Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 28



Đoàn người đi ra cổng trường, Chu Nguyên ôm vai Hứa Hướng Dương, hạ giọng nói: “Cậu ngốc thật đấy, cậu gọi Giang Đồ làm gì? Cái tính cách này của cậu ta, ngồi xuống chỗ đó, khí áp liền thấp đi mấy phần, đây không phải tự tìm đau khổ à?”

Hứa Hướng Dương không nói gì: “Nào có nghiêm trọng như vậy?”

Phía sau bọn họ, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây tay trong tay, đi cùng một hàng với Lục Tễ, Lục Tễ quay đầu hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Chúc Tinh Dao nhìn cậu ta: “Hôm nay là sinh nhật cậu nên phải hỏi cậu muốn ăn cái gì chứ?”

Lục Tễ nở nụ cười: “Vậy thì cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà đến nội thành đi, tớ đã đặt trước một gian phòng riêng rồi, ăn xong trên lầu còn có KTV, chúng ta có thể đi hát.” Với sự sắp xếp như vậy, tối nay còn có thời gian ở bên nhau lâu hơn.

“Cậu vừa đoạt giải, không tổ chức sinh nhật với người nhà sao?” Lê Tây Tây hơi tò mò hỏi.

Lục Tễ nói: “Tớ đã ăn mừng với người nhà vào tối hôm qua rồi, bọn họ cũng không quá quản chặt tớ, đêm nay tùy ý.”

Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ đi ở cuối cùng, tâm tình Lâm Giai Ngữ phức tạp quay đầu nhìn cậu.

Ban đầu Chu Nguyên muốn gọi xe taxi tới đó, Lâm Giai Ngữ nhỏ giọng nói một câu: “Có xe buýt đến thẳng tới cổng”, mọi người cùng nhau lên xe buýt, chiếm hai hàng ghế cuối, Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ ngồi cùng một hàng, nhân lúc mọi người không chú ý, cô ghé sát lại gần Giang Đồ, nhỏ giọng thở dài: “Cậu hà tất phải làm vậy chứ?”

Đây không phải tự đi tìm ngược sao?

Giang Đồ nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Câm miệng.”

Lâm Giai Ngữ hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ khi lên cấp hai chính bản thân cậu cũng không biết làm thế nào mà trải qua nổi ngày sinh nhật của mình, chứ đừng nói đến việc giúp người khác tổ chức sinh nhật, lần này lại muốn cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho Lục Tễ.

Cậu muốn theo đuổi Chúc Tinh Dao sao? Nhưng lại không giống, thái độ của cậu đối với Chúc Tinh Dao ở trước mặt người khác không hề thân thiết chút nào, thiên tài mới có thể nhìn thấy cậu thầm mến Chúc Tinh Dao.

Phòng ăn ở lầu 3 của nhà hàng, bảy người đi vào phòng có lô ghế riêng phía sau, Chúc Tinh Dao phát hiện còn có thêm hai người nữa, một nam một nữ, Lục Tễ giới thiệu là bạn thân của cậu, học ở cao trung ngoại ngữ bên cạnh, nam sinh nhìn Chúc Tinh Dao, nhướng mày cười: “Tôi đã nghe nói về cậu từ lâu, nhưng chưa có duyên gặp cậu, cuối cùng bây giờ Lục Tễ cũng coi như mời được cậu ra ngoài rồi.”

Nữ sinh cũng trêu đùa: “Đúng thế, hẹn lâu như vậy mà bây giờ mới mời được, cậu coi có được hay không?”

Lục Tễ đạp cậu nam sinh kia một cái, nhìn về phía nữ sinh: “Im lặng.”

Loại cảm giác bị bạn thân đối phương xem là bạn gái mà trêu chọc đùa giỡn, vẫn là lần đầu tiên Chúc Tinh Dao trải qua, cô có hơi ngượng ngùng mỉm cười, quay đầu nhìn Lê Tây Tây.

Ánh mắt hướng về phía Giang Đồ đang ngồi ở bên cạnh Lâm Giai Ngữ.

Cậu trầm mặc nhìn cô, rồi không chút biến sắc rủ mắt xuống.

“Chúc Tinh Dao.” Lục Tễ hô một tiếng, đem tập thực đơn dày nặng được thiết kế tinh xảo đặt trước mặt cô: “Mấy bạn nữ gọi món trước đi.”

Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, quay đầu mỉm cười: “Được.”

Ba nữ sinh ngồi cùng một chỗ, nghiêng đầu lại gọi đồ ăn, Lâm Giai Ngữ cảm giác mình như người nhà quê, từ trước đến nay cô chưa từng đến một nơi ăn uống đắt đỏ như chỗ này, nhìn thấy mức giá cả trên đó, cô không khỏi chậc lưỡi, chỉ một phần rau trộn dưa chuột.

Lục Tễ quay đầu nhìn sang, không nhịn được cười: “Lâm Giai Ngữ, cậu ăn chay à?”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Chúc Tinh Dao đại khái đoán được Lâm Giai Ngữ đang lo lắng cái gì, cô quay đầu hỏi: “Cậu thích ăn món gì?”

“Vậy thì con cá này đi.” Lâm Giai Ngữ bĩu môi, muốn cho bản thân mình hào phóng một bữa.

Lục Tễ mỉm cười.

Lâm Giai Ngữ suy nghĩ một lát, còn nói: “Giang Đồ cũng rất thích ăn cá.”

Chúc Tinh Dao sững sờ, ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, Giang Đồ cầm ấm nước lên, không nói một lời nào rót vào mấy ly nước, đặt ba ly nước ở trước mặt các cô, dựa vào ghế nhìn cô: “Không cần lo lắng cho tớ, các cậu cứ chọn đi.”

Lục Tễ nhìn về phía Giang Đồ, lúc nãy cậu ta không ngờ Giang Đồ sẽ đi theo, cậu ta nhớ tới tin đồn trước đó về cậu và Lâm Giai Ngữ, thật sự là vì Lâm Giai Ngữ sao? Bất kể nói thế nào, có một người lạnh lùng như vậy trong phòng khách riêng, bầu không khí thực sự có chút kỳ lạ.

Bầu không khí như thế này, khi đến KTV càng trở nên kỳ quái hơn, Lê Tây Tây cùng mấy nam sinh tranh nhau cướp micro, Chúc Tinh Dao được hai bạn thân Lục Tễ kéo đi tán gẫu chơi bài, Lục Tễ ngăn cản bạn thân mời Chúc Tinh Dao cầm bia: “Cậu làm gì thế? Cậu ấy không uống rượu bia.”

Chu Nguyên từ bục hát đi xuống, chậc vài tiếng: “Người ta còn chưa có đồng ý với cậu đâu, mà cậu đã che chở thế cơ à.”

Chúc Tinh Dao vẫn chưa thích ứng kiểu trêu chọc này, cô lúng túng nói: “Thực ra có thể uống một chút.” Bình thường Chúc Vân Bình và Đinh Du dẫn cô tham gia tiệc rượu hoặc lễ hội gì đó, sẽ cho cô uống một ít rượu đỏ, không nhiều, chỉ hơn nửa ly.

Đột nhiên, cảm giác được phía trong góc có ánh mắt nhìn sang, cô ngẩng đầu nhìn lại, Giang Đồ ngồi ở ghế sofa trong góc, bên đó có hơi tối, không thấy rõ sắc mặt của cậu, nhưng cô biết cậu đang nhìn cô, cô ngây người một hồi.

Trên người bọn họ đang mặc đồ đồng phục học sinh, khi mấy nam sinh tiến vào phòng đặt riêng lập tức cởi áo khoác màu trắng xanh da trời kia.

Giang Đồ mang áo len màu đen, là nam sinh duy nhất ở đây mang kính, tính tình hướng nội trầm tĩnh, hoàn toàn khác so với tuổi thanh xuân tươi sáng trên người của người khác.

Không biết tại sao, Chúc Tinh Dao cảm thấy cậu ở nơi này…..hoàn toàn không thích hợp. Cậu hình như không vui vẻ, cũng không hòa vào bầu không khí nơi này, vậy tại sao cậu lại muốn đến đây? Cô có chút không nghĩ ra. Chu Nguyên cầm bộ bài đi tới, đứng bên cạnh nói: “Có thể uống được sao? Vậy tớ rót nha, mỗi người một ly.”

Chúc Tinh Dao vừa gật đầu, đã nhìn thấy Giang Đồ nhúc nhích một chút, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu trên vai cậu, khiến vẻ mặt cậu càng ngày càng lạnh lùng cô đơn, cậu không nặng không nhẹ nói: “Đều chưa đến tuổi trường thành, có thích hợp uống rượu bia không?”

Chúc Tinh Dao: “….”

Lục Tễ quay đầu nhìn cậu, hơi trầm lặng, bỗng nhiên buồn bực nhấc chân đạp Chu Nguyên một cái: “Tớ đã nói không uống rồi, muốn uống thì tự mình uống, nữ sinh không được uống.”

Chu Nguyên bị đạp cảm thấy oan ức: “Không phải lúc trước chúng ta đều uống mà….”

Hứa Hướng Dương vội vàng hòa giải: “Đúng vậy, nữ sinh đừng uống, đợi lát nữa về nhà bị bố mẹ biết thì không tốt đâu.”

Thành thật mà nói, cậu ta có chút hối hận khi mời Giang Đồ đến.

Giải thích như thế này, cậu ta không có thành kiến đối với Giang Đồ, nhưng bầu không khí tối nay thật sự có chút quái lạ, cậu ta sợ phá hỏng tâm tình của Lục Tễ, dù sao cũng đang tổ chức sinh nhật cho Lục Tễ, cậu ta vẫn rót rượu: “Nam sinh uống thôi, nữ sinh uống nước trái cây và ăn hoa quả, hát vài bài là được rồi.”

Âm nhạc vang lên.

Đó là bài ||Anh không xứng|| trong album mới nhất của Châu Kiệt Luân.

Lê Tây Tây ngồi trên ghế cao, cất tiếng hát.

Mọi người đều sững sờ.

Nhìn về phía Lê Tây Tây.

Hứa Hướng Dương nhịn cười không được: “Lê Tây Tây hát cực kỳ dễ nghe, chẳng trách lúc trước muốn tham gia tuyển chọn giọng hát, đáng tiếc chỉ chọn nam thôi…”

Chúc Tinh Dao: “…”

Lê Tây Tây hát đến mức vô cùng tập trung, hoàn toàn không nghe thấy, nếu nghe được thì lại là một trận cuồng phong đẫm máu.

Một lát sau, Lê Tây Tây kéo Chúc Tinh Dao lên, ấn cô ngồi trên ghế cao: “Tớ đã chọn cho cậu hai bài.” Chúc Tinh Dao kéo đàn cello, hát không hay bằng Lê Tây Tây, nhưng giọng hát dễ nghe, khí chất bày ra nơi đó, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu trên người cô, cô chính là người rực rỡ nhất ở đây.

Giang Đồ lần đầu tiên nghe cô hát, cậu tựa vào ghế sofa, giơ tay đẩy kính lên, ánh mắt chuyên tâm nhìn cô.

Bởi vì Chúc Tinh Dao nói phải về nhà trước 12 giờ, vẫn chưa tới 11 giờ, nhân viên phục vụ đẩy cửa đem bánh sinh nhật đi vào. Bọn họ hát bài chúc mừng sinh nhật, cắt bánh xong, Hứa Hướng Dương dẫn đầu tặng quà, tặng Lục Tễ một bộ đề thi Vật lý.

Lục Tễ một lời khó nói, cười mắng: “Cút đi.”

Vốn là Chúc Tinh Dao muốn tặng album, nhưng Lê Tây Tây cảm thấy mình chuẩn bị quà tặng không được tốt lắm, Chúc Tinh Dao liền lấy cây bút máy Parker từ trong bộ sưu tập của Chúc Vân Bình.

Cô tặng bút máy, Lê Tây Tây tặng album Châu Kiệt Luân.

Xem như là một món quà đáp lễ cho mặt dây chuyền cello lần trước.

Cô đưa hộp bút máy cho Lục Tễ, mỉm cười: “Sinh nhật vui vẻ, chúc cậu trại mùa đông đoạt được giải nhất toàn quốc.”

Lục Tễ nhận quà tặng, ở ngay trước mặt mở ra xem, cậu ta nhướng mày cười: “Kỳ thi lần sau tớ sẽ dùng cây bút này.”

“Thi tính làm gì, lần sau viết thư tình dùng cây bút này đi.” Chu Nguyên dùng vai huých vào cậu ta một cái: “Bảo đảm chữ sẽ đẹp hơn nhiều đấy.”

Chúc Tinh Dao ngạc nhiên, cúi đầu.

Lê Tây Tây cười trộm: “Đúng vậy rồi.”

Lúc này, Giang Đồ cầm hai ly rượu đi tới, ung dung bình tĩnh nhìn Lục Tễ: “Tôi và Lâm Giai Ngữ chưa chuẩn bị quà tặng, hai ly rượu này thay thế đi.” Cậu ngửa đầu uống hết hai ly rượu, đường nét cổ thon dài đẹp đẽ, yết hầu lăn lên lăn xuống, rất nhanh cậu để ly rượu xuống.

Lục Tễ có hơi sửng sốt, cậu ta nhìn Lâm Giai Ngữ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cậu thay mặt cho Lâm Giai Ngữ sao?”

Lâm Giai Ngữ yên lặng, nhìn cậu ta, nhỏ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, quà tặng…lần sau tớ đưa cho cậu.”

Lục Tễ nở nụ cười: “Không cần đâu, quà tặng không quan trọng.”

Cậu ta liếc nhìn Giang Đồ, cậu ta chỉ muốn biết Giang Đồ thích ai mà thôi.

Bánh sinh nhật cũng đã cắt xong, quà cũng tặng rồi.

Giang Đồ cầm theo áo đồng phục, nhìn Chúc Tinh Dao: “Tớ và Lâm Giai Ngữ gọi xe, chúng tớ tiện đường, vậy cậu trở về như thế nào?”

Lâm Giai Ngữ nhanh chóng nói: “Đúng thế, chúng tớ tiện đường, tài xế tới đón cậu sao? Chưa tới thì chúng ta cùng đi về thôi.”

Lục Tễ ngừng lại, nhìn về phía hai người.

Chúc Tinh Dao không do dự mà gật đầu: “Tớ không bảo tài xế tới đón, vừa vặn muốn gọi xe về.”

Đoàn người đi xuống lầu, Lục Tễ hỏi Chúc Tinh Dao: “Năm nay cậu không làm buổi diễn tấu cá nhân sao? Tớ vẫn đang chờ vé vào cửa đây.”

Chúc Tinh Dao áy náy nói: “Năm nay tớ quá bận, không có thời gian chuẩn bị, chờ sang năm tớ hoàn thành kỳ thi TestDaf* xong đã, đến lúc đó cần gởi video biểu diễn cho nhà trường, tớ cũng phải chuẩn bị.”

*TestDaf: Đây là bài thi tiếng Đức quan trọng dành cho sinh viên ngoại quốc và là một trong những cột mốc trên con đường sinh viên đến với các trường đại học Đức. Với chứng chỉ này, người học có một chứng nhận chính thức về trình độ ngoại ngữ của bản thân và chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một hành trình học tập mới ở Đức.

Lục Tễ nhíu mày: “Được, vậy tớ chờ, cậu đừng có quên.”

Mấy chiếc xe trống đang đậu ở dưới lầu.

Mọi người lên xe về nhà, Chúc Tinh Dao cùng Lâm Giai Ngữ ngồi ở phía sau, Giang Đồ ngồi ở ghế phụ, cảm giác Chúc Tinh Dao không sai, chiều cao của cậu đã đến 1m85, cao thêm 2cm so với học kỳ trước, đôi chân dài không có chỗ để, cậu nói với tài xế: “Đến biệt thự Tinh Uyển ạ.”

Chúc Tinh Dao nghi hoặc: “Không phải tới ngõ Hà Tây trước sao?”

Giang Đồ: “Đưa cậu về trước đã.”

Âm thanh thiếu niên nhạt nhẽo, nhưng trong lòng Chúc Tinh Dao lại ấm áp, Đồ ca mãi mãi như vậy, đối xử với người bên cạnh rất tốt.

Mạnh miệng nhưng mềm lòng, cô cong khóe miệng: “Được.”

Xe taxi dừng lại trước nhà Chúc Tinh Dao, cô xuống xe hướng về Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ vẫy tay: “Thứ hai gặp lại ở trường nhé.”

~~~~

Bên trong ngõ Hà Tây tối tăm chật hẹp.

Bước chân Giang Đồ hơi nhanh, Lâm Giai Ngữ chạy chậm theo sát phía sau: “Giang Đồ.”

Cậu cũng không quay đầu lại, giọng nói lạnh nhạt: “Tốt nhất cậu đừng hỏi cái gì hết.”

Lâm Giai Ngữ: ….”

Giọng nói cô nghẹn lại, không hỏi thì không hỏi! Dù sao tớ cũng biết cậu thích Chúc Tinh Dao rồi.

Giang Đồ vừa bước chân vào nhà liền biết tối nay Trần Nghị đã đến đây, phòng khách khắp nơi bừa bộn, Giang Cẩm Huy ngồi trên ghế sofa hút thuốc, ngước mặt lên nhìn cậu, lại làm như không thấy cậu, cúi đầu hút một hơi.

Mối quan hệ hai bố con đã rơi vào hố băng lạnh giá, không cần chào hỏi khi chạm mặt nhau lúc ở nhà.

Đêm khuya, ngay cả nơi tốt xấu lẫn lộn như ngõ Hà Tây này đều chìm vào yên tĩnh, điều hiếm thấy chính là ánh trăng đêm nay rất sáng, một vài ngôi sao lác đác quanh vầng trăng khuyết. Giang Đồ dựa vào lan can bảo vệ, gió lạnh cuối thu thổi mái tóc đen trên trán cậu.

Thỉnh thoảng cậu cũng nghe thấy một số tin đồn về Lục Tễ và Chúc Tinh Dao – “Bọn họ là một trời quang một trăng sáng, một vì sao một bầu trời, đương nhiên rất xứng đôi nha!”

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn những vì sao kia, trong lòng thoáng qua một ý nghĩ hoang đường.

– Nếu như một ngày nào đó, vì sao Chúc Tinh Dao từ trên trời rơi xuống, biến thành giống như Lâm Giai Ngữ, không còn gia thế, không còn có vầng sáng nữ thần, trở nên bình thường, liệu cậu có thể vươn tay nắm lấy được không?

Đốm lửa nhỏ kẹp giữa ngón tay đốt đến phần cuối, phỏng tay, cậu mới bỗng nhiên hoàn hồn, không nhịn được khinh bỉ chính mình.

Nội tâm u ám bao nhiêu, mới có loại ý nghĩa như này.

Giang Đồ, đêm nay e là mày điên rồi.

—–

Sau tiết tự đọc vào sáng thứ hai, Chúc Tinh Dao giống như một cô giáo nhỏ xứng đáng với chức vụ, phân phát tài liệu tiếng Đức đã in cho ba “học sinh”. Cô còn đặt một cuốn từ điển tiếng Đức dày cộp trên bàn của Giang Đồ, nghiêm túc nói: “Cho cậu quyển từ điển này, Tây Tây tớ hiểu quá rõ, qua ba ngày tinh thần học hăng say đoán chừng sẽ không còn nữa đâu, còn Đinh Hạng….bài tập cũng không chịu làm, không mong chờ gì nhiều, tớ chỉ hy vọng vào cậu thôi.”

Lê Tây Tây không phục: “Cô giáo Tiểu Chúc, chí ít tớ có thể kiên trì trong một tuần mà, cậu đừng đả kích người ta chứ.”

Đinh Hạng đang vội vội vàng vàng chép bài tập, cũng nói: “Đúng thế.”

Giang Đồ lật qua lật lại xấp tài liệu dày cộp, Chúc Tinh Dao nhìn cậu, cười tít mắt nói: “Tớ có hy vọng với Đồ ca, chỉ có một mình cậu ấy chuyên tâm nhất.”

Trên tài liệu đều có ghi chép của cô, rất tỉ mỉ và gọn gàng, Giang Đồ không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy, cậu ngẩng đầu nhìn cô: “Cảm ơn cô giáo Tiểu Chúc.”

Chúc Tinh Dao sửng sốt, ngượng ngùng nói: “Cậu đừng nghe Tây Tây gọi bậy.”

Giang Đồ cúi đầu nở nụ cười, đúng lúc Hứa Hướng Dương đi qua, dừng chân nhìn bọn họ: “Các cậu muốn học tiếng Đức à?”

Lê Tây Tây ngẩng đầu: “Có vấn đề gì không? Lớp trưởng đại nhân?”

Hứa Hướng Dương vừa nghe thấy cô gọi lớp trưởng đại nhân thì da đầu tê rần: “Không có không có, cậu thích cái gì thì học cái đó.”

Tiếng Đức sơ cấp khó hơn so với tiếng Anh, Chúc Tinh Dao trời sinh ngữ cảm tốt, học khá là nhanh, Đinh Hạng chỉ học được một bài, liền bày tỏ mình muốn bỏ cuộc, Lê Tây Tây còn đang kiên trì. Giang Đồ luôn học mọi thứ rất nhanh, trí nhớ lại tốt, cho nên học nhẹ nhàng hơn so với Lê Tây Tây rất nhiều.

Đến thứ sáu, Lê Tây Tây tuyên bố từ bỏ: “Tớ không học nữa, ngày thường cậu thỉnh thoảng cậu dạy tớ vài câu là được, tiếng Anh tớ mới thi được 120 điểm…. Còn học thêm tiếng Đức……Tha cho tớ đi! Tớ không có đi du học đâu!”

Chúc Tinh Dao không ngạc nhiên chút nào: “Tớ biết mà.”

Cô dừng lại, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Giang Đồ.

Giang Đồ tựa như biết cô muốn nói điều gì, nói thẳng: “Tớ làm việc rất ít khi bỏ dở nửa chừng.”

Chúc Tinh Dao lập tức nở nụ cười, quay đầu nhìn Lê Tây Tây và Đinh Hạng nói, các cậu học tập Đồ ca một chút đi!

Buổi chiều, ngoài cửa số bắt đầu mưa tí tách, lúc đó Chúc Tinh Dao đứng tại bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn thấy Giang Đồ mở sách khẩu ngữ tiếng Đức, cô ngồi đối diện với cậu, cười tít mắt hỏi: “Có cái gì muốn thỉnh giáo tớ sao?”

Giang Đồ ngẩng lên, ngón tay thon dài đặt trên đoạn văn: “Những từ này, cậu chưa có đọc qua.”

Chúc Tinh Dao “À” lên một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng đọc từ trên xuống dưới, đọc tới mỗi dòng, cô sẽ phiên dịch một câu tiếng Trung, Giang Đồ ở bên cạnh viết tiếp vào đó.

Đồng thời, cậu cũng sẽ đọc theo cô một lần.

Câu cuối cùng.

Cô nhìn dòng tiếng Đức, dừng lại một chút, giọng nói bỗng nhiên nhỏ dần: “Ich liebe dich.”*

(*) Ich liebe dich là cách cổ điển để nói “Tôi yêu bạn hay tôi thích bạn” bằng tiếng Đức.

Giang Đồ bất chợt ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu nói cái gì cơ? Tớ không nghe rõ.”

Chúc Tinh Dao cao giọng hơn một chút: “Ich liebe dich.” Cô đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng phiên dịch, “Nghĩa là tôi thích bạn.”

Một giây trầm mặc

Bên tai là âm thanh cười đùa của các bạn học trong lớp, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi tí tách, yết hầu Giang Đồ chuyển động, giọng nói rất trầm thấp: “Ich liebe dich.” Cậu dừng lại một giây, lại đột nhiên nhìn ánh mắt ngỡ ngàng mà sáng ngời của cô: “Tớ biết rồi.”

Ich Liebe Dich.

Đáy lòng cậu lặp lại một lần nữa.

HẾT CHƯƠNG 28.