Sau khi Lâm Giai Ngữ rời đi, Giang Đồ đứng tại chỗ thật lâu cũng không nhúc nhích, anh cúi đầu, giống như đang cảm thấy hối hận. Nhưng mà anh nên tiếc nuối điều gì đây? Đối với bản thân anh, hay là đối với Chúc Tinh Dao? Giang Đồ không biết tám mươi bảy bức thư tình kia có ý nghĩa gì như thế nào với Chúc Tinh Dao, đối với anh mà nói, đó chính là tình cảm khó lòng kiềm chế, là sự bày tỏ nỗi niềm ẩn sâu trong vô vọng.
Một lúc sau, Giang Đồ xoay người trở lại xe, anh lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp điều khiển trung tâm bỏ vào miệng, cúi đầu châm lửa. Anh hít một hơi thật sâu, l0ng nguc vẫn còn buồn bực, anh không biết phải giải thích thế nào với Chúc Tinh Dao, mới có thể khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Những bức thư tình kia…
Ngay cả một câu “Tớ thích cậu” anh cũng không dám viết.
Cuối cùng, không ngờ đẩy cô đến bên cạnh Lục Tễ.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, là tiếng chuông được cài đặt riêng dành cho Tiểu Giang.
Giang Đồ trầm mặc vài giây, anh dập thuốc lá, rồi mới cầm điện thoại lên nhấn nghe máy. Trên màn hình Chúc Tinh Dao đang mặc một chiếc váy thun rộng rãi, đeo cài tóc màu hồng, cô nghiêng đầu nhìn vào màn hình: “Cậu đang ở trong xe à? Bên đấy tối quá.”
Giang Đồ nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Ừ, một lát nữa về ngay.”
Chúc Tinh Dao mỉm cười: “Ngày mai cậu đi mấy giờ?”
Giang Đồ nhỏ giọng hỏi: “Anh đã đồng ý sẽ tham gia hội nghị vào buổi chiều, còn em thì sao?”
“Khoảng bốn giờ chiều mình với Tây Tây đến trước, lên sân khấu diễn tập, sau đó trang điểm thay quần áo…” Chúc Tinh Dao nhìn vào màn hình mờ tối, nét mặt Giang Đồ trở nên lạnh lùng, cô không xác định hỏi: “Tâm tình của cậu không tốt sao?”
Giang Đồ âm thầm hít sâu một hơi, anh giơ tay bật đèn lên, mỉm cười: “Không có.”Anh im lặng nhìn cô, thấp giọng nói: “Chờ lễ kỷ niệm kết thúc, anh có lời muốn nói với em.”
Ban đêm, Chúc Tinh Dao lăn qua lộn lại trên giường, suy đoán lung tung có phải anh sẽ chính thức tỏ tình hay không? Cô quay đầu nhìn chú người máy được đặt trên tủ, hỏi Tiểu Giang: “Tiểu Giang, em nói xem Giang Đồ muốn nói gì với chị?”
Tiểu Giang: “Thật xin lỗi cô chủ, việc này em không có cách nào phỏng đoán được.”
Chúc Tinh Dao lẩm bẩm: “Chị còn tưởng rằng cái gì em cũng biết hết cơ.”
Tiểu Giang: “Xin lỗi.”
Cô giơ tay, xoa đầu Tiểu Giang một cái, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Nhất Trung Giang Thành được tổ chức rất hoành tráng, bắt đầu từ tám giờ sáng, Lục Tễ Hứa Hướng Dương và Chu Nguyên đã đến từ sớm, Lục Tễ đại diện cho cựu học sinh, đến lúc ấy sẽ lên sân khấu đọc diễn văn cho nên phải tới sớm.
Chu Nguyên đeo máy ảnh trên cổ, đợi các bạn cũ đến đông đủ hết rồi, anh ấy mới quay đầu hỏi: “Chẳng phải nói Giang Đồ cũng tới sao?”
Hứa Hướng Dương nói: “Kết thúc cuộc họp rồi mới đến.”
Trên mặt Lục Tễ không có biểu cảm gì, anh bước vào trong. Chu Nguyên tiến lại gần Hứa Hướng Dương, thấp giọng hỏi: “Cậu có nói Giang Đồ đang theo đuổi Chúc Tinh Dao, thật hay giả?”
“Thật.” Hứa Hướng Dương ban đầu chỉ là suy đoán, sau đó được xác nhận từ phía Lê Tây Tây.
Chu Nguyên chậc một tiếng: “Có phải tên đấy nhớ thương người ta rất nhiều năm rồi không? Cảm giác này giống như nhớ bạn trai hoặc bạn gái… Ấy không đúng, quan hệ giữa Lục Tễ và Giang Đồ không thân thiện cho lắm, nhưng hồi học lớp 11 bọn mình hay đi ăn cơm cùng nhau, cảm thấy quái dị lại không được tự nhiên.”
Nhưng mà, Lục Tễ và Chúc Tinh Dao đã chia tay nhiều năm rồi, Giang Đồ muốn theo đuổi thì cũng chính là quyền tự do của anh.
13 giờ 50 phút, Giang Đồ bước vào giảng đường, lớp 06 được sắp xếp ngồi thành một hàng, anh liếc nhìn về phía đó, một vài gương mặt quen thuộc cũng nhìn lại. Hạ Cẩn đặc biệt đến sớm, giữ một chỗ ngồi bên cạnh, cô ấy vui mừng vẫy tay: “Giang Đồ, ngồi bên này đi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Đồ, Giang Đồ lạnh lùng nhìn Hạ Cẩn.
Năm ấy Hạ Cẩn không nổi bằng Chúc Tinh Dao, nhưng cũng được xem là cô gái xinh đẹp giàu có nổi tiếng, chưa kể lần này Hạ Cẩn đã tặng một tòa nhà cho trường trong lễ kỷ niệm thành lập trường, ban giám hiệu nhà trường vô cùng cảm kích. Chủ nhiệm Lưu đối với Giang Đồ cũng có ấn tượng, nhanh chóng đi tới vỗ vai Giang Đồ, cười nói: “Giang Đồ à, thầy ấn tượng sâu sắc với em lắm, ngồi xuống trước đi.”
Chỗ trống đó bên phải là Hạ Cẩn, bên trái là Chu Nguyên, bên cạnh Chu Nguyên là Lục Tễ và Hứa Hướng Dương. Giang Đồ tiến tới vỗ vỗ bã vai Chu Nguyên, hờ hững nói: “Đổi chỗ cậu cho tôi, tôi có chuyện nói với Lục Tễ.”
Chu Nguyên ngây người hỏi: “Hả? Hai cậu…”
Hai cậu có chuyện gì để nói chứ?
Anh ấy nhìn gương mặt lạnh như băng của Giang Đồ, do dự một chút, đứng lên.
Vẻ mặt Hạ Cẩn lúng túng, Chu Nguyên nhìn cô ấy một cái, ngồi xuống thấp giọng nói: “Ấy đừng xụ mặt như vậy, tất cả mọi người đều là bạn học, phân biệt đối xử không được tốt cho lắm, hay là để tôi nói vài câu tấu hài cho cậu nghe.”
“Được.” Hạ Cẩn cười nhẹ.
Chu Nguyên cầm lấy điện thoại tra Baidu, cười nói: “Cậu chờ một chút.”
Hạ Cẩn: “…”
Giang Đồ ngồi xuống bên cạnh Lục Tễ, trên mặt không có cảm xúc gì, dựa vào ghế nhìn về phía trước. Tương tự, biểu hiện của Lục Tễ cũng rất thờ ơ, thỉnh thoảng nói đùa mấy câu với Hứa Hướng Dương hoặc với các bạn học cũ khác, trong suốt quá trình ấy cả hai người đều không trao đổi, những người ngồi bên cạnh nhìn sang cũng thấy ngượng ngùng khó xử.
Chẳng phải có chuyện cần nói sao?
Lẽ nào chỉ là cái cớ để Giang Đồ từ chối Hạ Cẩn? Nhà Hạ Cẩn có tiền có thể, diện mạo xinh đẹp, đúng chuẩn bạch phú mỹ*, những người khác đều tranh nhau nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng chủ động quyến rũ Giang Đồ, vậy mà Giang Đồ chẳng hề quan tâm, ánh mắt anh quá tinh tường.
*Bạch Phú Mỹ (白富美):Bạch(trắng trẻo),Phú (giàu có),Mỹ (xinh đẹp). Là1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
Hứa Hướng Dương hạ thấp giọng hỏi Lục Tễ: “Hay là tôi với cậu đổi chỗ?”
Lục Tễ: “Không cần.”
Hứa Hương Dương không còn cách nào, cứ để hai anh lúng túng mãi vậy.
Một nhóm học sinh vây quanh hành lang của khu giảng đường, đa số là nữ sinh, mấy cô nàng kiễng mũi chân nhìn vào những người thành công ngồi bên trong, thì thầm thảo luận ai đẹp trai nhất, nữ sinh hào hứng nói: “Mình thích người mặc áo sơ mi màu xám và đeo kính, vừa lạnh lùng lại vừa ngầu.”
Một cô gái tóc ngắn khác nói, “Mình thích đàn anh mang áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh người đeo kính.”
“Áo sơ mi trắng đẹp trai!”
“Áo sơ mi xám đẹp trai!”
“Mình không thích người đàn ông đeo kính, vẫn là người mặc sơ mi trắng đẹp trai!”
“Người cao cao đeo mắt kính lạnh lùng cấm dục thế mà, rõ ràng mặc áo sơ mi xám đẹp trai hơn!”
Hai cô gái nhỏ này vì Giang Đồ và Lục Tễ mà cãi nhau xem người nào đẹp trai hơn.
Mấy cậu nam sinh bên cạnh đang tỏ vẻ không đồng tình, nói các cô nhàm chán, chủ nhiệm Lưu đi tới lên tiếng la rầy: “Mấy trò các em, không được phép ồn ào ở đây.”
Một chiếc xe bảo mẫu dừng lại ở tòa nhà nghệ thuật, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây từ trên xe bước xuống, hai người đều mang theo trợ lý và thợ trang điểm, Lê Tây Tây còn mang theo vệ sĩ, chủ yếu sợ rối loạn trật tự. Chúc Tinh Dao đeo túi đàn cello màu đỏ, cô với Lê Tây Tây đi trước, các trợ lý xách đồ đi phía sau.
Bọn họ vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng thốt lên: “A a a a a! Là Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây!!!”
Rất nhanh, một đám học sinh hưng phấn chạy đến.
Tiểu Quỳ vội vàng chắn hai bên Chúc Tinh Dao để tránh cho cô bị va vào. Chúc Tinh Dao cười cười: “Không sao, đều là học sinh, không cần cản đâu.”
Trợ lý của Lê Tây Tây rất có kinh nghiệm, cô ấy hét lớn: “Mọi người không nên tụ tập ở đây, chú ý an toàn, hai chị của các em phải diễn tập với trang điểm để chuẩn bị tiệc tối nay rồi, mọi người đừng tập trung ở đây nữa có được không?”
Học sinh ngưng bước chân lại, vẫn còn nghe lời, có một nữ sinh lấy điện thoại ra chụp hình, mong chờ hỏi: “Có thể chụp chung được không ạ?”
Lê Tây Tây cười: “Dĩ nhiên là được, nhưng không thể quá lâu nhé.”
Chụp chung chiếm nửa tiếng đồng hồ, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây rời khỏi rồi đến buổi tổng duyệt, sau khi diễn tập, Lê Tây Tây nhận điện thoại di động từ trợ lý, đăng nhập vào diễn đàn trường, vừa lướt vừa xúc động: “Học sinh bây giờ thật hạnh phúc, đều sử dụng Iphone, trước đây chúng ta chỉ có điện thoại bấm phím và nắp gập.” Cô ấy giơ điện thoại lên cho Chúc Tinh Dao xem, “Bây giờ internet phát triển, thoáng một cái trên diễn đàn đều là hình của bọn mình, đoán chừng đã truyền khắp các nhóm lớp ở Nhất Trung rồi.”
Chúc Tinh Dao cười, “Mười năm trước và mười năm sau quả thật khác nhau rất nhiều.”
Làn da cô rất đẹp, trắng trẽo nõn nà, không có một chút tỳ vết nào, chuyên gia trang điểm không khỏi xuýt xoa khen ngợi: “Làn da của em so với mấy nữ sinh mới lớn chẳng hề thua kém gì cả.”
“Tinh Tinh của chúng tôi nổi tiếng với làn da đẹp mà.” Tiểu Qùy cười tít mắt cắm ống hút vào ly nước rồi đưa cho Chúc Tinh Dao, “Tinh Tinh, làm sao hai người vào được diễn đàn của trường thế, em cũng muốn xem nó như nào.”
Chúc Tinh Dao chỉ cô đăng nhập, nhận tiện lướt xem thì chợt thấy một bài cũ và rất cũ lại được đẩy lên hạng 1, đó là một bài đăng vào mùa hè năm 2008, liên quan đến khu đèn ánh sao kia, có gần 100.000 lượt phản hồi.
Tiểu Quỳ khiếp sợ “Ồ” một tiếng: “Bài đăng gì thế này, sao lại xếp hạng cao vậy!”
Chúc Tinh Dao hơi ngạc nhiên, bài này vẫn chưa bị xóa sao?
Lê Tây Tây nhướng mày: “Bài này à, là truyền thuyết của Nhất Trung Giang Thành của chúng tôi.”
Một truyền thuyết rất lãng mạn.
Một bí mật không một ai biết đến.
Vào lúc Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đang trang điểm, cuộc hội nghị bên kia cũng kết thúc. Hứa Hướng Dương gọi điện thoại Lê Tây Tây: “Có muốn anh mang đồ ăn cho bọn em không?”
Thợ trang điểm đang trang điểm cho Lê Tây Tây, cô ấy nói: “Không cần, bọn em mới vừa ăn một chút gì đó để lót bụng rồi, trang điểm xong thì sẽ không ăn nữa.”
Cùng lúc đó, Chúc Tinh Dao cũng nhận được tin nhắn của Giang Đồ, cô trả lời: “Không cần, mình đã ăn rồi.”
Cô suy nghĩ một chút, chụp một tấm ảnh trong gương, gửi cho anh: “Mình đang trang điểm.”
Đây là lần đầu tiên Chúc Tinh Dao gửi ảnh cho Giang Đồ, trong bức ảnh, nửa khuôn mặt của cô bị điện thoại di động che lại, đôi mắt hiện lên ý cười, mái tóc dài buông xõa, xinh đẹp trắng ngần. Giang Đồ đứng dưới lầu tầng dạy học, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào người anh, anh ngây người nhìn bức ảnh, nếu cô biết sự thật, cô có hối hận khi gửi bức ảnh cho anh rồi còn cười với anh như vậy không?
Hứa Hướng Dương cúp điện thoại, quay đầu nhìn vài người bên cạnh, “Chúng ta đi ăn cơm trước trước không?”
Chủ nhiệm Lưu hét to: “Khoan hãy đi, mọi người tập trung chụp ảnh tập thể!”
Vì vậy, một nhóm người đứng dưới lầu chụp ảnh tập thể, vóc dáng đám người Giang Đồ và Lục Tễ đều cao lớn, đứng hàng phía sau. Nhiếp ảnh gia hô một tiếng: “Anh đẹp trai mang áo sơ mi xám, nghiêng người vào trong một chút, tôi chụp không thấy anh.”
Giang Đồ nhíu mày, đứng vào bên trong, bả vai anh và vai Lục Ti kề sát nhau, sắc mặt hai người đều không thay đổi.
Cách đó vài mét, xung quanh là một nhóm học sinh, các cô gái nhỏ vẫn đang tranh cãi xem ai đẹp trai hơn, cô nữ sinh tóc ngắn phát cuồng: “Dù sao thì mình vẫn thích anh mang sơ mi trắng, đàn anh Lục Tễ! Là người làm đèn sao thổ lộ với Chúc Tinh Dao, nam thần trong truyền thuyết của Nhất Trung chúng ta đấy, vừa đẹp trai vừa lãng mạn lại còn giàu có, không phải hơn cái người áo sơ mi xám kia sao? ”
“Thật là đáng tiếc…Hình như bị ai đó tố cáo, chủ nhiệm Lưu tách bọn họ ra.”
“Cũng không biết người nào hèn như vậy, còn đi tố cáo.”
Nam sinh bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi nữa, nói không nên lời: “Con gái các cậu có thể im lặng một chút được không, cả ngày hôm nay nghe con gái nói Lục Tễ ở khắp mọi nơi. Các cậu đừng mơ mộng nữa, không phải ai cũng được theo đuổi như thế này đâu, Chúc Tinh Dao là nữ thần, các cậu hãy soi gương đi. Nếu tôi học cùng khóa với chị ấy, tôi cũng sẵn sàng đuổi theo chị ấy như vậy.”
Nam sinh là người không biết ăn nói*, bị mấy cô bạn gái thân thiết đuổi theo đánh.
*Nguyên văn “chuỷ khiếm” (嘴欠): một từđịa phương Bắc Kinh, ý nói một người không biết ăn nói, nói những lời khiến người khác không thích nghe.
Nhiếp ảnh gia hét lên: “Hai anh đẹp trai đứng ở hàng sau, sắc mặt đừng nghiêm túc như vậy.” Anh ấy đợi mấy giây, Giang Đồ và Lục Tễ vẫn không một chút biểu cảm nào, anh ấy chẳng còn cách nào khác ngoài việc chụp vài tấm hình như thế này.
“Chụp xong rồi!”
Một đám người tản ra, chủ nhiệm Lưu lập tức đi đến chỗ mấy bạn học sinh kia, hét to: “Đứng lại!”
Vài học sinh bị bắt tại chỗ, muốn chạy trốn nhưng không thoát được, chỉ có thể cúi đầu thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Lưu…”
“Mấy người các em tranh cãi từ lúc diễn ra hội nghị rồi lên tận hành lang, ồn ào cái gì đấy?” Chủ nhiệm Lưu chỉ hai nữ sinh, mặt mũi tối sầm dạy dỗ, “Nhất là các bạn học nữ, trong đầu bọn em đang suy nghĩ gì thế! Đừng cố mà học người ta yêu sớm, tương lai phải có tiền, có nghề trong tay thì làm gì cũng sống tốt, các em không chăm chỉ học hành thì sau này định uống gió Tây Bắc à? Nữ sinh các em đúng là suy nghĩ quá viển vông! Học theo người ta….”
Người ta….
Là chỉ Chúc Tinh Dao sao?
Quả nhiên tin đồn là thật, chủ nhiệm Lưu không thích nữ sinh xinh đẹp lại còn yêu sớm.
“Chủ nhiệm Lưu.”
“Chủ nhiệm Lưu.”
Hai giọng nói lạnh như băng cùng lúc cắt ngang lời nói của chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Lưu giật mình quay lại nhìn. Giang Đồ và Lục Tễ im lặng nhìn nhau, Giang Đồ đi tới, trên mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Lưu, em biết điểm xuất phát của thầy là dạy dỗ học sinh, nhưng phương pháp giảng dạy của thầy rõ ràng là sai, thầy Hiệu trưởng đã đích thân gọi điện nhiều lần và hết sức cố gắng thuyết phục cô ấy đến tham dự lễ kỷ niệm trường, rồi lên sân khấu biểu diễn, điều đó cho thấy cô ấy rất ưu tú rất có tài, hơn nữa thành tích của cô ấy năm đó không hề tệ một chút nào, kết quả thi vào đại học của cô ấy có thể nói là đứng đầu bảng, thầy không thể phủ nhận những điều này được. Tận đáy lòng mỗi người đều có những điều họ muốn, không cần biết người khác ghen tị hay coi thường cô ấy, đó chỉ là việc của người khác, tài năng và thành tích của cô ấy cũng đáng để ghen tị và ngưỡng mộ, thầy không thể phủ nhận tất cả mọi thứ của cô ấy chỉ vì thầy không thích cô ấy. ”
Anh dừng lại một chút, nói từng chữ một, “Cô ấy không phải là tài liệu giảng dạy tiêu cực để thầy sử dụng giảng dạy cho học sinh của mình.”
Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn sang, học sinh đều ngẩn ra, vẻ mặt chủ nhiệm Lưu không tránh khỏi xấu hổ khi bị nói như vậy, thầy nhìn Giang Đồ: “Tôi nhận ra em, em ngồi cùng bàn với em ấy, rất thân đúng không? Nhưng mà…”
“Chủ nhiệm Lưu.”
Lục Tễ cắt ngang lời nói của thầy, anh liếc nhìn Giang Đồ, đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm, anh thấy Giang Đồ nói một mạch nhiều lời như vậy. Anh hít hơi thật sâu, nhìn về phía chủ nhiệm Lưu, “Chủ nhiệm Lưu, em đã nói rồi, vụ việc kia là em sai, không trách cô ấy.”
Từ đầu đến cuối không ai nhắc đến tên Chúc Tinh Dao, chỉ có “cô ấy”, nhưng tất cả mọi người đều biết nói về Chúc Tinh Dao. Chủ nhiệm Lưu nhất thời không nói được lời nào, dù sao thì Giang Đồ và Lục Tễ đều đã tốt nghiệp, ông không thể nào mà mắng họ như mười năm trước đây, những người vây lại xem cũng không phản ứng lại kịp.
Trong chốc lát, tình hình hết sức khó xử.
Hứa Hướng Dương bình tĩnh lại, vội vàng bước tới kéo chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu tới đây đi ạ, em vẫn chưa chụp ảnh chung với thầy.”
Sắc mặt Hạ Cẩn cũng không được tốt cho lắm, nhưng cô ấy vẫn kéo Chu Nguyên: “Lại đây giúp chụp ảnh.”
Chu Nguyên cầm máy ảnh lên, nhìn Giang Đồ và Lục Tễ nháy mắt: “Hai cậu đi nhanh lên.”
Những người khác vây quanh chủ nhiệm Lưu và các giáo viên khác, Giang Đồ và Lục Tễ chân trước chân sau rời đi, Lục Tễ đi phía sau Giang Đồ, lạnh lùng chế giễu: “Chúc Tinh Dao vẫn chưa biết cậu là người tố cáo nhỉ?”
Giang Đồ dừng lại, không quay đầu: “Tôi sẽ nói cho cô ấy biết, không cần cậu quan tâm.”
Lục Tễ mím môi, cảm giác ngột ngạt thời niên thiếu lại bị đè nén xuống khiến anh gần như không kìm được mà giơ nắm đấm lên.
Cuối cùng, hai người yên lặng vài giây, mỗi người đi về hướng khác nhau.
——
Buổi tối, bên trong hội trường.
Người dẫn chương trình hào hứng hét lên: “Các bạn có biết người mở màn sân khấu là ai không nào?”
Một nhóm học sinh bên dưới kích động hô to: “Tôi biết, tôi biết! Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây ah ah ah ah ah ah ah ah ah!”
“Lê Tây Tây! Tôi rất thích nghe các bài hát của cô ấy!!”
“Chúc Tinh Dao, là nữ thần của Nhất Trung chúng ta đấy, ai mà không biết cô ấy!!”
“Ah ah ah ah nhanh lên!!”
Thậm chí có học sinh còn làm thẻ và băng rôn cổ vũ, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đứng trên sân khấu nhìn mà không nhịn được cười, Lê Tây Tây khịt mũi: “Tự nhiên muốn khóc thế này? Nhớ lại lúc chúng ta còn khi thiếu nữ, mười mấy tuổi thật tốt, đáng tiếc không thể quay trở lại được.”
Chúc Tinh Dao còn nhỏ vừa mơ hồ vừa thiếu hiểu biết, không thể miêu tả đơn giản bằng từ một từ tốt đẹp được, cho nên cần phải hoàn chỉnh và thiếu sót cùng tồn tại, nhưng thực sự không thể quay trở lại.
Hai hàng đầu dưới khán phòng là vị trí cố định, trước mỗi bàn đều đặt một bảng tên.
Chúc Tinh Dao nhìn thấy Giang Đồ ngồi hai dãy đầu tiên, sắc mặt anh lạnh lùng, ngồi bên cạnh Hạ Cẩn.
Lê Tây Tây nói nhỏ vào tai cô: “Hạ Cẩn tặng một tòa nhà cho trường học, mình đoán vị trí đó do cậu ta lạm dụng quyền riêng tư cố ý sắp xếp đấy.”
Sau khi cả hai cô lên sân khấu, tiếng hét bên dưới có thể sánh với buổi hòa nhạc của Lê Tây Tây, Chúc Tinh Dao mặc một chiếc váy màu đỏ được thiết kế riêng hoàn hảo, với làn da trắng như tuyết, xương quai xanh thẳng và đẹp, một mặt dây chuyền ngôi sao trong bóng tối mờ sáng lấp lánh.
Giang Đồ nhận ra, đó là dây chuyền anh tặng.
Anh hít một hơi thật sâu, cảm xúc của anh vô cùng phức tạp, mọi lời nói và việc làm của Chúc Tinh Dao đêm nay đều cho thấy cô muốn cho anh một câu trả lời. Nếu như cô biết sự thật, liệu cô có còn cho anh những câu trả lời mà anh mong muốn nữa không?
Bốn phút sau, Lê Tây Tây vẫn đang hát, bỗng nhiên Giang Đồ đứng dây rời khỏi chỗ ngồi.
Hạ Cẩn hơi ngạc nhiên, quay đầu gọi: “Cậu đi đâu vậy?”
Giang Đồ dường như không nghe thấy, nhân lúc đèn sân khấu tối đi, sải bước rời khỏi.
Hạ Cẩn suy nghĩ một chút, không do dự đuổi theo.
Trên sân khấu, Lê Tây Tây hát xong thì giao lưu với mọi người mấy câu, đèn trên sân khấu bật sáng, Chúc Tinh Dao đưa mắt lên, phát hiện chỗ ngồi của Giang Đồ và Hạ Cẩn đã trống không, vô thức đưa mắt tìm kiếm, lại thấy bóng người Giang Đồ đi tới cửa, Hạ Cẩn đuổi theo sau lưng anh. Cô thẫn thờ nhìn về hướng đó, khán giả dưới sân khấu cũng nhìn theo cô mà ngoái lại.
Cho đến khi Lê Tây Tây bước ra sân khấu, Chúc Tinh Dao mới lấy lại tinh thần, cô mỉm cười với khán giả bên dưới, hít một hơi thật sâu, từ bỏ những suy nghĩ linh tinh, cô nâng cung đàn lên.
Gió đêm thổi lất phất, bóng cây đung đưa, Giang Đồ đứng ở nơi mà anh tham dự buổi tiệc chào mừng vào năm mười bảy tuổi, anh ở xa xa nhìn Chúc Tinh Dao chói sáng trên sân khấu, cô từ thiếu nữ mười sáu tuổi đã trở thành một cô gái hai mươi sáu tuổi.
Năm ấy anh đứng ở đây, tình cảm khó mà kiếm chế được, kích động bắt đầu viết một bức thư tình đầu tiên.
Anh cứ ngỡ chỉ là một sai lầm trong phút chốc, chẳng ngờ lại kéo dài tận mười năm.
Giang Đồ không biết phải làm thế nào mới có thể làm cho Chúc Tinh Dao tha thứ cho anh, nhưng anh không thể tha thứ cho chính mình.
Hạ Cẩn đi một đôi giày cao gót, suýt ngã, cuối cùng vẫn chạy đến trước mặt anh.
Giang Đồ hờ hững nhìn cô ấy: “Hạ Cẩn, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Những năm này Hạ Cẩn cũng không phải chưa từng yêu đương, nhưng Giang Đồ thì khác, nhiều năm như vậy cô không gặp một người đàn ông nào giống như anh. Cô mím môi, cảm thấy có chút tủi thân: “Cả ngày hôm nay mình đã nói rõ ràng rằng mình thích cậu, cậu không biết sao?”
Giang Đồ cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi cho rằng biểu hiện tôi rõ ràng hơn nhiều, tôi không thích cậu, nhất định cậu vẫn luôn biết.”
Nét mặt Hạ Cẩn cứng ngắc, dường như muốn khóc.
Trên sân khấu, nốt nhạc cuối cùng đã kết thúc, Chúc Tinh Dao nâng tà váy cúi chào khán giả.
Giang Đồ ngước mắt nhìn cô đang đi về phía hậu trường, anh cũng xoay người bước đi.
—-
Trước khi rời khỏi hậu trường, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây vào nhà vệ sinh, các cô đi tới cửa thì nghe thấy một vài nữ sinh đang bàn tán về hai cô.
“Mình ước bản thân thật xinh đẹp như Chúc Tinh Dao, chị ấy thực sự là một nữ thần, chẳng trách các đàn anh ngày đó sẵn sàng dành nhiều thời gian để theo đuổi chị ấy.”
“Giá như mình cũng đẹp như vậy, mình nguyện ý đánh đổi mười năm tuổi thọ của mình!”
“Bọn mình nghĩ thử xem, mỗi ngày ngoài bài tập về nhà thì là giải đề, đám con trai đó cũng rất phiền phức, chỉ có xinh đẹp mới có tuổi trẻ, còn những người không ưa nhìn thì không được gọi là tuổi trẻ…”
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây hai mắt nhìn nhau, mỉm cười bất lực, bọn cô vừa định đi vào thì cửa vệ sinh “cạch cạch” mở ra, Hạ Cẩn từ trong bước ra, nhìn mấy nữ sinh, cười một tiếng: “Hâm mộ Chúc Tinh Dao làm gì, các em biết hình ảnh của cô ấy trong mắt các lãnh đạo Nhất Trung này là gì không? Hàng năm chủ nhiệm Lưu lấy cô ấy ra làm ví dụ tiêu cực để giảng dạy học sinh, còn phê bình cô ấy trước mặt những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc ở hội nghị nữa đấy, bảo các em đừng học hỏi cô ấy, sao các em lại không nghe lời thế?”
Vẻ mặt mấy cô nữ sinh có hơi cứng ngắc, có người nhỏ giọng nói: “Chị Hạ Cẩn.”
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đứng ngoài cửa, cau mày lắng nghe.
Hạ Cẩn cười nhẹ: “Các em thật sự cho rằng cô ấy và Lục Tễ là một kiểu lãng mạn trong truyền thuyết sao? Năm đó cô ấy vừa ở bên cạnh Lục Tễ, lại vừa mập mờ với nam sinh khác, cướp bạn trai của người khác, người ta nhìn ra được cô ấy rẻ tiền như thế nào nên mới tố cáo cô ấy. Vào đại học Lục Tễ và cô ấy quay lại với nhau rồi chia tay, chỉ có thể nói, Chúc Tinh Dao không hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài mà các em nhìn thấy. Lo học hành chăm chỉ đi, mấy em gái.”
Lê Tây Tây cười lạnh một tiếng, đi tới cửa mắng ngay: “Hạ Cẩn, cậu nói bậy bạ cái gì vậy? Ai rẻ tiền hả? Cậu mới là kẻ rẻ tiền…”
Trợ lý nhanh chóng che miệng cô ấy lại, nhỏ giọng cầu xin: “Chị Tây Tây, chị đừng có nói lung tung, chú ý trường hợp. Nếu như bị chụp được hoặc đồn bậy ra bên ngoài, chị Dương lại phải tốn tiền cho việc quan hệ công chúng, trở về mắng em không trông chừng chị cẩn thận…”
Chúc Tinh Dao đứng sau lưng Lê Tây Tây, lạnh lùng nhìn Hạ Cẩn: “Hạ Cẩn, vẽ chuyện như thế này có ý gì?”
Hạ Cẩn không ngờ lại bị bọn cô đụng phải, lúc đầu còn sợ hãi, nhưng sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, hất mái tóc dài, cười hờ hững: “Chẳng phải cậu nghe thấy hết sao?”
“Cậu nhận lỗi đi!” Lê Tây Tây kéo tay người trợ lý xuống.
Hạ Cẩn nhớ đến Giang Đồ, cho dù là trung học hay bây giờ, Giang Đồ cũng một mực che chở Chúc Tinh Dao, lúc còn học cấp Ba Chúc Tinh Dao đã áp chế cô, lần này cô quyên góp cho trường một tòa nhà dạy học, nhưng cô vẫn phải sống dưới cái bóng của Chúc Tinh Dao.
Mấy học sinh nhìn thấy cảnh này, đều bị dọa sợ, vội vàng chạy đi.
Hạ Cẩn đi tới bên cạnh Chúc Tinh Dao, quay đầu đối mặt với cô: “Tôi nói sai sao?”
Chúc Tinh Dao cau mày, vừa định nói, Tiểu Quỳ nhanh chóng hét lên: “Có người ở đây…”
Trò hề này kết thúc khi Hạ Cẩn rời khỏi nhà vệ sinh.
—–
Trước cổng trường khắp nơi toàn là phóng viên săn ảnh, tất cả đều biết Lê Tây Tây và Chúc Tinh Dao trở về trường cũ tham dự lễ kỷ niệm, xe bảo mẫu của cả hai bị đám chó săn truy đuổi ráo riết, bây giờ đã lên hotsearch trên Weibo.
Xa xa đều là camera, Lê Tây Tây và Chúc Tinh Dao hít thở một hơi rồi lên xe, chạy tới câu lạc bộ tư nhân.
Vừa lên xe, Lê Tây Tây không kìm chế được tính khí nóng nảy, tức giận mắng to: “Mẹ kiếp! Hạ Cẩn bị bệnh đúng không? Nói ai rẻ tiền chứ? Đừng tưởng rằng nhà cậu ta góp tiền xây một tòa nhà cho trường thì toàn bộ Nhất Trung là của cậu ta, muốn chửi mắng ai thì mắng à?”
“Trách móc người ta sau lưng còn tưởng mình trong sạch cao thượng lắm, nếu không phải vì sợ người ta phát tán tin tức thì mình đã chửi con khốn kia rồi!” Cô tức giận mắng.
Hứa Hướng Dương gọi điện thoại tới: “Có rất nhiều tay săn ảnh và người hâm mộ ở cổng trường, đi ra thuận lợi không?”
“Ra khỏi rồi.” Lê Tây Tây hít một hơi thật sâu, “Đúng rồi, trước khi các anh kết thúc buổi hội nghị, có phải chủ nhiệm Lưu lấy Tinh Tinh ra làm ví dụ tiêu cực để giảng dạy không?”
Hứa Hướng Dương và Lục Tễ đã đến tầng một của cậu lạc bộ tư nhân, anh ấy liếc nhìn Lục Tễ, thấp giọng nói: “Ừm, chuyện này anh sẽ kể em nghe sau.”
Cúp điện thoại, Lê Tây Tây quay lại nhìn Chúc Tinh Dao, “Nói không chừng cậu và Lục Tễ yêu sớm là do Hạ Cẩn tố cáo.”
Chúc Tinh Dao cũng rất tức giận, nhưng vẫn còn chút lý trí: “Không phải cậu ta thích Giang Đồ sao? Thế…” Tại sao lại tố cáo cô?
“Bởi vì chủ nhiệm Lưu! Cậu nghĩ lại xem, lúc chúng ta còn học cấp Ba, cậu và Hạ Cẩn căn bản là một núi không thể có hai hổ, cậu là hoa khôi của lớp, là nữ thần của trường, so với cậu ta thì cậu đẹp hơn, được nhiều người yêu mến hơn, Giang Đồ lại thích cậu, trong mắt mọi người cậu chẳng có một khuyết điểm nào, cái gì cũng tốt..yêu sớm bị tố cáo là không đúng? Mời phụ huynh lên nói chuyện, còn bị chủ nhiệm Lưu lúc nào cũng chú ý đến, hình tượng nữ thần của cậu trong mắt mọi người sẽ bị hủy đi đúng không? Nữ thần mất đi vẻ vốn có, có vết nhơ có khuyết điểm, người khác cũng bàn tán cậu sau lưng, Hạ Cẩn có thể nhìn cậu cười nhạo, cho dù cậu chia tay Lục Tễ, lúc đó cũng không thể nói chuyện với Giang Đồ được nữa đúng chứ? Lê Tây Tây càng nói càng có lý, “Nhất định là như vậy! Cậu ta còn có mặt mũi nói cậu thì cậu ta mới chính là kẻ rẻ tiền!”
Chúc Tinh Dao cau mày, hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực và gia giáo mới có thể kiềm chế bản thân không được tức giận mắng người.
Mười giờ, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây bước vào phòng đặt riêng, trong phòng đã chật kín người. Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, Đinh Hạng hô một tiếng: “Hai cậu đến rồi.”
Những khuôn mặt xanh xao ngày xưa giờ đã thay đổi, trưởng thành, xinh đẹp, còn có chút mập ra….Chẳng hạn như Trương Thịnh, vẫn chưa tới 30 tuổi mà đã có bụng bia. Bên cạnh Trương Thịnh có vài người vây quanh, anh ta nhìn thoáng qua bên này, thấy Giang Đồ thì khẽ cười nhạo một tiếng.
Lê Tây Tây mắng Hạ Cẩn suốt một đường, tiến đến trước mặt Hứa Hướng Dương, cầm chai bia trước mặt lên, ngẩng đầu rót. Hứa Hướng Dương sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy người: “Em làm sao vậy?”
Lê Tây Tây xoay người đưa cho cô ly bia: “Nào, uống một ly, đừng tức giận vì con khốn kia nữa.”
“Cậu chửi mắng người ta cả dọc đường mà vẫn chưa hết giận à? Chúc Tinh Dao sắp bị tẩy não, bây giờ nghĩ đến Hạ Cẩn, trên mặt cô hiện rõ hai chữ con khốn.
Lê Tây Tây: “Không có.”
Ở trong góc, Giang Đồ ngẩng đầu nhìn lên, Chúc Tinh Dao có chút không vui khi nhớ ra anh bỏ đi giữa chừng, cô ngồi xuống bên cạnh Lê Tây Tây, uống vài ngụm bia.
“Tới đây tới đây, mọi người uống một ly.” Các bạn học vây lại.
Có người hỏi: “Hạ Cẩn thì sao? Cậu ta tặng cho trường một tòa nhà, tại sao lại không lộ mặt.”
Lê Tây Tây liếc mắt: “Đại tiểu thư Hạ Cẩn đang bận, đương nhiên đang vui vẻ với mấy vị lãnh đạo rồi, sao có thể đến chung vui buổi họp mặt nhỏ như chúng ta đâu.”
Giang Đồ đi tới, đứng bên cạnh Chúc Tinh Dao, thấp giọng nói: “Đừng uống nhiều.”
Chúc Tinh Dao không để ý tới anh, mỉm cười cụng ly với bạn học, mấy năm nay Đinh Du ép buộc không cho cô uống rượu, sau này cô hiếm khi uống, tửu lượng cũng không còn như trước đây, mới uống được vài ly, đầu cô cảm thấy có hơi choáng váng.
Thấy sắc mặt cô bắt đầu đỏ lên, Giang Đồ im lặng một hồi, sau đó giơ tay cầm lấy cốc của cô, “Uống nữa sẽ say.”
Lúc này, cửa bị ai đó đẩy ra.
Hạ Cẩn đi vào.
Lê Tây Tây nhìn thấy Hạ Cẩn thì tức giận, trợ lý không theo vào đây, nơi này cũng không có camera. Cô không một chút kiêng nể nhìn Hạ Cẩn, cất cao giọng: “Mọi người đừng quay video cũng đừng ghi âm, tôi có chuyện này muốn nói.”
“Gì thế?”
“Năm đó Tinh Tinh bị người ta tố cáo mọi người đều biết chứ? Có người nói là bạn học cùng lớp chúng ta tố cáo.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nói: “Người trong lớp chúng mình không hèn hạ như vậy chứ?” Có rất nhiều người yêu sớm nhưng bị tố cáo thì ít, Chúc Tinh Dao và Lục Tễ khi đó thật là xui xẻo.
Lê Tây Tây cười nhạt: “Thì có người hẹn hạ như vậy mà.”
Định Hạng tức giận nói: “Ai vậy? Ai tố cáo nữ thần?”
“Không biết..” Mọi người trố mắt nhìn nhau, “Tên khốn nào tự mình nói ra đi!”
Chúc Tinh Dao hơi say, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cẩn, Hạ Cẩn nhìn thấy ánh mắt cô rõ ràng có sự kinh thường cùng với oán giận. Chúc Tinh Dao cho dù được gia đình giáo dục và tính tình tốt đến đâu cũng không thể để mặc cho người ta khi dễ như thế này, đầu cô nóng lên, tức giận nói: “Đã gần mười năm rồi…Đến bây giờ tôi cũng không biết tên khốn nào tố cáo. Nếu để tôi biết được, tôi nhất định đánh chết người đó.”