Chúc Vân Bình trầm mặc một chút, bình tĩnh nói: “Nhớ, ấn tượng rất sâu.”
Giang Đồ nhớ tới chuyện Chúc Tinh Dao năm ấy bị thương phải nhập viện, có chút xấu hổ, ấn tượng của anh với bố mẹ Chúc Tinh Dao nhất định rất không tốt, nhưng anh muốn ở bên cạnh Chúc Tinh Dao cho nên những chuyện này chẳng thể tránh khỏi. Chúc Vân Bình hỏi: “Giờ hai đứa đang ở nhà à?”
Giang Đồ có chút ngượng ngùng nói: “Dạ.”
Chúc Vân Bình dường như thở dài: “Khi Tinh Tinh bị sốt sẽ rất dễ gặp ác mộng, cháu đã ở nhà rồi thì hãy chăm sóc con bé giúp chú, quan sát nhiều một chút, nếu con bé gặp ác mộng hãy từ từ đánh thức nó dậy nhé.”
Giang Đồ: “Chú yên tâm, cháu sẽ chú ý chăm sóc cô ấy kỹ càng ạ.”
Giang Đồ cúp điện thoại, anh nhớ tới tối hôm qua Tưởng Dịch đã gửi tin nhắn cho Chúc Tinh Dao, yên lặng mấy giây, mới cầm điện thoại di động trở về phòng, thấy Chúc Tinh Dao ngồi dậy, cô đã tỉnh lại. Đêm qua Chúc Tinh Dao phát sốt, đổ mồ hôi rất nhiều, mấy sợi tóc dính vào trên má, sắc mặt tái nhợt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay là trời nhiều mây, bầu trời bên ngoài cửa số xám xịt, cô có chút không biết bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều.
“Hôm nay cậu không đi làm sao?” Chúc Tinh Dao vừa mở miệng, phát hiện giọng có chút khàn khàn.
“Anh xin nghỉ.” Giang Đồ bước nhanh đến, anh đưa điện thoại di động cho cô,”Vừa nãy bố em có gọi điện tới, anh nghe máy giúp em rồi.”
“Hả? Cậu nhận giúp mình?” Tay Chúc Tinh Dao cứng đờ, có hơi bối rối, “Vậy khi đó bố mình đã nói gì với cậu?”
Thời điểm còn học cấp ba, lần đầu tiên Chúc Tinh Dao bị thương là bởi vì Trần Nghị, Chúc Vân Bình Đinh Du không trách mắng Giang Đồ, hơn nữa cũng là chuyện Giang Đồ đánh Trương Thịnh vì để xả giận giúp cô, Chúc Vân Bình rất thích anh. Vào năm 2013, một lần nữa xảy ra chuyện vì Trần Nghị, sự việc đó gần như làm cho Chúc Tinh Dao suy sụp, đau khổ, suy cho cùng thì mấu chốt nằm ở Giang Đồ, nhưng Giang Đồ ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, trong tâm Chúc Vân Bình và Đinh Du vẫn luôn oán trách anh.
Giang Đồ lặp lại những gì Chúc Vân Bình nói, anh cúi đầu nhìn cô: “Em thường xuyên gặp ác mộng sao? Là vẫn như vậy, hay là mấy năm nay gần đây?”
Chúc Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Chỉ là thỉnh thoảng.”
Cô bò dậy, Giang Đồ đỡ lấy cô. Chúc Tinh Dao vừa mới mang dép vào chân, lại bất ngờ bị anh bế lên, tim cô đập thình thịch, hoảng loạn nhìn anh: “Cậu… làm gì thế? Mình tự đi được?”
“Anh sợ em lại ngã.” Giang Đồ thản nhiên đáp.
Chúc Tinh Dao nằm trong vòng tay của anh, ngẩng đầu nhìn đường quai hàm sắc nét của anh.
Cô chợt hỏi: “Tối nay cậu có về không?”
Giang Đồ dừng bước, anh nhìn cô: “Nếu em không đuổi anh đi thì anh sẽ không đi.”
Chúc Tinh Dao áp má cô vào vai anh, hừ một tiếng: “Tối qua mình bảo cậu về mà cậu cũng đâu có về đâu.”
Giang Đồ có chút sửng sốt, mỉm cười, “Vậy tối nay anh sẽ không đi.”
Chúc Tinh Dao: ”…”
Da mặt Giang Đồ vẫn đủ dày, cô không nhịn được trừng anh một cái.
Tiếng xe hơi lái vào sân truyền tới, lão Lưu với Tiểu Quỳ đã quay về, tiện đường mua luôn cơm trưa.
Ăn được nửa bát, Giang Đồ đi ban công nghe điện thoại, cuộc điện thoại kéo dài nửa giờ, hình như anh rất bận, xin nghỉ một ngày chắc sẽ làm trễ nãi rất nhiều việc.
Chúc Tinh Dao ăn cơm xong mới có sức lực nhìn điện thoại di động, thấy được tin nhắn Tưởng Dịch gởi vào tối hôm qua, nhà Tương Dịch ở thành phố C, đúng lúc Chúc Vân Bình cũng đến thành phố C công tác, nhà họ Tưởng làm ăn càng ngày càng phát đạt, nghe nói Tưởng gia có ý định đưa các dự án quan trọng của công ty vào Giang Thành, dù sao thì Giang Thành phát triển tốt hơn thành phố C, sau này Tưởng Dịch cũng sẽ thường xuyên ở lại Giang Thành.
Đây chính là nguyên nhân để Chúc Vân Bình với Đinh Du sắp xếp cho cô và Tưởng Dịch xem mắt, Chúc Tinh Dao đã từ chối Tưởng Dịch, đặt điện thoại di động xuống, đi tới ban công. Giang Đồ quay đầu lại, trên cằm hiện lên một chút xanh đen, dưới mắt đỏ ngầu, nhìn thoáng qua thì biết tối hôm qua ngủ không ngon. Chúc Tinh Dao bỗng nhiên nhớ đến chuyện mấy ngày trước anh nói việc cắt kính mắt, cô cẩn thận chăm chú nhìn vào mắt anh.
Giang Đồ gọi điện thoại xong, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Tối qua cậu vẫn không đeo kính à?” Cô hỏi.
Giang Đồ nói: “Mang kính áp tròng, thời gian quá dài làm cho mắt không được thoải mái, anh tháo xuống rồi.”
Thảo nào đôi mắt anh lại đỏ.
Chúc Tinh Dao: “Hình như cậu có việc gì đó, nếu cậu bận thì cứ đi làm việc trước đi.”
Công ty quả thật có chút việc, nhưng cũng cũng không phải là công việc cần anh xử lý mới được, Giang Đồ không phải rất muốn đi, anh sợ bây giờ đi rồi thì đến lúc Chúc Tinh Dao bình phục lại sẽ không cho anh vào nhà cô nữa. Chúc Tinh Dao đột nhiên kiễng chân đến gần, cả người Giang Đồ cứng đờ, cô ngửi mùi trên cổ áo anh, nhíu mày nói: “Quần áo cậu hôi quá, về nhà thay quần áo khác đi.”
Giang Đồ ngồi trên xe, cởi hai cúc áo sơ mi, kéo cổ áo lên ngửi, đúng là có chút mùi thuốc lá, khói thuốc ngày hôm qua anh hút còn lưu lại, nhưng cũng không đến nỗi khó ngửi…
Chúc Tinh Dao nói như vậy, chỉ là muốn đuổi anh đi.
Giang Đồ lấy cặp kính còn sót lại từ trong hộc ra đeo, lái xe ra ngoài.
Hơn chín giờ tối, Chúc Tinh Dao và Tiểu Quỳ cùng nhau ngồi trên thảm chơi trò Vương Giả, âm thanh của trò chơi phát ra, đồng thời còn có giọng nói của Giang Lộ: “Em nghe chị Giai Ngữ nói tối hôm qua anh trai em ở nhà chị có phải không?”
Tiểu Quỳ cúi đầu chuyên tâm chơi game, cố gắng không lên tiếng.
Chúc Tinh Dao hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Cốc Cốc Cốc —-
Cửa phòng được khép lại một nữa bị ai đó gõ vào, lông mi Chúc Tinh Dao khẽ chớp, cúi đầu nói: “Vào đi.”
Giang Đồ ở nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới tới, anh không mặc áo sơ mi mà chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản thường ngày màu đen. Tiểu Quỳ vừa nhìn thấy anh, nhất thời đứng lên, vô cùng hiểu ý nói: “Em đi vệ sinh đây.” Tiểu Quỳ vui vẻ chạy ra ngoài, còn hết sức khéo léo đóng cửa lại.
“Ai tới vậy ạ?” Giang Lộ lại hỏi, “Anh em?”
Giang Đồ đứng trước mặt Chúc Tinh Dao, từ cao nhìn màn hình điện thoại di động của cô, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu lên, thấy anh không có ý định nói chuyện, liền cúi đầu lại: “Chẳng có ai cả.” Cô mất tập trung, suýt chút nữa bị đối phương đánh chết.
Giang Lộ vội nói: “Chị xinh đẹp, để ý một chút đi ạ!”
Chúc Tinh Dao căn bản không biết chơi, vừa hay Giang Lộ có chơi nên kéo cô vào tổ đội, tên nhóc kia ngay từ đầu đã cố ý tìm hiểu quan hệ giữa cô và Giang Đồ, chơi trò chơi chẳng qua mượn cớ mà thôi. Cô bất lực nói: “Có lẽ chị sắp chết rồi.”
Một giây sau.
Điện thoại di động đã bị Giang Đồ lấy đi.
Chúc Tinh Dao sững sờ, Giang Đồ ngồi xuống bên cạnh cô, chơi tiếp trận cô đang đánh, Chúc Tinh Dao chọn Điêu Thuyền, tốc độ tay phải thật nhanh mới có thể ra đòn được. Sắc mặt Giang Đồ bình tĩnh, tốc độ tay quả thực nhanh hơn cô rất nhiều, phía bên kia Giang Lộ không khỏi khen ngợi: “Ấy? Vậy mà chưa chết.” Cậu hoàn toàn không biết, trò chơi đã được thay người. Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, trả lời: “Đúng.”
Một lát sau, Giang Lộ nói tiếp: “Chị nữ thần, anh của em đang theo đuổi chị à?”
Chúc Tinh Dao quay lại nhìn Giang Đồ, Giang Đồ rũ mắt, thoáng dừng lại, dường như vẫn không muốn nói chuyện.
Giọng nói của Giang Lộ cao thấp, phối hợp theo hiệu ứng âm thanh trò chơi: “Người anh trai này của em rất tốt, chỉ là tính tình không được cho lắm, đối xử với mọi người vô cùng lạnh lùng, không biết pha trò, cũng không biết dỗ dành con gái gì cả…” Chúc Tinh Dao thấy Giang Đồ cau mày, nhưng thao tác thì lại bình tĩnh và dứt khoát, Giang Lộ nói tiếp: “Ôi trời ơi! Chị gái xinh đẹp! Sao tự nhiên chị chơi xuất thần dữ vậy!”
Chúc Tinh Dao bỗng nhiên muốn nghe Giang Lộ nói tiếp nữa, cô hàm hồ nói: “Ừ, tàm tạm…”
Tàm tạm?
Giang Đồ nhìn cô.
Giang Lộ khen cô vài câu rồi nói tiếp: “Hơn nữa không ngờ vẫn có cô gái thích anh của em, dù sao anh ấy cũng là anh trai của em, ngoại hình không đến nỗi nào. Khi còn nhỏ em cứ nghĩ Lâm Giai Ngữ sẽ là chị dâu của em, bởi vì Lâm Giai Ngữ là nữ sinh duy nhất thân thiết với anh em, nhưng hai người bọn họ chẳng bao giờ đến với nhau. Chị cân nhắc anh trai em một chút đi, nếu anh em thực sự thích một người thì nhất định sẽ thích cả đời, sẽ nâng niu chị thành một ngôi sao, nếu không thể được ở bên chị, có lẽ anh em cũng sẽ không thích người khác, đành chấp nhận độc thân suốt đời.”
Chúc Tinh Dao mang vớ trắng, mắt cá chân nho nhỏ, ngón chân cô có chút khẩn trương rụt vào trong, cằm đặt trên đầu gối, nhẫn nhịn không nhìn Giang Đồ.
“Anh em trước đây rất khổ, khi thi tuyển sinh vào Đại học….”
Giang Đồ đột nhiện lạnh giọng cắt ngang lời nói của Giang Lộ: “Sao em nói nhiều thế hả?”
Giang Lộ: “…..”
Bên kia im lặng mấy giây, Giang Lộ hoảng sợ ném lại một câu: “Vãi chưởng, gặp qủy.” Tiếp theo, đăng xuất khỏi trò chơi, nhanh chóng bỏ chạy.
Giang Đồ đưa điện thoại di động cho Chúc Tinh Dao, thấp giọng nói: “Giang Lộ có một câu nói không đúng, em chính là ngôi sao, không cần anh nâng.”
Chúc Tinh Dao nhận lấy điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu như vừa rồi Giang Đồ không ngăn cản, chắc chắn Giang Lộ sẽ đem chuyện thi Đại học nói hết cho cô biết.
Điện thoại Chúc Tinh Dao vang lên, cô nhìn một cái, đứng dậy: “Mình nghe điện thoại.”
Đinh Du gọi đến.
Chúc Tinh Dao đứng ở cuối hành lang nghe máy, Đinh Du nói: “Bố con nói hôm qua Giang Đồ ở nhà chúng ta?”
“Dạ.” Chúc Tinh Dao cúi đầu nhìn ngón chân mình, cô biết bố mẹ luôn muốn hỏi về việc này nhưng chẳng qua lo lắng tâm lý của cô vẫn trở ngại nên không hỏi, “Cậu ấy trở về thì liên lạc ngay với con, người máy cũng là do cậu ấy tặng.”
Đinh Du trầm mặc một lúc, nói: “Vậy…”
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cửa phòng của mình, ngắt lời Đinh Du: “Mẹ, con biết bố mẹ đang suy nghĩ gì, chuyện này hai người để cho con tự mình xử lý có được không ạ?”
Cúp điện thoại, Chúc Tinh Dao ở dưới lầu hâm một ly sữa, bưng lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, thấy Giang Đồ ngồi trên thảm, đầu cúi xuống, hai chân thon dài dựa vào tủ đầu giường, lưng tựa vào giường của cô, không động đậy, dường như đang ngủ. Chúc Tinh Dao ngây người đứng ở cửa, cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn không đánh thức anh dậy. Cô tự mình uống sữa, cẩn thận từ cuối giường leo lên giường, ngồi ở trên giường nhìn Giang Đồ, anh cúi thấp đầu, cổ thon dài, da trắng lạnh, có một vết sẹo sẫm màu nằm gần lỗ tai.
Chắc hẳn do sự cố bất ngờ vào lúc thi vào Đại học.
Chúc Tinh Dao ngẩn ngơ nhìn anh, ma xui quỷ khiến cô đưa tay ra, dùng đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo, trong một giây tiếp theo, một lòng bàn tay nóng bỏng mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước. Trọng tâm Chúc Tinh Dao không vững, cả người lật xuống giường, gần như đập vào trong ngực anh.
Giang Đồ giật mình tỉnh giấc, một giây sau mở mắt ra, theo bản năng liền kéo người vào trong lòng. Anh cúi xuống, chạm phải ánh mắt đang hoảng hốt của Chúc Tinh Dao, anh trầm mặc suy tư vài giây, thấp giọng mở miệng: “Vừa nãy em đụng vào cổ của anh à?”
Chúc Tinh Dao cứng ngắc ngồi ở trên đùi anh, không biết giải thích như thế nào….
Đây quả thật là bắt quả tang tại trận, cô đụng vào.
Chúc Tinh Dao khó khăn giải thích: “Chỗ đó của cậu, có sẹo…..mình tò mò…”
Trên cổ Giang Đồ tựa như còn sót lại cảm giác nhột nhột lành lạnh, anh đưa tay lên sờ vết sẹo, cúi đầu nhìn cô.
Chúc Tinh Dao không chịu nổi ánh mắt của anh, cuống quít từ trên người anh leo xuống, nhưng Giang Đồ lại nắm lấy cổ tay cô không buông lỏng, cầm chặt hơn. Cô hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh và thâm thúy của anh, trong đầu đột nhiên vang lên những gì Giang Lộ đã nói trước đó.
— “Nếu anh em thực sự thích một người thì nhất định sẽ thích cả đời. sẽ nâng niu chị thành một ngôi sao, nếu không thể được ở bên chị, có lẽ anh em cũng sẽ không thích người khác, đành chấp nhận độc thân suốt đời.”
Giang Đồ nói, cô chính là ngôi sao, không cần anh nâng.
Ngoại trừ câu nói này, anh thầm chấp nhận tất cả những lời của Giang Lộ.
Gió đêm thổi tung rèm cửa, không khí trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của Chúc Tinh Dao, cơ thể Giang Đồ đột nhiên nghiêng về phía trước, yết hầu không tự nhiên mà nuốt xuống. Chúc Tinh Dao nghe thấy, cô bất giác nuốt theo, Giang Đồ nhanh chóng buông cô ra, anh đứng dậy nói: “Anh ra phòng khách ngồi một lát, tối quay lại kiểm tra xem em có sốt nữa không.”
Giang Đồ đi ra ngoài, Chúc Tinh Dao vẫn còn đang ngẩn người ngồi trên thảm, hình như vừa rồi anh muốn hôn cô?
Cô quay sang nhìn Tiểu Giang ở trên tủ đầu giường, ấn mở công tắc, nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiểu Giang, có phải lúc nãy Giang Đồ muốn hôn chị không?” Sau một thời gian dài, đôi khi Chúc Tinh Dao cảm thấy Tiểu Giang chính là một Giang Đồ khác.
Tiểu Giang: “Anh ấy không chỉ muốn hôn chị, anh ấy…”
Chúc Tinh Dao: “….”
Anh còn muốn làm gì nữa? Bạn học Tiểu Giang hãy nói cho rõ ràng, đừng mà có ngập ngừng!
Tiểu Giang ngập ngừng vài giây, sau đó trả lời: “Anh ấy thích chị.”
Mấy giây tạm dừng kia khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung, Chúc Tinh Dao cảm thấy mình vô tình bị trêu chọc, Tiểu Giang là một người máy, phần mềm ngôn ngữ chẳng phải quá thông minh đấy chứ?
Cô sờ vào đôi má nóng bừng của mình, nói thêm: “Nhưng cậu ấy đã làm chuyện quá đáng.”
Tiểu Giang: “Chị nói đúng, anh ấy muốn làm điều gì đó quá đáng với chị.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Cô tắt Tiểu Giang đi, có chút suy sụp bò trở về giường, ngay cả robot cũng bắt nạt cô!
Hơn hai giờ đêm, Giang Đồ quay trở lại phòng Chúc Tinh Dao, cô đã ngủ thiếp đi, cau mày.
Anh rủ mắt xuống, lẳng lặng nhìn cô, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cô.
Thật lâu sau, Giang Đồ ngồi xuống bên giường cô, dựa vào mép giường, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua các khe hở giữa rèm cửa, Giang Đồ mở mắt ra, anh bật điện thoại lên kiểm tra thời gian, còn chưa đến bảy giờ. Cổ anh tê dại, ngẩng đầu cử động một chút, cổ kêu hai tiếng rắc rắc, anh cau mày từ từ rồi đứng dậy.
Trên bàn Chúc Tinh Dao có giấy ghi chú và một ống đựng bút.
Giang Đồ lấy bút từ trong ống đựng bút, tay trái của anh chống lên góc bàn, cúi người định viết, nhưng dừng lại.
Anh đổi tay.
Chúc Tinh Dao thức dậy vào lúc tám giờ, vươn tay ra khỏi tấm chăn bông tìm điện thoại di động, thứ đầu tiên đầu ngón tay chạm vào chính là tờ giấy, cô mở mắt, quay đầu nhìn.
Tờ giấy ghi chú được dán lên màn hình điện thoại di động của cô.
————
Anh đến công ty, tối hôm qua em không có sốt lại, nhưng mà vẫn chú ý một chút.
Buổi tối anh gọi điện cho em.
—- Ký tên J.
Năm 2017, ngày 13 tháng 10.
Chúc Tinh Dao nhìn chăm chú vào nét chữ trên đó, hầu như giống hệt với 87 bức thư tình vào năm ấy.
Buổi chiều, Chúc Tinh Dao kéo Tiểu Quỳ lên gác lục lọi 87 bức thư tình kia, Tiểu Qùy chỉ biết là tìm 87 phong thư tình mà thôi, cô ấy không hiểu hỏi: “Hình dạng nó như thế nào ạ?”
Chúc Tinh Dao nói: “Mỗi bức thư đều có vẽ cô gái chơi đàn Cello, ký tên J. Chữ J.”
Tiểu Quỳ chớp mắt mấy cái: “J? Là anh Giang à?”
Chúc Tinh Dao thẳng người, cô nhìn Tiểu Quỳ: “Là bạn học J, anh Giang lúc còn thời niên thiếu.”
Lúc còn là thanh niên….
“Giang tiên sinh bây giờ mới hai tám tuổi thôi à?” Tiểu Quỳ theo bản năng hỏi lại, lập tức “Ồ” một tiếng, khá phấn kích, “Chị nói Giang tiên sinh viết cho chị 87 phong tình sao?”
Thế nhưng đã hơn hai tiếng đồng hồ mà hai cô vẫn chưa tìm thấy. Chúc Tinh Dao vô cùng buồn bã, có lẽ chỉ có Đinh Du mới biết chúng ở đâu.
Mười giờ tối, Chúc Vân Bình về đến nhà, Chúc Tinh Dao từ phòng đi ra, cô bước xuống lầu, “Bố.”
Chúc Vân Bình đặt hành lý xuống. ngẩng đầu ôn hòa mỉm cười: “Vẫn chưa ngủ à con?”
Chúc Tinh Dao bước tới ôm lấy cánh tay của ông, làm nũng nói: “Con chờ bố mà.”
Chúc Vân Bình quan tâm hỏi sức khỏe của cô, Chúc Tinh Dao nói cô đã khỏe hơn rồi. Chúc Vân Bình kéo cô ngồi trên ghế sofa, ông nhìn cô, trước tiên thở dài: “Con sợ bố tìm Giang Đồ nói gì sao?”
Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Nếu bố tìm cậu ấy thì bố đã tìm lâu rồi.”
Chúc Vân Bình nhớ lại lời vợ ông nói, bất đắc dĩ xoa đầu cô: “Con cũng thật là….Nhân lúc bố mẹ không có ở nhà, đã để cho người ta tới nhà. Trước hết phải nói cho bố biết chứ, thế tình hình bây giờ của bọn con là như thế nào.”
“Bây giờ ạ….”
Những chuyện liên quan đến vấn đề này Chúc Tinh Dao không muốn nói cho bố mẹ, cô dựa vào vai ông, nhỏ giọng nói: “Giang Đồ đang theo đuổi con.”
Chúc Tinh Dao bị ốm mấy ngày nay khiến nhiều công việc bị tạm hoãn, đặc biệt là buổi diễn tấu sắp diễn ra, đợi đến lúc hết ốm cô sẽ tiếp tục tập luyện với ban nhạc. Lần trước khi ở Bắc Kinh, bởi vì bị ốm nên cô không thể gặp mặt Hoa Linh, Hoa Linh gọi điện thoại nói: “Chờ chị bàn giao xong công việc, chị sẽ đến Giang Thành bàn chuyện cụ thể với em.”
Buổi trưa cuối tuần, Giang Đồ đang làm thêm giờ ở công ty, Thư Nhàn gọi điện tới, nói dì Lâm có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ. Cúp điện thoại, Lão Viên cầm hộp cơm bước vào, cơm hộp này không giống như cơm bọn họ hay đặt, nó đặc sắc hơn và tất nhiên cũng đắt hơn nhiều.
Giang Đồ liếc mắt: “Hôm nay có chuyện gì vui à?”
Lão Viên dừng lại, sau đó mở hết hộp cơm ra đặt lên trên bàn, “Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ muốn ăn một chút gì đó ngon.” Bữa trưa này do Hạ Cẩn mang đến, kể từ lúc ở phòng tập thể dục kết bạn Wechat với Hạ Cẩn, Lão Viên và Hạ Cẩn đã liên lạc với nhau, đề tài hai người nói chuyện cơ bản đều xoay quanh Giang Đồ, nhưng Lão Viên quyết định ăn xong nói sẽ nói cho Giang Đồ biết.
Anh ấy hỏi sang chuyện khác: “Hai ngày trước cậu có việc gì à? Không kịp hỏi cậu.”
“Không có gì.”, Giang Đồ nhận lấy đũa anh ấy đưa cho, sau khi ăn cơm xong liền đi rót một ly nước, vừa quay lại thoáng thấy Lão Viên đang trả lời tin nhắn.
Lão Viên đứng dậy thu dọn hộp cơm, ngập ngừng hỏi: “Lần trước tham dự Ngày thành lập trường, các cậu họp lớp xong rồi có tính tiếp gì không?”
Giang Đồ: “Cậu muốn nói cái gì?”
Khoảng thời gian này Lão Viên quá mệt mỏi khi nói chuyện với Hạ Cẩn, anh ấy dứt khoát hỏi ngay: “Cậu không có cảm gì đối với Hạ Cẩn sao? Cô ấy xinh đẹp, gia thế lại tốt nữa, đúng chuẩn bạch phú mỹ luôn đấy?” Anh ấy nói đùa. “Cô ấy nói lúc còn học Trung học là cô ấy thích cậu, nếu như cậu ở bên cô ấy chắc cũng sẽ không cực khổ như vậy. Gọi là gì nhỉ, bớt đi 20 nắm phấn đấu!”
“Bữa trưa do cô ấy mang đến?” Giang Đồ ngẩng đầu lên.
Lão Viên kiên trì đến cùng: “Tôi cũng chẳng còn cách nào cả, đã đưa tới dưới lầu rồi, từ chối không hay cho lắm.”
“Tôi không thích cô ấy, nếu như cậu muốn bớt đi 20 năm phấn đấu thì có thể thử xem.” Giang Đồ cau mày, nhìn Lão Viên, cuối cùng mở miệng, “Tôi có thích một người rồi, sau này đừng làm chuyện như này nữa.”
“Quên đi quên đi, tôi với đại tiểu thư kia không phải là người cùng thế giới, tính tình kia tôi cũng không hợp đươc, cho nên tôi chỉ muốn tìm một cô gái có điều kiện tương tự để sống tốt …” Lão Viên vội vàng lắc đầu, giữa chừng, hai mắt anh ấy đột nhiên mở to, “Cậu nói cái gì?!”
Giang Đồ mặt không cảm xúc: “Không có gì.”
“Rõ ràng vừa rồi cậu có nói người cậu thích! Ai? Tại sao tôi không biết? Có phải quen được khi còn ở nước ngoài không?”
Đối mặt với một loạt câu hỏi của Lão Viên, Giang Đồ đặt cốc nước xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Bạn học trung học, đang theo đuổi, sau này cậu sẽ có cơ hội gặp cô ấy.”
Lão Viên kinh ngạc đến không nói nên lời, hơn nửa ngày mới cảm thán: “Đệch mợ…”
Đây quả thực là một bí mật kinh thiên động địa!
Hơn sáu giờ tối, Giang Đồ từ công ty đến thẳng nhà Lâm Giai Ngữ, tới bên kia vừa vặn giờ ăn cơm.
Lâm Giai Ngữ không hiểu tại sao bố mẹ lại gọi nhờ Giang Đồ giúp đỡ, cô đưa bộ chén đũa cho Giang Đồ, nhìn về phía mẹ Lâm: “Nhà chúng ta có chuyện gì sao? Mẹ muốn nhờ Giang Đồ giúp ạ?” Trong lòng cô dấy lên một linh cảm xấu, tiến lại gần Giang Đồ, nhỏ giọng thì thầm: “Chắc bố mẹ tôi lại muốn cố gắng làm mai hai bọn mình một lần nữa đấy, đợi đến lúc bọn họ nhắc đến chuyện này, tôi sẽ nói cậu có bạn gái rồi.”
Giang Đồ bình tĩnh nhìn cô.
Mẹ Lâm mỉm cười: “Giang Đồ à, công việc của cháu bây giờ rất ổn định nhỉ, hẳn là quen biết nhiều thanh niên ưu tú đúng không? Chẳng hạn như ở công ty của cháu có người đàn ông độc thân nào có điều kiện tốt một chút không?”
Bố Lâm ho khan, xấu hổ nói: “Trước đây chúng ta sống ở ngõ Hà Tây, mặc dù đã được dời đi nhiều năm nhưng nằm trong phạm vi lớn hơn một chút, không biết gia đình nào có điều kiện tốt. Hai năm nay Giai Ngữ luôn ở nhà, cũng chẳng hẹn hò với ai…”
Lâm Giai Ngữ có hơi bối rối, rốt cuộc cô cũng biết bố mẹ đang muốn làm gì.
Cô nhanh chóng cắt ngang: “Bố! Hai người điên rồi sao? Nhờ Giang Đồ tìm bạn trai cho con???”
Giang Đồ tìm bạn trai cho cô?
Sao bọn họ lại nghĩ ra được thế?
Giang Đồ sững sốt mấy giây, anh im lặng một lúc, rồi nói: “Dạ, để cháu thử xem ạ.”
Ba ngày sau, Lâm Giai Ngữ gởi tin nhắn Wechat cho Chúc Tinh Dao: “Giang Đồ điên rồi!”
Chúc Tinh Dao: “Hở?”
Lâm Giai Ngữ: “Bố mẹ mình nhờ Giang Đồ tìm hiểu mấy anh chàng tài giỏi ưu tú cho mình, Giang Đồ đã đồng ý, thật sự sắp xếp một buổi xem mắt cho mình.”
Lâm Giai Ngữ: “Cậu có tin được không? Giang Đồ tìm bạn trai giúp mình? Chỉ vì lúc trước bố mình giúp cậu ấy, cho nên ông ấy mời nhờ giúp đỡ, nhưng mà ngay cả chuyện này cậu ta cũng đồng ý, điên thật rồi!!!”
Chúc Tinh Dao nói: “Bố cậu giúp cậu ấy việc gì?”
Lâm Giai Ngữ im lặng rất lâu, mới trả lời: “Bố mình năm đó cho cậu ấy mượn tiền, giúp đỡ cậu ấy một chút.”