Cho Anh Nhìn Về Phía Em Tập 2

Chương 5



Cô tự vấn lương tâm, bất kể từng làm chuyện gì, chung quy cô chưa từng làm hại tới bất kỳ người nào trong gia đình, chưa từng làm hại Vọng Niên, thậm chí là bố mẹ, vì sao lần nào đối diện với họ cô đều cảm thấy tủi hổ, xấu xa, không chốn dung thân như thế này? Có lẽ lông nhím yếu ớt đang xù lên trong tim cô tuy có thể chống được muôn nghìn thủ đoạn xấu xa của người ngoài, nhưng lại không bảo vệ nổi cô trước sự lạnh lẽo buốt tim của những người thân.

.

Tại tiệm đồ vải, Cát Niên luôn làm việc tận tâm tận lực, không chỉ bởi vì công việc này duy trì cuộc sống của cô và Phi Minh, mà quan trọng hơn còn vì lòng cảm kích của cô đối với bà chủ, vào lúc cô ở cảnh ngộ khó khăn nhất, chính là bà chủ đã trao cho cô một cơ hội, không những thế hơn hai năm trước còn giao cô đảm nhận chức của hàng trưởng, trước sau chưa từng nhắc tới quá khứ của cô.

Cát Niên không phải sinh ra đã thích làm những đồ thủ công này, tuổi thiếu nữ hồn nhiên, tất cả thời gian thuộc về mình cô đều dành cho Vu Vũ và thế giới nội tâm sâu xa của bản thân. Cô thực sự tiếp xúc với may vá là ở trong tù, từ vụng về đến thành thục, ngày lại ngày ngồi đạp máy may, khô khan, đơn điệu đến buồn chán. Không biết từ lúc nào cô đã học được cách thích ứng với công việc này, hơn nữa còn thử thích nó, ít nhất cũng không còn ghét như trước. Chỉ có như thế, quãng thời gian lao dịch đằng đẵng mới trôi qua một cách dễ dàng. Có lẽ vì dụng tâm, cộng thêm thao tác nhanh nhẹn thuần thục trên máy nên những sản phẩm từ tay cô làm ra có phần tinh tế hơn người khác. Nói đến sự biến đổi bất ngờ này, liệu có phải cũng giống như mối quan hệ giữa hai người nào đó trên thế gian, có thể khi bắt đầu hoàn toàn không phải là yêu, thời gian trôi qua, không có lựa chọn nào khác, không hiểu sao cũng dần nảy sinh hứng thú, vừa để có người bầu bạn, lại vừa thoát khỏi nỗi cô đơn?

Cát Niên không nghĩ nhiều như thế, chỉ là khi còn trong tù, cô đã học được cách dùng kim chỉ ghép những miếng vải thừa lại làm thành đồ chơi gì đó. Cũng không có ai dạy cô, lại càng không có sách vở giáo trình nào, cô cứ vui vẻ tự làm tự tháo, tháo rồi lại làm, về sau, mọi người đều nói đồ chơi của cô làm dường như tinh xảo đến mức có hồn. Cô cũng vui vẻ đem những thành phẩm này tặng cho Bình Phượng, cho những bạn tù khác, thậm chí cho cả những người quản giáo quen biết, ai được tặng cũng đều khen Cát Niên khéo tay.

Sau khi nhận nuôi Phi Minh, Cát Niên thỉnh thoảng cũng làm búp bê vải cho cô bé. Phi Minh khi còn nhỏ cũng rất thích, nhưng sau khi vào cấp Một, cô bé bắt đầu thích những đồ chơi vải, búp bê Barbie, gấu Teddy các bạn cùng lớp mua đến hơn, những món đồ nhỏ cô làm về sau còn không thèm đem ra khỏi nhà nữa.

Cát Niên ít nhiều hiểu được chút tâm tư nhỏ này của cô bé, cũng không cảm thấy bực, cô rất ít khi ép buộc Phi Minh phải làm gì hoặc không được làm gì, con bé đã không thích, cô cũng không làm nữa. Trong khả năng cho phép, cô cũng có thể đáp ứng được chút yêu cầu nho nhỏ của Phi Minh, tuy không giàu có dư dật gì, nhưng một hai món đồ chơi thì vẫn có thể mua được.

Phi Minh gom gấu và búp bê được mua lại, xếp ngay ngắn trên đầu giường, nghiêm chỉnh đặt tên cho chúng, hơn nữa còn nắm rất rõ đặc điểm của từng em, ví dụ như điểm đặt biệt nhất của em gấu này là chiếc khuy trên áo, kiểu tóc của em búp bê kia rất khác lạ, từng món đồ chơi được trân trọng giống như báu vật. Thói quen này khiến Cát Niên bất giác nhớ đến một người, về sở thích cỏn con này, Phi Minh thật sự rất giống người ấy, cũng coi như chí hướng hợp nhau. Chẳng trách con bé lại có cảm giác thân thuộc như vậy đối với anh, còn anh cũng hoang đường khẳng định chắc chắn Phi Minh là cốt nhục của mình. Đây được coi là hữu duyên hay vô duyên, Cát Niên ít khi nghĩ tiếp. Không làm khó bản thân là một ưu điểm rất lớn của cô.

Hôm nay, Cát Niên ở lại làm gấp bộ vỏ gối khách đặt, thoáng cái đã muộn giờ tan ca. Sau khi làm cửa hàng trưởng, rất nhiều việc về cơ bản không cần cô đích thân làm, nhưng nếu có khách hàng yêu cầu đích danh cô cũng sẽ tự tay làm. Xong việc trời đã tối, Cát Niên bàn giao lại công việc cho một đồng nghiệp tăng ca, đồ đạc còn chưa thu dọn xong, bỗng có một cuộc điện thoại gọi tới.

“Cát Niên, cậu đang ở đâu… ở cửa hàng? Mau, cậu mau qua đây.” Đầu bên kia là tiếng Bình Phượng.

Bình Phượng là người hấp tấp nhưng cũng hiếm khi nôn nóng tìm Cát Niên thế này, từ điện thoại vọng lại tiếng ầm ĩ huyên náo, giọng Bình Phượng có vẻ rất lo lắng. Cát Niên cố hỏi vài câu nhưng bên kia chỉ nói địa chỉ, chưa kịp giải thích gì thêm điện thoại đã bị ngắt giữa chừng.

Cát Niên trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng màng đến chuyện xót tiền, vội vàng ra cửa vẫy một chiếc taxi chạy thẳng tới địa chỉ Bình Phượng nói. Đó là một phố bar nổi tiếng ăn chơi ở thành phố G, tập trung không ít các pub, hộp đêm, casino, nhà tắm hơi. Màn đêm buông xuống cũng là lúc sự náo nhiệt ồn ã ở nơi đây bắt đầu, biết bao dòng xe, dòng người đều dần dần tụ lại tại đây.

Theo chỉ dẫn của Bình Phượng, Cát Niên không tốn nhiều thời gian đã tìm ra hộp đêm đó. Cô lách qua cửa chính, quả nhiên nhìn thấy một ngõ nhỏ, con ngõ này thông với con đường đằng sau phố bar.

Chỉ cách nhau một con đường, đi không mất đến mười phút, nhưng sự âm u bên này hoàn toàn trái ngược với ánh đèn neon sáng rực phía trước, tựa hồ như hai thế giới đối nghịch. Trước đây Cát Niên đã từng nghe Bình Phượng nói đến nơi này, cùng một dãy phố, hai bên là hai con đường khác nhau, một bên tấp nập xe cộ thuộc về những vị khách vung tiền mua lạc thú, một bên tự nhiên thuộc về những người “tận đáy xã hội” như bọn họ.

Lúc này màn đêm đã hoàn toàn phủ chụp xuống khu phố, sự tĩnh lặng của con ngõ nhỏ khiến Cát Niên có chút bất an, đúng lúc cô định gọi điện xác nhận lại vị trí của Bình Phượng, một cánh tay từ đằng sau vươn ra, bất ngờ kéo cô lại.

Cát Niên suýt chút nữa hét lên kinh hãi, may thay cô kịp thời quay lại nhận ra đó là Bình Phượng. Bị Bình Phượng kéo vào một góc kín, Cát Niên vẫn không dám buông bàn tay chặn trước ngực.

“Có chút khí khái đi được không, xem cậu sợ kìa.” Bình Phượng miệng trách móc nhưng trong lòng hiểu rõ, Cát Niên dù có an phận ngại phiền phức thế nào, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của cô đã chưa cần biết đầu đuôi tình hình ra sao chạy bừa đến đây, không phải chị em tốt, chắc chắn không thể làm như vậy.

Chậm rãi hít một hơi sâu, Cát Niên lúc này mới quan sát kỹ, Bình Phượng cả người nhếch nhác tả tơi, đầu bù tóc rối, chiếc váy ngắn xinh đẹp chuyên mặc mỗi khi “đi làm” bị đứt một bên dây vai, vốn đã nửa kín nửa hở, giờ lại lộ ra càng nhiều xuân sắc, đôi chân trắng ngần dưới lớp váy ngắn còn nhiều vết bầm tím.

“Cậu…” Cát Niên lo lắng đến mức nói không thành lời.

Bình Phượng nghiêng mặt khua khua tay, “Ui dào, ai dám ức hiếp mình, bà nó đây đâu có dễ bị bắt nạt. Kể ra thì hôm nay coi như cũng trúng mánh, tóm được một con dê béo, cũng moi được chút tiền, ai ngờ vừa mới xong việc đã bập phải bọn khốn đó, suýt chút nữa bị mấy con nhãi chỉnh cho một trận thảm rồi.”

“Mấy con nhãi? Mấy con nhãi là ai?” Cát Niên thì thầm hỏi.

Bình Phượng giải thích qua loa: “Mấy con vốn kiếm ăn ở đây.”

Cát Niên không ngốc, ngây người một lúc cô liền hiểu ra. Hóa ra làm nghề này như Bình Phượng cũng có “quan niệm địa bàn”, cũng như taxi đón khách vậy, mỗi người đều có một khu vực cố định, luật bất thành văn, rất hiếm khi tranh miếng ăn của nhau. So với giới lái xe, sự nhạy cảm về địa bàn trong nghề này của Bình Phượng còn cao hơn một chút, vì bọn họ thường kiếm ăn tại một khu vực quen thuộc, lại luôn phải chia tiền cho mấy tên ma cô đóng vai trò trung gian hoặc bảo kê ngầm.

Bình Phượng trước đây thường không qua lại chỗ này, theo cô nói moi được một khoản tiền, đương nhiên cũng có nghĩa là cướp “vụ làm ăn” của một số người, bị người ta phát hiện nên mới phải chịu thiệt thế này.

“Cậu cũng thật là, một thân một mình hà tất phải tự làm khổ mình, liều mạng như thế?” Cát Niên xem xét vết thương được mái tóc che đi trên người Bình Phượng, nhíu mày trách.

Bình Phượng đáp: “Cũng có phải mình cố ý đâu, hôm nay gặp phải một con dê già, lão đưa mình đến đây đấy chứ, dù gì cũng moi được ít tiền.”

“Dê già? Mình thấy cậu mới là nồi lẩu dê thì có, bị người ta chần tái cũng không biết.”

Bình Phượng vừa bật cười đã vội ôm lấy vết thương trên mép, không dám làm bừa nữa, nói nhỏ: “Mình cũng chỉ vì bị ép không còn cách nào nữa, bọn đòi nợ ở nhà giục kinh quá, thằng Ba lại phải đóng tiền học.”

Cát Niên không nói gì nữa, chậm chạp thở dài rồi nép gọn vào một góc tối mới hỏi: “Vậy giờ cậu định thế nào?”

Bình Phượng rút ra một cuộn tiền được cuộn chặt từ bộ đồ bó sát người, dúi vào tay Cát Niên.

“Bọn nó nhận ra mình, e là lát nữa lại đụng phải, không thấy tiền, coi như que tre khoắng nước lã. Cậu là người lạ, mau đi đi, đợi mình thoát thân ngày mai sẽ tới tìm cậu.”

Chuyện đến nước này, có nói gì cũng đều vô ích. Cát Niên quay đầu nhìn con ngõ nhỏ càng âm u dưới ánh đèn đường mờ nhạt, xa xa, ở một góc khuất khác, có thể thấy thấp thoáng một chiếc xe đang đỗ, bên cạnh chiếc xe là hai bóng người quấn quýt đan vào nhau. Là một cặp tình nhân vụng trộm, hay chỉ là một vụ giao dịch, có trời mới biết.

Dặn Bình Phượng “cẩn thận chút” xong, Cát Niên cũng không dám nán lại lâu, thận trọng cất kỹ số tiền Bình Phượng đưa cô giữ giùm. Nghe Bình Phượng nói tốt nhất không nên đi lại đường lúc đến, Cát Niên bèn cúi gằm đầu bước nhanh rồi đi theo hướng ngược lại.

Dường như vẫn còn chưa đến thời điểm chỗ này làm ăn nhộn nhịp, người qua lại không nhiều, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe lướt qua. Cát Niên bước đi mà chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, cô vẫn không thể tự giúp mình can đảm lên một chút. Khi bắt buộc phải đi qua chiếc xe cùng cặp tình nhân nơi góc khuất, chân cô bước lại càng nhẹ, đầu cúi gằm, hận một nỗi không thể tự biến thành một làn khói trong màn đêm này.

Cát Niên còn chưa kịp an nhiên bước qua, một tiếng “ầm” đột ngột vang lên khiến cô sợ đến bủn rủn cả người. Ánh mắt cô bất giác quét qua hai bóng người không xa, hai chiếc bóng chỉ hận không thể hòa vào làm một cuối cùng cũng tách ra, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, cặp đôi vừa phát ra tiếng động này, không phải là một nam một nữ, mà là hai người đàn ông.

Bọn họ hạ giọng tranh luận, Cát Niên nghe không rõ, chỉ thấy hai người trong bóng tối đều ăn vận rất lịch sự. Tuy trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng Cát Niên vốn không phải người thích quản chuyện thiên hạ, cô vội vàng dịch ánh mắt đi hướng khác, chỉ mong mau mau rời khỏi nơi thị phi này.

Có lẽ cô nghĩ mọi chuyện quá thuận lợi, vừa nhìn thấy đường ra, bỗng nhiên một giọng nữ hét thất thanh lại làm Cát Niên giật nảy mình lần nữa, nhưng lần này cô không thể đứng ngoài được nữa, đó là tiếng kêu của Bình Phượng.

Cát Niên quay đầu lại, Bình Phượng đang khua chân múa tay đánh nhau với một người đàn ông và hai người phụ nữ, cô bị người ta túm tóc, rõ ràng rơi vào thế yếu. Tiếng kêu the thé xen giữa kêu khóc và phẫn nộ, không có ai phản ứng gì, không một người bận tâm, những nắm đấm rơi xuống người Bình Phượng dường như không có một chút âm thanh nào.

Từ nhỏ tới lớn, Cát Niên không phải là người biết đánh nhau. Cô chỉ cảm thấy một cục nghẹn đang dồn lên cổ họng, chỉ một giây nữa sẽ sẵn sàng nổ tung. Ai sẽ cứu cô ấy, ai? Cô cuống cuồng tóm lấy hy vọng mong manh, nhìn sang đôi nam nữ, mà không, sang hai người đàn ông đó, đáp lại cô là sự mặc nhiên không ngoài dự liệu. Tiếng thét của Bình Phượng như muốn xuyên thủng màng nhĩ, Cát Niên cắn chặt răng, thu hết can đảm xông tới.

Cô cũng không biết mình có thể làm gì, hai tay cô trống không, ngay đến một thứ để tiếp sức cũng không có, chạy tới trước mặt bọn người đánh Bình Phượng, trong tình thế cấp bách cô chỉ biết hét lớn: “Mấy người không sợ cảnh sát sao?”

Đáng thương cho cô, đến một câu cảnh cáo nực cười cũng không nói được cho trọn vẹn, cuối câu còn hơi run run, khuôn mặt không biết là phẫn nộ hay căng thẳng, đỏ phừng phừng như bị dội nước sôi. Vừa nói dứt lời, Cát Niên dường như nghe thấy tiếng bật cười mỉa mai, không ngờ ngay đến Bình Phượng đang trong trận hỗn chiến cũng cười khổ một tiếng.

Đúng lúc đang không biết tiếp tục thế nào, bỗng có ánh đèn xe từ con đường nhỏ nối liền con hẻm rọi lại. Có lẽ đám người đánh nhau với Bình Phượng vốn đã chột dạ, tiền không moi được, người cũng đã giáo huấn rồi, nhìn thấy ánh đèn bọn họ bất giác cũng có chút do dự. Hai người phụ nữ buông tay đầu tiên, rõ ràng muốn bỏ đi, chỉ còn lại tên đàn ông nhỏ con dáng vẻ dung tục, hắn nắm lấy cánh tay Bình Phượng, độc ác xô cô ra trước chiếc xe đang trờ tới.

“Bình Phượng!”

“A...”

Cát Niên nhoài người về phía trước nhưng vẫn không kịp, ngã ba vốn đã chật hẹp, tài xế cũng không ngờ tự dưng có người lao ra trước đầu xe anh ta, chiếc xe không tránh kịp, tông ngay vào Bình Phượng. Trong nháy mắt, đầu óc Cát Niên trở nên trống rỗng, cô nhắm nghiền mắt không dám mở ra, mùi máu tanh trong ký ức khiến cô nghẹt thở. Cô run lẩy bẩy, không điều khiển nổi bản thân, cho đến khi nghe thấy một tiếng rên rỉ mơ hồ.

Tiếng rên rỉ này khiến Cát Niên như bừng tỉnh, vội vàng chạy đến bên Bình Phượng, cảnh máu chảy thịt rơi hoàn toàn không xuất hiện, Bình Phượng ngã trên mặt đường, mặt mày đau đớn cuộn tròn người lại, trên người ngoài vết cào cấu và bầm dập, không có vết thương nào chảy máu quá lớn. Có lẽ chiếc xe hơi màu đen này đang qua đường, trời tối, đường sá chật hẹp, lại là ngã ba nên đi với tốc độ chậm, cộng thêm việc phanh gấp kịp thời nên Bình Phượng mới may mắn không thành oan hồn dưới gầm xe do sự độc ác nhất thời của kẻ tiểu nhân kia. Nhưng dù có thế thì lực đâm vừa rồi cũng không nhẹ, Cát Niên vừa chạm vào chân Bình Phượng, cô càng rên lên thảm thiết.

Cánh cửa bên vị trí lái chính của chiếc xe dường như được hạ xuống, có người thò đầu ra nhìn. Cửa xe mở ra nhưng bàn chân vừa đặt xuống đã lập tức thu về, liền sau đó là tiếng nâng cửa kính. Chủ xe rõ ràng muốn nhân lúc hỗn loạn định cho xe rời đi.

Cát Niên không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy theo đập cửa xe, “Không được đi... đừng đi... xin anh... ít nhất cũng đưa cô ấy tới bệnh viện đã!”

Chiếc xe chậm chạp lùi lại, lùi lại, rồi lại tiến lên, sự ngăn cản của cô chỉ như bọ ngựa đạp xe. Nhưng rồi, qua lớp cửa kính trong lúc hoảng loạn còn chưa kịp đóng kín, Cát Niên nhìn rõ khuôn mặt trẻ tuổi của người lái xe.

Cô như ma nhập ngây người không nói thêm được lời nào, bàn tay đang nắm chặt lấy gương chiếu hậu cũng dần nhẹ bẫng. Khuôn mặt đó đã không còn như hồi bé, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài nét giống cô.

Vọng Niên, người em trai cùng một mẹ với cô.

Cát Niên trước nay chưa từng nghĩ tới mình có thể gặp lại Vọng Niên ở nơi giao lộ chật hẹp thế này. Người em trai vừa chào đời đã cướp đi cuộc sống vốn có của cô, Cát Niên vẫn còn nhớ cậu nhóc thuở bé cứ bám lấy mình miệng đầy hơi sữa gọi “chị ơi.” Lần gặp cuối cùng của hai chị em họ là vào năm ngoái, Cát Niên lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất thử dẫn Phi Minh đến gặp bố mẹ.

Lần đó, Vọng Niên không còn gọi Cát Niên là “chị.” Cát Niên có thể thấy trong mắt em trai thần sắc giống hệt bố mẹ khi đối diện với cô, ánh mắt ấy viết rõ ràng một câu: Tôi cảm thấy xấu hổ vì chị.

Đến nay, Cát Niên vẫn không thể thản nhiên nhớ lại sự gượng gạo và nỗi xấu hổ khó nói thành lời trong ánh mắt người thân mỗi khi nhìn cô, cảm giác ấy đến giờ vẫn khiến cô mặt mày nóng rát, vành tai đỏ ửng. Vì vậy, vào lúc này, cô hoàn toàn bất động trước Vọng Niên. Cô tự vấn lương tâm, bất kể từng làm chuyện gì, chung quy cô chưa từng làm hại tới bất kỳ người nào trong gia đình, chưa từng làm hại Vọng Niên, thậm chí là bố mẹ, vì sao lần nào đối diện với họ cô đều cảm thấy tủi hổ, xấu xa, không chốn dung thân như thế này? Có lẽ lớp lông nhím yếu ớt đang xù lên trong tim cô tuy có thể chống được muôn nghìn thủ đoạn xấu xa của người ngoài, nhưng lại không bảo vệ nổi cô trước sự lạnh lẽo buốt tim của những người thân.

“Trên xe là lãnh đạo, chị muốn hại chết tôi đấy à?” Vọng Niên sực tỉnh lại sau cơn chấn động bất ngờ sớm hơn chị mình, khẽ thốt ra từng từ qua kẽ răng.

Cát Niên bất giác buông tay, chiếc xe lướt nhanh qua cô, mất hút phía cuối đường.

“Đồ khốn! Cứ thế mà đi à? Tiền của mình... Cát Niên...” Bình Phượng không hiểu sự tình bên trong, cơn đau làm tiếng cô nhỏ dần.

“Tiền ở chỗ mình, cậu đừng nói gì nữa, mình đưa cậu đi bệnh viện.” Cát Niên sực tỉnh, vừa đỡ Bình Phượng dậy vừa an ủi. Cấp cứu 120 (1) rốt cuộc có thể tìm đến đây không, Bình Phượng liệu có thể ráng sức cùng cô ra đến ngã ba, cô không sao an ủi nổi bản thân.

(1). 120: số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.

Ánh đèn xe-non sáng chói rọi thẳng đến khiến cô không mở nổi mắt. Cát Niên ngồi thụp xuống bên Bình Phượng, một tay đưa lên chắn sáng, nhìn chiếc xe vốn nấp trong bóng tối chậm chạp chạy về phía hai người.

Giọng một người đàn ông: “Lên xe, đi bệnh viện trước đã.”

“Đây là cách giải quyết của cậu ư? Thà đưa hai đứa cave đến bệnh viện còn hơn đối diện với câu hỏi của tôi?” Lời trách cứ phẫn nộ này đương nhiên đến từ người còn lại.

Cát Niên cúi gằm mặt, quyết định đứng ngoài chuyện này, ngoại trừ Bình Phượng đang bị thương, mắt cô không nhìn thấy, tai cô không nghe thấy bất kể điều gì nữa.

Với sự giúp đỡ của người đàn ông, Bình Phượng đang dần hôn mê nhanh chóng được đưa vào trong xe, Cát Niên do dự một hồi rồi cũng lên xe, nhưng người đàn ông còn lại vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Xe khởi động, Cát Niên thấy người đàn ông đứng đó nâng cặp kính.

“Được lắm... Đường Nghiệp.”

.