Chúc Tinh Dao từ trong cuốn sách tiếng Đức của mình lật thấy thư tình của bạn học J.
Lần này vô cùng ngầu, vô cùng ngắn gọn, chỉ có tên của cô.
“ Chúc Tinh Dao.”
– Ngày 13 tháng 9 năm 2007.
Ký tên: J.
Nhưng mà, chỉ viết mỗi tên của cô, là có ý gì? Chúc Tinh Dao suy nghĩ, thế nào cũng không nghĩ tới cậu ấy muốn nói sao, bạn học Lê Tây Tây hết sức giỏi về giải đáp: “Thiên ngôn vạn ngữ (*), không bằng tên của cậu đã làm rung động tớ, lạt mềm buộc chặt nhá!”
(*) “Thiên ngôn vạn ngữ千言万语 “ : được dịch là “nghìn lời nói, vạn câu thề.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Lạt mềm buộc chặt? Mới bao nhiêu tuổi thôi, đùa cái gì mà lạt mềm buộc chặt!
Bức thư tình này được Chúc Tinh Dao liệt vào một trong những lá thư nhàm chán nhất của bạn học J.
Thật lâu về sau, cô cùng J tiên sinh nói về chuyện này, hiểu được chân tướng, cô đặt bức thư của J tiên sinh… đứng đầu bảng xếp hạng thư tình ngắn nhất. Cô tạm đem anh gọi tên cô xem như một câu tỏ tình, sau đó cô hỏi anh: “Vậy lúc đó anh không khóc sao?”
J tiên sinh trầm mặc nhìn cô, cảm thấy hình như cô nghĩ anh quá yếu đuối rồi, đàn ông nào có dễ khóc như vậy.
Anh trả lời: “Không có, anh chỉ hút một điếu thuốc.”
Sau đó, cô hình như có một chút chút thất vọng?
Một giây sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nghĩ điều gì sợ hãi nói: “Anh thế mà lại hút thuốc trong lớp học? Nếu như bắt gặp sẽ bị xử phạt đấy!”
J tiên sinh: “…”
Trọng điểm không phải là cái này, quan trọng là lúc đó anh thực sự rất khó chịu.
*****
Chuyện Chúc Tinh Dao chuẩn bị đăng ký vào trường Nghệ thuật Berlin nhanh chóng được lan truyền trong lớp, Lục Tễ đang chuẩn bị thi đấu nhận được tin nhắn của Chu Nguyên.
Chu Nguyên: “Chúc Tinh Dao muốn đi Berlin, cậu làm sao bây giờ?”
Hứa Hướng Dương nhanh chóng nhắn tin tới: “Đồ ngốc, hiện tại nói chuyện này, là muốn cho Lục Tễ bỏ thi sao?”
Lục Tễ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của mình, có chút phiền não: “Cậu đừng nói bậy bạ, không có khả năng bỏ thi đâu, ngu ngốc sao? Đã đến đây rồi còn bỏ thi, truyền về thì tớ trở thành cái gì?”
Hứa Hướng Dương ho khan: “Tớ không phải sợ cậu bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc sao.”
“Không bất ngờ cho lắm, cậu ấy như vậy rất tốt, là con đường cậu ấy nên đi.” Lục Tễ suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: “Đức à …khá xa nhỉ, đi máy bay phải mất 20 tiếng đấy.”
Hứa Hướng Dương hỏi: “Cậu tính sao đây?”
Lục Tễ cúi đầu gãi gãi chóp mũi, có chút mất tập trung: “Trước tiên thi xong đã rồi nói chuyện.”
Một tuần sau.
Thi đấu bán kết môn Vật lý kết thúc, Lục Tễ và Hứa Hướng Dương đều thi chung kết, điểm số của Lục Tễ cao hơn Hứa Hướng Dương một chút, cũng tốt hơn năm ngoái, tin tức truyền về trường học, Tào Thư Tuấn cùng Tạ Á đều rất vui mừng.
Chẳng qua, Hứa Hướng Dương là lớp 1, Lục Tễ là lớp 2.
Tạ Á rõ ràng phải cao hứng đắc ý hơn một chút, cô dè dặt nói: “Lúc này Lục Tễ hẳn là có hy vọng lấy vị trí thứ nhất chứ nhỉ?”
Tào Thư Tuấn nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Chắc là không thành vấn đề, chẳng qua… sắp đến kỳ thi tháng rồi, em ấy và Hứa Hướng Dương thiếu không ít tiết học cùng thời gian ôn tập, xếp hạng kỳ thi đoán chừng sẽ giảm xuống.”
“Cái này không thể nói trước được, Lục Tễ nền tảng tốt, thiếu tiết học cũng không nhất định ảnh hưởng đến em ấy phát huy, hơn nữa…” Tạ Á ôm giáo án đứng lên, cả người mang một bộ đồ tinh tế lại tao nhã, cô cúi đầu nhìn về phía Tào Thư Tuấn, “Lúc phân lớp tôi đã xem qua bảng điểm trung bình, điểm trung bình lớp chúng tôi cao hơn lớp anh vài phần, Hứa Hướng Dương căn bản kém hơn một chút so với Lục, kỳ thi tháng khẳng định không qua được Lục Tễ, cho nên, điểm trung bình lớp 1 các anh phải đứng cuối rồi, thầy Tào à, cố gắng lên.”
Tào Thư Tuấn: “…”
Tạ Á đi giày cao gót và vô cùng có khí chất rời đi.
Ở Nhất Trung, bất kể cuộc thi lớn nhỏ nào, đều phải xếp hạng lớp, sau phân ban kỳ thi hàng tháng đầu tiên được xếp trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Tào Thư Tuấn khi bắt đầu không quá tình nguyện làm giáo viên chủ nhiệm, nhưng chủ nhiệm nhất định phải thử giáo viên chủ nhiệm thế hệ trẻ, hơn nữa còn có Tạ Á dẫn đầu tốt, lớp cô giảng dạy mỗi lần thi và kiểm tra kỷ luật đều đứng nhất.
Cho nên, Tào Thư Tuấn bị ép nhậm chức, anh vừa mới rời khỏi trường học không bao lâu, từ học sinh chuyển thành chủ nhiệm lớp, nhiều học sinh lười biếng cùng dân chủ đều còn, không giống Tạ Á, anh quản rất lỏng lẻo.
Sự thật chứng minh.
Có đôi khi đối phó với một đám gia hỏa mấy tuổi tinh lực tràn đầy, nhất định phải nghiêm khắc hung hãn mới có thể thu phục lòng người.
Anh giảng đạo lý với chúng nó.
Vô dụng.
Người ta chỉ coi anh là Đường Tăng niệm kinh, danh sư xuất cao đồ(*) những lời này vẫn có đạo lý, ví dụ như Tạ Á và lớp cô hướng dẫn.
(*)Danh sư xuất cao đồ 严师出高徒: Thầy giỏi sẽ đào tạo ra trò giỏi.
Tào Thư Tuấn có chút đau đầu với kỳ thi tháng, trong tiết họp lớp, anh nhìn mấy nam sinh còn đang nói chuyện thì thầm, đột nhiên vô “ba” một cái lên bàn, tức giận nói: “Im lặng! Tai có nghe thấy không hả?”
Phía dưới trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí có người vẻ mặt lúng túng ngẩng đầu lên.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sao đột nhiên lão Tào lại hung dữ như vậy?
Lê Tây Tây đang cùng Chúc Tinh Dao truyền tờ giấy, sợ tới mức muốn quăng đi.
Chúc Tinh Dao yên lặng đem sách tiếng Đức đóng lại, giả vờ nghiêm túc nghe họp lớp.
Tào Thư Tuấn vẻ mặt lạnh lùng nói: “Kỳ thi tháng chuẩn bị đến rồi, các em chú ý ôn tập, đây là kỳ thi đầu tiên sau khi phân ban, các em cố gắng chú ý đến một chút. Còn nữa, giữa giờ học hoặc sau kết thúc kỳ thi tháng Trương Thịnh nhanh chóng hoàn thành bảng đăng ký tham dự thi Đại hội Thể thao càng sớm càng tốt, tay chân nhanh lên, tích cực hơn nữa, báo danh tham gia.”
Tay chân nhanh lên…
Lời này nói, các bạn cùng lớp ở đây tay chân không có tốt sao?
Bên này đang họp, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng: “Báo cáo.”
Hứa Hướng Dương đứng ở cửa, lúc Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn lại, Lục Tễ vừa vặn đứng bên cạnh cửa, cậu dường như đang chờ cô nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu mỉm cười.
Ánh nắng chiều tà buông xuống mái tóc mềm của thiếu niên, khiến cậu rực rỡ như ánh nắng, cậu còn vẫy tay về hướng cô.
Các bạn cùng lớp nhìn thấy không thể không hét lên: “Wow.”
Sau đó nhao nhao quay đầu nhìn về phía Chúc Tinh Dao.
Nhịp tim Chúc Tinh Dao lỡ một nhịp, lão Tào mấy ngày trước còn lấy cô ra làm ví dụ điển hình! Nếu nhìn thấy Lục Tễ chào hỏi cô, không phải là bắt tội phạm đang hành động sao? Chưa kể đến những bức thư tình kia!
Cô hoảng hốt quay đầu nhìn bục giảng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị dọa trắng bệch.
Lục Tễ nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, cảm thấy rất đáng yêu, cậu đứng tại chỗ cười cười, không rời đi ngay. Vị trí mà cậu đứng là một góc chết, giáo viên đứng trên bục giảng không nhìn thấy được.
Lá gan của cô thật nhỏ, điều này cũng có thể doạ sợ.
Thần sắc Tào Thư Tuấn hòa hoãn lại, vui vẻ nói: “Đi vào đi, Hứa Hướng Dương lần thi Vật lý này tiến vào trận chung kết.”
Toàn thể học sinh trong lớp vỗ tay, Hứa Hướng Dương trở về chỗ ngồi của mình, cười nói: “Cảm ơn tất cả mọi người đã cổ vũ.”
Tào Thư Tuấn khen ngợi Hứa Hướng Dương xong, thuận tiện dặn dò cậu ôn tập thật tốt, chuẩn bị kỳ thi tháng.
Hứa Hướng Dương gật đầu: “Dạ.”
Tào Thư Tuấn ngẫm lại nói: “Nếu có thời gian, thì cùng Trương Thịnh theo dõi việc đăng ký tham gia Đại hội Thể thao của trường luôn nhé, nếu không có thời gian thì chờ kỳ thi tháng kết thúc đã.”
Hứa Hướng Dương: “Không thành vấn đề ạ.”
Chúc Tinh Dao nhìn nét mặt Tào Thư Tuấn vẫn như thường, hình như cũng không có phát hiện Lục Tễ ở ngoài cửa, chắc hẳn là một góc chết. Cô lặng lẽ quay đầu lại nhìn, ngoài cửa đã không còn ai, trái tim lúc này mới hạ xuống.
Cô vỗ vỗ ngực, nói khẽ: “Dọa chết tớ rồi…”
Lê Tây Tây quay đầu, mập mờ chớp mắt: “Chỉ có sợ thôi à?”
Chúc Tinh Dao tức giận trừng mắt nhìn cô, hết sức cẩn thẩn xem xét, giống như … Không chỉ có, mà vừa rồi nhìn thấy nụ cười như ánh dương của Lục Tễ, tâm tình còn rất tốt, nụ cười của cậu rất cuốn hút người khác.
Giang Đồ thần sắc lãnh đạm thu hết tất cả những động tác nhỏ, biểu tình sinh động của cô vào đáy mắt, trong lồng nguc dường như bị nghẹn một luồng khí, buồn bực đến khó chịu.
Sau giờ học, Chúc Tinh Dao nhanh chóng thu dọn cặp sách, đem sách vở xếp gọn gàng ngăn náp, nhiều sách cất vào khiến cặp nặng trịch. Vai thiếu nữ thon gầy, cặp sách đặt trên vai cô, giống như có thể đè bẹp cô vậy.
Giang Đồ rũ mắt nhìn cô: “Tớ giúp cậu cầm đến cổng trường nhé?”
Chúc Tinh Dao hết sức ưỡn ngực đứng thẳng người lên, lắc đầu cười: “Không cần đâu, tớ tự mình mang được, quen rồi.”
Sau này có lẽ phải thường xuyên như vậy, cô không thể mỗi lần đều nhờ vả người khác được?
Giang Đồ muốn nói, cặp sách gần như sắp đè thắt lưng của cậu xuống rồi… Nhưng cô quả thật ưỡn lưng thẳng tắp, giống như muốn đi khiêu vũ, một cỗ sức mạnh xinh đẹp ngay trên người cô, quăng cũng quăng không được.
Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người chen chúc nhau xuống lầu, Lục Tễ cùng Chu Nguyên đứng ở hành lang, lười biếng dựa vào lan can nói chuyện phiếm. Chu Nguyên đem chuyện hôm đó ở hành lang gặp Giang Đồ nói với Lục Tễ, thuận tiện chửi bới: “Mẹ nó, lá gan lớn thật, là tớ cũng không dám hút thuốc ở lớp học.”
Lục Tễ hơi ngạc nhiên, nở nụ cười, “Lá gan quả thật lớn, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nhỉ.”
Chu Nguyên nói: “Tớ cũng bị doạ, còn tưởng rằng cậu ấy là một học sinh có nề nếp đấy.”
Hành lang dần vắng vẻ, cửa sau lớp 1 đi ra mấy người, Hứa Hướng Dương dẫn đầu, cậu quay đầu nói: “Chúc Tinh Dao Lê Tây Tây, cùng đi ăn gì đi, Lục Tễ mời khách, cậu ấy thi tốt, muốn mời mọi người ăn cơm.”
Cặp sách Giang Đồ quăng lên vai, thần sắc bình thường lạnh lùng nhìn chằm chằm sau gáy Hứa Hướng Dương, người này là đồng phạm số hai.
Lê Tây Tây hung hăng từ chối: “Không đi, ai muốn ăn với đám nam sinh thối các cậu chứ.”
Hứa Hướng Dương: “…..Rốt cuộc tôi chọc ghẹo cậu ở đâu? Sau khi cùng lớp cậu chưa bao giờ cho tôi một ánh mắt và sắc mặt bình thường nào cả.”
Lê Tây Tây lườm một cái, chẳng muốn giải thích.
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mang theo nụ cười của Lục Tễ, còn có mấy bạn học chưa đi lặng lẽ nhìn qua, hình như là muốn chứng thực tin đồn của nam thần cùng nữ thần. Đáng tiếc, Chúc Tinh Dao nhẹ nhàng lắc đầu: “Lát nữa, tớ phải đi học, không có thời gian, các cậu đi đi.” Cô dừng lại, mỉm cười với Lục Tễ: “Chúc mừng cậu, trận chung kết cố lên.”
Lục Tễ mong chờ thất bại, cậu bất động thanh sắc cười cười: “Cảm ơn, vậy… lần sau?”
Chúc Tinh Dao do dự mộtchút.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây
……
“Lâm Giai Ngữ.”
Giọng nói lạnh nhạt của Giang Đồ vang lên trước tiên phá vỡ sự trầm mặc.
Lâm Giai Ngữ đeo cặp sách vừa ra khỏi lớp học có chút ngẩn ngơ, dừng tại chỗ ngẩng đầu nhìn lại: “Hả?”
Giang Đồ lướt qua Chúc Tinh Dao, đi về phía Lâm Giai Ngữ, duỗi tay ra: “Cậu cho tớ mượn điện thoại một chút, tớ muốn gọi điện.”