Trong phòng bao Vip quán bar The King hai người đàn ông cao lớn đang ngồi trên sofa tựa lưng ra sau. Người đàn ông sơmi trắng đang cầm hai chai rượu nhìn nhìn, trên người anh tỏa ra một cảm giác ấm áp như “anh trai nắng” trong truyền thuyết. Bên cạnh anh một người đàn mặc sơ mi đen tỏa ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc sáng lẹm như chim ưng, khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng. Bộ trang phục đặt may thủ công tôn lên vóc dáng của họ, quần tây ôm lấy đôi chân thon dài, hai người đàn ông đều cao trên mét tám, anh tuấn phi phàm, cơ bắp săn chắc vóc dáng đẹp hơn cả người mẫu. Người đàn ông áo đen ngồi vắt chân chữ ngũ lưng tựa vào thành ghế, một tay để trên gối tay kia cầm điếu thuốc rít từng hơi. Cửa phòng Vip bất chợt bị mở ra từ bên ngoài, hai người đàn ông đứng ngoài đi vào, Trần Hoàng Thiên ngoắc tay chỉ chỗ trống bên cạnh ý bảo họ ngồi xuống. Phí Khải Minh nâng đôi chân dài bước đến rồi ngồi xuống, hất đầu ý bảo người vẫn đang đứng như cây chuối giữa phòng kia cùng anh ngồi xuống. Người kia nhăn nhó đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, có có vẻ không vui :”Mẹ kiếp, ông đây bỏ giấc mộng đẹp đi uống rượu cùng mấy người, ngỡ được ôm mỹ nhân uống rượu quý, hóa ra lại toàn đực rựa không.” “Vũ Trình Kha, tôi đây mời cậu uống rượu là phúc cho cậu rồi, muốn ôm mỹ nhân sao không tự dẫn tới.” Trần Hoàng Thiên hơi nghiêng đầu nhìn cậu chủ nhà họ Vũ sau đó ngồi thẳng dậy đem đầu thuốc dí vào gạt tàn trên bàn. Trình Kha nhướng mày chửi thề một câu rồi cầm cái ly đưa dơ lên :”Khang Duy, mau rót rượu cho ông đây. Ông đây không ôm được mỹ nhân thì rượu ngon nhất định phải được uống.” Khang Duy đặt chai rượu bên tay trái xuống, bắt đầu khui chai bên tay phải rồi rót đầy bốn ly, anh còn không quên nháy mắt với Trình Kha cười vô sỉ một cái :”Yên tâm đê bạn ơi, đại gia Hoàng Thiên của chúng ta có thể thiếu đàn bà nhưng không bao giờ thiếu tiền và rượu ngon…khà khà…” Trần Hoàng Thiên lia đôi mắt sắc lẻm về phía Mục Kì nhướng mày :”Tôi đây thiếu đàn bà sao?” Đúng vậy! Trần Hoàng Thiên có thể thiếu đàn bà sao? Câu nói này chắc là chuyện cười trong thiên hạ, xét về ngoại hình, về gia thế và độ giàu có ở cái đất Việt Nam này anh là số hai thì không ai số một. Trần Hoàng Thiên mười sáu tuổi lĩnh hai bằng tấm bằng tiến sĩ kinh tế học và quản trị kinh doanh của đại học Stanford. Mười bảy tuổi khởi nghiệp thành lập công ty riêng, mười tám tuổi đưa Phong Vũ đứng trong top 5 công ty có doanh thu cao nhất. Hai mươi tuổi hô mưa gọi gió trong chốn thương trường, là gương mặt nhà lãnh đạo trẻ xuất sắc nhất Việt Nam. Từ đó tới nay nhắc tới Phong Vũ hay tên anh mọi người đều có phần kiêng dè, kinh sợ. Tuy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần nhưng hiện tại công ty Phong Vũ của anh tiếng tăm so với công ty gia đình anh cũng không kém bao nhiêu. Đàn bà mơ gặp được anh còn chẳng được, chỉ cần anh gật đầu một cái liền có thể xếp hàng từ Lũng Cú đến Mũi Cà Mau. Khang Duy vội xua tay :”Không thiếu, không thiếu…” Anh vội cười cười cầu hòa :”Hôm nay mở tiệc tẩy trần cho Trình Kha, không nhắc chuyện không liên quan nữa. Cạn ly…” Bốn người đàn ông nâng ly chạm một cái rồi uống cạn, một Khang Duy ấm áp như mặt trời, Trần Hoàng Thiên lạnh lùng như hầm băng vĩnh cửu, Phí Khải Minh yêu nghiệt như hồ ly còn ở Trình Kha người ta lại thấy vẻ bụi bặm từng trải. May đây là phòng riêng nếu không người đi qua đây hẳn là bị vẻ đẹp trai của họ câu hồn mất thôi. Anh và Khang Duy bằng tuổi nhau, Phí Khải Minh và Trình Kha ít hơn hai người họ một tuổi. Trần Hoàng Thiên là thiên tài trong giới doanh nhân, Khang Duy lại bỏ kinh doanh bén duyên với y học, Phí Khải Minh đam mê với nấu nướng và kinh doanh ẩm thực, còn Trình Kha lại là chỉ huy trưởng trong quân đội, công việc chính là huấn luyện đội đặc nhiệm chuyên nghiệp bảo vệ các lãnh đạo cao cấp của nhà nước. Nhắc đến đội đặc nhiệm Thần Vũ không ai không kinh sợ, bởi người của đội đặc nhiệm đều là thiện xạ bách phát bách trúng hơn nữa còn có thân thủ rất cao và tất nhiên họ cũng đã trải qua thời kỳ huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt. Muốn vào Thần Vũ không phải ai cũng có thể mơ tưởng tới. Trình Kha có một căn cứ riêng đặt tại Los Angeles, hằng năm anh lại qua đó trực tiếp chỉ huy huấn luyện một lần, mỗi lần kéo dài từ 4 tháng cho tới nửa năm. Hôm qua anh mới kết thúc đợt huấn luyện trở về nước. Sở dĩ anh có cái tên khá lạ là vì anh không hẳn là người việt mà là người gốc Hoa. Người ta cứ nghĩ các gia tộc sẽ đấu đá tranh giành nhau, nhưng không nghĩ trong phòng bao này, người thừa kế của tứ đại gia tộc lớn nhất lại đang ngồi đây uống rượu cùng nhau, hơn nữa họ còn rất thân thiết. Bọn họ là bạn thân đã quen biết nhiều năm, nếu như ai đó biết nhất định là sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Hào môn thế gia đã khó chọc, vậy mà bọn họ còn liên kết với nhau, thân thiết với nhau thì sẽ đáng sợ đến mức nào? “Anh Thiên, chị dâu dạo này vẫn khỏe chứ?” Trình Kha đung đưa ly rượu hỏi một câu. Câu hỏi vừa thốt ra, cánh tay đang nâng ly rượu của Trần Hoàng Thiên chợt cứng đờ. Từ “chị dâu” này nghe rất chói tai, anh ậm ừ cho lấy lệ. Sức khỏe của cô dạo này thế nào, anh cũng đâu có để ý tới. Bốn người đàn ông gặp mặt uống rượu, trò chuyện say sưa không màng thời gian là đêm khuya hay rạng sáng. Ngoài trời mưa đã tạnh từ lâu, sau cơn mưa không khí thành phố S dịu mát, đâu đó trên lá còn vương lại chút nước mưa nhỏ tí tách xuống mặt đất. Khánh An nằm cuộn tròn trên chiếc giường lạnh lẽo, sau khi sấy khô tóc, cô leo lên giường đi ngủ. Cô cả người mỏi mệt nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Nửa đêm, cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể cứ có gì đó không đúng, cô cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, cả người khô nóng khó chịu, đầu óc cứ ong ong đau như búa bổ. Khánh An muốn ngồi dậy nhưng cả cơ thể cô không có chút sức nào, cô nâng mí mắt nặng nề lên nhưng nâng không nổi. Rất nhanh ý thức của cô mê mang rơi vào một mảng hắc ám. … Quán bar The King Mấy người Trần Hoàng Thiên sau khi tàn tiệc rượu đã là gần 1 giờ sáng, cả bốn người sau khi rời khỏi quán bar thì lên xe ra về. Anh cảm thấy không thoải mái nên lái xe đi trước một bước, anh không về Tây Uyển mà đến thẳng tòa nhà Phong Vũ. Đại sảnh của Phong Vũ khá tối chỉ còn một bóng đèn tường leo lét tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Anh bước ra khỏi xe, đóng cửa rồi đi thẳng vào. Bảo vệ đang ngồi trước màn hình thấy bóng dáng anh xuất hiện trong màn hình camera thì hoảng sợ bật dậy khỏi ghế, không biết sao ông chủ lại xuất hiện ở công ty vào giờ này. Lão Triệu bị dọa, vội vàng vơ lấy bộ đàm gọi cho ông Lý đang đi tuần gần đó chạy ra mở cửa đại sảnh, trên trán lão Triệu đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Ông Lý cũng không khá hơn là bao, khi nhận được thông tin qua bộ đàm bèn hộc tốc chạy trở lại đại sảnh, tổng giám đốc của họ sao lại tới công ty lúc nửa đêm? Trợ lý tổng giám đốc cũng không thông báo cho họ một tiếng, tay lão Lý đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, lật đật mở cửa ra cho anh :”Tổng giám đốc, sao…sao khuya như vậy rồi… cậu lại định ngủ ở đây sao?” Lão Lý lắp bắp hỏi. Lão Lý là nhân viên mới, cho nên ông vốn không biết việc tổng giám đốc của ông thường xuyên ở lại công ty qua đêm. Anh gật đầu không đáp rồi đi thẳng vào thang máy chuyên dụng lên lầu, trước đây sau khi cưới anh không thích trở về nhà nên vẫn luôn ở lại phòng nghỉ riêng của mình để ngủ qua đêm. Thang máy lên đến tầng cao nhất rồi từ từ mở ra, anh đẩy cửa bước vào, đưa tay mở đèn, đèn phòng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp xoa dịu trái tim anh. Anh bước đến bên cửa sổ sát đất, từ đây có thể thu cả thành phố S vào trong đáy mắt. Đêm đã khuya, cả thành phố S như chìm trong màn đêm yên tĩnh, những ánh đèn lấp lánh phía dưới như những vì sao giữa trời đêm. Trần Hoàng Thiên rút một điếu thuốc ra châm lửa, chẳng hiểu sao anh không muốn trở về nhà. Từ lúc biết cô nhìn thấy anh và Ngọc Vân ôm ôm ấp ấp trong phòng ngủ chính, chẳng hiểu tại sao anh có chút bức bối khó chịu, anh không muốn trở về phòng ngủ chính, không muốn về nhà. Di động của anh sáng lên, trên màn hình là dãy số của Lê Ngọc Vân, sau khi phát hiện ra anh không có ở nhà, cô đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng anh vẫn không nhấc máy. Anh lấy di động ra nhìn, nhạc chuông vừa dứt thì anh bấm một dãy số, rất nhanh đầu kia đã nhấc máy, anh lạnh lùng nhả ra một câu :”Buổi sáng không cần tới đón tôi.” “Vâng, tổng giám đốc.” Lâm Hải thở dài, boss nhà anh ta lại không về nhà nữa rồi. Hai năm nay, số ngày anh không về nhà đếm không xuể nổi. Hazza mặc dù là trong tháng tân hôn hay ngày lễ ngày tết boss nhà anh cũng rất ít khi ở nhà, không ở công ty thì cũng là ở khách sạn cùng cô gái tên Vân kia. … Sáng hôm sau, có một vì có buổi họp rất quan trọng cùng phía đối tác nước ngoài mà tài liệu anh lại để ở Tây Uyển nên sáng sớm anh đã lái xe về nhà một chuyến. Lê Ngọc Vân đã ra ngoài từ lúc nào, anh ánh mắt không tự giác liếc về phía cửa phòng cô, cửa phòng đóng chặt không biết cô có trong phòng hay không. Sau khi lấy được tài liệu ra khỏi thư phòng, anh thấy thím Lưu đứng trước cửa phòng của Khánh An trong tay cầm một túi đồ, tay kia đang gõ cửa. “Thiếu phu nhân, anh trai cô gửi cho cô chút đồ, tôi mang vào được không?” Không có tiếng trả lời. Thím Lưu lại đưa tay gõ cửa thêm lần nữa :”Thiếu phu nhân, cô đã dậy chưa?” Vẫn không có hồi đáp, thím Lưu tăng âm lượng lên một chút nữa :”Thiếu phu nhân…” Trần Hoàng Thiên thấy thím Lưu cứ gõ cửa mãi thì quay lại hỏi :”Thím Lưu, có chuyện gì vậy?” Thím Lưu vội đáp :”Thiếu gia, cậu Khải có gửi cho thiếu phu nhân chút đồ, nhưng tôi gọi cô ấy mãi không được.” “Chắc vẫn còn ngủ, thím cứ tạm mang xuống đi.” Anh nói rồi quay người bước đi. Thím Lưu cũng đi theo sau anh, bất chợt lẩm bẩm một câu :”Thiếu phu nhân bình thường giờ này dậy lâu rồi mới phải, có phải có chuyện gì hay không?” Câu nói vừa thốt ra làm bước chân anh khựng lại tại chỗ, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ 30 phút, đúng là giờ này Khánh An lẽ ra đã dậy từ lâu. Linh tính có gì đó không ổn, anh quay lại đi thẳng đến trước cửa phòng cô, đưa tay lên gõ cửa, giọng có chút gấp gáp :”Khánh An?” Không có tiếng trả lời :”Đỗ Khánh An? Cô có trong đó không?” Giọng anh đã có chút gấp gáp. Nhưng bên trong vẫn không có tiếng động. Thím Lưu đứng bên cạnh cũng rất sốt ruột :”Thiếu gia, hay là mở cửa ra coi thử…” Lời thím Lưu chưa dứt, anh đã nhấc chân lên, “binh” một tiếng đá tung cánh cửa ra, hai người nhanh chóng bước vào, cảnh tượng trong phòng làm bước chân anh nhanh hơn một chút. Anh nhìn quanh phòng đầu mày nhíu chặt, trong căn phòng nhỏ Khánh An nằm trên giường bất động, anh và thím Lưu cùng chạy về phía đó. Cô nằm đó mê man, trên trán đổ đầy mồ hôi, hai má cô phiến hồng một cách dị thường. “Khánh An?” Anh đưa tay lay lay cô gọi một tiếng, hình như nhiệt độ cơ thể cô không đúng. Anh đưa bàn tay to áp lên trán cô. Sao lại nóng thế này? Giọng anh có chút gấp gáp :”Thím Lưu, mau gọi Khang Duy tới đây, Khánh An đổ bệnh rồi!” Thím Lưu đang cất đồ cho cô thì bị anh gọi, bà có chút giật mình, thiếu phu nhân đổ bệnh rồi sao?