Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 97: NT 12



Lâm Giai Ngữ đối với chuyện mình bị bố mẹ ép buộc đi coi mắt, chiêu này của Lục Tễ quá gây khó dễ cho người ta rồi, cô hoàn toàn chống đỡ không nổi, anh cũng đã đem chuyện theo đuổi cô nói cho người nhà và bạn bè biết, giống như đang chiếu cáo thiên hạ: Tôi đang theo đuổi Lâm Giai Ngữ.

Khi anh bất ngờ hỏi “Chúng ta thử xem”, hẳn là nghiêm túc.

Sở dĩ Lâm Giai Ngữ muốn anh đuổi theo cô vì chính là sợ cái mà anh nói ”Thử xem” thật sự chỉ là thử một lần, nếu thử phát hiện không thích hợp, anh sẽ bỏ cuộc giữa đường thì cô phải làm sao bây giờ? Cô sợ bị tổn thương cũng sợ không thể bước tiếp được, cho nên tình nguyện không muốn thử.

Thế mà bây giờ Lục Tễ khiến cô trở tay không kịp.

Mẹ chồng…. tương lai?

Mẹ chồng tương lai muốn chữ ký của cô, sao cô có thể không cho được?

Lâm Giai Ngữ nằm trên giường như xác chết, bỗng nhiên như xác sống bùng dậy, lạch cạch nhắn tin cho Lục Tễ: “Lục Tễ, cậu gài tôi!”

Lục Tễ vừa đậu xe xong, đang chuẩn bị lên lầu, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, lười đánh máy, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Lâm Giai Ngữ, em có dám nói em không có lừa tôi? Người đầu tiên gài tôi trước chính là em.”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Cô gửi một icon hình con dao qua.

Điều đó có nghĩa là cô ấy có ý định rằng cô ấy có một tâm trí và một người lái xe cũ?

Vậy chẳng phải nói cô là một người phụ nữ mưu mô trăng hoa sao?

Lục Tễ cười: “Em cần phải căng thẳng, mẹ tôi và ông nội chỉ là đang nóng vội quá thôi, đừng áp lực.”

Lục Tễ: “Về chuyện sách có chữ ký, sau này đưa cũng được, tôi sẽ bao che giúp em, đi ngủ sớm đi.”

Anh gởi hai tin nhắn thoại liên tiếp.

Lâm Giai Ngữ cúi đầu lắng nghe, tim đập nhanh hơn, con nai nhỏ trong tim gần như muốn phá vỡ lồng nguc thoát ra ngoài, đây là cảm giác khi thời niên được người mình thích theo đuổi sao? Đây chính là cảm giác được nam thần theo đuổi à? Cô bỗng nhiên có chút vui mừng gởi một tin nhắn thoại: “Lục Tễ, tôi muốn uống rượu.”

Chúc mừng một cái.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, tín hiệu Lục Tễ chập chờn, nghe được tin nhắn thoại thì thang máy đã bắt đầu đi lên, anh dừng một chút, hỏi cô: “Em chắc chứ?”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Thôi quên đi, nếu như bây giờ cô đi ra ngoài, sợ là sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình lại.

Lâm Giai Ngữ chớp mắt đổi ý: “Không đi nữa.”

Lại ném tiếp một câu: “Ngủ ngon [Ánh Trăng].”

Mỗi lần Lục Tễ nhìn thấy cô gởi biểu tưởng hình [ Ánh trăng] thì đáy lòng đều có cảm giác mềm mại, anh nhớ tới quyển [ Ôm Ánh Trăng] kia, không biết vì sao Lâm Giai Ngữ lại đặt tên như vậy, khi nào cô thật sự mới có thể cho anh một cái ôm?

Khóe miệng anh cong lên…. tâm tình thả lỏng, vủi vẻ.

Khoảng thời gian trước anh bị cư dân mạng mắng chửi, bị cấp dưới bàn tán, lòng anh như phủ một lớp bụi, kiền nén cho qua, anh chán nản khó chịu, loại khó chịu đó không phải vì quá khứ, mà chỉ là vô cớ không vui, dường như chẳng có gì có thể làm cho anh vui vẻ lên được.

Anh đã có một quãng thời gian rất dài, cảm thấy không thể làm bất cứ điều gì, xem phim, tập thể dục, đi ngủ, đi làm, xã giao, thỉnh thoảng tụ tập ăn uống…. Tất cả những việc đó anh đều làm từng bước, nếu như không có Lâm Giai Ngữ xuất hiện thì cuộc sống của anh thực sự sẽ tẻ nhạt buồn chán.

Tóm tắt hai từ: Nhàm chán.

Sáng hôm sau, Lâm Giai Ngữ mai hai đôi mắt thâm quầng rời giường, tỉ mỉ trang điểm che kỹ khuyết điểm rồi mới xách túi xuống lầu.

Lục Tễ dừng xe ở chỗ cũ tối hôm qua, cô nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý tới cô, mới mở cửa xe ngồi vào. Lục Tễ nhìn cô làm như kẻ trộm, nhíu mày quay đầu: “Tôi không thể gặp người ta à?”

“Không phải…” “Lâm Giai Ngữ nhẹ nhàng giải thích, “Tôi sợ hàng xóm thấy được sẽ nói với bố mẹ tôi, cho dù vào ban đêm đi chăng nữa cũng bắt tôi mời cậu về nhà ăn cơm.”

“Cũng không phải là không thể.” Lục Tễ thản nhiên tiếp lời.

“…..”

Lâm Giai Ngữ quay đầu nói thầm: “Sao trước đây tôi lại không phát hiện da mặt cậu dày như vậy?”

Lục Tễ cười: “Có lẽ là tôi có hào quang nam thần trong lòng cậu.”

“….”

Đồ chẳng biết xấu hổ này, người nào, ai ai hả nói cậu….. là nam thần của cô?

“Nam thần của tôi đây nè!”

Lâm Giai Ngữ lướt tìm một bức ảnh nam chính Chung Ngật của ” Thời gian của chúng ta”, đưa tới trước mặt anh.

Lục Tễ rũ mắt xuống, ngẩng đầu nhìn cô một cái: ” Em trai này hình như mới 21 tuổi, Lâm Giai Ngữ cậu lớn hơn cậu ta 6 tuổi lận đấy.”

“Hiện giờ mấy anh chàng nhỏ tuổi, mạnh mẽ đều rất nhiều người ưa thích, cậu không biết sao?”

“Không biết.” Lục Tễ lái xe ra ngoài, thờ ơ thản nhiên lặp lại những gì cô đã nói trước đó: “Lục Tễ, có lẽ cậu đã quên, cậu là nam thần của Nhất Trung, rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu, mà tôi cũng chẳng qua là một người trong số đó.” Anh ngừng một chút, nhắc nhở cô: “Tôi nhớ rõ tôi mới chính là nam thần của em.”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Trời ơi, sao cái người này lại mặt dày quá thế!

Lâm Giai Ngữ lập tức nói: “Bây giờ thì không còn nữa.”

Lục Tễ khẽ cười: “Thật không? Thế khi nào em mới viết một cuốn sách cho nam thần mới của mình?”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Mặt cô đỏ lên, để mặc không cố giải thích nữa: “Vâng, vâng, vâng, cậu là nam thần của tôi, được chưa hả?”

Lục Tễ giành chiến thắng, bật cười thành tiếng.

Lâm Giai Ngữ quay sang nhìn anh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, mặt mũi anh trở nên ấm áp như nắng, anh khẽ mỉm cười, rất giống dáng vẻ thiếu niên năm xưa, cô hơi hoảng hốt, không kìm được mà rung động.

Hai người cùng nhau đi ăn sáng, Lục Tễ đưa cô đến Nhất Trung.

Chạng vạng, tới đoàn làm phim ăn cơm hộp với cô, đợi tới tối đưa cô về nhà.

Qua lại như vậy, đến giữa tháng 10, mọi người trong đoàn phim mới biết nam chính thứ hai trong [Chờ Ánh Sao] đáng bị ngàn đao đâm chết đang đuổi theo Lâm Giai Ngữ.

Có đôi khi Lâm Giai Ngữ có thể nghe được một số cô gái trong đoàn làm phim bàn tán về cô và Lục Tễ, thậm chí ngay cả Đường Đinh Đinh và Đường Hinh cũng tò mò buôn chuyện, đây cũng là mấy chị em thân thiết với cô, Đường Đinh Đinh hỏi: “Cậu có áp lực không? Anh ấy….. Ừm tiếng tăm không tốt lắm.”

Lâm Giai Ngữ suy nghĩ một chút: “Sẽ không, cậu ấy có tiếng xấu... Phần lớn nguyên nhân cũng là vì cuốn sách của tôi, còn có bộ phim này.”

Đường Hinh cười: “Cho nên cậu sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy à?”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Nói như vậy, cũng đúng…

Lục Tễ từng nói qua, khi anh ở bên cạnh cô, cho dù là không nói lời nào nhưng đều cảm thấy buông lỏng dễ chịu.

Cô có thể khiên anh thoải mái, chân thật.

Vì thế, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Lâm Giai Ngữ cũng là một người đặc biệt đối với Lục Tễ.

Vào một ngày cuối tuần, Lục Tễ lại đến thăm phim trường, Lâm Giai Ngữ thấy các nhân viên trong đoàn phim đang xao nhãng công việc, cứ nhìn Lục Tễ mãi, cô nhớ lại những câu chuyện phiếm thỉnh thoảng nghe được, nhịn không được bèn trêu chọc Lục Tễ: “Cậu xem, tôi không sợ lời đồn đãi nhảm nhí, còn…” Cô đột nhiên phản ứng lại, vội vàng im lặng, hoảng sợ đến nỗi làm rơi cây bút.

Thật nguy hiểm!

Cô suýt chút nữa đã nói ra câu “vẫn còn đi cùng với cậu”.

Lục Tễ nhướng mày: “Còn cái gì nữa? Nói tiếp đi.”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Cô đá anh một cái: “Nhặt bút lên giúp mình đi, nãy bị rớt.”

Lục Tễ cúi xuống, nhặt bút xong rồi đặt trong lòng bàn tay cô, tiến lại gần vào tai cô: ” Vậy khi nào chúng ta có thể ở bên nhau? Mẹ tôi thúc giục mãi làm tôi rất khó chịu, ông nội tôi bảo tôi đưa em về nhà ăn cơm, ông ấy chê tôi nói chuyện không hay lắm nên muốn nghe em nói.”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Anh áp sát quá gần, môi anh gần như chạm vào tai cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, Lâm Giai Ngữ không có tiền đồ hai tai đỏ bừng cả lên.

Còn rất ngứa, cô nhịn không được xoa xoa tai, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có áp sát gần như thế.”

Lục Tễ mỉm cười ngồi xuống, bắt chéo chân, dáng vẻ lười biếng.

Lâm Giai Ngữ thật sự rất yêu bộ dáng này của anh, cô quay đầu nhìn anh, tính toán ngày tháng… Chỉ mới nửa tháng, cô muốn kiên trì một tháng. Thật là lâu quá đi, muốn yêu đương, muốn hẹn hò với Lục Tễ, muốn biết….

Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi nhếch lên của anh, tự hỏi cảm giác hôn với Lục Tễ sẽ như thế nào.

Là một tác giả ngôn tình đã viết hơn N cảnh hôn… cảm giác hôn một nam thần, theo miêu tả của cô là…

“Lâm Giai Ngữ.”

Lục Tễ bỗng nhiên gọi tên cô.

Cách đứt mạch suy nghĩ của Lâm Giai Ngữ.

Cô “Hả” một tiếng: “Khụ khụ, sao thế?”

Lục Tễ hỏi: “Bố mẹ em gọi em là gì?”

Lâm Giai Ngữ chớp mắt: “Tên thân mật sao?”

Lục Tễ gật đầu: “Ừm.”

Lâm Giai Ngữ nhìn anh, mấp máy môi: “Gọi Giai Giai, hoặc là Tiểu Ngữ.”

“Vậy em muốn tôi gọi em là gì? Lục Tễ tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô.

Phía trước là đạo diễn và các diễn viên đang bàn luận về cảnh quay, tối nay sẽ quay cảnh vùng đèn ánh sao, Lâm Giai Ngữ nhìn thoáng qua bên đó, sau đó quay sang nhìn anh: “Cứ gọi tên là được, tôi đã quen rồi, chắc cậu cũng gọi là quen.”

Tên gì cũng không quan trọng, chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Lục Tễ cười: “Được.”

Buổi tối, bộ phim bắt đầu quay, Lâm Giai Ngữ cùng đạo diễn đứng ở phía sau màn hình xem, cảnh này không dễ quay, thật ra đã quay ba đêm rồi. Lâm Giai Ngữ xem một chút, quay đầu nhìn thoáng cách đó không xa, là Lục Tễ đang tựa vào ghế hút thuốc.

Lục Tễ cúi đầu, một tay cầm điếu thuốc, một tay lướt điện thoại di động, sắc mặt thả lỏng.

Anh biết cảnh này được quay vào tối nay, nhưng anh cũng không đặc biệt chú ý đến nó.

Một lát sau.

Anh đứng dậy, không biết đi đâu.

Lâm Giai Ngữ nhìn “Nam chính thứ hai bị giết ngàn đao” trên màn hình, nam diễn viên diễn nam chính thứ hai trong phim không đẹp trai bằng Lục Tễ, nhưng nam chính Chung Ngật đúng là thật sự đẹp trai, diễn xuất của các diễn viên đều không tệ, cô xem, đột nhiên có chút đau lòng.

Khi đó Lục Tễ cũng chỉ có một mình, trong lòng anh cũng có khổ sở có giãy dụa, cho dù biết anh làm sai, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn trách móc anh.

Chuyện năm đó, ai cũng không dễ chịu gì.

Lâm Giai Ngữ tìm được Lục Tễ bên ngoài hành lang nhà vệ sinh của tòa nhà giảng dạy gần đó.

Lục Tễ đang gọi điện thoại, thuốc lá của anh đã hút xong, tàn thuốc ném vào thùng rác.

Vừa quay đầu liền thấy Lâm Giai Ngữ.

Anh cúp điện thoại, Lâm Giai Ngữ đã đi tới trước mặt anh, anh vừa định mở miệng, cô lại đột nhiên ôm lấy anh.

Anh sửng sốt, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, cúi đầu nhìn cô.

Lâm Giai Ngữ ôm anh, tự mình nói: “Sau này em suy nghĩ thật lâu, luôn cảm thấy khi đó em có thiên vị một chút, em quan tâm Giang Đồ, em đứng về phía Giang Đồ, là bởi vì em và cậu ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên… Hơn nữa, cậu ấy thật sự không có cách nào, cậu ấy cũng có sai, nhưng lỗi của anh lớn hơn. “

Lục Tễ: “…”

Lâm Giai Ngữ vùi vào ngực anh, cô ôm rất chặt, giọng nói có chút buồn buồn: “Tuy rằng là như vậy, nhưng lúc ấy em nên an ủi anh một chút. “

Hoặc là, ôm một cái.

Lục Tễ chợt hiểu được, vì sao quyển sách kia gọi là [ Ôm Ánh Trăng] rồi.

Trái tim anh từng chút từng chút mềm nhũn, anh đưa tay ôm lấy cô, cười: “Bây giờ cũng không muộn. ”

Lâm Giai Ngữ có chút khẩn trương, đáy lòng lại điên cuồng thét lên: A a a a a a, ôm được rồi!!!!

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 94.