh nói xong thì rũ mắt xuống, người của Dạ Ưng bị giam trong phòng giam năm ngày rồi, năm ngày này, mỗi ngày cô đều có thể nghe thấy người trong coi báo cáo, thật ra không cần báo cáo cô cũng có thể hiểu sẽ có kết cục gì.

Trong phòng tối đen, không có chút ánh sáng, bạn sẽ không biết được bây giờ là giờ nào, cách âm cực tốt khiến bạn không thể trò chuyện cùng bất cứ ai, không cấp chỉ cho nước uống, không cho cơm ăn, không có toilet riêng, tất cả đều giải quyết ở bên trong, là người bình thường, ở trong không gian vẩn đục như vậy, lại không có cái để ăn, rất dễ dàng bị hoản cảnh này làm cho phát điên, thậm chí là sụp đổ...

Thử nghĩ xem, không khí tanh hôi, vì không có cơm mà toàn thân bủn rũn, lại không biết thời gian, không có ánh sáng, không thể nói chuyện với bất kỳ ai... Người bình thường đều sẽ bị tra tấn đến hỏng bét...

Hình phạt như vậy nhìn như nhân đạo, nhưng thật ra so với những hình phạt khác thì càng khiến cho người ta tẩy chay hơn, đau đớn trên thân thể vĩnh viễn sẽ không so được với tâm hồn đến lay động, huồng chi... làm cho thần kinh người ta sụp đổ từng chút một như vậy, hoàn toàn làm tan rã suy nghĩ?

Lãnh Tĩnh Hàn nghe Mộ Thiên Thanh lánh nặng tìm nhẹ nói, dĩ nhiên trong lòng đã lạnh đi, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ dao động nào, vẫn chỉ bày ra bộ dạng hờ hững.

"Những chuyện này sau này không nên nói với anh!" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững nghe không ra chút cảm xúc nào, nhưng đôi mắt sau thẳm kia lại hơi tồn tại trách móc.

Đầu tiên là Mộ Thiên Thanh sững sờ nhìn anh, sau đó thì hiểu ra, trong lòng cô... lại không có chút phòng bị nào với Lãnh Tĩnh Hàn, mặc dù biết Lãnh Tĩnh Hàn sẽ không làm ra chuyện hại cô, nhưng cô đây là công tư không rõ ràng.

"Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong nghỉ ngơi sớm chút, không phải sáng mai đi chợ hoa cùng Tiểu Nhiên sao?!" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là ánh mắt mềm mại đi vài phần.

Anh muốn biết cái gì vốn không cần phải biết từ chỗ Thiên Thanh, nhưng anh biết tính của Thiên Thanh, cô rất ghét công tư không rõ ràng, lần trước xuất trình giấy chứng nhận thân phận cảnh sát muốn nhất định phải gặp anh, hành động như vậy đã là cái gai rất lớn trong lòng cô rồi, nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì... anh rất ghét bởi vì anh mà phải khiến cô không thích bản thân.

*

Cục cảnh sát khu Nam.

Vài người bị giam trong phòng giam đã có đủ loại phát điên không giống nhau, trong đó, nhìn Tiểu Tứ vẫn luôn ẩn nhẫn và Tiểu Thất xưa nay mặc kệ đối đãi với kẻ địch hay với bản thân đều rất tàn nhẫn thì khá hơn chút, Tiểu Ngũ khéo đưa đẩy thứ hai, thống khổ nhất chính là Tiểu Lục - tính cách luôn hết không nổi bật.

Bị nhốt liên tiếp nhiều này trong không gian giam cầm, không biết thời gian, đâu đâu cũng đen kịt, mỗi kiểu người ta nói, mỗi kiểu cơm ăn, cộng thêm hoàn cảnh tồi tệ... Mỗi một kiểu đều hành hạ trái tim, thân thể cậu ta, nhất là bóng tối không có chút khí người!

Tiểu Lục ngã ngồi dưới đất, nằm dựa vào vách tường, suy yếu vô lực thở hỗn hển từng hơi, ánh mắt của cậu ta đã không còn thần sắc của trước kia, trống rỗng rời rạc không có bất kỳ tiêu điểm nào nhìn về phía trước, nhưng phía trước vẫn là một vùng tối tăm.

Thượng Quan Mộc nghe cảnh sát báo cáo lại tình huống của mấy người bọn họ, anh ta cầm bút trong tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm ngâm một lát sau, hỏi: "Không có người mở miệng nói chuyện?"

Anh cảnh sát lắc đầu, nói: "Mấy người đó rất khó chịu nhưng vẫn không ai nói chuyện, tôi chưa từng thấy qua sự nhẫn nại như vậy."

Thông thường mà nói, với hình thức giam cầm ở trong không gian kia, dù là người kiên cường thì năm ngày tuyệt đối có thể chén ép hỏng tinh thần của người đó, nhưng mấy người đó lại mạnh mẽ áp chế xuống, thậm chí rõ ràng là ai cũng đều cực kỳ khó chịu nhưng lại chẳng có ai mở miệng nói chuyện, thậm chí lẩm bẩm một mình cũng không...

"Phòng giam số 3 kia!" Thượng Quan Mộc lạnh lùng ra lệnh: "Ra tay với người yếu kém nhất..."

"Vâng!" Anh cảnh sát lên tiếng đáp, lui ra ngoài.

Thượng Quan Mộc đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó lấy điện thoại ra điện...

"Sao hôm nay sếp Mộc có thời gian rãnh điện thoại cho tôi vậy?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của tiên sinh R, trong giọng nói có mang theo vài phần giễu cợt.

Thượng Quan Mộc khẽ híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Tiên sinh R sẽ không lấy tài nguyên của cục cảnh sát ra nói đùa với tôi chứ?"

"Ha ha ha ha..." Tiên sinh R ngửa đầu cười to, cười một lát thì đột nhiên ngưng cười, trong mắt thoáng hiện lên hơi thở tàn ác, "Sếp Mộc, không nên ngoằn ngoèo với tôi!"

Thượng Quan Mộc hừ lạnh trong lòng, trên mặt càng lộ nét khinh thường, chỉ là âm thanh của anh ta vẫn bình tĩnh như cũ chậm rãi nói: "Phía sau Dạ Ưng thật sự có người điều khiển?"

"Sếp Mộc đã biết đáp án, cần gì phải dò xét tôi?" Giọng của tiên sinh R có chút lạnh lùng, "Nhưng tôi có thể nói cho anh biết chính là, muốn nhanh chóng cạy miệng của đoàn số Dạ Ưng, e rằng... đặt tinh lực của anh lên người thằng nhóc số bảy càng hiệu quả hơn!"

Thượng Quan Mộc đột nhiên nhíu mày, anh ta đột nhiên có cảm giác, tiên sinh R hoàn toàn hiểu rõ chuyện của cục cảnh sát như lòng bàn tay.

"Được rồi, sếp Mộc..." Tiên sinh R nhướng mi, "Tôi chờ tin tốt của anh."

Dứt lời, tiên sinh R cúp điện thoại, ông ta đứng ở trước cửa sổ, màu bạc trước mặt gần như bao trùm cả khuôn mặt ông ta, tay ông chống cây gậy, lưng hơi còng, nhìn từ phía sau lưng tựa như một ông lão bình thường, nhưng nào có ai biết, ông chỉ mới hơn năm mươi?

"Tiên sinh, kế tiếp làm thế nào?" Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, giống như thật sự lo sợ suy nghĩ của tiên sinh R.

Tiên sinh R không trả lời, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài như cũ, qua một hồi lâu mới hỏi: "Gần đây Tiêu Thần đang làm gì?"

"Bất động tại chỗ!" Người đàn ông trả lời, "Hình như muốn nhìn xem Lãnh Tĩnh Hàn đối với kết quả cuối cùng của đám anh em bị bắt."

"Nghe nói... Đoàn luật sư của đám người đó rất hoa lệ?" Tiên sinh R đột nhiên hỏi.

"Vâng!" Người đàn ông ngạc nhiên nhìn tiên sinh R, điều này không phải đã sớm biết rồi sao?

Khóe môi Tiên sinh R vẽ ra một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói: "Lãnh Tĩnh Hàn muốn xuất đống hàng trong tay kia ra... Là đang lo lắng cho đám anh em sao?"

Người đàn ông nghe xong hơi rũ mắt xuống, ngay sau đó nhíu mày hỏi: "Anh ta không sợ miệng của đám số đó bị cạy miệng sao?"

"Cậu cảm thấy thế nào?"

Người đàn ông cụp mắt trầm tư, hôm nay xem ra, mấy người kia bị giam cầm đã năm sáu ngày rồi, thế mà không nghe được gì từ bọn họ, có thể nghĩ rằng một là lực ý chí của bọn họ quá mạnh mẻ, hai là... quá mức trung thành!

Khi con người ta cố chấp, sức bật rất khó tưởng tượng.

"Vậy tiên sinh đang đợi bọn họ xuất hàng?" Người đàn ông thắc mắc.

Tiên sinh R không nói, Lãnh Tĩnh Hàn không phải người ngu, Tiêu Thần cũng không phải người ngu, chuyện của đám anh em số kia nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ, nhưng... sao lại nghĩ đến trên người ông ta chứ?

Tiên sinh R cười, cười vô cùng gian xảo, Thượng Quan Mộc này cái gì cũng tốt, đáng tiếc, điểm yếu duy nhất chính là quá cố chấp trong chuyện tình cảm, chấp niệm của anh ta với Mộ Thiên Thanh quá sâu, đương nhiên, chuyện bí quá hóa liều... anh ta cũng sẽ đi làm, dù sao, chuyện này nghĩ ở phiên diện nào, ông đều không chịu thiệt.

Người đàn ông nhìn bóng lưng tiên sinh R, ánh mắt lóe lên, có chút ngập ngừng nói: "Tâm tư của Lãnh Tĩnh Hàn này rất nặng, bao nhiêu năm qua xuất bao nhiêu hàng ra ngoài đều không bị cảnh sát bắt, lần này..."

"Lần này?" Tiên sinh R nở nụ cười, nụ cười này cực kỳ sáng lạn, xuyên qua phản xạ thủy tinh nhìn đáy mắt của người đàn ông, khiến lòng người rét lạnh khó mà diễn tả bằng lời được, "Lần này... Ai biết được? Ta cũng muốn nhìn xem, con trai ta có mạnh hơn cậu ta không!" 

Người đàn ông hơi cúi đầu, không nói tiếp, bởi vì anh ta biết, tiên sinh R không cần anh ta trả lời.

*

Thời gian cứ thế từ tư trôi qua, sẽ không vì bất cứ ai hay vì chuyện của ai đó mà dừng lại, trong nháy mắt lại qua ba ngày.

Mấy ngày nay truyền thông thành phố A dần dần im ắng không còn đưa tin về hành động "Liệp Ưng" nữa, ngay cả mỗi đoàn thể xã hội đều cho rằng, Dạ Ưng đã ngã, Dạ Ưng tồn tại giống như thần đã biến mất ở thành phố A, có người tiếc hận, có người cười trên nỗi đau của người khác, ít đi một đối thủ cạnh tranh, "buôn bán" của bọn họ trở nên tốt hơn.

Cục cảnh sát khu Nam, Thượng Quan Mộc đứng ở bên ngoài phòng giam, nhìn căn phòng giam Tiểu Thất, đôi môi hình thoi xinh đẹp lộ ra nụ cười nhạt, nụ cười này có giễu cợtm có khinh thường...

"Sếp Mộc, có dẫn cậu ta ra không?" Một cảnh sát xin chỉ thị.

Thượng Quan Mộc khẽ gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.

Người có lực ý chí mạnh, bị giam cầm trong không gian này cũng có lúc không chịu được... Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian!
— QUẢNG CÁO —