Nguyên Thanh vào cửa hàng lúc giữa trưa, món ăn của Tông Tầm gọi đã có đủ trên bàn, hư có thần giao cách cảm, vừa ngước mắt liền chạm mắt cô, Nguyên Thanh nhướng mày, không nhanh không chậm đi đến đối diện anh ngồi xuống.
"Làm gì lại mỗi ngày đều đến quán của em ăn cơm? Không ngán?" Nguyên Thanh nắm tay tùy ý đặt menu ở trên bàn, đầu ngón tay tùy ý gõ gõ, món ăn trong cửa hàng của cô cũng không có đa dạng như vậy.
Thấy anh vẫn chỉ có một mình, Nguyên Thanh nhếch khóe miệng đùa giỡn nói: Sao,“ bạn gái nhỏ ”của anh không cùng anh đi ăn cơm? Anh tại sao lại nhanh mất đi sức quyến rũ rồi?"
"Tuần trước từng giải thích." Tông Tầm đối với sự trào phúng* của cô cũng không có tiếp chiêu. (*Trào phúng: Châm biếm, giễu cợt. T thấy để Hán Việt hay hơn nên giữ nguyên;)
Tuần trước ở trong tiệm Tô Lương đặc biệt nghịch ngợm lại gần với Nguyên Thanh nói: "Cô chính là bạn gái tiền nhiệm* của bạn trai tôi ah."
(*Tiền nhiệm: Đã giữ chức vụ quan trọng nào đó trước đây, nói trong quan hệ với người hoặc tổ chức đương nhiệm. Nguồn: tratu.soha)
Nguyên Thanh vẫn đối với việc này đau đáu trong lòng, với Tông Tầm ghi hận trong lòng, mặc dù anh đã giải thích lý do.
Nguyên Thanh nhìn anh yên tĩnh ăn bông cải xanh, không đồng ý nói: "Vậy thì thế nào?"
Tông Tầm chăm chú nhai kỹ , chờ đến khi đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, anh gắp lên một miếng thăn heo chua ngọt đưa tới bên miệng Nguyên Thanh, nhẹ nhìn cô "Đã đưa tay cho anh, còn chưa có tha thứ cho anh sao?"
"Em khi đó không biết anh có bạn gái a." Nguyên Thanh nhếch miệng, nhìn xem bàn tay đang cầm đũa gắp đồ ăn cho cô, trong lòng ngọt lại nhịn cười. "Ngoan." Tông Tầm đem đũa lại đưa tới gần một chút, nhẹ nhàng dỗ cô một chút, sắc mặt bình thản cho nên đặc biệt mang cảm giác.
"Hừ." Nguyên Thanh nhìn thấy thủ đoạn của anh, mặt có chút đỏ, dứt khoát không còn làm kiêu, mở ra miệng nhỏ ngậm lấy thịt trên đũa.
Nguyên Thanh một bên tức giận nhai miếng sườn chua ngọt trong miệng, một bên lại oán trách mà nhìn anh: "Hội trưởng mập... Em đã ở nhà nếm qua salad..."
"Nguyên Thanh, anh 18." Tông Tầm nhìn cô ánh mắt sâu thẳm.
"Vậy thì thế nào, khoe khoang anh tuổi trẻ?" Nguyên Thanh ghét bỏ liếc mắt.
Anh vẫn như cũ nghiêm túc nhìn cô nói: “Tại sao chúng ta không bắt đầu lại từ đầu.”
Nguyên Thanh ép lại cảm xúc động tâm, dữ dằn nói: "Vậy mẹ anh đâu? Cô ấy chướng mắt em."
"Anh muốn, bà ấy không xen vào được." Tông Tầm vân đạm phong khinh* nói xong, ánh mắt kiên định khiến cô không thể trốn tránh, "Anh sẽ để em thắng." (*Vân đạm phong khinh: Mây trôi nước chảy, nhẹ như mây gió)
Nhịp tim suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài, Nguyên Thanh trừng mắt nhìn, khi lần nữa nhìn về phía anh "Quay lại từ đầu, vậy liền một lần nữa đuổi em."
Ban đêm Nguyên Thanh lấy ra chìa khoá mở cửa nhà, quay người bất lực nói với người phía sau: "Em nói đuổi em không phải một mực đi theo phía sau em."
Tông Tầm không nói chuyện, như không có việc gì đi vào trong nhà.
"Chỉ có một đôi dép lê, anh đừng đổi giày..." Nguyên Thanh nói đóng cửa lại vừa mới quay người lại liền bị Tông Tầm đè vào cửa.
Nhìn thấy ý thức hung hăng mơ hồ trong mắt anh, Nguyên Thanh kiêu ngạo nâng cằm lên, "Anh muốn cưỡиɠ ɦϊếp em?"
"Muốn..." Tông Tầm nói nhỏ dò xét gương mặt đẹp đẽ của cô, thấp giọng nói: "Không dám."
"Ha ha ha." Nguyên Thanh cười khẽ một tiếng, sắc mặt kiều mị, giọng nói dụ hoặc: "Anh phải biết được rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt..." Nghe được câu này Tông Tầm dưới bụng nóng lên, vừa định cúi đầu hôn lên, lại bị cô đẩy ở ngực.
Nguyên Thanh chính là muốn chỉnh anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vào lồng ngực căng cứng của anh, giọng điệu có chút hả hê: "Thế nhưng đêm nay em hết lần này tới lần khác không muốn."
Tông Tầm bị cô câu đến muốn ngừng mà không được, mắt sắc càng ngày càng sâu thẳm, dứt khoát cúi người dùng cánh tay đem eo của cô dùng sức kéo lại, bay lên không ôm lấy đi vào phòng ngủ, đem cô thả trên giường ép lại cảm xúc khi hôn cô.
"Ngô..." Nguyên Thanh cảm giác đầu lưỡi của anh cấp tốc chiếm giữ khoang miệng của mình, vừa liếʍ ɭáρ một chút phía dưới cô liền ướt.
Quá lâu không có hôn anh, Nguyên Thanh cảm giác mình tựa như là người đường sá xa xôi đi trên hoang mạc một quãng đường dài, lúc này rốt cục có được nước nuôi dưỡng, toàn thân mềm nhũn, cả mắt cũng ươn ướt. Đầu lưỡi của anh khiến cho cô toàn thân đã tê tê dại dại, phía dưới chảy nước, hơi lạnh, có chút ngứa.
Nguyên Thanh ngoan ngoãn nằm dưới thân thể bị mình hôn, Tông Tầm cảm giác buồng tim của mình muốn nổ tung, bên trong tất cả đều là hơi nóng bỏng, muốn dùng lực yêu cô, muốn hung hăng tiến vào cô, để cô kêu tên của mình.
Vừa mới ôm bầu ngực mềm mại đầy đặn của cô, trước khi xoa nắn mấy lần liền bị cô đè lại, chỉ thấy khoé mắt cô mang theo sự quyến rũ ướŧ áŧ: "Đừng, không cần."
Muốn bị cô chơi chết, Tông Tầm buông cô ra, thở phào một hơi, trực tiếp từ trên giường xuống ngồi ở trên thảm, lồng ngực cường tráng phập phồng lên xuống, cảm giác nóng ran nơi đũng quần khiến anh như nhũn ra, đôi tay khổ hạnh mảnh khảnh bắt đầu cởi bỏ thắt lưng.
Nguyên Thanh nghiêng đầu cúi xuống nhìn động tác tay anh, nghe âm thanh kéo khoá quần liền đoán ra anh muốn làm gì nghĩ tới chút nữa, hình ảnh trong đầu làm cho cô có cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ thêm ẩm ướt. "Lưu manh..." Nguyên Thanh mềm cổ họng mắng anh.
"Khó chịu." Tông Tầm dùng con ngươi tràn ngập dụng vọng nhìn qua cô, hai tay đã nắm chặt bộ phận sinh dục đã cương cứng.
Nguyên Thanh mím môi cười xấu xa lên tiếng, mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhưng lại không muốn hạ thấp mặt mũi cầu thao.
"Cho anh nhìn phía dưới một chút." Tông Tầm thanh âm thô khàn khàn gợi cảm, tay phải bắt đầu di chuyển lên xuống.
"Không muốn..." Nguyên Thanh ưm mắng cự tuyệt, âm thầm xấu hổ rụt rụt huyệt, thân thể bị anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ lỗ chân lông run rẩy.
"Rất lâu không thấy." Tông Tầm hơi vểnh mặt lên, lộ ra cái cổ gợi cảm, đường nét cổ bên kia dụ dỗ Nguyên Thanh rất muốn dùng đầu lưỡi liếm một lần.
Giọng nói của anh mang theo sự năn nỉ, giống một vị công tước ban ngày cấm dục ban để tìm kiếm sự an ủi cho những ham muốn của cô vào ban đêm. "Miễn cưỡng cho anh xem một chút..." Nguyên Thanh khẽ run thân thể ngồi ở mép giường tách chân ra.
Cô thật thích mặc nội y màu đỏ thẫm, âm hộ ướt đẫm dính sát vào vải vóc, toàn bộ hạ thể tản ra hương vị dâʍ đãиɠ mê người, tràn ngập nhiệt độ.
Tông Tầm thân trên nghiêng dựa vào bên giường, cặp đùi trắng nõn và mềm mại của Nguyên Thanh đặt ở hai bên vai và cổ của anh, đầu anh từ từ tiến đến giữa hai chân cô.
Sống mũi cao thẳng như điêu khắc càng ngày càng gần lỗ nhỏ của cô, dừng lại ở khoảng cách mơ hồ nhất, anh mê mang hít một hơi, mùi nước nóng dâʍ ŧɦủy̠ bị hít vào trong cơ thể.
Mùi này thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ tìиɦ ɖu͙ƈ, tim Tông Tầm đập càng lúc càng nhanh, động tác trên tay không kiểm soát được, chất lỏng do qυყ đầυ tiết ra phủ lên lòng bàn tay. Anh vừa tự an ủi vừa ngửi âm hộ của mình, ý thức được tình huống Nguyên Thanh mặt đỏ tim đập, cô đưa cánh tay ra sau chống đỡ, hai tay cầm chặt lấy ga giường, tiểu huyệt nhịn không được dùng sức co vào, dẹp huyệŧ của cô một chút.
"Mệt không?" Tông Tầm nhếch miệng lên độ cong khiến cho nụ cười trở nên xấu xa, động tác gấp gáp, lười biếng nói: "Huyệŧ nhỏ* đã đem đồ lót kẹp chặt đến biến hình."
(*Loz nhỏ: Hán Việt là "tiểu bi")
"Không cho nói em, anh đáng ghét..." Nguyên Thanh đỏ mặt hờn dỗi mắng, âm cuối khẽ rên, chân chống ở trên giường buông xuống, mũi chân vừa vặn chạm đến cánh tay Tông Tầm.
Anh nắm chặt mắt cá chân cô kéo xuống một phát, qυყ đầυ to chọc vào gan bàn chân trắng nõn mượt mà, Tông Tầm thoải mái mà tê cả da đầu.
Thân gậy bị anh lột động lên, qυყ đầυ bị lòng bàn chân của cô nhẹ giẫm mà giày vò, Nguyên Thanh nhất thời quên mất bản thân khó nhịn, chỉ muốn để anh ở dưới chân của mình càng ngày càng thoải mái. Liền muốn bắn, Tông Tầm nhìn theo ánh mắt ướŧ áŧ của cô thấy huyệt mềm mại chảy đầy nước: "Bắn tới chỗ nào?"
"Trên đùi." Nguyên Thanh lung lay mu bàn chân thẳng tắp.
"Được." Tông Tầm khàn khàn nói, tay phải cầm chặt côn ŧɦịŧ của mình, buông ra mỹ huyệt, để cho tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt bắn từ mắt ngựa xuống bắp chân cô, từng sợi chất lỏng màu trắng lại thuận thế lướt qua bắp chân của cô chảy đến bên trên mu bàn chân trơn bóng.