Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 18: Chương 18




Editor: Qing Yun
Xe khách các nơi ra vào tấp nập ở bến xe, tài xế nhiệt tình mời chào khách hàng, thấy có người đến là lập tức vây lên lôi kéo, sau đó bị từ chối thì cũng nhanh chân tan đi.

An An đi xuống xe buýt, khi cô đi ra bến xe trời đã vào chập tối.
Đồng hồ ngoài trạm hiển thị: 19:16
Bên dưới là ngày tháng: Ngày 16 tháng 10.
Cô và số mười sáu này thật đúng là dính lấy nhau!
An An ngẩn ngơ nhìn thoáng qua, cô vặn chai nước khoáng trong tay, chưa kịp uống thì đã có đám người bán hàng rong xông đến la hét “20 một cái, 20 một cái”.
Ồn quá.
An An cố gắng chen ra ngoài.
Phía đối diện cô chính là Bách hóa anh Mông.

Tấm mành trong suốt màu xanh lơ bị kéo sang hai bên, trong tiệm sáng đèn, có thể nhìn thấy bóng dáng anh Mông sau quầy thu ngân.

Cửa hàng bán gạo bên cạnh vẫn không có khách như trước.

Hàng nước ở gần đó cũng chỉ có hai người đang ngồi uống bia.
Cực kỳ giống sáng sớm mưa nhẹ kia.
Sáng sớm mà cô tranh chấp với anh Mông vì 700 đồng… An An dừng suy nghĩ, cô hờ hững quay mặt đi.

Bỗng nhiên có gì đó rơi xuống, lạnh lẽo tích trên mặt cô, chui vào cổ cô, cho đến khi cái lạnh thấm vào người.

An An duỗi tay ra đón.
Mẹ nó, lại mưa!
Cái chỗ khỉ gió này không nắng được mấy ngày!
An An cúi đầu nắm chặt túi đi về phía trạm xe bus.
Đã đến giờ cơm tối, mùi đồ ăn thơm phức mê người tràn ngập trong không khí.

Chợ đêm gần bến xe lục tục mở cửa, nhóm bán hàng rong bày hàng ra sạp, ai ai cũng lấy bản lĩnh cả đời ra kiếm tiền, bánh mì nướng, bánh mì kẹp thịt, mì chua cay, có cả bánh bao.

Những hương vị đó ập vào mũi cô, An An dừng lại.
Cô rất đói bụng.

Sáng sớm khi rời khỏi khách sạn, An An chỉ mua một chai nước và một cái bánh mì ở siêu thị nhỏ, An An không tìm thấy cái bánh mì còn dư ngày hôm qua, cô rất đau lòng.

Biết được cô muốn xuống núi, ông chủ siêu thị lắc đầu liên tục, nói bằng giọng địa phương rằng chỗ này quá vắng, không có xe chạy về huyện thành, ông ta chỉ vào bên trong nói những người khách đến đây đều tự lái xe đến, một cô nhóc như cô đi thế nào? Dựa vào hai cái đùi sao?
An An thật sự xuống núi bằng hai cái đùi.
Cô đi suốt cả ngày mới xuống được chân núi sau đó tìm được bến xe.
Năm đồng một vé, cô đã trở về.
Bây giờ đứng ở nơi tràn ngập mùi đồ ăn này, cô chỉ cảm thấy đói, đói đến mức cô khó chịu, đau đầu, buồn nôn, hoa mắt choáng đầu.
An An đi qua, hỏi: “Mì chua cay bao nhiêu tiền?”
“Sáu đồng.” Chủ quán bận rộn không buồn ngẩng đầu lên.
An An đưa tiền sang.
Chủ quán nhanh nhẹn cực kỳ, mới đó đã làm xong một phần mì cho An An.
An An yêu cầu: “Thêm cay.”
Chủ quán liền đưa chai sa tế cho cô.
Ớt đỏ đổ lên mì, một tầng váng ớt dày lập tức tràn ra.

An An bưng bát, cô cầm đũa khuấy đều sau đó xoay đũa vớt mì lên.

Ăn một miếng, cô nhai chậm sau đó dừng lại.
An An không nuốt xuống, cô chỉ cúi đầu, một lúc sau cô giơ tay xoa đôi mắt.
Mưa vẫn rơi tí tách, gió thổi hạt mưa bay lên người cô, bay vào bát mì, yên lặng tạo thành từng gợn sóng nhỏ.
Xung quanh là chợ đêm náo nhiệt, có chủ quán bận rộn mời chào khách hàng, có ông chú bận cả ngày chỉ nghĩ mau chóng chắc bụng, có vô số người đi đường vội vàng qua lại, chỉ mình cô đứng im chỗ đó.
Giống đứa ngốc.
Dáng người hơi gầy, hai vai gục xuống.
Đây là sinh nhật hai mươi tuổi của An An, thất bại tột đỉnh.
Tuổi hai mươi như hoa như ngọc, cô không có cách nào đi học tiếp, chỉ biết gian khổ bôn ba vì cuộc sống, bị người khác nhục nhã vì tiền, cả ngày trốn đông trốn tây, không có một ngày lành.
Đó là cuộc sống của cô, hỏng bét.
An An mím môi, quật cường ngẩng đầu.
Cảnh tượng trước mắt vẫn như trong ký ức của cô, con đường giống nhau, người phụ nữ mặc váy bó giống nhau, không có gì thay đổi cả, sẽ không có gì thay đổi cả.

An An dùng sức nuốt xuống, cô bưng bát mì chua cay còn thừa rời đi.
Mới đi được hai bước, An An bỗng nhiên dừng lại.
Nương bốt gác của của sát giao thông, cô lặng lẽ nhìn sang một phía.
Phía đối diện, một người đàn ông đang mua gì đó ở cửa hàng bách hoá anh Mông, bây giờ người đó mới vừa đi khỏi.
Gã ta ngậm điếu thuốc lá, đang không kiên nhẫn nhìn khắp nơi.

Ánh mắt hung ác kia rõ ràng đang tìm người.

Nhìn thấy gã ta muốn đi về phía này, An An lập tức lùi về phía sau như lò xo.
Dù cách một con đường cái cô cũng có thể nhìn thấy rõ trên mắt người này có một vết sẹo.
Vết sẹo này rất sâu, nó chia lông mày của gã ta thành hai phần, An An sẽ không nhìn nhầm.
Ngày đó gã đàn ông đến đòi nợ cùng An Quốc Hoành cũng có một vết sẹo trên mắt như vậy!
Đm!
Đầu An An càng đau hơn, cô không biết vì sao Đao Ba Nam lại ở đây, cô không kịp nghĩ, càng không kịp đi hận, đi mắng, đi cãi lại, cô như chỉ còn một loại bản năng chạy trốn.

Nhìn trái nhìn phải, An An nhảy thẳng lên chiếc xe buýt bên cạnh.
An An không dám quay đầu lại, cho dù xe đã chạy đi rồi cô cũng túm chặt tay vịn, trái tim cô run rẩy.
An An cũng không thấy vui mừng, cô chỉ cảm thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn.

May mắn qua đi lại càng khiến cô cảm thấy mình buồn cười.
Cô hai mươi tuổi, quả nhiên tất cả đều không thay đổi, vẫn bắt đầu từ đòi nợ, có lẽ còn muốn kết thúc ở đòi nợ.
Đây chính là vòng luân hồi vĩnh viễn không thấy mặt trời, vĩnh viễn không thấy điểm cuối.
An An lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ là ảnh ngược lẻ loi của cô, eyeliner màu đen, son môi màu đỏ, giống như quỷ mị.
*
Xe buýt chạy trong huyện thành, cuối cùng nó dừng ở trước cửa bệnh viện.
Một đám người ồn ào đi lên, trong xe lập tức chật như nêm cối, tài xế nhìn về phía sau kiểm tra, đang định khởi động thì An An rốt cuộc hô lên: “Từ từ.” Cô nhảy xuống xe, nhìn ra sau kiểm tra rồi bước nhanh đi vào khu nằm viện.

Thời gian thăm bệnh chưa hết, An An hỏi thăm ở trạm hộ sĩ: “Đoạn Tú Phương ở phòng nào?”

“Đoạn Tú Phương?” Hộ sĩ nghi ngờ đánh giá An An: “Cô có quan hệ gì với người bệnh?”
“Bà ấy là mẹ tôi.”
“Phòng 302, giường số 3.” Hộ sĩ kiểm tra xong thì gọi An An lại, nghiêm khắc nói: “Rốt cuộc nhà cô có ý gì, có muốn chữa nữa không? Ném người bệnh truyền nước ở bệnh viện cả ngày, các cô làm người nhà là để chọc cười đấy hả.”
Trong bụng Đoạn Tú Phương có cái u nhọt, phải phẫu thuật, nếu chỗ này không chữa được có khi còn phải đi Côn Minh.

An An hỏi: “Phí phẫu thuật chừng bao nhiêu?”
Hộ sĩ nói cho An An một con số đại khái.
Đối với An An, con số này là số trên trời.

Trong túi của cô chỉ có hơn 5000, so với con số này quả thực là muối bỏ biển!
Cảm giác bất lực xông lên, An An nói: “Tôi biết rồi.”
“Biết rồi thì nhanh lên!” Hộ sĩ có lòng tốt thúc giục.
An An cúi đầu đi lên cầu thang.

Bò đến tầng ba, cô không vào phòng bệnh ngay mà trốn ở cửa thoát hiểm ló đầu ra xem xét hành lang, đợi chừng mười lăm phút không thấy bóng dáng An Quốc Hoành, lúc này An An mới dám đi ra.
Phòng 302, giường số 3.
Một người phụ nữ gầy khô, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, có lẽ đã ngủ rồi.

Chăn đắp trên người, cái bụng rất to.

Có lẽ là quá khó chịu cho nên bà ta chỉ có thể nằm nghiêng một tư thế kỳ dị, đã gầy không ra hình người.
Cái bụng kia thật sự rất to, bên trong có một cái nhọt và một đứa trẻ.
Cũng không biết khi mang thai cô thì như thế nào, có làm bà ta chịu khổ như vậy không.
An An nhìn một lát sau đó im lặng đi ra ngoài.
Cô dựa lưng vào tường, đứng nửa phút, đôi mắt đỏ hoe.
*
An An đứng ngoài cửa bệnh viện một lúc lâu mới lấy điện thoại khởi động máy.
Tin nhắn của Kế Siêu Lập tức nhảy ra: “An An, cô không sao chứ?”
Ngày hôm qua hai người nói chuyện được một nửa thì An An vội vàng kết thúc, anh ta rất lo lắng.
“Thẻ ngân hàng của anh còn bao nhiêu?” An An hỏi anh ta như vậy.
Kế Siêu vội vàng gọi điện thoại cho cô: “An An, cô định làm gì?”
An An nói: “Không phải tôi còn nợ anh 4000 à?” Tên ngốc này không có tiền mà còn ném vào cái động không đáy là cô.
“Giữa chúng ta không cần phải như thế!” Kế Siêu rõ ràng không đồng ý.
Nghĩ đến Đao Ba Nam bám theo như bóng ma, An An vẫn thấy bất an, cô bèn nói: “Coi như anh giữ giúp tôi, chỗ tôi không an toàn, đưa cho mẹ thì không yên tâm.”
“Ừ.” Lần này Kế Siêu đồng ý, lại vò đầu xin lỗi: “Buổi tối tôi không đi được, ban đêm phải có người ở bên ông cụ, ngày mai tôi tìm cô.”
“Ừ.”
Hai người hẹn thời gian, địa điểm xong An An liền cúp máy.

Cô nắm chặt túi, nhìn khắp nơi mới đi về phòng trọ.
*
Bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, những hộp đen xanh đỏ chiếu sáng hai bên đường, quán nướng Đông Châu trên giao lộ dần đông khách, phải bày vài bàn ở bên ngoài.

An An tránh đi những chỗ nhiều người, cô lựa chọn sườn dốc ít người để đi lên.
Cả sườn dốc chỉ nghe thấy bước chân của một mình cô đạp lên trên mặt đất khiến nơi đây càng có vẻ yên tĩnh hơn.
Loại yên tĩnh này làm An An bất an, đồng thời như có quả tạ đè ở ngực, dự cảm không tốt bủa vây.
Cô bước nhanh hơn, quay đầu lại nhìn xung quanh thấy thật sự không có người nào, cô vội vàng chạy về phòng trọ.

Một hơi chạy lên tầng, An An lấy chìa khóa, chìa khóa vừa đưa vào ổ, mới xoay được nửa vòng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
An An quay đầu lại ——
Có bóng người lắc lư ở cầu thang, vóc dáng hơi cao, bả vai khá rộng.

An An không mở cửa nữa, mắt cô lập tức cay xè, có cái tên đảo qua đầu lưỡi cô.

An An cắn môi, yên lặng theo dõi.
Giây tiếp theo, dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, có người chậm rì rì đi lên cầu thang.
Chiếc quần jean không mấy mới mẻ, sau đó là áo khoác, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt.
Cái sẹo trên mắt vẫn rõ ràng như vậy!
An An quá bất ngờ, cô đứng sững người ở đó.
Cô đột nhiên có suy nghĩ, cô trốn đông trốn tây lâu như vậy, chung quy vẫn bị bắt được.
Trên đời này không còn có bất cứ may mắn gì cả.
Đương nhiên, cũng không còn ai sẽ cứu cô.
Người kia, nói cô cút xa một chút.
An An dựa lưng vào cửa, Đao Ba Nam cười với cô: “Con gái An Quốc Hoành? An An?”
Làm như xác nhận, lại làm như hiểu rõ cô như lòng bàn tay.
*
Căn phòng trọ không rộng lớn của An An mở ra, đây là lần đầu tiên có người ngoài đi vào.

Đao Ba Nam bá chiếm chiếc ghế duy nhất trong phòng, gã ta tùy tiện ngồi xuống, An Quốc Hoành canh giữ ở cửa.

An An bị hai người bọn họ chặn ở bên trong, không có bất cứ đường lui nào.
Đao Ba Nam hỏi cô: “Lúc nãy cô chạy cái gì?”
Thì ra vẫn nhìn thấy cô, hoặc là đã thấy được từ lúc cô còn ở bệnh viện, bọn họ vẫn luôn đi theo đến tận đây, vậy mà cô còn ngây thơ cho rằng chính mình an toàn…… Thật là buồn cười.
An An không đáp, chỉ nói: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền vậy cô chạy cái gì?” Đao Ba Nam cười lạnh, ý bảo An An ném túi lại đây.
An An nắm chặt túi xách, không chịu buông tay.
Thấy cô như vậy, An Quốc Hoành trực tiếp giơ tay đoạt lấy: “Cô giấu cái gì?” Gã ta rất không vui, động tác cũng thô lỗ hơn.
“Bố!” An An giằng co với gã, đây là tiên cô chữa bệnh cho mẹ, là tiền cô vất vả lắm mới kiếm được! Cô không thể buông tay!
Thấy An An vẫn không buông ra, cô ôm vào trong ngực, An Quốc Hoành liền không kiên nhẫn.

Lão ta lập tức tiến lên đẩy mạnh cô một cái, An An đập đầu vào trên tường.

Bốp một tiếng, đau đến mức An An choáng đầu muốn nôn.
Ngay trước mặt An An, Đao Ba Nam đổ hết đồ trong túi ra.

Vài món quần áo tắm rửa, còn có nửa bình nước khoáng.

Gã ta ném sang một bên khinh thường nhìn lại, sau đó cầm chiếc áo tắm in hoa kia lên.

Đao Ba Nam cười ẩn ý: “Cũng được đấy, lúc nào mặc cho ông xem thử?”
An An lạnh lùng sầm mặt.
Đao Ba Nam cũng tự thấy không thú vị, gã ta ném váy sang một bên, gã tiếp tục kéo hết khóa kéo trong túi, cướp đoạt phong bì giấu ở tận cùng và vài tờ tiền mặt màu đỏ.
Nắn phong bì hơi phồng lên, gã nói: “Thế này mà còn nói không có tiền?”
Phun một ngụm nước miếng, Đao Ba Nam bắt đầu điểm tiền.

“Một, hai, ba……” Đếm tới cuối cùng, gã nói với An Quốc Hoàng: “Không đến 6000, hôm nay ông tính lão 6000 tiền lãi, hôm khác lại lấy sau.” Quay đầu lại nhìn An An, gã ta nói: “Con gái lão không tệ, để nó làm gà kiếm tiền đi.”
An An chỉ nhìn chằm chằm tiền trong tay gã.
Đao Ba Nam cảm thấy mỹ mãn muốn đi, An Quốc Hoành lại đột nhiên lên tiếng “Anh Kỳ, thử tìm chỗ khác xem, con ranh này không có chỗ nào khác để giấu tiền, biết đâu ở đây vẫn còn.”
“Bố!”
Phảng phất như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đâu, An An đỏ mắt cứng người.
Đây là muốn ép cô đi tìm chết sao?
An Quốc Hoành đã tiến lên lục tung căn phòng, An An đỏ mắt giữa chặt lão ta, An Quốc Hoành ném tay cô ra, đồng thời trở tay tát cô một cái! Sức lực rất lớn, lỗ tai An An vang lên ong ong, rất đau.
Môi cô run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn bọn họ lục tung quần áo, lục tung giường đệm, sau đó… Cầm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô đi.
Cô không còn gì cả.
Lại quay về hai bàn tay trắng.
An An nản lòng ngồi xuống giữa căn phòng bị lục tung.

Cô ôm lấy đầu, gục xuống.

Bên cạnh là một chén mì chua cay.

An An mở túi nilon ra, mì bên trong đã nở to mềm nhũn.
Cô dùng chiếc đũa gắp mì lên, yên lặng ăn một miếng, bả vai run rẩy, rốt cuộc An An không nhịn được, cô bật khóc.
Những giọt nước mắt kia rơi vào bát mì, rơi xuống mặt đất, An An xoa đôi mắt, nhưng lần này có xoa thế nào cũng không khăn được.
*
Cất phong bì phình phình kia vào túi, Đao Ba Nam lấy điện thoại ra.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe máy.
“Anh Kỳ.”
Người kia nũng nịu gọi, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn lộp bộp, như là đang đi từ nơi náo nhiệt đến nơi yên tĩnh hơn.
Đao Ba Nam cười ha hả nói: “Lần này may mà có cô.” Lại tò mò hỏi thăm: “Sao cô biết con gái An Quốc Hoành, còn biết hôm nay cô ta quay về?”
“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì……” Cô ta hờn dỗi một câu, còn đang định nói gì thì nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Khóe mắt nhìn thấy người đi đến, cô ta lập tức cố ý nói: “Vậy không còn gì nữa, cúp nhé.”
Tô Đình tắt máy, đúng lúc Lục Ngang vừa đi đến gần.
Lục Ngang lạnh lùng nhìn cô ta, cũng nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay cô ta.

Đáy mắt anh rất lạnh nhạt, nhìn như có được lực lượng xuyên thấu, lòng bàn tay Tô Đình lập tức đổ mồ hôi.

Cô ta cười, chủ động làm hòa: “Anh Ngang, chú Ngũ chờ anh đã lâu.”
Lục Ngang không tiếp lời mà đi thẳng vào trong phòng.
Lúc này, La Vận Hoa đã ngồi ở trong đó.

Thấy chỉ có một mình Lục Ngang đi vào, ông ta không khỏi mất mát oán trách: “Tiểu Lục, cậu thế này giấu làm của riêng, sao không đưa người đẹp tối qua đi cùng?”
Lục Ngang thưởng thức bật lửa trong.

Anh gõ từng cái xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Cáu kỉnh, đi trước.”
“Đanh đá vậy? Có phải cậu không trị được không?” La Vận Hoa cười ha ha: “Nếu là trị không được, tôi có thể trị giúp cậu hai ngày.” Khắp đầu óc ông ta đều là dáng vẻ xinh đẹp kia của An An.

Thấy Lục Ngang mím môi, ánh mắt lạnh lùng, La Vận Hoa ha hả cười gượng hai tiếng, còn ngứa ngáy hỏi thăm nói: “Vậy chắc vẫn có thể nói cho tôi biết tên cô nàng chứ?”
Lục Ngang lấy thuốc lá châm lửa, anh nói: “Ti Ti, cô ấy tên là Ti Ti.”
Tô Đình sửng sốt, cô ta liếc nhìn Lục Ngang.

Đúng lúc Lục Ngang thở một hơi khói, cách sương khói lượn lờ, anh thản nhiên liếc lại đây.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế, sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh không rõ ý vị.
Tô Đình hơi há miệng, hoàn toàn không dám sửa lại lời nói dối của Lục Ngang.
Nghĩ đến cuộc gọi của anh Kỳ lúc trước, cô ta không khỏi chột dạ.

Nếu bị Lục Ngang biết sau khi An An đi khỏi, cô ta liền gọi điện thoại báo cho Đao Ba Nam, e rằng cô ta phải ăn quả đắng.
*
An An ở trên giường nằm hai ngày.
Cô không muốn đi đâu cả, cũng không cảm thấy đói, cô chỉ thấy mệt mỏi, mệt đến mức hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Phòng bên cạnh buôn bán da thịt, hai ngày này ư ư hự hự suốt ngày đêm không ngừng, thỉnh thoảng người phụ nữ đang đá kia còn mắng: “Muốn chết, hết giờ rồi còn ch1ch!” An An nằm cách một bức tường, hai tay ôm đầu gối, để mặc bên ngoài tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối.
Đột nhiên cô cũng muốn chết.
Ở tình huống như vậy, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc cốc.
Rất dồn dập.
An An đảo mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, cô không nhúc nhích.
“An An, là tôi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng nói nôn nóng của Kế Siêu.
An An lồm cồm bò dậy đi ra mở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô và tình trạng thê thảm của căn phòng, Kế Siêu hoảng sợ, ngốc nghếch mắng: “Bọn khốn đó! Làm thành như vậy!” Anh ta nhặt đống quần áo tán loạn lên.
An An ngồi trên mép giường ôm đầu không nhúc nhích.
Nhiều ngày nay cô vẫn ngồi ở tư thế này, tự chôn chính mình, không quan tâm bất cứ việc gì.
An An nói: “Kế Siêu, tôi không có tiền, một đồng cũng không.”
Cánh tay đang nhặt quần áo hơi dừng lại, Kế Siêu nói: “An An, tôi có có tiền.”
“Tôi đã nợ tiền anh rồi.” An An đau đầu như muốn nứt ra.
Lúc này Kế Siêu lại không ngốc, vội nói: “An An, hay là chúng ta… Chúng ta kết hôn, như vậy là người nhà thì không cần lo nợ hay không nợ.” Có lẽ là sợ An An không tin, anh ta móc sổ hộ khẩu ra: “Cô xem, lúc nào tôi cũng mang sổ hộ khẩu trên người.”
An An nhìn sổ hộ khẩu, lại nhìn Kế Siêu, đôi mắt vẫn đau nhức.
“Anh đúng là đồ ngốc.” Cô mắng.
“Tôi không phải đồ ngốc!” Kế Siêu vội vàng phủ nhận, lại khuyên cô: “An An, nếu không có tiền, cô đừng nghĩ đi ra ngoài nữa nhé.

Ở lại đây, tôi có thể chăm sóc cho cô.”
“Không đi ra thì làm sao? Bị cướp đoạt cả đời à?” An An cười tự giễu.

Nhưng cô cười rồi đột nhiên muốn khóc, cô nói: “Kế Siêu, anh biết mẹ tôi cần bao nhiêu tiền để chữa bệnh không?” Kế Siêu lắc đầu, An An nói một con số.

Kế Siêu lập tức ngây người, trong lúc anh ta tính toán tiền lương của mình An An vẫn vùi đầu xuống thấp: “Kế Siêu, tôi cảm thấy mình muốn chết.” Cô nói nhỏ, rất nhẹ, cũng rất bàng hoàng.
An An đau khổ gãi tóc.
Hai mắt màu đỏ tươi.
*

Nước ấm đổ xuống từ trên đầu, xối đến làn da, hơi nóng, nóng tới mức da đỏ lên.
An An nghiêm túc tắm rửa một cái, cô soi gương bắt đầu trang điểm.

Mặt cô bị An Quốc Hoành đánh, đến tận bây giờ vẫn chưa hết sưng, bị nước nóng k1ch thích làm vết sưng càng rõ ràng hơn.

An An nhìn nó, cô cúi đầu rửa mặt bằng nước lạnh.

Lau khô vệt nước, cô bắt đầu trang điểm lại lần nữa.

Một mi một mắt, vô cùng nghiêm túc.

Cô cần phải nhanh chóng kiếm tiền, mà gương mặt này có thể làm cô kiếm tiền.
Đối với một cô gái, những cách kiếm tiền nhanh nhất là gì?
An An nhìn chính mình trong gương, cô rũ mắt nghe tiếng da thịt va chạm kịch liệt ở phòng bên.
Người không đi đến đường cùng sẽ không biết hạ loại quyết tâm này khó khăn cỡ nào, cũng dễ dàng cỡ nào.
An An tô son môi, cô nhìn kỹ mình trong gương lần nữa.
Đây là dáng vẻ cô quen thuộc, An An chỉ cảm thấy tâm an.
Việc ngốc như vậy, trải qua một lần trong đời là đủ, cô sẽ không trải qua lần thứ hai.
Cô thua thất bại thảm hại.
Cô bị thương rối tinh rối mù.
Trong gương, chiếc choker màu đen kia vẫn còn đeo trên cổ cô.

Đen trắng đối lập khiến chiếc cổ có vẻ càng tinh tế, yếu ớt hơn.

Chiếc choker này từng bị một người đàn ông chạm qua.

Cô thậm chí còn nhớ rõ cảm giác hít thở khó thông khi anh luồn ngón tay qua choker.

Lạnh như vậy, cũng đau như vậy.
Lạnh lùng đánh giá chính mình, An An giơ tay tháo choker xuống.
Chiếc cổ hoàn chỉnh lộ ra ngoài, cô chỉ cảm thấy hít thở thông thuận.
An An mở cửa sổ của nhà vệ sinh, cô ném choker ra bên ngoài.
Ném vào đống rác sau tường, cô không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa.
Cô nghĩ, buổi chiều sẽ đi thử vận may, vận may tốt nói không chừng lại bán được 5000.
*
Gặp lại La Hồng Thiến lần nữa là điều An An không đoán trước được.
Bảo vệ của trường luôn nhắm một mắt mở một mắt với An, người đẹp mà, phúc lợi thế này vẫn phải có.

An An đi theo Kế Siêu đến trường học ăn vài thứ, lúc đi qua tòa nhà đầu tiên, có người chạy từ trong nhà ra, dáng vẻ vui tươi tràn đầy sức sống.
Tầm mắt của An An xẹt qua người kia, cô vô cảm xoay mặt đi, sau đó lập tức quay đầu nhìn lại.
Hôm nay thời tiết hơi lạnh, cô gái kia mặc một chiếc áo hoodie và quần jean, mái tóc mềm mại buộc ở sau đầu, mặt trước áo hoodie có một con gấu to.
Dấu hiệu con gấu kia rất rõ ràng.
Là La Hồng Thiến.
An An chỉ biết tuổi của mình và La Hồng Thiến không chênh lệch nhiều, chỉ là không biết cô ta cũng đi học ở đây.
An An dừng bước nhìn theo cô ta.
Người này đi ra ngoài cổng trường nhận đồ, cũng không biết cô ta nhận cái gì, chỉ thấy cô ta cười tủm tỉm nói cảm ơn, sau đó vui rạo rực quay lại.

Đây mới là dáng vẻ hai mươi tuổi nên có, không giống An An, bà cụ non, cả ngày chỉ muốn kiếm tiền, thế nhưng cố tình có người còn nói cô liêm sỉ một chút!
Nếu không có liêm sỉ, có lẽ cô sẽ làm được càng nhiều chuyện hơn.
An An đứng mãi ở chỗ đó, Kế Siêu cảm thấy không thể hiểu được: “An An! An An!” Anh ta vỗ vai An An.

An An quay đầu lại, rõ ràng cô đang nhìn vào mắt Kế Siêu, nhưng Kế Siêu lại không nhìn thấu đôi mắt của cô.
Cô chỉ nhíu mày, không nói một lời.
Dừng lại một lúc, không biết An An nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên nói: “Tôi có chút việc, không đi ăn được.”
“Chuyện gì vậy?” Kế Siêu ở phía sau truy hỏi.
An An vẫy tay, cô đi thẳng ra cổng trường.
Khi đi qua La Hồng Thiến, An An cũng không dừng bước.

Cô nhìn thẳng, đi không nhanh không chậm.

Khi hai người đi ngang qua nhau, An An đi thêm vài bước, phía sau lập tức có người thử thăm dò gọi cô: “Ti Ti?”
 Tiếng gọi này đúng như An An đoán trước, bởi vì La Hồng Thiến thích Lục Ngang, mà trong mắt người ngoài, quan hệ của Lục Ngang và An An là mối quan hệ “mập mờ”.
Bất cứ một người phụ nữ có lòng ghen ghét nào cũng sẽ không bỏ qua.
An An thản nhiên quay người.
Qua nửa giây, cô cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Là cô à…”
“Không phải cô là hướng dẫn viên du lịch à, sao lại ở trường học?” La Hồng Thiến hoang mang.
An An chỉ nói: “Tôi đến tìm người.”
La Hồng Thiến bèn cười nói: “Tôi vốn định tìm anh Ngang hỏi số điện thoại của cô, tôi muốn cô dạy tôi trang điểm.” Cô ta nhắc đến tên Lục Ngang là tai vẫn đỏ ửng lên.
An An cười: “Vậy đúng là trùng hợp.”
“Vậy cô có rảnh không? Đi mua mỹ phẩm với tôi nhé?” La Hồng Thiến nhiệt tình lạ thường.
*
Hiếm khi La Hồng Thiến trốn học, cô ta lôi kéo An An đi đến trung tâm thương mại.

Vừa vào trong, La Hồng Thiến đã đi thẳng đến quầy đồ cao cấp.
Đây là lần đầu tiên An An đến nơi thế này, tất cả mỹ phẩm của cô đều là mua ở bên đường.

Bây giờ không mua nổi thì cũng có thể nhìn xem.

Nhân viên chuyên nghiệp ở bên cạnh đề cử cho La Hồng Thiến, An An chỉ đi theo xem.
La Hồng Thiến mua một loạt bút kẻ mắt, kẻ mày, xịt cố định lớp trang điểm… Hai bộ đồ trang điểm, tính sơ qua đã hơn một nghìn.

Cuối cùng khi chọn son môi, nhân viên đề cử cho cô ta mấy màu khác nhau — đây là con cá lớn, mình không thể đắc tội.

Màu da La Hồng Thiến hơi đen, cho nên nhân viên đề cử cho cô ta mấy màu tông ấm.

La Hồng Thiến kiên quyết từ chối, cô ta lặng lẽ chỉ An An: “Tôi muốn màu kia.”
Ngày đó khi An An và Lục Ngang một trước một sau xuống nhà, cô ta chú ý tới màu son của An An bị nhạt đi rất nhiều, như là bị người khác ăn mất.

Lúc đó cô ta chỉ biết đỏ mặt đỏ tai, hoàn toàn không dám nhìn nhiều, cô ta còn nhớ rõ tiếng tim đập bùm bùm của mình lúc ấy.

Sau đó cô ta liếc trộm Lục Ngang mấy lần nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng rắn rỏi của anh.

Khi đó An An đứng ở bên cạnh anh, cô bình chân như vại, không biết vì sao nhìn cô giống đang cãi nhau, chiến tranh lạnh với Lục Ngang, quang minh chính đại xụ mặt với anh.

La Hồng Thiến cảm thấy hâm mộ An An.

Không phải hâm mộ có thể cãi nhau với Lục Ngang mà là có thể quang minh chính đại ở bên Lục Ngang, cô ta cũng muốn bị Lục Ngang… Bắt nạt.
Nghĩ như vậy, bên tai lại nóng lên, La Hồng Thiến cúi đầu.
*
Biệt thự nhà họ La là biệt thự riêng biệt, La Hồng Thiến ở trong một căn phòng có ban công rất rộng, trong phòng bài trí giống con người cô ta, tươi mát, sáng ngời.

Rèm cửa là màu xanh lục tràn đầy sức sống, trần nhà sơn màu trắng sạch sẽ, không có vết rạn nứt, càng sẽ không có gác mái hôi hám.
Tốt hơn chỗ ở của An An quá nhiều, quá nhiều.
Một khi lấy ra so sánh, cô ta quả thật giống công chúa.
An An liếc nhìn xung quanh, cô hỏi La Hồng Thiến: “Tôi đến nhà cô thế này anh cô có nói gì không?”
“Không đâu, ảnh thích tôi kết bạn lắm.


Nhưng mà…” La Hồng Thiến nhìn ra ngoài, lặng lẽ nói: “Phải trang điểm lúc ảnh không có nhà, nếu bị ảnh phát hiện thì tôi sẽ bị đánh.”
An An cười, cô lơ đãng hỏi: “Khi nào anh cô về?”
“Thế nào cũng phải năm sáu giờ mới về.”
An An nhìn đồng hồ trên tường, cô đặt mỹ phẩm La Hồng Thiến mua lên bàn.
Bắt đầu trang điểm, thời gian trôi qua rất nhanh.

Hôm nay An An còn dạy rất cẩn thận, mỗi loại đều nghiêm túc làm mẫu trên mặt La Hồng Thiến, sau đó cô mới bắt tay vào trang điểm.
Cho đến khi nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài, La Hồng Thiến giật mình “Oa” một tiếng, lúc này mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu, cô ta vội vàng tẩy trang.
An An liếc nhìn bên dưới, nói: “Tôi đi trước đây.”
“A, để tôi đưa cô xuống.” La Hồng Thiến hơi sốt ruột, càng sốt ruột mặt càng lem hơn.
“Không cần khách khí.” An An an ủi cô ta.
La Hồng Thiến chớp mắt, nói: “Giữ bí mật giúp tôi nhé.”
“Biết rồi.”
An An ra dấu “ok”, cô ra khỏi phòng La Hồng Thiến, đi xuống dưới nhà học theo hành lang.
Biệt thự nhà họ La rất rộng.

An An bước từng bước, La Khôn chống gậy khập khiễng đi vào từ bên ngoài.

Hai người gặp nhau ở phòng khách.
Rõ ràng La Khôn hơi sửng sốt khi bất ngờ nhìn thấy An An.
An An tự nhiên hào phóng cười chào hỏi: “Anh La.”
“Sao cô lại ở đây?” La Khôn kinh ngạc.
An An chỉ lên tầng, không nói chuyện, cô chỉ cười nhẹ ám chỉ.
Cô cười rộ lên đáng yêu như hồ lý, khí chất lạnh lùng hạ thấp, có thêm tư vị khó nói.
Phảng phất như một loại thân mật, một loại thân mật của riêng cô và anh ta.
La Khôn hơi động lòng, thấy An An đi ra ngoài, anh ta bỗng nhiên gọi cô lại, hỏi: “Lần trước anh Ngang nói nhà cô có việc gấp, bây giờ sao rồi?”
Đó là lời nói dối của Lục Ngang, không ngờ thật sự ứng nghiệm lên người mình… An An im lặng giây lát, cô nhăn mày nói thật: “Không tốt lắm.”
“Không tốt lắm?” La Khôn lặp lại một lần, anh ta nhìn chằm chằm An An, lơ đãng hỏi: “Sao lại không tìm anh Ngang? Không phải hai người…”
Anh ta tạm dừng đúng chỗ, làm bốn chữ này nghe đầy thâm ý.
Người đàn ông này đang thử.
An An nhìn thẳng anh ta: “Anh La hiểu lầm, tôi và anh Ngang không có quan hệ gì cả.”
“Vậy cô còn hỏi thăm anh ấy làm gì?” La Khôn hỏi như vậy.
An An cười: “Tùy tiện hỏi thôi.”
La Khôn chống gậy im lặng một lúc mới nói: “Còn thiếu tiền không?”
“Thiếu chứ.” An An nói với anh ta, cô vẫn cười.
“Thiếu bao nhiêu?”
An An phất tay, cô đi ra ngoài: “Không cần anh La đưa tiền, sau này đến ủng hộ cho tôi là được.”
“Ủng hộ?”
La Khôn không rõ.
“Cô làm ở đâu.”
An An nói cho anh ta: “Chỗ của Mập Mạp.”
Lại cười một chút cô mới rời đi.
Vốn dĩ An An không tính toán đi làm ở Ý Hưng Lan San, bây giờ suy nghĩ lại, cô đổi ý.
Bên ngoài tà dương như máu, mặt trời chiều ngả về tây, An An đi ở phía dưới chân trời, cả người bỗng nhiên sống lại.
*
Khi Lục Ngang nhận được điện thoại của La Khôn, anh vẫn còn ở khách sạn Suối Nước Nóng của La Vận Hoa.

La Không cũng không nói vòng vo mà hỏi thẳng: “Anh Ngang, anh biết rõ tình huống đám người của lão già kia chưa?”
“Cũng biết được kha khá rồi.”
Lục Ngang nói với anh ta như vậy.
La Khôn bèn nói: “Chuyện bên em cũng tàm tạm rồi, chờ anh về em sẽ tổ chức một buổi đón gió cho anh, hai anh em ta gặp nhau.”
“Ừ.” Lục Ngang đồng ý.
Hẹn xong thời gian, La Khôn đang định nói gì đó nhưng anh ta bỗng nhiên dừng lại, chỉ nói: “Chờ anh về.”
*
Tô Đình vẫn đi về cùng Lục Ngang, cô ta là người của La Vận Hoa, Lục Ngang không đuổi đi được.

Tô Đình ở lại bên cạnh cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Từ sau bữa tiệc hôm ấy, Lục Ngang không còn nhắc đến chuyện về tên của An An nữa, Tô Đình không hiểu ý của anh, hơn nữa vì cuộc gọi kia nên trong lòng cô ta khó tránh khỏi chột dạ.

Nhưng đây là La Vận Hoa sắp xếp, cô ta không thể không đi theo.
Tô Đình vẫn là người lái xe khi trở về.
Lục Ngang sẽ không chủ động nói chuyện, trong xe chỉ có hai người, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Tô Đình liếc nhìn Lục Ngang, cô ta chủ động tìm lời nói: “Nghe bọn họ nói gần đây anh La thường xuyên đến chỗ Mập Mạp.”
“Chỗ Mập Mạp” là câu lạc bộ đêm Ý Hưng Lan San.
Lục Ngang không tiếp lời.
Tô Đình chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: “Hình như anh La nhìn trúng ai đó, nghe nói rất đẹp, yêu dã vô cùng.

Anh La ném tiền cho cô ta không thèm chớp mắt, cũng không thấy tiếc.”
Lần này, Lục Ngang vẫn không tiếp lời.
Tô Đình hoàn toàn ngậm miệng lại.
Cô ta cho rằng Lục Ngang sẽ im lặng suốt cả chặng đường, ai ngờ khi sắp đến nơi, Lục Ngang đột nhiên lên tiếng.
Anh không nói chuyện khác, chỉ hỏi Tô Đình: “Người cô gọi điện thoại lúc trước là ai?”
Giọng điệu của anh bình thản mà nham hiểm hung ác, tiếng nói lạnh lùng như động băng, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người.

Bàn tay đang nắm tay lái của Tô Đình run lên, cô ta cười xấu hổ: “Anh Ngang, điện thoại nào ạ?”
Lục Ngang lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Một người bạn”, sau đó giơ tay chỉ lên trời thề thốt: “Thật sự là một người bạn.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lục Ngang cảnh cáo, sau đó lạnh mặt xuống xe.
Câu lạc bộ đêm như Ý Hưng Lan San này chính là cái động tiêu tiền, bên ngoài là trai gái ôm nhau vui đùa, bên trong là một loạt phòng riêng.

Có một vài căn phòng cửa hé mở, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng r3n rỉ truyền ra, có một số phòng thì đóng cửa, che kín cảnh xuân trong phòng.
Cửa phòng 208 đang mở.
Lục Ngang đi đến gần, anh nghe thấy có người đang ca hát.

Giọng nữ xuyên thấu qua âm hưởng không quá tốt truyền ra, vẫn uyển chuyển như cũ, giống như tinh linh sơn dã, cũng giống gió nhẹ buổi sáng, còn pha trộn chút ngọt ngào.
Loại ngọt thấm vào đáy lòng này… Lục Ngang dừng vài giây, anh đẩy cửa đi vào.
Bên trong đã có nhiều người ngồi từ trước, nhìn thấy anh đến, bọn họ sôi nổi đứng dậy gọi anh “anh Ngang.” Bọn họ dạt sang hai bên, La Khôn đi lên đón anh.

Cả căn phòng chỉ có một người không quay người lại.

Cô ngồi trên ghế cao ca hát với màn hình.
Tầm mắt của Lục Ngang lướt qua mọi người, quét mắt nhìn người đang ca hát.
Cái để lại cho anh chỉ là một bóng lưng.
Tóc búi hình nụ hoa, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh.
Không có choker.
Lục Ngang đang muốn rời mắt, người kia vừa lúc quay sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Ngang dần mím môi lại.
Cô giống mọi người, cũng gọi anh là “anh Ngang.”
Tầm mắt Lục Ngang chậm rãi hạ xuống, rơi vào chiếc cổ trống rỗng.

Nơi đó không có choker.
 
------oOo------