Cát Niên không nói gì nữa, tất cả các loài cỏ dại tự cho mình vững chãi thực ra đều không chịu nổi một đòn trước những kẻ mạnh. Càng huống hồ, những kẻ chỉ im lìm trong bóng tối đợi xem trò hay mới thực sự có số mệnh dũng mãnh.
.
Chiếc xe sơn trắng chữ xanh của Viện Kiểm sát mất hút trong tầm mắt, Cát Niên thu tay lại, góc tấm rèm được khẽ vén lên bèn rủ xuống.
Đường Nghiệp đang cuộn tròn người trên chiếc sofa đơn, căn phòng của anh dường như cũng giống hệt chủ, mang vẻ hỗn loạn sau cơn hoạn nạn. Sau khi Đằng Vân bỏ đi, bốn bề đã là một đống bề bộn, lại thêm trận lục soát của mấy người Hàn Thuật, căn phòng thật như vừa bị một cơn bão lớn quét qua.
Giờ đây mọi thứ đã xem ra đã yên tĩnh trở lại. Tuy trong lòng ai nấy đều hiểu sự yên tĩnh này chỉ là tạm thời, nhưng có thời gian để thở thật đáng quý biết bao. Đường Nghiệp cũng nghe thấy tiếng rèm cửa nặng trịch buông xuống từ tay cô, đột nhiên anh không biết mình nên đối diện như thế nào với người con gái quá đỗi lặng lẽ này. Cảm kích? Cảm thán? Hoặc anh nợ cô một lời giải thích, nhưng anh không sao mở miệng nổi, tình thế anh đang rơi vào rối như tơ vò, biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Nhưng lúc này Cát Niên đang đi về phía phòng khách, cô không chút khó khăn bước qua bộ đồ trà nghiêng ngả, qua đám giấy tờ ngổn ngang trên sàn nhà, khi đến gần anh cô khẽ cúi người.
Đường Nghiệp cữ ngỡ ít nhất cô cũng sẽ hỏi “Vì sao?”, nhưng cô chỉ nói: “Cháo nấu nhừ rồi, anh ăn một chút nhé.”
Mới vài phút trước cô vừa chứng kiến mấy kiểm sát viên nghiêm nghị lục tung nhà anh không chút nể nang, cũng vài phút trước, anh nhìn cô buộc phải gượng gạo đối diện với con người đầy vướng mắc ấy.
Trong đống hỗn loạn thất điên bát đảo này, cô có quá nhiều thứ có thể hỏi, quá nhiều việc có thể làm, nhưng cô lại chỉ làm như không có chuyện gì, bưng ra bát cháo đã nấu bằng cả tấm lòng, như thể đây là buổi chiều khoan thai nhất.
Đường Nghiệp lặng người hồi lâu rồi đưa hai tay ra đón bát cháo cô đưa. Cháo đã hơi nguội.
“Cát Niên, cảm ơn em! Nếu không có em, anh không biết…” Đường Nghiệp hạ giọng nói.
“Không, anh biết chứ.”
Đường Nghiệp bỗng ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình, Cát Niên đứng quay lung lại phía cửa sổ, anh thậm chí nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này, nhưng giọng cô vẫn như trước nay, bình thản tựa hồ nước trầm lặng, như thản nhiên nói đến một sự thật mọi người đều đã quá rõ.
“Đường Nghiệp, anh biết em sẽ tới, có lẽ anh còn biết cả Đằng Vân sẽ tới, Hàn Thuật sẽ tới… quá nhiều sự trùng hợp. Kết quả này là điều anh muốn phải không?”
Đường Nghiệp như thấy một luồng hơi mắc nghẹn trước ngực, anh im lặng.
“Anh vẫn để tâm đến Đằng Vân, em nghĩ em có thể hiểu. Nhưng với tính khí của Hàn Thuật… lẽ nào anh không sợ mọi chuyện càng thêm be bét hay sao?”
“Cát Niên, hãy tin anh, đã không còn có thể be bét hơn được nữa rồi. Có lẽ anh sớm muộn gì cũng không thoát được, nhưng ít nhất vẫn còn có thể kéo dài chút thời gian.”
“Anh cần thời gian hay cần dùng thời gian để sắp xếp chỗ tiền đó?” Cát Niên cảm thấy không sao lý giải nổi, vì sao ngay đến một người như Đường Nghiệp cũng đâm đầu vào hiểm nguy chỉ vì số tiền không nên thuộc về mình ấy.
“Em có thể khinh anh, anh cũng thường tự hỏi bản thân sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay. Trước kia anh coi thường Vương Quốc Hoa nhảy lầu, chỉ vì một miếng lợi cỏn con đầu thừng mà cam tâm bị người ta thao túng, sau này anh mới hiểu, khi người ta ngồi ở vị trí đó, hễ là có chút lòng tham thì có thể làm biết bao việc trái pháp luật. Vương Quốc Hoa vì tương lai con trai, còn anh xấu xa hơn ông ta rất nhiều.”
“Có người biết chuyện giữa anh và Đằng Vân?”
Bàn tay Đường Nghiệp đặt trên tay vịn ghế bất giác nắm chặt rồi lại nới lỏng, cuối cùng anh gật đầu, “Anh căm ghét những thứ không quang minh chính đại, nhưng lại không sao thoát nổi. Nực cười nhất là, anh đã từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần anh có một món tiền, sẽ có thể cùng cậu ấy cao chạy xa bay. Thực ra anh không cần nhiều… một bước sai, vạn bước sai.”
“Nhưng anh định gánh hết mọi tội lỗi?” Cát Niên nói ra kết quả trong dự liệu, bình tĩnh đến xót xa.
“Mọi chuyện từng do Vương Quốc Hoa gánh hết, nhưng ông ta nhảy lầu rồi. Vương Quốc Hoa nghĩ rằng chỉ cần mình chết đi, vụ án này cũng sẽ chấm dứt, ông ta không cần lo mình sẽ mắc mớ nhiều phiền phức hơn nữa, con trai ở nước ngoài cũng đã có bảo hiểm. Nhưng mấy người Hàn Thuật không chịu kết thúc tại đó, ngày càng nhiều manh mối bị họ nắm được, tình hình này bắt buộc phải có một người đứng ra thay Vương Quốc Hoa gánh tội. Anh đã sớm lường trước được ngày này, bọn anh đều không thể coi là vô tội, đều đáng kiếp, nhưng anh hy vọng Đằng Vân có thể tới nơi cậu ấy muốn tới, sống cuộc sống cậu ấy muốn sống.”
“Chỉ mình anh ấy tới được nơi hai người đã từng hẹn ước, anh nghĩ như vậy sẽ tốt cho anh ấy ư?” Cát Niên bất giác nghĩ đến mình, nghĩ đến người con trai đã từng bên cô, anh cũng nói: Cát Niên, em phải có một cuộc sống tốt hơn. Anh đi rồi, cô một mình đơn độc, anh mãi mãi không biết cô khao khát một cuộc sống ra sao.
Đường Nghiệp nói: “Em hiểu không Cát Niên? Anh và Đằng Vân không thể đi cùng nhau, cho dù không có mấy chuyện này, cũng vẫn không thể được. Anh từng nhận lời cậu ấy, là vì anh quá ngốc, anh quên mất anh là một người phàm tục quá đỗi hèn yếu, chỉ cần gặp trở ngại liền muốn từ bỏ, vì vậy chưa đến được đích anh đã mệt rồi.”
Cát Niên đột nhiên hỏi: “Lẽ nào anh chưa từng nghĩ tới việc như Hàn Thuật nói, nói ra sự thật để mọi chuyện được rõ ràng, khiến những kẻ tham lam thực sự kia bị trừng phạt đích đáng?”
Đường Nghiệp cúi đầu cười, “Không có tác dụng đâu, Cát Niên, em đã bao giờ có cảm giác châu chấu đá voi chưa? Có thể Hàn Thuật sớm muộn cũng sẽ hiểu, tất cả chỉ là công cốc mà thôi.”
Cát Niên không nói gì nữa, tất cả các loài cỏ dại tự cho mình vững chãi thực ra đều không chịu nổi một đòn trước những kẻ mạnh. Càng huống hồ, những kẻ chỉ im lìm trong bóng tối đợi xem trò hay mới thực sự có số mệnh dũng mãnh.
Lâu sau, cô mới nghe Đường Nghiệp nói: “Xin lỗi em.”
Cát Niên thở dài, “Cháo nguội cả rồi, anh không ăn thật sao?”
Đường Nghiệp không nói gì, đưa bát cháo đã nguội ngắt lên miệng, bỗng nhiên, anh đặt bát cháo trong tay xuống, nắm lấy cánh tay Cát Niên như thể nắm lấy sợi rơm vàng cuối cùng trước cơn hồng thủy, ngay đến giọng nói cũng mang vài phần mong đợi mà ngay cả bản thân anh cũng không xác định nổi.
Anh nói: “Cát Niên, nếu như, anh nói là nếu như, anh qua được tất cả chuyện này, nếu vậy chúng ta hãy ở bên nhau, coi như bắt đầu lại từ đầu, chúng ta không vì ai nữa, chỉ vì hai chúng ta mà sống cuộc đời này. Anh sẽ chăm lo cho em cả đời, sẽ mang đến một gia đình cho em và Phi Minh.”
Cát Niên sững người, mặt đỏ bừng tránh sang bên.
Đường Nghiệp chậm rãi buông tay cô, như vừa tỉnh lại sau cơn mê, anh cười buồn, tự giải thích cho chính mình, “Thật ra em có thể nhận lời anh như một kiểu an ủi, bởi khả năng anh tránh được mấy chuyện này quả thực quá nhỏ.”
Cát Niên nắm lấy tay anh lần nữa trước khi anh kịp rụt lại, lật bàn tay anh lên, ngồi xuống xem lòng bàn tay.
Gò Kim Tinh đầy mạng lưới, đường tình cảm ở lưng chừng, đây là dấu hiệu chỉ tay Cát Niên đã quá quen thuộc, cô trấn tĩnh, lại tỉ mỉ xem tiếp. Tay Đường Nghiệp gầy mỏng hiện rõ gân xanh, đường vận mệnh bắt đầu từ gò Thái Âm đổ dài xuống dưới, là tập hợp của rất nhiều đường nhỏ, ở giữa có phân nhánh. Trong sách nói, người có đường chỉ tay như vậy cả đời chìm nổi, số mệnh biến ảo bất định, cũng may đường sống tuy khá ngoằn ngoèo nhưng cũng sâu dài mạch lạc, cô lờ mờ nhớ được điều này có ý gì.
Cát Niên gập tay anh lại, “Em là một người mê tín, đường chỉ tay của anh nói cho em biết, anh nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
“Thế ư?” Đường Nghiệp gượng cười, cũng không tỏ rõ thái độ.
Cát Niên nói: “Đương nhiên rồi, vì em đợi điều ‘nếu như’ của anh.”
Thông báo chuyển viện quả nhiên được chuyển xuống rất nhanh, đây đã là cơ hội cuối cùng đối với sức khỏe đang ngày một yếu dần của Phi Minh. Cát Niên không dám kéo dài một giây, tiến hành hết các thủ tục bắt buộc rồi chuyển Phi Minh đến Bệnh viện Nhân dân số 1 ngay trong ngày.
Quá trình chuyển viện diễn ra rất thuận lợi, ngày đầu Phi Minh nhập viện mới, nhóm chuyên gia trong bệnh viện đã tiến hành hội chẩn và kiểm tra toàn bộ một cách hệ thống tình trạng bệnh của cô bé. Biết Phi Minh sẽ phải ở lại trong viện lâu và vẫn còn một trận chiến với bệnh tật trước mắt nên Cát Niên đã chuẩn bị không ít đồ, Bình Phượng cũng tới giúp cô.
Hàn Thuật vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai người mồ hôi đầm đìa nhấc chiếc vali to đùng nhích từng bước lên cầu thang.
“Xin hỏi hai người có biết thang máy đã xuất hiện trong xã hội văn minh loài người vừa đúng 150 năm rồi không?” Hàn Thuật tay vẫn còn ôm “bài tập về nhà” từ Viện Kiểm sát, không sao lý giải nổi bèn hỏi.
Bình Phượng chưa từng gặp anh, chỉ nhìn qua mà không lên tiếng.
Cát Niên mệt đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, cố giải thích: “Thang máy đi lên có nhiều người bệnh ngồi xe lăn quá, cũng chỉ tầng ba nên em không muốn chen lấn với người ta.”
Cô nói xong lại cùng Bình Phượng khệ nệ khiêng vali về phòng bệnh.
Hàn Thuật bực bội bước theo các cô hai bước rồi thực không chịu nổi nữa bèn lên tiếng nhắc nhở: “Này, phiền hai người giả vờ như biết ở đây còn có một người đàn ông đi.”
Nghe anh nói vậy, hai người đi trước đành dừng lại đặt chiếc vali trong tay xuống.
Đang mùa đông mà trán Cát Niên đầy mồ hôi, cô lấy tay quệt trán, miệng vẫn khách khí: “Không cần đâu.”
Hàn Thuật nói: “Anh không muốn tranh luận với loại phụ nữ thời thái cổ như em.”
Cát Niên ngập ngừng một lúc, “Thời thái cổ chưa có phụ nữ, chỉ có loài tảo và hải miên thôi.”
Hàn Thuật chằm chằm nhìn cô vài giây rồi kiên quyết đẩy cô sang bên, lạnh nhạt dúi túi tài liệu trong tay vào người cô, “Không nhiều lời với em, cầm lấy.”
Túi tài liệu màu da bò bị đẩy sang đúng trước ngực Cát Niên, tuy đã cách vài lớp áo nhưng do đột ngột không kịp đề phòng nên vẫn khiến Cát Niên thấy lúng túng. Cô do dự chỉ kịp lấy tay ôm một góc túi, cửa túi phía dưới vẫn chưa được đóng kín khiến mấy trang tài liệu rơi xuống lả tả, Cát Niên vội vàng ngồi xuống nhặt.
Hàn Thuật trừng mắt nhìn cô, “Còn nhìn em nữa thì anh cũng thật thoái hóa thành tảo với hải miên như em mất.”
“Thế… nếu em ở kỷ Nhị Điệp thì anh ở kỷ Chấn Đán.”
“Là sao?”
Cát Niên ngẩng đầu lên, dang tay thành một khoảng thật dài, nói nhỏ: “Cùng là tảo với hải miên nhưng cũng có thể cách đến mấy trăm nghìn năm đấy.”
Vừa nói, mấy tờ tài liệu bị rơi cũng đã nhặt lại được gần hết, tờ cuối cùng được Bình Phượng trước sau vẫn đứng ngoài câu chuyện nhặt lên, phía trên có một bức ảnh chụp tập thể của vài người, kỳ lạ ở chỗ, Bình Phượng nhìn tấm ảnh rất chăm chú.
Hàn Thuật hắng giọng, lúc này Bình Phượng mới như vừa tỉnh cơn mê đưa bức ảnh trả lại cho Cát Niên.
“Xin hỏi có vấn đề gì không?” Hàn Thuật khách sáo hỏi.
“Người trong ảnh là…”
“Cô quen ai trong bức ảnh ư?” Hàn Thuật tỉnh bơ vờ ngạc nhiên. Tuy anh chỉ mới gặp cô Bình Phượng này lần đầu nhưng đã có thể đoán ra vài phần lai lịch. Đương nhiên trước mặt Cát Niên anh vẫn khách sáo nhưng bất luận có muốn thừa nhận hay không thì người trong ảnh và người xem ảnh hoàn toàn không thể cùng một đường.
Bình Phượng nhoẻn miệng cười duyên dáng, đôi môi đỏ được tô vẽ cẩn thận, “Sao có thể quen được chứ, chỉ là tiện hỏi thế thôi.”
Hàn Thuật cũng chẳng buồn hỏi thêm, anh dặn đi dặn lại Cát Niên: “Giấy tờ của anh phải thu cho đủ đấy,” rồi cúi người nhấc chiếc vali.
Ban đầu không ngờ chiếc vali lại nặng đến thế, anh chỉ đưa tay thờ ơ nhấc lên, suýt chút nữa không nhấc nổi, nghiêng ngả một hồi mới đứng vững, anh lầm bầm: “Em đem cả đá ở kỷ Chấn Đán đến đấy à?”
Khó khăn lắm Hàn Thuật mới xách nổi chiếc vali vào phòng bệnh mới của Phi Minh, lúc mấy người bước vào y tá đang châm kim truyền cho cô bé. Sau một thời gian nằm viện điều trị, mu bàn tay Phi Minh đã kín mít vết kim châm, cơ bản đã chẳng còn tĩnh mạch nào có thể cắm nổi kim nữa, y tá loay hoay hồi lâu cuối cùng đành đâm kim truyền vào mặt trong cổ tay trái của cô bé.
Mặt trong cổ tay là một trong những vùng da nhẵn mịn nhất trên cơ thể, Cát Niên có thể tượng tượng ra mũi kim thô kệch kia đâm xuống đó sẽ đau dường nào, cô quay đầu đi không dám nhìn tiếp, từng thớ thịt từng giác quan trên cơ thể cô đều như thắt lại. Phi Minh không kêu một tiếng, cô bé nằm trên giường nhìn từng động tác của cô y tá như thể cánh tay kia là của người khác, ánh mắt cô bé vô tình lướt qua Hàn Thuật, lúc này khuôn mặt xanh xao mới tươi tỉnh lên một chút. Đau đớn cũng là một thứ có thể quen.
Đợi y tá đi khỏi, Hàn Thuật ngồi xuống bên Phi Minh, anh nói: “Hồi nhỏ chú Hàn Thuật sợ nhất là bị kim tiêm, không giỏi như Phi Minh bây giờ đâu, Phi Minh ngoan thật, cố chịu một thời gian nữa, khỏi bệnh rồi chú Hàn Thuật sẽ đưa cháu đi rất nhiều nơi thú vị.”
Phi Minh nói lại: “Chú Hàn Thuật, nhìn chú gầy đi rồi, giống cô cháu vậy.”
Cô bé vừa nói dứt lời, bên phía Cát Niên liền có tiếng cử động khẽ, Hàn Thuật quay lại đã thấy cô quay lưng về phía hai chú cháu, chăm chú sắp xếp đồ đạc.
Hàn Thuật tiếp tục nựng Phi Minh, “Đấy là vì chú và cô cháu lo cho cháu đấy. Đợi cháu khỏe lại rồi hai chúng ta cũng sẽ béo trở lại.”
Anh phồng má định chọc cho Phi Minh vui.
Phi Minh nhắm mắt lại, tiếng thở gấp mà nông, khi mọi người đều nghĩ cô bé đã ngủ, Phi Minh mới thì thầm nói: “Cô, chú Hàn Thuật, hai người thật sự thích cháu sao?”
Cát Niên không quay đầu lại, giọng hơi là lạ, “Cái này còn phải hỏi sao? Cái con bé ngốc nay.”
Nhưng Phi Minh vẫn chưa chịu thôi, lại hỏi tiếp: “Vậy vì sao hai người lại thích cháu?”
“Vì cháu là cô bé đáng yêu nhất, chúng ta tại sao có thể không thích cháu được?” Hàn thuật cười đáp.
“Thế còn cô?”
Cát Niên quay đầu lại, cũng cố nở nụ cười “Vì cháu là người thân nhất của cô.”
Phi Minh gật gật đầu, tuy cô bé không nói gì thêm nhưng Hàn Thuật và Cát Niên không hẹn mà cùng nhận ra vẻ thất vọng trên gương mặt đã gầy sọp vì bệnh tật giày vò. Hai người chưa từng hoài nghi sự yêu quý xuất phát từ đáy lòng mình dành cho Phi Minh, hai người nguyện hái cả sao trên trời nếu điều đó giúp cô bé vui, giúp bệnh của cô bé mau khỏi, nhưng hai người đều không biết, rốt cuộc cô bé này đang tìm kiếm một câu trả lời thế nào.
Phi Minh đã ngủ rất say, thời gian cô bé rơi vào hôn mê càng ngày càng dài. Rất nhiều lần, cô bé ngủ quá lâu, tay chân đều lạnh ngắt khiến Cát Niên đang chăm sóc bên cạnh bất giác nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ. Cát Niên vốn vẫn lo nghĩ nhiều chuyện nhưng giờ cũng đã bắt đầu trông chờ cuộc phẫu thuật này. Bắt buộc phải có một cuộc phẫu thuật giúp cô giữ lại Phi Minh, dù cho sau phẫu thuật có để lại di chứng, chí ít cô bé vẫn ở lại bên cô, cô thật sự không còn gì để mất nữa.
Hàn Thuật nhìn Cát Niên hồi lâu ngồi lặng đi như tượng bên giường Phi Minh, dường như sức sống của cô cũng đang dần yếu đi theo cô bé. Anh cũng muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng cô là người dễ đoán được lòng người khác, hẳn cũng sẽ dễ dàng nhìn thấu lời nói dối thiện chí của anh, nhưng ôm cô, cô sẽ lại càng rụt người lại.
“Cháo hôm đó thế nào?” Hàn Thuật đột ngột lôi ra một đề tài.
“Hả?”
“Anh cứ nghĩ em sẽ về cùng anh.”
“Anh ấy bị ốm mà. Hàn Thuật, thực ra chuyện hôm đó em rất cảm ơn anh.”
“Xời…” Hàn Thuật khó chịu cười khẩy một tiếng. Bình Phượng đã ra ngoài lấy nước, trong phòng chỉ còn lại hai người và Phi Minh đang ngủ say. Cuối cùng, anh ngập ngừng hỏi, “Nếu như… nếu như anh ốm, em có nấu cháo cho anh không?”
“Sao đến cả ốm anh cũng phải so đo thế?” Cát Niên không lý giải nổi suy nghĩ trong đầu anh chàng công tử này.
Hàn Thuật hậm hực. Anh không giả ngốc mà thật sự đã từng có suy nghĩ ấy, có lúc anh đã thấy rất ghen tỵ với khuyết tật của Vu Vũ. Vì Vu Vũ bị bệnh, Cát Niên mãi mãi thương xót anh ta, mãi mãi không dứt được anh ta. Phi Minh có được sự chăm sóc tận tình của Cát Niên anh không nói làm gì, nhưng ngay đến Đường Nghiệp cũng vì ốm lừ khừ mà được cô thương xót. Anh sai vì quá khoẻ mạnh, từ nhỏ đến lớn nghiêm trọng nhất cũng chỉ là cơn cảm nặng. Anh vẫn còn nhớ như in bộ dạng đáng thương của Cát Niên xin xỏ cho Đường Nghiệp hôm đó, tuy anh đã tự nhủ không biết bao lần rằng đó chỉ là thương hại - nhưng ngay cả thương hại anh cũng nào đã có được?
“Bọn anh đi rồi, em và Đường Nghiệp vẫn tiếp tục ăn cháo?” Kiểu thăm dò này thật quá vụng về.
Cát Niên quay sang nhìn anh, “Ừm, em xem chỉ tay cho anh ấy.”
“Thế em cũng xem cho anh xem.” Hàn Thuật đột nhiên phấn chấn, xoè tay về phía cô năn nỉ.
“Không phải anh là người theo chủ nghĩa duy vật triệt để à?” Cát Niên đương nhiên nghi ngờ động cơ của anh.
Nhưng Hàn Thuật vẫn cứ trơ tráo đưa tay ra. Đó là đôi tay của một người đàn ông trẻ, sạch sẽ, trắng ngần, ngón tay thon dài không một vết chai xấu xí, vết hằn đỏ do khi nãy xách đồ nặng vẫn còn in trong lòng bàn tay. Cát Niên còn biết, trên mu bàn tay lúc này cô không nhìn thấy được, chắn chắn vẫn còn vết đũa quật hôm nào.
“Xem cho anh đi, xem qua cũng được.”
Cát Niên không chịu nổi bèn xích qua nhìn một cái, đường chỉ tay đẹp không ngoài dự liệu. Trong lòng bàn tay Hàn Thuật, đường công danh bắt đầu từ đường sống, một đường thẳng tắp sâu dài, đối với anh thành tựu, tiền tài, danh vọng đều là những thứ không quá khó để đạt được. Có một dấu thập ở dưới ngón áp út, có quý nhân phù trợ, xuân phong đắc ý. Đường sống rõ ràng còn kèm thêm nhánh phụ, vạn sự trôi chảy, thỉnh thoảng vấp váp nhỏ cũng không tổn thất to lớn gì. Đường trí tuệ chạy ngang lòng bàn tay, thông minh nhưng quá tự phụ.
“Chỉ tay của anh rất tốt, cơ bản đều giống với tình hình bây giờ của anh.” Cát Niên nói qua loa cho xong.
“Chỉ tay cũng có nói anh cầu gì mà không được không?” Hàn Thuật cắn môi, mặt dày hỏi.
“Không hề, anh nhìn đường sống của anh đây này, đây chính là dấu hiệu của vạn sự trôi chảy.”
“Thế thì vẫn không đúng rồi.” Hàn Thuật tiu nghỉu.
“Đã nói là xem chơi thôi mà.” Cát Niên thấy tình hình vừa vặn để thoái thác, đứng dậy nói, “Em đi xem Bình Phượng đi đâu rồi.”
Hàn Thuật nào để cô đi, anh ngang ngược kéo cô lại, “Rõ ràng em không xem cẩn thận. Cách xa như thế, em thậm chí còn chẳng chạm vào tay anh, chẳng phải quá không chuyên nghiệp sao?”
Cát Niên sợ anh làm ầm, do dự một lúc đành thận trọng cầm lấy đầu ngón tay anh, lúc này cánh tay đang nắm chặt kia mới nới lỏng ra một chút.
“Xem đi. Anh muốn nghe xem mấy ngụy biện của chủ nghĩa duy vật.”
Anh nói giọng khẳng khái không sợ gì nhưng lòng bàn tay thì bắt đầu đổ mồ hôi, từng milimet da thịt cô chạm vào đều như lửa đốt, cũng không biết tay ai đang run.
“Đây, sự nghiệp có thăng trầm nhỏ, nói chung vẫn là thuận lợi, anh xem đường công danh ở đây…”
“Ấy ấy, xem tình duyên, xem tình duyên!”
“Đợt một lát, em xem xem, dưới ngón giữa sao lại có đường đẳng cao…”
“Đường đẳng cao thì làm sao?”
“Đồng, đồng tính.”
“Nói vớ vẩn!” Hàn Thuật vừa nghe đã lập tức nổi giận, vốn định hất tay ra nhưng lại không nỡ. Anh cố kiềm chế, cảnh cáo: “Nhìn cho rõ chút đi, đừng nói linh tinh, ai là ai không phải mọi người trong lòng đều biết rồi còn gì.”
“Đừng run nữa, em nhìn nhầm rồi, đó là đường hôn nhân, anh đừng run nữa, run là nhìn không rõ đâu.”
“Run thì làm sao?”
“Giơ tay ra mà cứ run, trong sách nói, nói… không đạt tiêu chuẩn.”
“Cái gì không đạt tiêu chuẩn?” Hàn Thuật mặt bồn chồn.
Cát Niên lập tức chuyển đề tài, “Đầu đường tình duyên có rất nhiều nhánh nhỏ, dày dặn tình trường.”
“Em xem đường chính đi xem nào!”
“Đường chính có ngắt quãng, hỉ nộ thất thường, cứng đầu ương bướng, nhiều sóng gió, đường trí tuệ cách đường tình duyên quá xa…”
Cát Niên lảm nhảm nói, cuối cùng cũng không biết Hàn Thuật có nghe vào hay không, chỉ cảm thấy tay mình và tay anh ướt đẫm mồ hôi, những đường chỉ tay đan xen dần dần trở nên mờ mịt.
Có lẽ cuối cùng anh đã nghe chán bèn lật tay lại nắm lấy tay cô, chỗ tiếp xúc quá trơn, khó khăn lắm mới nắm được hai đốt đầu ngón trỏ và ngón áp út, cô cũng không giật ra được nữa.
“Em tự nói xem đường nào là em?”
Cô cố rút tay ra nhưng vô dụng, mấy lọn tóc loà xòa ướt đẫm trên mặt.
Tô Đông Pha có viết phu nhân Hoa Nhụy “Thịt băng xương ngọc, tự mát lạnh không mồ hôi”, còn Cát Niên lại là người có tuyến mồ hôi quá phát triển. Đã bao năm nay, Hàn Thuật chưa từng gần cô như lúc này. Ngón tay anh và cô đan vào nhau, anh không chịu buông. Điều này khiến anh nhớ lại một đêm trước đây rất rất lâu, anh đã áp sát vào lưng cô như vậy, hai người đều ướt đầm đìa như tắm nhưng anh cũng không chịu buông. Lúc đó anh vùi đầu vào gáy cô, cảm giác ẩm ướt ấm nóng, về sau anh đã bao lần trốn tránh, bao lần hồi tưởng, dần dà cảm giác ấy đã trở thành hình tượng duy nhất về dục vọng anh vẽ nên sâu trong đáy lòng, là khởi đầu cho mỗi lần anh hưng phấn.
Khuôn mặt đỏ bừng của Cát Niên giờ đã chuyển sang tái mét, cảm giác dính đặc ấy trong ký ức của cô cũng đen tối thế này, khiến cô gần như nghẹn thở.
Cô nói: “Hàn Thuật, anh buông ra đi, chỉ tay vốn là đặc trưng có nhiều biến đổi nhất.”
Đầu óc anh như mê dại, nào còn nghe nổi điều gì. Tới khi cửa phòng bệnh bị người nào đó lạnh lùng gõ ba tiếng.
Chủ nhiệm khoa não Bộ bệnh viện Nhân dân số 1 Tôn Cẩn Linh đứng ngay trước cửa, “Người nhà của Tạ Phi Minh mời tới phòng việc của tôi.”