Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 2: Đợi Ánh Sao



Tài xế Lưu tới đón Chúc Tinh Dao tan học, xe đi ngang qua khu dân cư cũ kỹ, xem ra đã rất lâu rồi, nơi này được gọi là ngõ Hà Tây. Ngõ Hà Tây rất gần trung tâm thành phố, xung quanh đều đã sớm khai khoang phát triển phồn vinh mạnh mẽ, chỉ có nơi này đã lâu không phá dỡ, nghe nói có quá nhiều hộ không chịu di dời, việc đền bù giải tỏa vẫn chưa bàn bạc xong xuôi.

Chúc Tinh Dao ở biệt thự Tinh Uyển cách ngõ Hà Tây hai con đường, mỗi ngày đến trường và về nhà đều đi qua nơi này. Cô nhìn ngoài cửa sổ, bất ngờ nhìn thấy hai học sinh mặc đồng phục Nhất Trung, bóng lưng thiếu niên cao thẳng và gầy, rất quen thuộc, là Giang Đồ.

Cậu đứng đối diện với nữ sinh nhỏ nhắn, anh đưa tay cầm lấy chiếc cặp màu hồng trên tay cô và treo lên tay cầm xe đạp, cô gái ngước mặt lên mỉm cười với cậu.

Chúc Tinh Dao kinh ngạc đến mức ngồi thẳng dậy, tròn mắt nhìn xem hai người kia, chiếc xe đều đã đi xa rồi, cô vẫn không khỏi quay đầu nhìn lại. Khiến cho lão Lưu hiếu kì, tò mò hỏi cô: “Cô chủ, có cần dừng xe lại không?”

Chúc Tinh Dao chậm rãi quay đầu lại, nói là không cần, cô chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Đồ cười nói chuyện với nữ sinh, lại còn cầm cặp sách giúp người ta, nữ sinh có thể khiến Giang Đồ cầm giúp cặp sách, quan hệ có lẽ không bình thường nhỉ? Có điều, đây cũng là chuyện của người khác.

Cô đặt hai tay ở trên đầu gồi, một lần nữa ngồi ngay ngắn trở lại.

Giang Đồ đẩy xe đạp đi vào ngõ nhỏ chật hẹp, các tòa nhà ở đây đã có từ lâu đời, vì nhà ở gần nhau nên ánh sáng rất kém, càng vào sâu thì càng tối.

Các căn nhà ở ngõ Hạ Tây đều cũ như nhau, ngoại trừ các bức tường ngoài của mấy căn bên ngoài được sơn mới, nghe đâu là vì diện mạo của thành phố.

Vừa qua khỏi sáu giờ, cảnh tượng bên trong đã tối om, nhà Giang Đồ ở lầu 1 cuối ngõ, còn chưa đến gần, liên nghe thấy tiếng Giang Cẩm Huy hùng hổ chửi vọng tới: “Tôi đã với ông rồi mà! Khu nhà này của chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị phá bỏ, cho dù tiền bồi thường tính theo đầu người hoặc là diện tích, ít nhất cũng hai, ba trăm vạn, trả ông hai vạn tính là cái gì? Ông còn sợ tôi sẽ quỵt tiền sao?”

“Cùng lắm sang năm, tôi đưa ông thêm hai phần tiền lãi.”

“Tôi lừa ông làm gì!”

Ầm—-

Giang Đồ ném xe đạp qua một bên, một chân đá văng cánh cửa nhà, gương mặt vô cảm đi về phía Giang Cẩm Huy, giơ tay giật lấy chiếc điện thoại đã gần hỏng, cũng không thèm nhìn bên kia đầu dây là ai, trực tiếp đưa đến bên tai, lạnh lùng nói: “Nếu ông cho ông ấy vay tiền, còn nghe theo lời nói của ông ấy, thì một phân tiền tôi cũng không trả cho ông.”

Dứt lời, trực tiếp ngắt cuộc gọi, ném điện thoại di động lại.

Giang Cẩm Huy tức giận đến nối cắn răng, nhìn đứa con trai còn cao hơn ông, giận dữ mắng: “Mày đang làm cái gì đấy! Thật sự không xem ông đây là bố mày nữa hả?”

Giang Đồ không để ý đến ông ta. Đi ra khỏi cửa, gỡ cặp sách màu hồng nhạt treo trên xe đạp xuống, đi đến lầu một đối diện, giao cho một người phụ nữ trung niên: “Dì Lâm, cặp sách của Lâm Giai Ngữ.”

Cậu sinh cùng năm với Lâm Giai Ngữ, cùng nhau lớn lên ở ngõ Hà Tây này, cùng học chung tiểu học và sơ trung, rồi lại học chung cao trung, có đôi lúc thì đi làm thêm chung, là cô gái thân cận nhất với cậu. Có điều, nếu như ở nơi này, tất cả mọi người đều nghèo giống nhau, nhưng cha mẹ Lâm Giai Ngữ thật thà, mộc mạc lại chất phác, so với gia đình của cậu thì tốt hơn rất nhiều, dẫu sao không phải nhà ai đều xui xẻo gặp phải người cha ham mê bài bạc.

Dì Lâm nhận lấy cặp sách, bất đắc dĩ nhìn phía đối điện, tốt bụng nói: “Mẹ cháu hôm nay trực ca đêm, một chút nữa cháu dẫn Tiểu Lộ qua bên này ăn cơm đi.”

Giang Đồ từ chối: “Không cần đâu ạ, cảm ơn dì.”

Sắp đến bảy giờ tối, Giang Lộ chơi đủ rồi mới cầm cặp sách về nhà, Giang Đồ dẫn em trai đến quán ven đường bên ngoài ăn mì vằn thắn hai đồng rưỡi một bát. Về đến nhà, Giang Cẩm Huy đã không còn, về phần đi đâu chơi lêu lỏng, không cần nói ai cũng biết.

Chạng vạng ngày chủ nhật, Giang Đồ cởi tạp dề ở tiệm cafe xuống, kết thúc một ngày làm thêm, đi ra khỏi tiệm đã là bảy giờ tối.

Tiệm cà phê nằm gần trung tâm quảng trường thành phố, cậu đi về phía trước mấy trăm mét, quẹo vào một tiệm net, ghé vào xách Giang Lộ đang ngồi phía sau xem người khác tiêu diệt quái thú đi ra ngoài.

Giang Lộ khi phản ứng lại thì bị xách ra tới cửa, cậu bắt đầu vùng vẫy: “Anh….. Anh thả em ra! Người ta đang thi đấu, em còn chưa xem hết đâu, anh để em xem xong đi!”

“Người ta thi đấu liên quan gì đến em?”

“Em chỉ nhìn xem một chút, anh gọi em sẽ quay lại, cho em thêm hai mươi phút…”

Giang Lộ giãy dụa không có chừng mực, tay vung loạn xa, đột nhiên bang một tiếng, mắt kính Giang Đồ bị cậu nhóc đánh bay vài mét, rơi vào bồn hoa bên cạnh.

Không khí im lặng mất hai giây.

Giang Đồ híp mắt nhìn về Giang Lộ, Giang Lộ rụt cổ lại, không dám hó hé lên tiếng. Hình như cảm nhận được gì đó, Giang Đồ bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy cô gái khoác bao đàn cello màu đỏ đứng bên cạnh bồn hoa. Cô mặc một áo len đan sợi phối với váy dài, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, toàn bộ như một bức chân dung được lồng ghép vào một bức tranh lưu ly sơn dầu mờ nhạt, vừa tươi tắn lại vừa mềm mại.

Cô đang nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt hơi tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc.

Cậu đột nhiên buông lỏng tay.

Giang Lộ lo lắng sợ mình bị đánh, vừa mới được tự do liền xoay người bỏ chạy: “Anh, em sẽ tự mình đi về sau.”

Giang Đồ không để ý cậu, nhìn chăm chú Chúc Tinh Dao, thấy cô đi về phía mắt kính, liền nhanh chóng tiến lên vài bước. Chúc Tinh Dao mang theo đàn cello, đi lại không tiện, thấy cô chầm chầm cúi xuống, tay cô và cậu chạm nhau, hai người đồng thời dừng lại.

Chúc Tinh Dao đứng dậy, cúi đầu nhìn Giang Đồ, phát hiện dáng vẻ cậu không đeo kính nhìn khá ổn, trên trán có vài sợi tóc rủ xuống lông mày, lông mi đen dày và đậm, đuôi mắt sắc sảo, nhìn trông có vẻ lạnh lùng lại bạc tình.

Giang Đồ nhanh chóng nhặt kính lên đeo vào, đứng thẳng người cúi xuống nhìn cô, Chúc Tinh Dao đứng ở trước mặt cậu, nhìn thoáng ra phía sau: “Vừa nãy là em trai của cậu sao? Lớn lên sẽ rất giống cậu.”

Giang Đồ lạnh nhạt đáp: “Ừ.” một tiếng, giọng nói trầm thấp.

Giang Lộ chạy thật nhanh về tiệm net, Chúc Tinh Dao thấy thế, nhớ tới Lê Tây Tây đã nói, Giang Đồ có một em trai nhỏ hơn năm tuổi, không khi nào bớt lo cho được.

Tận mắt nhìn thấy, xác thực được bộ dáng không bớt lo là không được.

Chúc Tinh Dao hỏi: “Cậu không đuổi theo thằng bé sao?”

Giang Đồ không nghĩ sẽ bị cô nhìn thấy bộ mặt chẳng ra sao của mình, nếu như cô không đứng trước mặt thì cậu đã đuổi theo rồi.

Đó cũng không phải cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người bọn họ, cậu biết mỗi khi đến kì nghỉ cô đều mang đàn cello này đi luyện tập, nghe nói trên lầu có phòng âm nhạc tư nhân, hẳn là cô đi học hoặc đi luyện đàn.

Nghỉ hè năm nay, cô mang theo đàn cello đến tiệm cà phê này mua nước chanh vài lần, có lần nhân viên thu ngân đi nhà vệ sinh, cậu liền thu tiền, chỉ có điều lúc đó cậu mang khẩu trang, cô không thấy cậu khác biệt chút nào, cho dù là đã nhìn qua nhưng nhất định cũng không nhớ rõ.

Giang Đồ nhìn cô: “Thôi quên đi, thằng bé muốn xem thi đấu, để thằng bé xem cho xong.”

Chúc Tinh Dao nhất thời không biết nói cái gì, cô đột nhiên nhớ tới Chu Thiến cùng em trai thường xuyên ầm ĩ, nói em trai của cậu ấy rất là nghịch ngợm lại thích chọc giận người khác, Lê Tây Tây hỏi vậy thì không có biện pháp nào sao? Lúc đó Chu Thiến nói như thế nào? Cậu ấy nói: “Có chứ, nhất định phải đánh một trận liền ngoan ngoãn.”

“Em trai cậu…” Cô chỉ vào quán net bên kia, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc: “Nếu thật sự không nghe lời, chỉ cần đánh đòn, Chu Thiến nói em trại cậu ấy có lúc không ngoan, đánh một đòn liền ngoan ngoãn.”

Giang Đồ kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới là cô sẽ nói vậy.

Một chiếc xe màu đen chạy băng băng dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, Đinh Du ngồi ghế phụ nhìn qua: “”Tinh Tinh, mau lên xe nào.”

Chúc Tinh Dao không đợi được Giang Đồ trả lời, nhìn cậu: “Tớ đi trước nhé.” Suy nghĩ rồi nói tiếp: “Ngày mai……gặp ở trường nhé.”

Giang Đồ dừng lại, gật đầu: “Ừ.”

Chúc Tinh Dao nở nụ cười với cậu, rồi mới quay đầu tới mở cửa xe, trước hết đem cây đàn cello cất vào, rồi nhấc váy ngồi vào xe, Chúc Vân Bình đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng đóng cửa liền lái xe rời đi.

Đinh Du nhìn gương chiếu hậu: “Cậu kia là bạn học của con sao?”

Chúc Tinh Dao nhìn gương chiếu hậu vẫn thấy Giang Đồ đứng tại chỗ, trong lòng có chút ảo não, cha của Giang Đồ thích đánh bạc lại còn bạo lực, từ nhỏ cậu lớn lên trong hoàn cảnh này, cô còn nói cái gì mà “Đánh đòn một trận là được rồi”, câu nói như thế này….

Đây không phải là ngốc sao?

Cô mất tập trung gật đầu: “Dạ, tình cờ gặp ạ.”

Đinh Du không nghĩ ngợi gì nhiều, cười giải thích: “Con chờ lâu không? Lúc tan tầm có một bệnh nhân tình hình không tốt lắm làm trễ thời gian.”

“Cũng không bao lâu ạ.”

Chúc Tinh Dao hạ cửa sổ xuống, nhìn gương chiếu hậu, Giang Đồ đã xoay người đi rồi.

Giang Đồ trở lại quán net, Giang Lộ đã xem xong thi đấu, không cần cậu xách lên liền chủ động theo sau cậu đi về nhà, hai người một đường đi bộ về tới đầu ngõ, mất tới nửa giờ.

Đầu ngõ thấy bóng dáng người bé gầy, buộc tóc đuôi ngựa, là Lâm Giai Ngữ.

“Đèn đường hư rồi, tối quá, tớ không dám đi vào, vừa nghĩ gọi bố ra đón, thì hai người trở về.” Lâm Giai Ngữ nói.

Đèn đường đã hỏng hai ngày rồi, cũng không có người tới sửa, Giang Đồ liếc mắt nhìn lối vào ngõ tối đen như mực, đi lên phía trước “Đi thôi.”

Giang Lộ chán ghét nói: “Chị Giai Ngữ, chị thật nhát gan.”

Lâm Giai Ngữ: “Ai cần em lo.”

Giang Lộ nhường cô đi phía trước: “Em cũng không sợ, chị đi phía trước em, em với anh em hộ tống chị.”

Lâm Giai Ngữ không để ý nhóc tiểu quỷ này, bên trong quá tối, cô cẩn thận nắm góc áo Giang Đồ, Giang Đồ nhíu mày, bước chân nhanh hơn, góc áo tự nhiên thoát ra. Lâm Giai Ngữ kêu lên, đứng giậm chân tại chỗ, thật là keo kiệt mà, nắm một chút cũng không được, khi còn bé nắm tay còn được, càng lớn càng khó ở chung.

Cô đi theo sau, sau lưng của cậu nói: “Đúng rồi, anh Lương nói ở cửa hàng của họ có một nhân viên xin nghỉ hôm chủ nhật, không làm được ca đêm, cậu muốn đi không? Tớ giúp cậu nói một tiếng.”

Giang Đồ làm thuê không giống những người khác, cậu chỉ kiêm một chức cố định, chính là tiệm cafe này. Ở thời điểm nào đó, chỉ cần người khác yêu cầu thay ca, không trùng với lịch học ở trường thì bất luận ban ngày hay đêm tối, cũng mặc kệ là làm việc gì cậu đều nhận, bởi vì thù lao cho người thay ca tạm thời tương đối cao.

Lâm Giai Ngữ có đôi khi cảm thấy cậu thực sự quá liều mạng, nhưng dường như không còn cách nào khác cả.

Đi qua đoạn ngõ nhỏ này, phía trước dần dần hiện lên một tia sáng, là từ cửa sổ nhà dân chiếu ra.

“Vậy cậu nói giúp tớ một tiếng.”

Giọng điệu Giang Đồ lạnh nhạt.

Lâm Giai Ngữ gật đầu nói: “Cậu cũng nên mua một cái điện thoại di động đi, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”

Bây giờ học sinh cấp ba phần lớn đều có điện thoại di động, chỉ cần không chơi ở trong giờ bị bắt được thì có thể dùng, Giang Đồ ngày trước cũng có một cái điện thoại di động cũ, bình thường dùng để liên lạc làm việc, khoảng thời gian trước chủ nớ tới đây gây náo loạn, khi ấy Giang Đồ đánh nhau, điện thoại di động cũng bị hỏng rồi.

Ba người đi đến cửa nhà, Giang Đồ “Ừ” một tiếng, từng người về nhà.

Đẩy cửa đi vào, trên bàn cơm đã dọn xong đồ ăn, Giang Cẩm Huy vẫn như cũ không có ở nhà, chỉ cần ông ta không ở nhà, cái nhà này còn miễn cưỡng giống một gia đình. Mẹ Giang bưng mâm từ phòng bếp ra, mỉm cười nhìn họ: “Về rồi à, rửa tay ăn cơm thôi.”

Giang Lộ đói lả, chạy tới nắm lấy chiếc đũa.

Giang Đồ không chút khách khí nào mà đem cậu nhóc xách lên, trầm giọng: “Hôm nay lại thách thức sự kiên nhẫn của anh, đáng đánh đòn, đi rửa tay.”

Cậu bé không tình nguyện mà đặt lại chiếc đũa, theo anh trai đi rửa tay.

Trong lúc Giang Đồ rửa tay, đột nhiên nhớ tới Chúc Tinh Dao nghiêm trang nói “Đánh một đòn liền ngoan ngay”, cảm thấy có chút buồn cười, liền cười vang.

Giang Lộ ngẩn ngơ, vừa như nhìn thấy quỷ, rửa tay xong lập tức bỏ chạy.

Sáng sớm thứ hai, hiếm khi Chúc Vân Bình rãnh rỗi đưa Chúc Tinh Dao đi học, Lê Tây Tây đứng ở trước trường học chờ cô, ngọt ngào chào hỏi Chúc Vân Bình, thấy xe rời đi, nhịn không được cảm thán: “Mỗi lần nhìn thấy bố của cậu đều không nhịn được tới bố mình, cùng là người đàn ông trung niên 40 tuổi, làm sao ông ấy đã có cái bụng bia, tóc thì càng ngày càng rụng? Tớ có cảm giác ông ấy không đến ba năm nữa cũng thành đầu hói mất. Chú Chúc thì không như thế, giữ gìn vóc dáng rất tốt, tóc cũng dày, lại còn đẹp trai nữa.”

Chúc Tinh Dao nhắc nhở: “Dù gì ông ấy trọc đầu cũng là bố cậu……”

Lê Tây Tây thấy lo lắng: “Tớ biết, nhưng tớ chỉ sợ cái thứ hói đầu này sẽ di truyền đấy.”

Chúc Tinh Dao: “……”

Cô nhịn không được nói: “Bố cậu có biết cậu ghét bỏ ông ấy như vậy không?”

Lê Tây Tây cười đến không tim không phổi: “Tớ nào dám cho ông ấy biết.”

Chúc Tinh Dao đi vào trong trường học, ném lại một câu: “Lần sau tớ tới nhà cậu, tớ sẽ nói cho ông ấy.”

Lê Tây Tây: “……”

Cổng trường học sinh đi qua đi lại đều mặc đồng phục thống nhất, to rộng thùng thình, không có hình dáng gì, nhưng người có thân hình đẹp, quần áo xấu xí như vậy cũng có thể nổi bật lên được, Chúc Tinh Dao chính là loại người này. Lê Tây Tây có thể cảm giác được ánh mắt mọi người không tự giác nhìn cô, vội vàng đuổi theo, hung hăng nói: “Cậu dám nói tớ liền tuyệt giao với cậu!”

Chúc Tinh Dao không sợ hãi:”Tớ xinh đẹp như vậy, cậu sẽ không nỡ đâu.”

Sau khi nghi thức chào cờ kết thúc, trở lại lớp học, đại biểu các môn bắt đầu thu bài tập, lần đầu tiên Chúc Tinh Dao gặp khó khăn khi thu bài, cô đứng bàn cuối cùng tổ một, buồn bực nhìn thiếu niên đang vùi đầu trên bàn ngủ gục.

Mắt kính Giang Đồ đặt lên trên sách giáo khoa, tay đặt ngay ngắn ở cạnh mặt, ngón tay cậu thon dài, so với nam sinh khác lại trắng hơn, mu bàn tay lộ ra gân rõ ràng, khiến cho người khác cảm thấy rất có sức lực. Toàn bộ đầu được vùi trong vòng tay, đường cong của vai và lưng nhô lên hạ xuống theo nhịp thở của cậu, dường như cậu ngủ rất say.

Chúc Tinh Dao nhìn qua mặt bàn cậu, ngăn nắp chỉnh tề, nhưng lại không nhìn thấy có sách bài tập.

Ngược lại Đinh Hạng giống như toàn bộ tâm trí đều tập trung vào chép bài tập, cậu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Chúc Tinh Dao, lại cúi đầu chép tiếp “Bài tập của Giang Đồ ở đây, tớ chép xong ngay đây.”

Tóm lại là, tớ đang chép.

Chúc Tinh Dao nhìn Đinh Hạng chép bài tập một chữ cũng không sai, nhịn không được nói: “Cậu có thể một lần tự làm bài tập về nhà được hay không? Tớ hình như mỗi ngày đều nhìn thấy cậu chép bài thế? Đúng rồi, Giang Đồ làm kiểm tra vật lí luôn đạt điểm tối đa, mà bài kiểm tra vật lí của cậu cũng vừa vặn đạt đủ điểm chuẩn nhỉ.”

Đinh Hạng bị nữ thần nói trúng liền đỏ mặt, cố ý viết sai một đáp án, khụ khụ nói: “Lần sau không để cậu nhìn thấy tớ chép bài là được.”

Chu Thiến đi tới, tức giận: “Cậu bị ngốc sao! Chúc Tinh Dao nói là ý này à?”

Lê Tây Tây bởi vì lần trước bị cười nhạo phát triển không đều vẫn còn ghi hận Đinh Hạng, lập tức đi tới, gia nhập đội ngũ công kích Đinh Hạng, “Ý của Tinh Tinh là cậu chép bài mà cũng có thể luyện thành trình độ như vậy, đã hiểu chưa? Đồ ngốc!”

Đại biểu Toán học đi tới, mắng cậu: “Đinh Hạng, con mẹ nó cậu nhanh lên coi!”

Đại biểu Ngữ văn: “Mau mau mau!”

Đại biểu Hóa học: “Mau!”

Đinh Hạng: “……”

Trong lúc nhất thời, bàn học của Giang Đồ bốn phía đầy người quây quanh, mọi người đều ép Đinh Hạng nộp bài nhanh lên.

Giang Đồ gục đầu, đang ngủ hết sức ngon lành, giật mình, đầu ngón tay đẩy mắt kính lên phía trước một chút, Đinh Hạng chép cho nhanh bài tập, vươn vai đứng lên, cầm bài tập vỗ lên trên mặt bàn: “Đây đây đây! Các cậu đòi mạng hay thúc giục tớ vậy!”

Sách bài tập không cẩn thận đụng đến mắt kính, trực tiếp hất bay đi, tất cả mọi người đều không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy có đồ vật gì vừa mới rơi xuống.

Chúc Tinh Dao là người đầu tiên thu xong bài tập, mới vừa bước một chân ra, đột nhiên có tai họa bất ngờ..

–Răng rắc–

Một âm thanh lanh lảnh vang lên

Cô cúi đầu nhìn dưới chân, cái kính đen kia vừa rồi còn ở trong tay Giang Đồ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô dẫm gãy, giẫm lên rất tàn nhẫn, mắt kính chất lượng không tốt bị vỡ thành ba khúc.

Chúc Tinh Dao: “…”

Mọi người nghe tiếng đều nhìn thấy, ngây ngẩn cả người.

Đinh Hạng choáng váng thốt lên:”Mẹ nó! Không phải chứ…” Cậu cúi đầu xem mặt bàn của Giang Đồ, mắt kính đã không thấy, cậu nhìn đến Chúc Tinh Dao, lại cúi đầu nhìn Giang Đồ, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.

“Là mắt kính Giang Đồ sao? Tớ còn chưa nhìn kỹ, sao đột nhiên rơi rồi.”

“Tớ cũng không thấy rõ……”

“Hình như bị Định Hạng hất bay đi.”

Thật sự là quá ồn ào.

Giang Đồ chống khuỷu tay lên mặt bàn ngồi thẳng dậy, cau mày ngẩng đầu, diện mạo cậu không đeo kính có vẻ sắc bén mãnh liệt, ánh mắt cực kỳ không kiên nhẫn, nhìn mọi người xung quanh liền yên tĩnh lại.

Chúc Tinh Dao nhấp môi, quay đầu nhìn cậu: “Cái kia, tớ không cẩn thận đạp hỏng mắt kính của cậu rồi…..”

HẾT CHƯƠNG 2