Cho Anh Nhìn Về Phía Em Tập 2

Chương 29



Đối với Cát Niên, mảnh sân nhỏ được cánh cổng sắt bảo vệ là sự yên tĩnh cô khao khát nhất, nhưng đối với Phi Minh lại là sự cô tịch ngay từ khi mới lọt lòng.

.

Cát Niên vừa luống cuống lấy con cá hấp nóng hôi hổi trong nồi ra, đang vẩy tay cho bớt nóng liền nghe loáng thoáng có tiếng gì đó ngoài cửa. Đã gần năm giờ chiều, theo thói quen ở đây, bữa cơm tất niên tối 30 thường diễn ra khá sớm, trước bữa cơm theo lệ thường đều phải đốt pháo, trong tiếng đùng đoàng lác đác, Cát Niên phải mất hồi lâu mới chắc chắn tiếng gọi ngoài cửa không phải là ảo giác.

Phi Minh vẫn đang nằm trên giường tay cầm điều khiển từ xa, mơ mơ màng màng xem bộ phim Hàn Quốc con bé thích, nhìn thấy Cát Niên đi đến liền dụi mắt hỏi: “Cô ơi cơm tối xong rồi ạ?”

Cát Niên vừa bước ra phía sân vừa trả lời: “Xong ngay rồi đây, cô ra xem có phải chú Nghiệp đến rồi không?”

Cô cầm lấy ô bước khỏi cửa đi ra sân, ngoài cánh cổng được hàn bằng song sắt quả nhiên có người, nhưng hoàn toàn không phải Đường Nghiệp như cô nghĩ mà là Hàn Thuật đang một tay nắm song sắt cửa, một tay uổng công che mưa.

Vừa nhìn thấy cô, Hàn Thuật đứng ngoài cửa rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Gọi mãi ngàn vạn lần cuối cùng cũng ra rồi.”

Cát Niên dừng lại không bước tiếp, sự xuất hiện của Hàn Thuật lúc này có thể nói là bất ngờ, cũng có thể nói là không. Sở dĩ mâu thuẫn như vậy là vì kể từ khi hai người bắt đầu gặp lại, anh đã luôn như âm hồn lảng vảng quanh cô. Nhưng trong một ngày đặc biệt như hôm nay, dù anh có nghìn lá gan cũng không dám bỏ mặc bố mẹ trong bữa cơm đoàn viên một năm chỉ có một lần để đến chỗ cô gây rối được, hơn nữa mới hôm trước anh còn giận dỗi rồi bỏ đi ngay trước mặt cô.

Hàn Thuật thấy cô đứng im lập tức không chịu được nữa, bực bội trách cứ: “Em ăn phải thuốc dừng hình đấy à? Mau mở cửa cho anh, quần áo anh sắp ướt hết rồi đây.”

Anh nói như thể mọi chuyện đều hết sức hiển nhiên, hệt như một người chồng vừa đi làm về muộn. Nhưng Cát Niên lại dễ dàng phá tan bầu không khí thân mật khiến anh thoả mãn này, cô cầm ô che mưa, nước mưa làm khoảng cách giữa anh và cô có vẻ càng xa hơn.

“Anh có việc gì?” Cô thận trọng hỏi.

Hàn Thuật giậm chân: “Em cứ phải nói chuyện với anh qua cánh cổng thế này à? Đây không phải cách đối đãi với khách chứ?” Dù vẫn đang giơ một tay che đầu nhưng tóc anh đều đã ướt hết, từng lọn tóc dính bết trước trán, trông rất nhếch nhác.

Cát Niên nói: “Hôm nay không phải ngày đãi khách, sắp giao thừa rồi, anh đến đây làm gì, đừng làm loạn nữa, về đi.”

Xem ra Hàn Thuật thật sự đã rất nôn nóng, một tay cứ nắm lấy cánh cổng mà lay, “Em có thể để anh vào rồi hãy nói không, dính nước mưa không phải chuyện đùa đâu.” Anh vuốt nước mưa trên mặt, ngón tay tái xanh, nghĩ đến lại thấy lạnh kinh khủng, anh vừa nói dứt lời liền run lập cập, quay người hắt xì một cái rất hợp cảnh.

Cát Niên do dự một lúc, lòng trắc ẩn dường như khiến thái độ xua đuổi của cô dịu bớt đi, cô bước lên mấy bước, đứng cách anh một cánh cổng.

Niềm hy vọng vừa kịp nhen nhóm của Hàn Thuật nhanh chóng bị dập tắt, anh thấy Cát Niên đưa tay ra còn tưởng cô sắp mở khoá, anh ngờ cô lại chỉ thu chiếc ô trong tay rồi định đưa qua song cửa sắt cho anh, “Cầm lấy ô này, chiếc ô hôm trước của anh em để trong phòng bác sĩ Tôn rồi, em… em vào trước đây, anh mau về nhà ăn cơm đi.”

Hàn Thuật im lặng, không đón lấy chiếc ô Cát Niên đưa ra, anh nhìn cô thật kỹ qua làn mưa cùng những hàng nước cứ lăn dài từ tóc như thể vừa mới nhận ra, cô là người vốn không giỏi cứng rắn nhưng ý chí cự tuyệt dành cho anh lại kiên định đến vậy. Anh cứ luôn cho rằng mình đã cố gắng hết sức, đã gần cô thêm một chút, gần hơn một chút rồi, thật ra không phải, ngay lúc này đây, chỉ cách một bước chân, cánh cổng của cô trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện mở ra cho anh. Cô ở trong thế giới khép kín của cô đằng sau cánh cổng, anh ở bên ngoài, thật khó phân biệt nổi là xa hay gần.

Cô không biết hôm nay anh phải trải qua những gì, bận bịu, kiệt sức, kinh ngạc, phẫn nộ, tủi hờn… Hàn Thuật cảm thấy mình đã chạm đến cực hạn, cả thế giới này không có ai xui xẻo bằng anh, cả thế giới này đều ức hiếp anh. Trước cánh cổng cố chấp đóng chặt hệt như cô, tất cả cảm xúc trong anh đột ngột dâng lên đỉnh điểm, anh lùi lại một bước, chẳng còn màng đến phong độ giơ chân đạp mạnh vào cánh cổng sắt, “Tôi khiến người ta ghét như vậy đấy!”

Cánh cổng đáng thương đã bị hỏng một lần khi hai người giằng co lần trước, về sau được chú Tài giúp dựng lại nhưng cũng chỉ là công trình tạm bợ phòng được quân tử chứ chẳng phòng được tiểu nhân, sau cú đạp chân đột ngột của Hàn Thuật, cánh cổng sắt run bần bật, bụi vữa xi măng ào ào rơi xuống, có miếng vữa còn rơi trúng ống quần Cát Niên.

Cát Niên hoảng hốt lùi lại một bước, cũng may cánh cổng cũng chỉ lung lay chứ vẫn chưa đổ. Trước tình cảnh khó lòng dàn xếp này, Cát Niên chợt có một cảm giác nực cười hoang đường, sao có thể có một người càn rỡ đến vậy, anh ta rõ ràng vừa làm chuyện khiến người ta ghét lại vẫn còn hỏi, vì sao tôi bị người ta ghét.

Cô thờ ơ quay đầu bước vào nhà, trong lòng không khỏi lo sợ bất an, nếu anh ta điên lên lại bồi thêm đạp nữa, cánh cổng sắt thật sự hy sinh, không biết còn dựng được lại nữa không.

Nhưng thảm cảnh Hàn Thuật bồi thêm đạp nữa không hề xảy ra, Cát Niên bước vào dưới mái hiên mới nghe thấy một giọng nói đáng thương, “Anh bị bố đuổi đi rồi.”

“Hả?” Cát Niên kinh ngạc, sững sờ quay người lại nhìn anh. Trong ấn tượng trước nay của Cát Niên, Hàn Thuật tuy càn rỡ không biết đạo lý nhưng anh rất ít khi nói dối.

Hàn Thuật đứng dưới cơn mưa lất phất, cúi đầu tiu nghỉu nhưng tính khó chịu vẫn còn đó, anh đưa chân đá mấy mảnh vữa rơi xuống bên cánh cổng sắt, hậm hực nói: “Anh không có chỗ nào để đi, thế đã được chưa.”

Cát Niên hơi không tin, trước đây cô đã nghe Phi Minh nói Hàn Thuật không sống cùng bố mẹ, dù anh có thật gây chuyện với bố thì cũng không phải không có chỗ nào dung thân, hơn nữa với bản linh của anh, tìm một nơi tá túc hẳn không phải chuyện khó.

Dường như Hàn Thuật đã đoán ra trong đầu cô đang nghĩ gì, anh nói tiếp: “Anh biết em không tin, nhưng giờ chỗ anh ở vẫn là do bố anh trả tiền, đứng dưới tên ông… anh phải cho bố thấy không phải xa ông ấy là anh không sống nổi.”

“Sao phải thế chứ?” Cát Niên là người chưa từng được nhận bất kỳ sự che chở nào từ bố mẹ, vì vậy cô không sao hiểu nổi một người như Hàn Thuật muốn khổ sở chứng minh điều gì.

“Anh không phải loại không cần thể diện, em đã nói không thể, anh chấp nhận, cũng chẳng muốn gì hơn, chỉ là muốn kiếm một nơi ngồi thở một chút…”

Một cơn gió lùa qua dưới mái hiên, Cát Niên thấy lạnh thấu xương, Hàn Thuật ưa thể diện, không co rúm run cầm cập trong mưa, nhưng cô biết anh chắc phải lạnh lắm. Cát Niên im lặng, trái tim cô không phải bằng sắt bằng đá, cũng không phải muốn nhìn anh chịu khổ để hả hê. Nếu đổi lại vào lúc khác, ở một nơi khác, để anh vào ngồi nhờ một lúc cũng không phải không thể, nhưng ở đây lại khác. Đây là nơi Tiểu hòa thượng từng sống, nơi cóp nhặt bao ký ức cô không muốn cho người khác biết, là một vùng trời chỉ thuộc về cô và Tiểu hòa thượng. Cô có thể cho phép một người không liên quan gì đến quá khứ như Đường Nghiệp thỉnh thoảng lui tới, nhưng Hàn Thuật thì không được, chỉ duy có anh là không được, cô không muốn góc yên tĩnh duy nhất của mình cũng bị anh quấy nhiễu đến long trời lở đất.

Cô chỉ chăm chăm suy nghĩ, không biết từ lúc nào tiếng động bên ngoài đã thu hút Phi Minh đang nằm trên giường, Phi Minh lấp ló sau cánh tay cô, nhìn thấy người ngoài cửa liền vừa kinh ngạc vừa vui mừng gọi lớn “Chú Hàn Thuật” rồi như chỉ muốn nhảy bổ ra mở cửa.

Cát Niên vội vàng túm lấy Phi Minh, con bé này đến áo khoác cũng không mặc, lại còn định đầu trần chạy ra mưa, thế này có nguy hiểm không cơ chứ!

“Cô ơi, chú Hàn Thuật đến rồi, chú ấy bị ướt hết rồi, sẽ bị ốm mất!” Phi Minh bị Cát Niên kéo lại dưới mái hiên, ra sức thò đầu ra nhìn chú Hàn Thuật, miệng oang oang.

Cát Niên gượng gạo quay đầu, chỉ thấy Hàn Thuật không nói lời nào đứng im trước cổng, anh không giận dữ nữa, cũng không mở mồm cầu xin nữa, cả người ướt lướt thướt nhìn cô. Phía này Phi Minh đang bị cô giữ trong lòng cũng mở tròn mắt đầy nghi hoặc. Bị hai cặp mắt tấn công trước sau, không hiểu sao Cát Niên bỗng cảm thấy mình như bị cô lập không ai giúp đỡ.

Phi Minh lại lần nữa gào lên “Chú Hàn Thuật”, định giằng khỏi “gông cùm” của Cát Niên xông ra mở cửa, Cát Niên ấn cô bé gầy gò chỉ còn da bọc xương xuống, lần đầu tiên trừng mắt nghiêm khắc nhìn Phi Minh, nghiêm giọng nói: “Yên nào! Cháu biết đấy là ai không?”

Con bé này… chỉ biết gọi Hàn Thuật là giỏi… chẳng hiểu chuyện gì.

Phi Minh không dám động đậy, cô bé tuy hơi ương bướng nhưng vẫn là một đứa trẻ nghe lời, vẻ mặt đột nhiên lạnh ngắt cùng ánh mắt đầy khó hiểu của cô khiến Phi Minh cảm thấy xa lạ và kinh sợ, cô bé cúi đầu, đôi mắt to rưng rưng muốn khóc, thật thà trả lời: “Là chú Hàn Thuật ạ.”

Trước câu trả lời đơn giản này, môi Cát Niên khẽ run, cô bất giác không thốt nên lời. Đúng vậy, cô không còn lời nào để phản đối, người ngoài cửa kia là chú Hàn Thuật mà Phi Minh thích, Phi Minh sùng bái, thậm chí còn tưởng tượng là cha ruột của mình. Cô còn có thể phản bác được gì? Lẽ nào cô muốn nói, người ngoài kia chính là tội nhân đã gián tiếp khiến cháu trở thành trẻ mồ côi, là khởi nguồn tai ương của cô mười một năm nay?

Nhưng, sự thật có phải vậy không?

Có lúc cô thấy đúng, nhưng có lúc lại thấy không phải.

Mười một năm rồi, đã đến nước này, đâu là nhân, đâu là quả, đâu là thật, đâu là giả?

Cát Niên cởi chiếc áo khoác trên người, quấn chặt lên người Phi Minh, nước mắt Phi Minh đã trào ra, việc thất hẹn của Đường Nghiệp đã khiến cô bé thất vọng một lần. Đối với Cát Niên, mảnh sân nhỏ được cánh cổng sắt bảo vệ là sự yên tĩnh cô khao khát nhất, nhưng đối với Phi Minh lại là sự cô tịch ngay từ khi mới lọt lòng.

“Cháu đứng yên ở đây.” Cô nói giọng cảnh cáo, sợ con bé lại liều mình lao ra ngoài mưa. Rồi cô bước từng bước lại phía trước cánh cổng lung lay sắp đổ, không nhìn vẻ mặt lúc ấy của Hàn Thuật, chỉ cúi đầu rút ra một chiếc chìa khoá, tra chìa vào ổ khóa loang lổ gỉ sét.

Ổ khoá xoay tròn, Cát Niên nghe tiếng lò xo khẽ cạch một tiếng, cửa đã mở.

Hàn Thuật đẩy cánh cổng bước vào, bước chân đạp lên những chiếc lá khô bị nước mưa làm mềm nhũn. Thời gian gần đây, Cát Niên bận bịu chăm sóc Phi Minh lấy đâu thời gian quét dọn sân vườn, nước lép nhép theo mỗi bước giày giẫm xuống. Cát Niên không nói gì với anh đã dẫn Phi Minh bước vào nhà, anh cũng dày mặt bám đuôi theo sau. Trước nay anh chưa từng bước vào căn nhà này, dù đã sớm biết cuộc sống của hai cô cháu rất thanh bần, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nhìn thấy trong căn nhà cũ kỹ tối tăm ngoài những đồ dùng sinh hoạt bắt buộc ra, không có nổi bất cứ thứ gì khác, lại thêm cả khoảng sân đầy lá khô khiến anh đột nhiên có cảm giác cô liêu đổ nát không nói nổi thành lời. Anh là người chú trọng chất lượng cuộc sống, ăn mặc tiêu dùng đều hết sức chú ý cầu kỳ, thoạt nhìn cảnh sống của Cát Niên và Phi Minh bao năm nay, tâm trạng quyết liệt trong anh xuống dốc thảm hại, như có xương cá mắc trong họng, không sao nói nổi nỗi xót xa chua chát.

Trong lúc Hàn Thuật mải quan sát bốn bề, Cát Niên lấy một chiếc khăn bông lặng lẽ đưa lại cho anh. Lòng anh buồn lại sợ cô nhìn thấu, bèn quản không nổi cái miệng đê tiện. Chỉ nghe anh chẹp chẹp mấy tiếng, vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa nói, “Anh thấy cái đống tạp nham này đều nên bán đồng nát hết đi, đổi lại tiền đủ để anh giờ nghỉ hưu sớm, an hưởng tuổi già.”

Cát Niên nghe xong cũng đồng cảm vô hạn, “Thế thì sợ tuổi già của anh phải ngắn lắm mới được.”

Hàn Thuật “đoản thọ” rõ ràng đã bị câu nói này làm khựng lại, anh không sao phán đoán nổi cái cô Tạ Cát Niên này đã hoàn toàn mất đi tính hài hước hay đang định kể với anh một câu chuyện cười xanh rờn.

Không biết vì lý do gì, căn nhà cũ lại càng khiến người ta dễ cảm giác thấy cái lạnh âm u, trong phòng không có máy sưởi, tay Hàn Thuật lạnh đến cứng đờ, khó khăn lắm mới lau được cho tóc bớt ướt, anh chịu không nổi lại hắt hơi cái nữa. Phi Minh không chịu lên giường nằm nghỉ, đẩy chiếc ghế đến ngồi sát lại chú Hàn Thuật của mình. Cát Niên thấy vậy đành xách chiếc máy sưởi mini thường ngày của Phi Minh ra đặt bên cạnh hai người. Hàn Thuật vội vàng kéo Phi Minh lại gần chiếc máy sưởi, phải một lúc sau mới thấy máu trong người mình lưu thông trở lại, lúc này cảm giác khó chịu của quần áo ướt dính sát trên người lại càng rõ rệt.

Anh cởi áo khoác ngoài, chiếc áo sơmi mỏng và áo lót bên trong bị nước mưa thấm ướt gần hết, người ta đội tuyết trước cửa họ Trình(1), còn anh đội mưa trước cửa họ Tạ, dù đã đạt được mục đích nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Không uổng công anh thương Phi Minh lâu nay, cô bé con thấy tình cảnh như vậy liền lập tức nhao nhao, “Chú Hàn Thuật, chú thế này sẽ bị ốm mất!”

(1). Thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ điển cố Dương Thời đội tuyết đứng trước cửa nhà Trình Di cầu học.

Hàn Thuật giũ giũ quần áo trên người, ho húng hắng mấy tiếng rồi nhân thời cơ thích hợp đề xuất một thỉnh cầu thoạt nghe có vẻ hợp lý với Cát Niên: “Ờ… anh có thể mượn phòng tắm nhà em dùng tạm chút được không… tắm một cái?”

Hàn Thuật thực rất cúi mình nhưng Cát Niên thực sự vẫn rất bất ngờ xen lẫn khó xử. Đối với cô, cho phép anh đặt chân vào căn nhà này đã là giới hạn cuối cùng, không ngờ anh còn tiếp tục đưa ra một yêu cầu như vậy.

Cát Niên lúng búng nói: “Không phải anh bảo chỉ ngồi một lát lấy hơi rồi sẽ đi sao?”

Hàn Thuật trợn trừng mắt, “Là anh nói thế thật, nhưng em xem anh đã ướt lướt thướt thế này rồi, trời lại lạnh, còn không thay đồ ra thế nào cũng bị cảm không chừng, giờ anh không có ai chăm sóc, em nấu cháo hay gì đấy cho anh đi, có khi cảm còn biến tướng thành viêm phổi, rồi từ viêm phổi thành viêm màng não, đến lúc đó đừng nói là lấy hơi, đừng có đứt hơi đã là may rồi.”

Nói xong anh hừ một tiếng, Tết nhất rồi, trước đây anh chưa từng nói năng thế này bao giờ, nhưng nói chuyện với Tạ Cát Niên nhiều rồi sẽ rất tự nhiên thốt ra được mấy mẩu đối thoại chẳng đâu vào đâu này - có điều, cứ có hiệu quả là được.

Cát Niên cười miễn cưỡng, “Ở đây em cũng chẳng có quần áo mà cho anh thay.”

“Có chứ, cô, cô quên rồi à, trong phòng cô…”

“Phi Minh!”

Trẻ con không biết kiêng sợ gì, Cát Niên chau mày chặn đứng câu nói của cô bé. Phi Minh không có ý gì, cô bé chỉ muốn giữ chú Hàn Thuật của mình ở lại lâu hơn, nào ngờ mới nói một câu đã khiến cô mặt đỏ bừng, gượng gạo.

“Đấy đều là quần áo cũ của người bố đã qua đời của cháu, chú Hàn Thuật mặc thế nào được?”

Hàn Thuật im lặng nhìn hai cô cháu, vui vẻ đứng dậy, “Chuyện này không thành vấn đề, trên xe anh có quần áo để thay rửa, chỉ là mượn chỗ của hai người thôi.”

.